Tĩnh Nguyệt đang ngồi yên lặng, cô cũng rất chuyên tâm đó, lần trước chỉ là sai lầm, mới để Huyền Vũ tiền bối cắn được, nếu không thì không đến mức khiến Hồng Thự bị cắn. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều thì lơ đễnh ngồi dưới đất, không có Đại Ma Đầu, thời gian trôi qua thật nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏
Nó hy vọng cuộc sống này có thể kéo dài lâu một chút. ͏ ͏ ͏
Thi thoảng câu một vài thứ nhỏ, đúng là rất vui vẻ, Linh quả này, Pháp bảo này, chắc chắn sẽ kiếm được một vài thứ dùng được. ͏ ͏ ͏
Nếu tính về số lượng, thật ra nó rất giàu đấy. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, không thể so được với Đại Ma Đầu, người ta chỉ tùy tiện nhặt thôi, cũng là thứ có giá trị liên thành, đáng tiếc, đối phương vẫn chướng mắt. ͏ ͏ ͏
Những thứ được đặt trên sân thượng thì càng không phải nói, không có thứ gì là bình thưởng cả, đều là bảo vật khiến người khác tranh cướp nhau. ͏ ͏ ͏
Ngay cả Hồng Thự cũng có thể khiến người ta tranh đoạt, mà kẻ tranh đoạt tất nhiên là Thánh Thú Tứ tộc. ͏ ͏ ͏
Dù sao nó cũng là sự sỉ nhục của Thánh Thú Tứ Tộc. ͏ ͏ ͏
Có khả năng tất cả mọi người đều không thể nào tưởng tượng nổi, con Chu Tước mất trí nào lại thai nghén là Chu Tước hậu duệ như vậy. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt cũng đã có động tác, cô nhấc cần câu lên. ͏ ͏ ͏
Sau đó, trên mặt hồ phẳng lặng, Huyền Vũ nhảy lên cao. ͏ ͏ ͏
Cái miệng Huyền Vũ thiếu chút nữa đã cắn trúng, có điều không sao cả, nó còn có hậu chiêu. ͏ ͏ ͏
Cái đầu nó trực tiếp vươn ra, Tĩnh Nguyệt trông thấy cái đầu dài ra thì rất kích động, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhấc cần câu lên. ͏ ͏ ͏
Cái đầu rắn chỉ cách Hồng Thự một chút xíu, chỉ lướt qua nhau thôi. ͏ ͏ ͏
Sau khi Huyền Vũ rơi xuống nước, Tĩnh Nguyệt hét lớn: ͏ ͏ ͏
- A, kích thích quá. ͏ ͏ ͏
- Ngươi bị lão Ngũ dạy hư rồi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ rất bất mãn. ͏ ͏ ͏
Chỉ là giọng của nó vô cùng non nớt, cho nên nghe giống như một cô gái nhỏ đang giận dỗi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Tiền bối nói rất đúng, cho nên ngài trách sư phụ ta đi, lần sau sư phụ đến thì ngài cắn bà ấy. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy người đưa con vịt kia cho ta mau lên, để ta cắn chết nó. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không được đâu, vậy thì sao còn chơi đùa được với Huyền Vũ tiền bối nữa, hiếm lắm hai chúng ta mới có tiếng nói chung, chắc chắn sư phụ cũng không cho phép ta làm như vậy. ͏ ͏ ͏
- Để ta nói với lão Ngũ. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đang định trả lời, đột nhiên lại trông thấy cần câu của Đoạn Kiều cũng đang rung lên. ͏ ͏ ͏
Dưới tình thế cấp bách cô kéo Đoạn Kiều lại, nhưng mà cô vừa kéo một phát, Huyền Vũ đã nhảy ra ngoài, tuy rằng Tĩnh Nguyệt phản ứng kịp thời, nhưng mà Hồng Thự vẫn bị cắn phải. ͏ ͏ ͏
- Cạc? ͏ ͏ ͏
Hồng Thự kêu to. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vẫn giữ chặt Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối, thả ra, ta mà kéo hai cái nữa, nó sẽ không chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kêu lên. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi buông tay là tốt rồi, lần này ta sẽ không buông tha cho nó. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Lần trước ngài cũng có tha cho nó đâu. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tĩnh Nguyệt quay sang nói với Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏
- Ngươi đã làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều mang vẻ mặt mơ màng: ͏ ͏ ͏
- Không biết nữa, hình như đã câu được thứ gì đó, nhưng mà đối phương rất khỏe, muốn khống chế cũng không khống chế được. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đừng lấy nữa. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều lắc đầu: Không được, thậm chí bây giờ ta muốn thả, nó cũng không buông tay. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt : ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là chuyện gì thế này. ͏ ͏ ͏
Ai có thể nói cho nó biết, nên làm gì bây giờ không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt sắp không chịu nổi rồi, nhưng có thử còn chịu đựng kém hơn cô nữa, chiếc cần câu kêu một tiếng rắc rắc, sau đó gãy làm đôi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Cạc??? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
- Ôi! Tại sao lại như vậy? ͏ ͏ ͏
Sau đó chúng nó cùng nhau rơi vào trong hồ nước, Hồng Thự lại bỏ chạy lần nữa, nó còn mang theo nửa cái cần câu bỏ chạy. ͏ ͏ ͏
- Cạc cạc cạc... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nó cảm thấy mình sắp toi rồi. ͏ ͏ ͏
Bây giờ nó chỉ muốn về nhà thôi, nhớ đến ký ức ngày trước ở chỗ này, cả người nó đều run rẩy. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ không chiều theo Hồng Thự, nó cũng chạy lên mặt hồ. ͏ ͏ ͏
Có lẽ nó sẽ bơi nhanh hơn, ngay cả Tiểu Kình Ngư cũng nghĩ vậy. ͏ ͏ ͏
Còn Tĩnh Nguyệt, cô cũng không để ý đến cần câu đã bị mất, bây giờ cô chỉ cố gắng kéo Đoạn Kiều lại. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều được cô giữ chặt trong tay, sau đó cả hai cùng kéo. ͏ ͏ ͏
Lần này Tĩnh Nguyệt cũng phải cố gắng hết sức. ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc thì ngươi câu trúng cái gì thế? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vất vả cất lời. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều đau khổ nói: ͏ ͏ ͏
- Ta cũng không biết mà, từ trước đến giờ ta chỉ câu những thứ nho nhỏ. ͏ ͏ ͏
Bản thân nó cũng rất khó chịu, bị Tĩnh Nguyệt cầm như vậy, nó cảm giác như sắp bị bóp vỡ rồi. ͏ ͏ ͏
Chết tiệt, cái hồ này đúng là đen đủi thật. ͏ ͏ ͏
Nếu biết trước nó sẽ không đến đây câu cá. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt đã sử dụng hết tu vi của mình, nhưng mà vẫn không kéo nổi, thậm chí mơ hồ còn bị kéo vào trong. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh hãi, sau đó không quan tâm điều gì khác, cô hét lớn: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối, cứu mạng, chúng ta sắp bị kéo đi rồi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ chỉ liếc một cái, rồi từ chối: ͏ ͏ ͏
- Không, loài người vô cùng xảo trá, ngươi đang lừa ta, ngươi học hư rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Đâu có, không có thật mà, Huyền Vũ tiền bối. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Trong hồ này không có thứ gì khác cả, Tiểu Kình Ngư cũng không ra ngoài, ngươi còn nói không phải đang lừa ta? Ngươi xem, ta lại bị con vịt kia bỏ xa rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vẫn kêu gào: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối, thật đó, thật đó, ngài thử đến đây mà xem, nếu ta mà nói dối, ta sẽ bắt Hồng Thự lại cho ngài. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nhìn Tĩnh Nguyệt, do dự một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Thật không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt liều mạng gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Thật, thật mà. ͏ ͏ ͏
Sau đó Huyền Vũ bò lên trên, đi đến sau lưng Tĩnh Nguyệt, nó dùng cái đầu rắn của mình buộc chặt eo Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo nó thử kéo nhẹ một cái, nó có cảm giác Tĩnh Nguyệt đang lừa nó. ͏ ͏ ͏
Sau đó nó kéo một cái. ͏ ͏ ͏
Hả? Không kéo được. ͏ ͏ ͏
Nó lại dùng nhiều sức hơn. ͏ ͏ ͏
Ơ, vẫn không kéo được. ͏ ͏ ͏
Vậy lại dùng thêm chút sức nữa. ͏ ͏ ͏
Ơ, chuyện gì thế này? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Huyền Vũ bắt đầu dùng toàn lực, nhưng mà nó càng kéo càng cảm thấy không kéo nổi. ͏ ͏ ͏
Không chỉ có thế, khí lực của đối phương cũng càng ngày càng lớn hơn. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Huyền Vũ tiền bối, kéo mạnh lên, sao ta cảm thấy càng ngày càng đến sát mép hồ rồi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nó cũng không kéo nổi mà. ͏ ͏ ͏
Sau đó Huyền Vũ dùng hết sức bú mẹ để kéo. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng vẫn không kéo được, còn bị kéo vào. ͏ ͏ ͏
Thấy thế, Huyền Vũ kêu to: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Kình Ngư, mau ra đây giúp ta. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 980Huyền Vũ vừa gọi, trên mặt hồ lập tức có một con Kình Ngư cực lớn bay ra. ͏ ͏ ͏
con Kình Ngư này vừa ra ngoài, đã tản ra khí tức hỗn loạn khiến người ta khó chịu. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng mà vẫn khiến người khác không thoải mái. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự ngất ngay tại chỗ. ͏ ͏ ͏
Nó chỉ là một con vịt thôi. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Tĩnh Nguyệt cũng khó chịu, nhưng mà cô vẫn có thể chịu đựng một chú, hơn nữa có tấm thẻ của Tiểu Dã Miêu ở đây, cô sẽ không bị sao cả. ͏ ͏ ͏
Còn về Đoạn Kiều, nó không cảm thấy gì cả. ͏ ͏ ͏
Tiểu Dã Miêu cũng không ảnh hưởng được đến nó nữa là. ͏ ͏ ͏
Kình Ngư vừa ra ngoài, nó không do dự chút nào mà bay ngay đến sau lưng Huyền Vũ, sau đó nó cắn lấy Huyền Vũ, bắt đầu kéo về phía sau. ͏ ͏ ͏
Khi vừa kéo một cái, Kình Ngư đã sững sờ, nó cũng không kéo được. ͏ ͏ ͏
Sau đó nó dùng hết sức mình, lúc này, bọn họ mới chiếm ưu thế. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng thứ ở đầu kia mới được kéo ra. ͏ ͏ ͏
Cả Huyền Vũ cũng phải kinh ngạc, nó sống trong hồ này lâu như vậy, từ bao giờ lại có thứ nó không kéo nổi như vậy? ͏ ͏ ͏
Tiểu Kình Ngư cũng phải cố hết sức mới kéo được. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc đó, cuối cùng thứ đó cũng xuất hiện trên mặt hồ, vừa hiện ra đã tỏa ra một tia sáng chói mắt. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, thứ đó còn chiếm cứ non nửa Thánh Thú hồ. ͏ ͏ ͏
- Má ơi, rốt cuộc thì ngươi câu được thứ gì vậy? Tĩnh Nguyệt đau khổ kêu lên. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều cũng choáng váng, làm sao nó biết được, đúng là đen đủi. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tiểu Kình Ngư dùng sức kéo một cái, cả đám Tĩnh Nguyệt trực tiếp bay lên, thứ đồ dưới đáy hồ cũng được kéo ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Là một thứ hình cầu cực lớn. ͏ ͏ ͏
Còn có màu vàng kim óng ánh. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi Viên Cầu xuất hiện, một bóng dáng hư ảo biến ra từ trên quả cầu: ͏ ͏ ͏
- Kẻ nào dám quấy rầy giấc mộng đẹp của lão phu? ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt khi hư ảnh kia xuất hiện, Tiểu Kình Ngư co người lại, sau đó Piu một tiếng, không biết đã trốn vào xó nào rồi. ͏ ͏ ͏
Còn Tĩnh Nguyệt và Huyền Vũ đều chảy đầy mồ hôi lạnh. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều cũng không biết phải làm sao. ͏ ͏ ͏
Thứ mà nó câu được lần này, lớn không bình thường, hơn nữa tại sao lại là một con Cự Long? ͏ ͏ ͏
Nó cảm thấy mình xong đời mất, đã gây ra chuyện lớn rồi. ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất là khí thế này có chút mạnh mẽ, chắc chắn sẽ kinh động đến Đại Ma Đầu. ͏ ͏ ͏
Hy vọng Đại Ma Đầu nể tình nó không có công lao cũng có khổ lao, đừng ra tay quá nặng. ͏ ͏ ͏
Hy vọng nữ chủ nhân có thể bảo vệ nó. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, đây là một con Cự Long, sau khi hư ảnh thành hình, Thánh Thú đứng trước mặt nó cũng có vẻ nhỏ bé. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ có chút sợ hãi, nhưng mà nó vẫn bảo vệ cho đám Tĩnh Nguyệt, nó là tiền bối, sao có thể để vãn bối đứng trước mặt mình. ͏ ͏ ͏
Nó không sợ. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, con Cự Long kia nhìn xuống Huyền Vũ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thánh Thú Huyền Vũ? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ căng thẳng nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng, là ta. ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim Cự Long kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Giống cái? Đáng tiếc còn quá nhỏ. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ bất mãn, rõ ràng nó đã mấy trăm tuổi rồi, nhỏ chỗ nào? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nó không dám nói ra, con Rồng này nhìn rất hung dữ. ͏ ͏ ͏
Sự xuất hiện của Cự Long, tất nhiên khiến rất nhiều người chú ý, đầu tiên chính là Ngân Giáp. ͏ ͏ ͏
- Chân Long khí tức? Thánh Thú Long Tộc? Không, không giống lắm. ͏ ͏ ͏
Sau đó Ngân Giáp lập tức ra ngoài xem xét. ͏ ͏ ͏
Khi nhìn thấy chỉ là một hư ảnh, hắn nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa cũng xác định được không phải là Thánh Thú Long Tộc. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam cũng cảm nhận được, trong nháy mắt hắn cũng quay về, chuyện ở đây cũng tạm ổn rồi, có hắn hay không cũng không sao cả. ͏ ͏ ͏
Còn về người hôm qua, hắn đã đưa về rồi. ͏ ͏ ͏
Dù chưa đưa về, Kiếm Thập Tam cũng sẽ quay lại, bởi vì khí tức này đến từ Thánh Thú hồ. ͏ ͏ ͏
Đây chính là địa bàn của sư muội hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng đã cảm nhận được, bởi vì hư ảnh kia khá lớn, không ít người đều trông thấy, Tô Kỳ cũng thấy được. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng cô không cảm nhận được gì, nhưng mà Cự Long lấp lánh kim quang, muốn người khác không chú ý cũng khó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Hình như là ở chỗ của Huyền Vũ tiền bối. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng đã nhận ra, hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta qua đó xem nhé? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có chút lo lắng: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không có chuyện gì đâu, nhìn qua chỉ là hư ảnh thôi, chắc chắn không có nguy hiểm gì. ͏ ͏ ͏
Lần này Giang Tả không đợi Tô Kỳ nói thêm điều gì, hắn đã kéo Tô Kỳ trực tiếp bay về phía bên kia. ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Tô Kỳ chỉ là cách nhìn của phụ nữ, tất nhiên không hiểu được nhiều, hắn vừa liếc mắt qua đã trông thấy. ͏ ͏ ͏
Loại rồng này có chút quen thuộc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bất đắc dĩ, chồng cô thế mà chủ động chạy đến nơi nguy hiểm, xem ra lúc về cô phải dạy lại mới được. ͏ ͏ ͏
- Không được bay đến quá gần, ít nhát phải chắc chắn không có nguy hiểm, thì mới được bay vào. ͏ ͏ ͏
- Còn nữa, anh có thể bay được bao lâu? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 981Giang Tả đáp: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, anh có chừng mực. ͏ ͏ ͏
Lúc hai người Giang Tả tới gần Thánh Thú hồ, Kiếm Thập Tam đã đến trước mặt Cự Long từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏
Ngay cả đám lão bất tử của Thánh Địa cũng đến. ͏ ͏ ͏
Con Cự Long này xuất hiện, khiến bọn họ vô cùng bất ngờ. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc ngày Kiếm Thập Tam mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nguyệt Liên Thánh Địa, Kiếm Thập Tam, không biết tiền bối là? ͏ ͏ ͏
Cự Long nói: ͏ ͏ ͏
- Vô danh, thiên địa chi thủy, nổi danh, vạn vật chi mẫu. ͏ ͏ ͏
Ta tên Long. ͏ ͏ ͏
Có rất nhiều loại rồng, cho nên có rất nhiều tên gọi, ví dụ như Linh Long. ͏ ͏ ͏
Còn có Thánh Thú Long Tộc, chúng nó tên Thánh Long. ͏ ͏ ͏
Bất kể là Long gì, phía trước đều có thêm chữ, bởi vì đối với chúng mà nói, Long không phải là tên, mà là chủng loại. ͏ ͏ ͏
Mà tên chỉ có một chữ Long, vậy chính là vạn vật chi mẫu, hoặc là nói, là nguồn gốc của vạn Long. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, đối với kiểu lý luận này, rất nhiều người đều không hiểu. ͏ ͏ ͏
Bọn họ chỉ biết, Long rất lợi hại là được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiểu được, nhưng mà tất nhiên hắn biết, con Rồng này đang chém gió. ͏ ͏ ͏
Long duy nhất không hung dữ như nó, không xấu như nó. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, con Hoàng Kim Cự Long này, không xinh đẹp bằng những còn rồng khác, chẳng qua là kim quang lóng lánh, nhìn uy vũ khí phách, cho nên có thể bù đắp được khuyết điểm bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy tại sao Long tiền bối lại ở chỗ này? ͏ ͏ ͏
Không có ai biết tổ tiên của vạn Long tồn tại, chỉ có một số ít con rồng biết được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng chỉ vô tình mới biết được điều ấy, chứ đừng nói đến Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Hoàng Kim Cự Long, có chém gió thành bão cũng không ai hiểu. ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim Cự Long nhìn Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Ta còn đang muốn hỏi các ngươi đó, lão phu đang ngủ yên lành, các ngươi ăn trộm Long Châu của lão phu làm gì? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Trộm Long Châu? ͏ ͏ ͏
Đám người Nguyệt Tịch cũng kinh ngạc, ai trộm? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Giang Tả đứng tránh ở bên ngoài liếc nhau một cái. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Là Đoạn Kiều? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhún vai: ͏ ͏ ͏
- Có trời mới biết. ͏ ͏ ͏
Không cần phải nói nữa, có lẽ chính là Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đám Huyền Vũ, Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều không dám thò đầu ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lúng túng nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi chúng con đang câu cá, sau đó không ngờ câu được Long tiền bối lên, hì hì, đúng là không khéo. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, là do Thánh nữ nhà bọn họ làm ra? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nói đến nói đi, vẫn là lỗi của Thánh Địa bọn họ. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đành phải nói: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ còn nhỏ, không hiểu chuyện, hy vọng Long tiền bối đừng trách tội. ͏ ͏ ͏
- Nếu như Long tiền bối không ngại, Kiếm mỗ nguyện ý tự mình đưa Long Châu trả lại cho Long tiền bối. ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim Cự Long lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Một viên Long Châu mà thôi, có hay không cũng không sao cả, nhưng mà nếu đã quấy rầy lão phu, thì Thánh Địa phải đồng ý với lão phu một điều kiện. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhíu mày, sau đó nhìn về mấy lão bất tử kia. ͏ ͏ ͏
Dù sao những người này mới là người quản lý Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Những người kia liếc nhìn nhau, rồi gật đầu với Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Không có cách nào cả, Thánh nữ nhà mình đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bọn họ không thể không trả giá thay. ͏ ͏ ͏
Con rồng này coi như đã hiểu lý lẽ lắm rồi, nếu không, xảy ra đánh nhau thì Thánh Địa cũng không nói được gì cả. ͏ ͏ ͏
Không nghe thấy Kiếm Thập Tam người mạnh nhất Thánh Địa, cũng gọi nó là tiền bối sao? ͏ ͏ ͏
Ngoài lực lượng ẩn giấu ra, Kiếm Thập Tam chính là người mạnh nhất Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Nếu không bọn họ cũng không để Kiếm Thập Tam tiến đến đáp lời. ͏ ͏ ͏
- Mời tiền bối nói. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói. ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim Cự Long nhìn Kiếm Thập Tam hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ngươi có đạo lữ chưa? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu hỏi này, Kiếm Thập Tam sững sờ. ͏ ͏ ͏
Đừng nói hắn, ngay cả những người khác cũng sững sờ. ͏ ͏ ͏
Người để ý nhất đương nhiên là Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Bà nghĩ rất nhiều, ví dụ như có phải con rồng này định gả con gái nó cho sư huynh của bà không. ͏ ͏ ͏
Nếu thật sự là vậy, bà phải mở miệng ngăn cản. ͏ ͏ ͏
Đánh nhau thì đánh nhau, Thánh Địa cũng không sợ nó. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng Kiếm Thập Tam cũng kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Còn chưa có. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy đáp án này, Hoàng Kim Cự Long lộ ra vẻ mất mát, giống như đây không phải đáp án nó muốn. ͏ ͏ ͏
Sau đó nó cố hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Vậy nơi này có sinh vật giống đực nào đã có đạo lữ không? ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 982Lần này tất cả mọi người đều không hiểu, rốt cuộc con rồng này muốn làm gì? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà sinh vật giống được có đạo lữ? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu hỏi này, Kiếm Thập Tam không nhịn được nhìn về phía Giang Tả đang núp ở đằng xa. ͏ ͏ ͏
Sau đó ánh mắt của mọi người cũng nhìn theo Kiếm Thập Tam, nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
A, đúng rồi, người bình thường này có đạo lữ, vợ hắn còn là Thánh nữ dự khuyết của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Cũng coi là kẻ bất phàm. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả lại đang bối rối: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn hắn như vậy làm gì? Người đã kết hôn rất hiếm sao? ͏ ͏ ͏
So với Giang Tả, Tô Kỳ càng để ý hơn, những người này định làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đang bị tất cả mọi người có mặt ở đây chú ý. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng mỗi người đều là cao thủ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, ai biết được những người này đang muốn làm gì. ͏ ͏ ͏
Cho nên Tô Kỳ không nói hai lời, cô lập tức đứng chắn trước mặt Giang Tả, cho dù những người này muốn làm gì, cô đều không đồng ý. ͏ ͏ ͏
Cô sẽ không để chồng mình gặp nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút bất đắc dĩ, con rồng này chỉ là hư ảnh, không có sức chiến đấu gì, hơn nữa còn có Kiếm Thập Tam ở đây, chắc chắn hắn sẽ không gặp nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Có điều, Tô Kỳ không biết những điều này, tất nhiên Giang Tả cũng không ngăn cản Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Chỉ là hắn cũng không hiểu lắm, con rồng này muốn làm gì. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Hoàng Kim Cự Long nhìn về phía Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Nữ oa tử kia là đạo lữ của hắn? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam vô cùng hâm mộ và bội phục Giang Tả, vì hắn có thể lấy được Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu khẳng định của Kiếm Thập Tam, hai mắt Hoàng Kim Cự Long sáng lên, sau đó nó nói với Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Bảo hắn tới đây gặp ta, ta có thể tặng viên Long Châu này cho các ngươi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam không đồng ý luôn, mà hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Long tiền bối muốn làm gì? ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim cự long nói: ͏ ͏ ͏
- Việc này các ngươi không cần biết, nhưng mà ta tuyệt đối không có ý làm hắn bị thương, chỉ cần hắn hoàn thành giúp ta một chuyện, ta sẽ đưa hắn về. ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim cự long biết, nói chuyện đường đột kiểu này sẽ khiến người ta khó tin, nó nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Ta dùng danh nghĩa của Long để thề, không chỉ sẽ không làm bất kỳ chuyện gì nguy hại đến hắn, còn bảo vệ hắn bình an vô sự. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhíu mày, con rồng này đúng là rất có thành ý. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn nhìn về phía Giang Tả và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn đang do dự, cô không muốn để Giang Tả đi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Hoàng Kim cự long lại nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, đến chỗ ta chỉ có lợi không có hại, hơn nữa cũng không mất quá nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng do chị gái nhà mình gây họa, Tô Kỳ đành phải nói: ͏ ͏ ͏
- Ta cũng đi. ͏ ͏ ͏
Hoàng Kim cự long đồng ý ngay: ͏ ͏ ͏
- Không có vấn đề gì, lãnh địa của ta vừa mới mở cửa, đẳng cấp cao không thể nào vào được. ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà hai ngươi không cần lo lắng, sinh vật đẳng cấp cao vẫn chưa thức tỉnh, cho nên đối với hai ngươi không có vấn đề gì lớn cả. ͏ ͏ ͏
- Long Châu này tặng cho các ngươi, hãy nhanh chóng đến Cốc Long Uyên. ͏ ͏ ͏
Sau đó hư ảnh bắt đầu biến mất, khí tức của Long cũng biến mất theo. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng chỉ còn lại một viên Long Châu cực lớn, không còn sức mạnh của rồng, Long Châu trực tiếp rơi vào trong Thánh Thú hồ. ͏ ͏ ͏
Ùm, nước trong hồ bị tràn ra gần một nửa. ͏ ͏ ͏
Long xuất hiện rồi, phải có sách lược mới được. ͏ ͏ ͏
Sau đó dì nhỏ cũng đến. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng bị bà mang đi. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ lấy Đoạn Kiều ra nói: ͏ ͏ ͏
- Của nhà hai đứa à? ͏ ͏ ͏
Trái tim Đoạn Kiều đập bình bịch, sắp chết rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có chút lúng túng sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng con vô tội, là do sư tỷ mang Đoạn Kiều tới đây, tất cả đều là lỗi của sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vội vàng nói: ͏ ͏ ͏
- Đây cũng là lỗi của chị sao? Nó là một con rồng, rõ ràng nó đang cố ý đó. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều vô cùng tủi thân, nó là Đoạn Kiều, vì sao lại biến thành kẻ yếu nhất một phương rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhận lấy Đoạn Kiều nói: ͏ ͏ ͏
- Dù sao cũng có phần trách nhiệm của sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng nói nữa, các con cùng đi đi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ liếc nhau một cái, trong mắt đều mang theo niềm vui. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- A, cuối cùng cũng được ra ngoài, vẫn là tiểu oán phụ hiểu chị nhất. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, lần này rõ ràng là lỗi của chị. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Biết rồi, biết rồi, đến lúc đó tỷ tỷ đánh quái, hai đứa ké kinh nghiệm. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hồng Thự đâu? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 983Đợi đến khi tìm được Hồng Thự, Hồng Thự đã tỉnh lại, nhưng mà Hồng Thự vô cùng đau khổ, nó không thích ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả, suốt cả quá trinh hắn chỉ đứng nhìn, không nói một câu nào. ͏ ͏ ͏
Có Tô Kỳ ở đây, những chuyện này không đến lượt hắn quyết định. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, Tô Kỳ vẫn hỏi ý Giang Tả trước. ͏ ͏ ͏
Nếu Giang Tả nói không muốn đi, Tô Kỳ sẽ nghe theo Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Đợi khi tìm được Hồng Thự và Đoạn Kiều rồi, Tô Kỳ mới đi đến bên cạnh Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Thật là không miễn cưỡng? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lo lắng vì chuyện này có liên quan đến Thánh Địa, nên Giang Tả gượng ép bản thân nghe theo, như vậy không tốt. ͏ ͏ ͏
Bọn họ chỉ là vợ chồng bình thường, còn lâu mới vì tương lai của Thánh Địa, mà chạy khắp nơi. ͏ ͏ ͏
Nếu Thánh Địa phải dựa vào bọn họ cứu, vậy thì Thánh Địa chắc sẽ sớm biến mất. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Không miễn cưỡng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không tin: ͏ ͏ ͏
- Vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, hơn nữa còn có thể ngủ vài... ngày. ͏ ͏ ͏
Nói đến đó, Tô Kỳ đột nhiên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Giang Tả, dường như đang nói, hóa ra anh vì điều này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mang vẻ mặt hắc tuyến, hắn trực tiếp che mắt Tô Kỳ lại: ͏ ͏ ͏
- Em nghĩ nhiều rồi, đơn giản chỉ muốn đi chơi thôi, hơn nữa, đi cùng anh không cần làm gì cả, chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian một chút, chẳng khác nào vẫn luôn ở cùng nhau. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà sư tỷ... Cái bóng đèn này cũng đi cùng, em cứ có cảm giác đây là âm mưu của anh. ͏ ͏ ͏
- Trước đây anh thường xuyên lừa em đi ra ngoài cùng, sau đó lừa em đến phòng trọ nhỏ của anh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Chỗ này còn có người. ͏ ͏ ͏
- Ách. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức ngậm miệng lại. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đi đến nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta mang thêm người đi, nếu không chị cảm thấy trên đường đi chị sẽ rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Hai người kia hở một chút lại quên hết mọi thứ xung quanh, ai chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Thân là Thánh nữ, sao cô có thể để mình chịu ấm ức như vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Mang theo ai? Thanh Liên à? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Thanh Liên không thích hợp, con bé mới trải qua hai lần cảm ngộ, hiện giờ ra ngoài không thích hợp, lần này chị muốn đưa Huyền Vũ tiền bối đi cùng. ͏ ͏ ͏
- Con vừa nói mang theo ai? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch đi đến bên cạnh Tĩnh Nguyệt, sau nắm lấy tai Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đau, con là Thánh nữ đó, nhiều người đang nhìn như vậy, ảnh hưởng không tốt. Con sai rồi, sai rồi, sư phụ buông tay. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kêu lên. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nguyệt Tịch buông Tĩnh Nguyệt ra nói: ͏ ͏ ͏
- Lão Ngũ không thể ra khỏi Thánh Địa, nó quá nhỏ, hơn nữa Long Châu lại rơi trúng Thánh Thú hồ, không thể vắng nhà. ͏ ͏ ͏
- Vậy sư phụ cũng phải cho người theo giúp con chứ? Tiểu Tiểu quá nhỏ, nếu không con đã tìm Tiểu Tiểu rồi, Tuyết Ngọc, Y Nhã tu vi không đủ, nam lại không thích hợp. ͏ ͏ ͏
- Con mang theo ai được? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Để Thanh Liên đi, sau đó mang theo cả Miên Vân nữa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà không phải hiện giờ sư muội không thích hợp ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Phải ra ngoài, nếu không ra thật sự sẽ biến thành Thánh Mẫu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không để trong lòng, mang theo người nào cũng vậy. ͏ ͏ ͏
Dù sao không ảnh hưởng đến hắn là được. ͏ ͏ ͏
Có điều hắn vẫn không hiểu con rồng kia muốn làm gì, còn về Cốc Long Uyên, chỗ này hình như kiếp trước hắn chưa từng đi qua. ͏ ͏ ͏
Chỉ là Giang Tả cũng không dám chắc, chỗ đó cũng mới mở ra trong thời gian gần đây, nói cách khác, rất có thể chỗ đó cũng là một bộ phận của thiên địa đại cục. ͏ ͏ ͏
Vậy không phải cũng có tin tức của Tiên Linh Phủ chủ để lại sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tuy rằng hắn chưa từng đi qua Cốc Long Uyên, nhưng mà con rồng kia có thể là Thần Long, nếu nó thật sự là Thần Long, vậy thật sự thích hợp để đến đó chơi. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó thuận tiện lấy cả sáu khối Long Châu còn lại, lúc rảnh rỗi nhàm chán chó thể triệu hoán Thần Long, nhưng mà Long Châu quá lớn, đặt ở sân thượng không hợp lắm. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả và Tô Kỳ không ở lại đó nữa, việc chuẩn bị thế nào, đều là chuyện của đam tiền bối kia. ͏ ͏ ͏
Còn việc Cốc Long Uyên ở đây, chuyện này tạm thời không ai biết, cho nên vẫn cần những người kia của Thánh Địa đi thăm dò trước. ͏ ͏ ͏
Lúc nào điều tra được, lại truyền tin cho bọn họ. ͏ ͏ ͏
Còn mấy ngày tới, tất nhiên là tùy bọn họ muốn đi đâu thì đi. ͏ ͏ ͏
Hai người họ còn có thể đi đâu được? ͏ ͏ ͏
Vất vả lắm mới có thời gian rảnh, tất nhiên là về nhà. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 984Sau khi chào dì nhỏ, Tô Kỳ đưa Giang Tả đi, còn cầm theo rất nhiều thư. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như Thập Thất, Thập Bát, Đoạn Kiều, Hồng Thự, cùng với Tố Thân quả thụ kia. ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất là, còn đóng gói rất nhiều Đậu phụ thối. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt là Tĩnh Nguyệt, cô còn ước gì mang được cả nhà hàng này đi. ͏ ͏ ͏
Chờ sau khi làm xong tất cả, là lúc bọn họ đi tìm Miên Vân. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đây là cây gì? Sao phải mang về? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Trên sân thượng không có hoa cỏ gì, anh tìm vài bồn hoa về, sau đó muốn trồng chút cây nữa. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Sân thượng bây giờ ngay cả chỗ giặt quần áo cũng không có nữa, ao thì bị đám Hồng Thự chiếm rồi, sau đó có đặt thêm máy giặt, bây giờ trồng thêm cây nữa, có thể chật chội quá không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không đâu, sân thượng nhà chúng ta khá lớn, hơn nữa đám Hồng Thự cũng không chiếm nhiều chỗ. ͏ ͏ ͏
kt ngẫm nghĩ một chút, sau đó vung tay tính toán: ͏ ͏ ͏
- Ừ, hình như là như vậy, bề ngoài có vẻ như còn trồng thêm được hai cây nữa, vậy trồng thêm hai cây nhé? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi bất ngờ, hắn lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Được, để anh chọn. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả bắt đầu suy nghĩ, ngoài Ngộ Đạo thụ ra, còn có cây gì có kích thước phù hợp không? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa bề ngoài còn phải bình thường nữa. ͏ ͏ ͏
Đúng là một vấn đề khó khắn. ͏ ͏ ͏
- Không thì trồng Ngộ Đạo thụ và Bồng Lai tiên đi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏
- Tương truyền, Ngộ Đạo thụ và Bồng Lai tiên là hai loại cây không lớn không nhỏ. ͏ ͏ ͏
- Nghe nói Ngộ Đạo thụ có công hiệu không khác lắm Ngộ Đạo thạch, tu luyện dưới tán cây Ngộ Đạo, tu vi tăng trưởng vô cùng nhanh, hoàn toàn không kém gì Ngộ Đạo thạch. ͏ ͏ ͏
- Nhất là Ngộ Đạo thụ còn có thể kết quả, một Ngộ Đạo quả có thể bán được giá trên trời, bởi vì một Ngộ Đạo quả chính là một lần đốn ngộ. ͏ ͏ ͏
So sánh Ngộ Đạo thụ với Ngộ Đạo thạch, chỉ kém về tốc độ và sự tiện lợi thôi. ͏ ͏ ͏
Mà Bồng Lai tiên cũng vô cùng lợi hại, nghe nói Bồng Lai tiên chủ yếu nhằm vào pháp thuật, cùng một pháp thuật, nếu được rèn luyện dưới Bồng Lai tiên, thì uy lực sẽ cao hơn ban đầu gấp mấy lần. ͏ ͏ ͏
- Thật sự đúng là cùng giai vô định, là thứ mà bao nhiêu người thiết tha mơ ước. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, cơ bản hai loại cây này chỉ có trong truyền thuyết, ngay cả ghi chép về hình dạng cũng không có, chỉ được ghi lại là loại cây không lớn không nhỏ. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy Tĩnh Nguyệt nói như vậy, Giang Tả thật sự cảm thấy rất có lý. ͏ ͏ ͏
Bồng Lai tiên đúng là rất thích hợp. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa hắn còn biết đến chỗ nào có thể lấy được Bồng Lai tiên, xem ra, nếu có cơ hội hắn phải đi thử xem. ͏ ͏ ͏
Có đều, sao hắn cảm thấy dường như Tĩnh Nguyệt đang kéo thù hận lại cho hắn vậy nhỉ? ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Tô Kỳ không vui nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị nói linh tinh gì thế? ͏ ͏ ͏
Nếu lỡ ông xã cô tưởng thật thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ đùa chút thôi ma, chị chỉ tùy tiện nói thôi, dù sao mấy ai có được năng lực lớn đến vậy, có thể đồng thời lấy được hai thứ chỉ có trong truyền thuyết này. ͏ ͏ ͏
- Có một gốc cây đã giỏi lắm rồi, có cả hai cây sao? Người đó muốn nghịch thiên chắc. ͏ ͏ ͏
- Chị chỉ thuận miệng nói vậy, hai đứa không cần tham khảo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vì sao hắn lại sinh ra xúc động muốn bóp chết Tĩnh Nguyệt? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói ngay: ͏ ͏ ͏
- Kẻ đần mới dùng nó tham khảo, lời sư tỷ nói quá mức bất thường. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà hắn không thể nói gì cả, cũng không thể làm gì cả. ͏ ͏ ͏
Sau đó bọn họ đi tới ngọn núi Miên Vân, Thanh Liên đã đứng đợi trên đó rồi. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng đám người Giang Tả tạm biệt Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói với bọn họ, khoảng hai ngày nữa, có lẽ sẽ có tin tức. ͏ ͏ ͏
Đợi khi ra khỏi Thánh Địa rồi, Tô Kỳ lập tức hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tại sao chúng ta phải đến Cốc Long Uyên? Không phải con rồng kia đã đi rồi sao? Còn quan tâm đến nó làm gì? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì con rồng kia không dễ chọc vào, nếu nó đánh tới thì phải làm sao? Cho nên cứ chủ động qua đó thì tốt hơn. ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa sư phụ nói, con rồng này rất có thể là một con Thần Long. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể cầu nguyện? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không thể cầu nguyện, nhưng có thể triệu hoán, cho nên lần này chúng ta đến đó, nếu không có nguy hiểm gì, thì đem sáu khối Long Châu khác về, sư phụ đã cho chị đồ hóa trang rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vô cùng hưng phấn nói. ͏ ͏ ͏
Thân là Thánh nữ, lại làm chuyện ăn trộm kiểu này, không biết sao cô lại vui vẻ như vậy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ở bên cạnh khẽ thở dài, có điều cũng không sao cả, dù sao cũng không thể đặt Long Châu trên sân thượng, vốn dĩ hắn định mang đến cho Tiểu Ô Quy kia, đặt trong hồ nước. ͏ ͏ ͏
Sau đó để Tiểu Ô Quy kia triệu hoán Thần Long. ͏ ͏ ͏
Một con Rùa triệu hoán một con Rồng, có lẽ vô cùng thú vị. ͏ ͏ ͏
Bây giờ dì nhỏ muốn có Long Châu, có lẽ cũng để cho con Tiểu Ô Quy ấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò: ͏ ͏ ͏
- Triệu hoán nó ra, chúng ta lại phải thỏa mãn nguyện vọng của nó? Giống như chuyện hôm nay? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu oán phụ, không thể nói vậy được, đây chỉ có thể nói là vốn đầu tư ban đầu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không muốn nghe hai người nói chuyện nữa, hắn nói một câu rồi đi sang phòng khác để ngủ. ͏ ͏ ͏
Lần này chắc có lẽ không có chuyện gì nữa rồi. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, khi đến nhà Tĩnh Nguyệt, Tô Kỳ mới đánh thức Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Lần này không về nhà ngay khiến Giang Tả rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Mời đọc: Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch FULL) main lưu manh, truyện hài hước ~ ͏ ͏ ͏
Liên hệ: bit.ly/LHHACD hoặc m.me/HACDYY để được giảm 30% khi mua full nhé~ ͏ ͏ ͏
Chương 985Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta ở lại nhà sư tỷ, xem mặt trời mọc lần nữa, sắp đến mùa đông rồi, sẽ không dễ ngắm lại lần nữa. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ đã vào tháng mười một rồi, trời đã băt đầu trở lạnh. ͏ ͏ ͏
Có lẽ Tô Kỳ lại muốn dẫn hắn đi mua quần áo rồi. ͏ ͏ ͏
Cô sẽ không nhớ được lần trước vừa mới mua xong. ͏ ͏ ͏
Còn chưa đến cửa nhà Tĩnh Nguyệt, Giang Tả lại nhớ tới một việc. ͏ ͏ ͏
Hành Định kệ đang ở trong, đúng lúc, hắn muốn xem Tô Kỳ sẽ phản ứng thế nào. ͏ ͏ ͏
Có thể không so đo hiềm khích lúc trước là tốt nhất, nếu như vẫn để bụng, thì xem cô quan tâm thứ gì, sau đó lại đền bù. ͏ ͏ ͏
Để đến lúc bại lộ, không đến mức sẽ bị trừng phạt. ͏ ͏ ͏
Ai biết Tô Kỳ sẽ lải nhải về chuyện này bao lâu. ͏ ͏ ͏
Vừa vào nhà, bọn họ đã đi về phía căn phòng kia. ͏ ͏ ͏
Chỉ là khi cửa mở ra, Tĩnh Nguyệt đột nhiên sững sờ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, làm sao vậy? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Trong phòng có thêm thứ gì đó. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên bước đến nhìn rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Hành Định kệ? Ai bỏ vào thế? ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ cũng bước vào, vừa liếc mắt cô đã nhận ra: ͏ ͏ ͏
- Là cái tủ của em, sao nó lại quay về? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn thử cái này em sẽ biết. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đã xem qua rồi, trong tay cô còn đang cầm một khối Linh thạch và một tờ giấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhận lấy tờ giấy, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Rất quen, nhưng mà, không thể đọc được. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Trên đó viết là, đã trả lại Hành Định kệ, còn kèm theo Băng Tinh Mộc Liên, Lục phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ có chút kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tên trộm này uống nhầm thuốc à? Trộm đã trộm rồi, sao phải trả lại? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Có thể do đối phương có việc cấp bách nên lấy đi dùng, sau đó dùng xong thì trả lại? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi về phía ngăn tủ, nhìn một lát rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn không phải thế, chị cảm thấy hắn làm vậy để khoe khoang đó. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên đều thấy khó hiểu, ngay cả Giang Tả cũng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Hắn tuyệt đối không có ý nghĩ này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Rất đơn giản, khóa đã bị hắn thay đỏi, bây giờ trả lại, khóa vẫn còn trên đó, nhìn qua cón có vẻ vô cùng khó nhằn. ͏ ͏ ͏
- Đây không phải đang nói với chúng ta, đồ hắn đã trả lại rồi, nhưng mà có thể dùng hay không thì phải xem chúng ta có bản lĩnh không, không dùng được thì hắn cũng không có cách nào. ͏ ͏ ͏
- Cho nên bên trong có phải là Băng Tinh Mộc Liên không vẫn còn khó nói, không chừng còn là cạm bẫy. ͏ ͏ ͏
- Vứt đi sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ, hắn quên mất. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, cái khóa đơn giản như vậy, tìm người mở ra không phải được rồi sao? ͏ ͏ ͏
- Đúng là rất thâm thúy, thế mà chị hoàn toàn không hiểu, đây thật sự là một trò đùa ác sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Em nói thế, hơn nữa thứ người khác đã dùng rồi, còn lâu em mới dùng lại, nếu lỡ có tai họa ngầm thì phải làm sao? Dù sao em đã bảo sư phụ mua cho mình một cái khác rồi. ͏ ͏ ͏
- Người trộm tủ này, cần đề phòng kỹ càng, tùy tiện vào nhà sư tỷ như vậy, nhìn qua không phải người tốt lành gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài, chết rồi, hơn nữa còn lãng phí Băng TInh Mộc Liên và Lục phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Lại còn bị Tô Kỳ ghét hơn. ͏ ͏ ͏
Sau này, cuối cùng hắn sẽ phải chết thế nào đây? ͏ ͏ ͏
Giấu giếm lâu là chuyện không thể, bởi vì giấu quá lâu, Tô Kỳ sẽ buồn. ͏ ͏ ͏
Cho dù Giang Tả có làm gì, căn bản đều không muốn Tô Kỳ buồn. ͏ ͏ ͏
Kiếp trước không có cách nào cả, ở kiếp này dù thế nào hắn cũng không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. ͏ ͏ ͏
- Đang nghĩ gì thế? Nghĩ say sưa vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quơ quơ tay trước mặt Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức tỉnh táo lại, hắn lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Không có gì, chỉ nghĩ trận pháp ở chỗ này thật kém cỏi. ͏ ͏ ͏
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới nhận ra mình vừa khiến các cô gái đau lòng, hắn lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Ý anh là, chưa đủ an toàn, không phải, ý của anh là, có thể tăng cường phòng hộ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị xem, Tả ca cũng thấy trận pháp ở chỗ chị rất kém cỏi, chị vẫn nên thay đổi đi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không phục nói: ͏ ͏ ͏
- Đó là do chị tỉ mỉ sắp đặt tạo nên đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bó tay rồi, khó trách trận pháp ở chỗ này lại nát như vậy, hóa ra là được tạo ra bởi chị Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 986Thanh Liên cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ vẫn nên đổi đi, gần đây cũng không có sư thúc nào, hay là đến tập đoàn Thiên Hòa ủy thác. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏
- Được rồi được rồi, rõ ràng là mấy người đều không phá được trận pháp này, sao có thể coi là kém? ͏ ͏ ͏
Giang Tả vẫn cảm thấy trận pháp này có rất nhiều lỗ hổng. ͏ ͏ ͏
Thà để tự hắn tạo ra còn hơn. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần cho hắn chút thời gian, Linh thạch của Tĩnh Nguyệt đủ nhiều, cho dù Ngũ giai Lục giai đến, cũng không phá nổi chỗ này. ͏ ͏ ͏
Nếu như tăng thêm một tầng nữa, ngay cả Thất giai cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh vào được. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà phải tốn rất nhiều thời gian, không đáng. ͏ ͏ ͏
Đợi tu vi của hắn lên cao, lúc ấy có thể tiện tay bố trí được đại trận khiến Thất giai cũng không vào được. ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc hắn không thích hợp ra tay. ͏ ͏ ͏
Cho nên cứ để như vậy trước đã. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đang đi về phía phòng bếp, cô thuận miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chỗ chị có gì ăn không? Em còn chưa ăn cơm tối. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không muốn nói chuyện với mấy đứa nữa, chị đi tưởng niệm trận pháp của mình một lát. ͏ ͏ ͏
Dù sao sắp phải thay đổi rồi, càn phải hoài niệm một chút. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu sư tỷ đói, có thể gọi thức ăn ngoài. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ở trong phòng bếp thò đầu ra nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy chị ăn đậu phụ còn hơn, vẫn còn rất nhiều đậu phụ chưa ăn hết. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên kêu a một tiếng, sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy sư tỷ, làm gì với cái tủ kia bây giờ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trả lời không chút do dự: ͏ ͏ ͏
- Ném đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài một tiếng, khó nhận lại nó đến vậy sao? ͏ ͏ ͏
Nếu như Giang Tả nói là do hắn trộm rồi trả lại, chắc chắn Tô Kỳ sẽ không ném đi. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà lại dễ bị cắn chết. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả không quan tâm nữa, muốn ném thì ném đi, dù sao vẫn hơn bị lộ tẩy. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cái tủ kia không bị ném, mà được Thanh Liên đưa lên trên sân thượng, nói không chừng còn có chỗ hữu dụng. ͏ ͏ ͏
Mà bữa tối cuối cùng kết thúc bằng việc ăn cơm rang. ͏ ͏ ͏
Trời tối rồi, nên ngủ thì ngủ, nên tu luyện thì tu luyện. ͏ ͏ ͏
Tu luyện tất nhiên là Thanh Liên, còn ngủ chắc chắn là Giang Tả và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Còn về Tĩnh Nguyệt, cô cảm thấy tạo nghệ về mặt trận pháp của mình cũng được, cho nên đang thử sửa lại trận pháp. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô tuyên bố ủy thác, ai không phá được trận pháp của cô, thì không có tư cách bày trận pháp ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Người ủy thác: Thánh nữ quật cường. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ở bên dưới thức đêm sửa chữa trận pháp, Tô Kỳ và Giang Tả thì nằm trên giường ngủ, thuận tiện tâm sự việc nhà. ͏ ͏ ͏
- Anh nói xem, sư tỷ đang ở dưới đó làm gì thế? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Hai người bọn họ nằm cùng một chỗ, cùng nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó nghe động tĩnh bên ngoài. ͏ ͏ ͏
Bọn họ không làm gì cả, tất nhiên là không phải lo tiếng động sẽ truyền ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Sửa chữa trận pháp của chị ấy, Tĩnh Nguyệt tỷ rất quan tâm đến trận pháp sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng dậy nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì sư tỷ rất cố gắng, đừng thấy thi thoảng chị ấy bất thường, lúc cần cố gắng, chị ấy đều rất cố gắng. ͏ ͏ ͏
- Thân là Thánh nữ, sư tỷ vẫn rất vất vả. ͏ ͏ ͏
- Cũng may em không phải Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
Cười nói xong, Tô Kỳ lại nằm xuống. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Làm Thánh nữ có gì tốt chứ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, vẫn là phu nhân của Giang Tả tiên sinh tốt nhất thôi. ͏ ͏ ͏
Nói xong cô chui vào trong ngực Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì, thật ra như Tô Kỳ vẫn là tốt nhất, cô cũng rất cố gắng. ͏ ͏ ͏
Cố gắng để hai vợ chồng bọn họ được sống cuộc sống bình thường. ͏ ͏ ͏
Chỉ là năng lực có hạn mà thôi. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Tô Kỳ lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh còn nhớ ngày tốt nghiệp đại học không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả sa sầm mặt xuống, nói: ͏ ͏ ͏
- Không nhớ. ͏ ͏ ͏
- Haiz. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Sao có thể không nhớ được chứ, khi đó anh cầu hôn em mà, khiến rất nhiều người phải giật mình. ͏ ͏ ͏
- Đừng nói nữa. ͏ ͏ ͏
Khóe mắt Giang Tả hơi co lại. ͏ ͏ ͏
Khi đó hắn cố tình chơi trò lãng mạn, bị nhiều người vây xem như vậy, nhưng lúc ấy hắn không có cảm giác gì. ͏ ͏ ͏
Bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy mất mặt. ͏ ͏ ͏
Nếu như ở kiếp trước, bị người khác biết được chuyện này, khéo người ta cười đến mực rụng răng. ͏ ͏ ͏
Nếu trước khi chết đám người đó đều lôi chuyện này ra cười nhạo hắn, không chừng hắn còn không đến giết những người đó. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 987Tô Kỳ mặc kệ Giang Tả, vẫn nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Anh nói xem, nếu ngày đó em từ chối, anh sẽ thế nào? Phải biết rằng, em là người tu luyện đó, lập gia đình là chuyện không dễ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã nhỉ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Cũng coi như vậy, sau khi chúng ta gặp nhau đều học chung trường, chung lớp, chỗ ngồi cũng ở cạnh nhau, hoặc là bàn trước bàn sau, hoặc là bàn bên cạnh. ͏ ͏ ͏
- Có lẽ anh nên cảm ơn vì bà xã anh đủ cao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Quen biết nhau từ mười hai tuổi, ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy việc chúng ta bên nhau có lẽ cũng coi như là thuận theo tự nhiên, khi đó anh chỉ nghĩ đến việc em sẽ vui vẻ, chứ không hề nghĩ đến em sẽ từ chối. ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại Giang Tả cũng thấy khó hiểu, khi đó thật sự chỉ cần Tô Kỳ vui, bảo hắn làm gì cũng được, ͏ ͏ ͏
Bây giờ? ͏ ͏ ͏
Bây giờ thì không, làm mấy chuyện mất mặt như vậy, hét lớn tỏ tình gì gì đó. ͏ ͏ ͏
Hiện giờ hắn không làm được. ͏ ͏ ͏
Ít nhất nếu không phải trong tình huống đặc biệt, hắn không làm được. ͏ ͏ ͏
Hắn đã già rồi chăng? ͏ ͏ ͏
Gà đến mức không biết bao nhiêu tuổi rồi, nhưng hắn vẫn cần thể diện. ͏ ͏ ͏
Có điều đối với những chuyện trước kia, hắn không hối hận, cùng lắm chỉ cảm thấy mình ngu nhất quả đất, sau đó tự hỏi tại sao mình có thể làm như vậy thôi, dù sao đằng sau mỗi câu chuyện, đều là khuôn mặt tươi cười của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ có phải anh đang nghĩ, vì sao trước đây mình ngu như vậy không? Còn nghĩ vì sao trước đây mình lại làm mấy chuyện mất mặt như thế? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em không xấu hổ à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nằm trong ngực Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Xấu hổ chứ, vô cùng xấu hổ, anh cũng biết da mặt em mỏng mà. ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà em vui, vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
- Bở vì em thích anh, rất, rất thích anh, sau đó lại nghe được anh nói anh cũng thích em, nghe thấy anh nói anh muốn ở bên em, nghe thấy anh bảo em gả cho anh nhé, em vui đến mức không chịu nổi. ͏ ͏ ͏
- Cảm giác như cả thế giới này đều vây quanh em. ͏ ͏ ͏
- Sau đó không cẩn thận quên cả chuyện xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ mở tròn mắt nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có phải rất ngốc không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, sau đó tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, trước kia khi đi học anh nghe thấy một truyền thuyết, có liên quan đến em đó, nói rằng chỉ cần có người nào dám thổ lộ với em, thì ngày hôm sau sẽ biến mất. ͏ ͏ ͏
Không phải vào bệnh viện, chính là trực tiếp chuyển trường. ͏ ͏ ͏
Vì sao lại như vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn trắng mắt, đang lúc lãng mạn thế này, sao lại nói đến chuyện ấy? ͏ ͏ ͏
Sau đó cô ngó trái ngó phải nói: ͏ ͏ ͏
- Ai biết được, khả năng đi đường bị ngã, hoặc là biết được em là người của Giang Tả tiên sinh rồi, nên hồi tâm chuyển ý. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc ấy Giang Tả lại hỏi thêm một câu: ͏ ͏ ͏
- Vậy có cô gái nào khác từng thích anh không? ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Tô Kỳ lập tức biến đối. sau đó hét lớn một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Sau đó một tiếng bịch vang lên, Tô Kỳ dùng đầu mình đâm vào đầu Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả choáng váng. ͏ ͏ ͏
Không có thì thôi, cần phải tỏ thái độ mạnh như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Lúc bình minh, Tô Kỳ ngồi trên sân thượng, hai chân gác lên thềm, sau đó tựa lưng vào Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Cảnh mặt trời mọc ở Thất Tình Hải vẫn đẹp hơn. ͏ ͏ ͏
Vừa ngắm mặt trời mọc, Tô Kỳ vừa lắc lư chân mình nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đang đứng, để Tô Kỳ dựa vào trước người mình, không thể ngồi xuống. ͏ ͏ ͏
- Anh cảm thấy không khác gì nhau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dùng đầu gõ vào ngực Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Sao lại không khác nhau hả? Rõ ràng khác nhau lớn như vậy, anh đúng là không biết thưởng thức. ͏ ͏ ͏
- Bởi vì thứ hắn để ý là người, chỉ cần đúng người, thì cảnh ở đâu cũng đẹp. ͏ ͏ ͏
- Nếu như không đúng người, vậy thì tất cả đều vô nghĩa, phong cảnh có đẹp cũng trở thành ảm đạm biến sắc. ͏ ͏ ͏
- Chị nói thay cho hai đứa, hai đứa đừng nói nữa, chị nghe chán rồi. ͏ ͏ ͏
Giọng Tĩnh Nguyệt từ phía dưới truyền đến. ͏ ͏ ͏
Tô kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, ai lại nói như chị? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nổi giận. ͏ ͏ ͏
- Đây là nhà chị, em có thể chăm sóc chị một chút không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Thanh Liên cất tiếng hỏi dò: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ ốm à? ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt của Tĩnh Nguyệt lập tức đen sì, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là dáng vẻ bình thường của chị, sau này gọi chị là chị Tĩnh Tĩnh. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên gật đầu: ͏ ͏ ͏
- A, Tĩnh Tĩnh sư tỷ, chị ốm à? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Hỏi hai người trên mái nhà ấy. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên ngẩng đầu nhìn lên, thì trông thấy Tô Kỳ lè lưỡi ra: ͏ ͏ ͏
- Lêu lêu lêu. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô kéo tay Giang Tả bỏ chạy. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 988Thanh Liên sững sờ, sau đó nói với Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Có đôi khi sư tỷ nghịch ngợm như một đứa trẻ vậy. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vẫn đang sửa sang lại trận pháp của mình, cô nói: ͏ ͏ ͏
- Do có họ Giang kia ở đây, ngày thường không như vậy. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên cái hiểu cái không: ͏ ͏ ͏
- Vậy sao. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ làm đồ ăn sáng cho bọn họ, ăn xong thì đi về nhà với Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Cô còn lâu mới ở lại đây để bị khinh bỉ. ͏ ͏ ͏
Sư tỷ ở đây sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng bọn họ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cũng ước gì hai người kia đi nhanh. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu ngồi khoanh chân tại nhà mình, trên đầu hắn có một đóa hoa, đóa hoa này mỗi ngày đều nở một lần. ͏ ͏ ͏
Một lần nở là một lần hắn phải chịu thống khổ. ͏ ͏ ͏
Không phải do đóa hoa này có tác dụng phụ, ngược lại nó còn có tác dụng tốt. ͏ ͏ ͏
Có trợ giúp khá tốt với tu vi của hắn, nhưng mà, hắn bị dị ứng phán hoa, nên vốn dĩ chỗ tốt đã trực tiếp biến thành chỗ xấu. ͏ ͏ ͏
Đúng là muốn đòi mạng hắn mà. ͏ ͏ ͏
Hôm nay hắn dự định đem bán đóa hoa này đi. ͏ ͏ ͏
Tuyệt đối phải bán giá tốt. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Đan Tuyết ma nữ đi từ trong phòng ra. ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, anh tìm tôi? Đan Tuyết ma nữ vẫn hóa trang cường điệu như trước, khiến người khác khó có thể nhìn thẳng. ͏ ͏ ͏
Đến bây giờ Hắc Bào ma tu vẫn còn nghi ngờ, số người hâm mộ của cô có phải bỏ tiền ra mua hay không. ͏ ͏ ͏
Hoặc là người khác bỏ tiền ra mua cho cô. ͏ ͏ ͏
Nếu không thì, ai lại có khẩu vị nặng như vậy. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ không sao chứ? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Không sao cả, có điều không phải sư huynh đến để hỏi việc này chứ? ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ vì sư huynh lo sư phụ sẽ gặp phải chuyện không may, cho nên mới chờ ở đây cả buổi sáng? ͏ ͏ ͏
- Bình thường không phải chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi sao? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu mỉm cười, hắn không nói tiếp chủ đề này, dù sao mục đích hôm nay của hắn là bán đồ. ͏ ͏ ͏
Sư muội của hắn chính là khách hàng, không thể cãi nhau với khách hàng được. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, chủ đề kia cũng không có gì đáng để bàn cãi cả. ͏ ͏ ͏
Sau đó Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Sư muội, tôi tới là đến bán cho cô một thứ, thứ này giá trị liên thành, có thể nhất thời tăng tu vi, còn có thể hỗ trợ tu luyện hàng ngày. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần ba khối Thất phẩm Linh thạch, giá đó rẻ lắm rồi. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ tò mò nhìn sư huynh của cô, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Gia tăng một tia tu vi, cộng với mỗi ngày tăng thêm hiệu quả Thanh Tâm Chú? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu sửng sốt, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải, có thể tăng thêm không ít cảnh giới nhỏ, còn việc hỗ trợ tu luyện, là vào mỗi sáng sớm, hiệu quả mạnh hơn so với Thanh Tâm Chú đâu chỉ gấp nghìn vạn lần. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Thứ tốt như vậy, sao sư huynh không ra giá Bát phẩm? Chẳng lẽ di chứng rất lớn? ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Hắc Bào ma tu đen xì: ͏ ͏ ͏
- Không có bất kỳ di chứng nào. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ không do dự nói ngay: ͏ ͏ ͏
- Tôi không tin, thứ như vậy, đừng nói Thất phẩm Linh thạch, ngay cả Cửu phẩm Linh thạch cũng có Đại tiền bối muốn tranh giành. ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ chỉ dùng được một lần hay sao? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏
- Có thể trưởng thành. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ: ͏ ͏ ͏
- Tôi càng không tin, thứ trưởng thành được lại càng quý hơn. ͏ ͏ ͏
Không biết vì sao, Hắc Bào ma tu lại cảm thấy, lần bán đồ này lại mệt mỏi như vậy. ͏ ͏ ͏
Hắn cố tình không ra giá cao, thế mà sư muội hắn lại nghi ngờ như vậy, quả nhiên, giá cả không cao đều khiến người ta sinh ra nghi ngờ. ͏ ͏ ͏
Sư muội hắn cũng không ngoại lệ. ͏ ͏ ͏
Có thứ ngon bổ rẻ sao? ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, thứ này có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là lúc nào hắn cũng có thể triệu hổi, Thất phẩm coi như kiếm lời rồi. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, hắn vẫn chưa đủ xấu xa. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, rất hiếm khi hắn làm chuyện kiểu này, nhất là giá trị giao dịch lại lớn như vậy, bởi vì làm nhiều, vậy không gọi là bán hàng, mà gọi là kẻ lừa đảo. ͏ ͏ ͏
Khó tránh khỏi sẽ phải chịu thiệt thòi, ví dụ như Phá Hiểu lần trước. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Cứ thử xem, nếu có bất kỳ chỗ nào không ổn, ta có thể trả lại tiền. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Trả lại tiền thì tôi không tin đâu, nhưng mà giảm giá còn một viên Thất phẩm Linh thạch thì được. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồng ý. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ nhíu mày, nếu sư huynh của cô không có âm mưu gì, không thể nào lại dễ nói chuyện như vậy. ͏ ͏ ͏
Trước đây hoàn toàn không thể mặc cả. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như lần trước đến Thánh Địa, đúng là công phu sư tử ngoạm. ͏ ͏ ͏
Người khác cô lại không tin được, nên đành chịu thiệt. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ phòng bị, nếu như là thứ tàn phế phẩm, cô tuyệt đối sẽ không trả tiền. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 989Lúc này Hắc Bào ma tu đến trước mặt Đan Tuyết ma nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng chống cự, yên tâm tiếp nhận, nếu không sẽ bị cắn trả đấy. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, anh không cảm thấy anh đứng quá gần sao? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu tùy tiện nói: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi, cô như vậy sẽ không có ai sinh ra ý xấu đâu. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ nổi gân xanh đầy đầu, được rồi, sau này cô sẽ không chiếu cố chuyện làm ăn của sư huynh nữa. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Hắc Bào ma tu mới lấy lại tinh thần: ͏ ͏ ͏
- Không phải, ý tôi là, có khả năng tôi không thích phụ nữ, cho nên sư muội cứ yên tâm. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ: ͏ ͏ ͏
- Ha ha. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu cũng không để ý nhiều nữa, dù sao bây giờ là thời khắc quan trọng để thoát khỏi đóa hoa trên đầu hắn. ͏ ͏ ͏
- Tôi sắp thả thứ đó lên rồi, có thể sẽ hơi đau. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ càng cảm thấy quái dị hơn, sư huynh của cô muốn làm gì thế? ͏ ͏ ͏
Sau đó cô nhìn thấy, thế mà sư huynh của cô lại lấy ra một đóa hoa, sau đó đem đóa hoa ấy chọc lên đầu cô. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma nữ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sư huynh cô hôm nay uống nhầm thuốc à? ͏ ͏ ͏
Hay là, kẻ này căn bản không phải sư huynh cô? ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại cũng có vẻ đúng, quá khác thường, nghĩ đến đó, Đan Tuyết ma nữ đang muốn kéo giãn khoảng cách. ͏ ͏ ͏
Chỉ là khi cô muốn lui lại, đã không kịp nữa rồi, đóa hoa kia đã đâm vào trong đầu cô. ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, Đan Tuyết ma nữ cảm thấy đau đớn vô cùng. ͏ ͏ ͏
Cơn đau kịch liệt khiến Đan Tuyết ma nữ bắt đầu rên rỉ. ͏ ͏ ͏
Sau đó là cảm giác vô lực, giống như đã bị mất hết lực lượng rồi. ͏ ͏ ͏
Cô vịn vào bức tường bên cạnh nhìn Hắc Bào ma tu nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không phải sư huynh của tôi, anh là ai? Anh muốn làm gì? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào ma tu choáng váng, hắn vội vàng nói: ͏ ͏ ͏
- Cô cho rằng nói vậy thì có thể quỵt nợ sao? Sư muội nghĩ quá nhiều rồi, tiền vẫn phải trả. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ lại có chút phân vân, vẻ mặt này, đúng là sư huynh của cô. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà ban nãy lại không giống. ͏ ͏ ͏
Khi cô đang muốn phản bác, đột nhiên lại phát hiện ra cảm giác vô lực đã biết mất, sau đó một nguồn lực lượng mênh mông tràn vào trong cơ thể. ͏ ͏ ͏
Là đóa hoa kia. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa thực lực của cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Lúc này Hắc Bào ma tu lại nói: ͏ ͏ ͏
- Cảm nhận được chưa? Thời gian không dài, nhưng tuyệt đối không ngắn, vậy thì trả tiền đi. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ thật sự đã kinh hãi rồi. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ trả tiền, nhưng cô vẫn không yên lòng. ͏ ͏ ͏
Hoặc là phải nói rằng cô không hiểu nổi, sư huynh của cô từ bao giờ lại mua đắt bán rẻ như vậy? ͏ ͏ ͏
Cô sờ lên đóa hoa nhỏ trên đầu, có chút nghi hoặc, thứ này thật sự không có tác dụng phụ? ͏ ͏ ͏
Ôm những nghi vấn này, Đan Tuyết ma nữ đi vào phòng sư phụ mình. ͏ ͏ ͏
Lúc này Nam Huyên ma tu đang vận công chữa thương, tuy rằng vết thương vô cùng nặng, nhưng mà sau khi quay về, đã bắt đầu chậm rãi khôi phục lại, không có vấn đề gì lớn. ͏ ͏ ͏
Cảm nhận được đồ đệ mình vừa đi đã quay lại, Nam Huyên ma tu mở mắt ra nhìn về phía Đan Tuyết ma nữ: ͏ ͏ ͏
- Đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ lắc đầu rồi lại gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Đã quấy rầy sư phụ chữa thương. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chỉ có vậy thôi? ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ nói: ͏ ͏ ͏
- Là vì sư huynh. ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu có chút kinh ngạc, từ khi nào đồ đệ của bà lại biết quan tâm đến sư huynh của nó rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó Đan Tuyết ma nữ kể lại hết đầu đuôi sự việc. ͏ ͏ ͏
Sau khi nghe xong, Nam Huyên ma tu lập tức vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện đóa hoa kia có vấn đề gì hay không, sư phụ không biết, nhưng chuyện nó dùng giá thấp bán cho con, chắc chắn không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết ma nữ khó hiểu: ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏
Nam Huyên ma tu không trả lời thẳng, chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu hứng thú, thì tự mình điều tra. ͏ ͏ ͏
Sau đó Nam Huyên ma tu không nói thêm gì nữa, còn Đan Tuyết ma nữ tất nhiễn cũng cáo lui. ͏ ͏ ͏
Điều tra hay không điều tra? ͏ ͏ ͏
Muốn điều tra lại không muốn điều tra. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
- Tôi cứ có cảm giác chỗ này rất u ám, Lục Nguyệt Tuyết, cô thật sự cảm thấy chỗ này chính là ruộng tốt à? ͏ ͏ ͏
- Kinh nghiệm nhiều năm Phong Thủy nói cho tôi biết, tám chín phần mười chỗ này là nơi tốt để xây mộ, còn là nơi dễ dàng khiến xác chết vùng dậy. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn ma tu đang đi cùng Lục Nguyệt Tuyết trong thông đạo âm u. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết lấy điện thoại di động ra, đang định đánh chữ. ͏ ͏ ͏
Lúc này Mặc Ngôn nhích lại gần, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, đám sư tỷ của cô không có ở đây, chỗ này chỉ có hai người chúng ta thôi. ͏ ͏ ͏
Cô cứ mở miệng nói chuyện đi, nghẹn lâu như vậy chắc khó chịu lắm nhỉ? ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 990Sau đó Mặc Ngôn vỗ ngực nói: ͏ ͏ ͏
- Đều là người một nhà, không cần lo lắng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết mặt không biểu tình nhìn Mặc Ngôn ma tu, trong mắt cô không có chút cảm xúc nào. ͏ ͏ ͏
Bị Lục Nguyệt Tuyết nhìn như vậy, Mặc Ngôn có chút bối rối. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ không phải cô cố ý sao? Rất nhiều mỹ nữ lạnh lùng kiêu ngạo, thật ra lại nói rất nhiều, nữ thần cái gì chứ, chỉ vì muốn tự tạo khí chất nên giả vờ thế thôi. ͏ ͏ ͏
Chắc chắn cô cũng giả vờ, không bị trở ngại trong việc nói chuyện, có ai lại không nói lời nào chứ. ͏ ͏ ͏
Trước kia lúc còn đi học, giáo viên không cho tôi nói chuyện, thiếu chút nữa đã khiến tôi nghẹn chết. ͏ ͏ ͏
Không sao đâu, cô cứ dũng cảm mở miệng đi. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết vẫn nhìn Mặc Ngôn bằng gương mặt không chút biểu cảm của mình. ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết há to miệng, cuối cùng vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh gì. ͏ ͏ ͏
Cô cầm điện thoại đánh một câu: "Tôi có thể giết cô rồi chôn ở chỗ này không?" ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn lui về phía sau hai bước, rồi bĩu môi: ͏ ͏ ͏
- Không nói thì thôi, tại sao phải giết người diệt khẩu. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết không muốn để ý đến Mặc Ngôn nữa, có điều vẫn đánh một hàng chữ: “Chỗ này chỉ là thông đạo, vào trong còn có Động Thiên khác.” ͏ ͏ ͏
Sau đó Lục Nguyệt Tuyết lại đi trước dẫn đường. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn lập tức đi theo hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy có thứ gì tốt không? ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi khi điện thoại có tín hiệu, đám Xích Huyết Đồng Tử nói, đã thu được rễ cây, cọng cỏ gì gì đó, nghe nói rất lợi hại. ͏ ͏ ͏
- Chỗ chúng ta có không? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết không trả lời. ͏ ͏ ͏
Chuyện này làm sao cô có thể biết được. ͏ ͏ ͏
Cô chỉ biết là, chỗ này là do tông môn nhà mình phát hiện ra, sau đó bên trong có chỗ rất thích hợp để gieo trồng Linh dược. ͏ ͏ ͏
Việc này đối với các cô mà nói là chuyện vui lớn. ͏ ͏ ͏
Sau đó, đám đệ tử các cô được phân thành vài nhóm đi vào. ͏ ͏ ͏
Chính vì muốn xác nhận độ chân thực của tin tức, và xem có nguy hiểm gì hay không. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Là đột nhiên phát hiện ra à? Có phải Bí Cảnh mới mở ra không? Các cô tự mình hưởng hết được sao? ͏ ͏ ͏
Về vấn đề này, Lục Nguyệt Tuyết chỉ có thể lắc đầu, chẳng qua nếu như chỉ có ruộng đồng, khả năng sẽ dùng hết được. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, cụ thể ra sao, vẫn còn chưa chắc chắn, ví dụ như có thể vài ngày nữa sẽ biến mất, hoặc là đóng cửa... vân vân. ͏ ͏ ͏
Chưa xác định được hết những điều này, các cô sẽ không đến đây gieo trồng. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nhìn về phía ánh sáng cuối con đường: ͏ ͏ ͏
- Sắp đến rồi, có điều, nên để Phá Hiểu đại lão đến đây một chuyến, để Phá Hiểu đại lão phá nổ mấy lần, có lẽ sẽ không cần ai dò xét nữa. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Mặc Ngôn và Lục Nguyệt Tuyết đã vượt qua ánh sáng kia, bước vào bên trong. ͏ ͏ ͏
Chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ngay lập tức Mặc Ngôn đã sững sờ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì nghênh đón các cô, chính mà một tiếng long ngâm long trời lở đất. ͏ ͏ ͏
Gầm~ ͏ ͏ ͏
Tiếng long ngâm này, chấn động khiến khí huyết Mặc Ngôn rung chuyển, thiếu chút nữa đã bạo thể chết đi. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải do Lục Nguyệt Tuyết kịp thời lấy Phá Thiên thương ra chắn trước mặt cô, chắc chắn Mặc Ngôn đã không chịu nổi. ͏ ͏ ͏
Đợi tiếng long ngâm kết thúc, Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Lục Nguyệt Tuyết, chúng ta quay về đi, nếu không cô ở lại tôi về trước? ͏ ͏ ͏
- Nếu cô không ổn, thì đưa cho tôi một bộ quần áo của cô, tôi ra ngoài tìm cho cô một chỗ phong thủy tốt. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết đánh chữ: "Long ngâm chỉ một lát thôi, nghe nòi chỉ có lúc vào mới có thể nghe thấy, sau đó sẽ không nghe thấy nữa." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng có thể dùng long ngâm để canh cổng, cũng rất kinh khủng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết không để ý đến Mặc Ngôn, dù sao đã vào rồi, nhất định phải xem kỹ rồi nói sau. ͏ ͏ ͏
- Haiz, nếu không chúng ta ra ngoài bế quan đi, đến 9.1 rồi lại vào, đến lúc đó muốn nhìn thế nào thì nhìn. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn kêu lên. ͏ ͏ ͏
- Ai, ai ai, cô đừng kéo, tôi đi cùng là được. ͏ ͏ ͏
Sau đó Mặc Ngôn lại hỏi Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
- Cô nói xem, trên đời này thật sự có rồng sao? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết đánh chữ: "Thánh Thú Long Tộc không phải là rồng?" ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Nhưng chúng ta đều chưa từng thấy Thánh Thú, chứ đừng nói đến Thánh Thú Long Tộc. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết đánh chữ: "Hồng Thự không phải là Thánh Thú sao? Cô còn cầm nó." ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn: ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà ̣Hồng Thự là con vịt, cho nên từ đó suy ra, Thánh Thú Long Tộc có khả năng cùng loại với giun không? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Thánh Địa ͏ ͏ ͏
Thiên Tinh động phủ coi như đã kết thúc hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏
Hoàn mỹ cái rắm, bao nhiêu người đang chửi thầm. ͏ ͏ ͏
Bao nhiêu cơ duyên tốt, đều bị những người kia đánh không còn gì, nếu không thì bọn họ có thể đạt được càng nhiều cơ duyên hơn nữa. ͏ ͏ ͏
Vất vả lắm mới làm mọi người cùng cấp với nhau, gần như sẽ không có ai đánh nhau tàn nhãn cả. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải những người kia tự dưng đánh nhau, thì Thiên Tinh động phủ lần này, chắc chắn sẽ là lần thu hoạch tốt nhất trong bao nhiêu năm qua. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa đây chính là Thiên Tinh động phủ, vì sao chỉ lực lượng Bát giai đã đánh vỡ được nó? ͏ ͏ ͏
Đây không phải thế giới tu luyện. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, cũng không có cách nào khác cả, sự thật đúng là như vậy. ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều mong chờ, vẫn hy vọng lần sau mở ra Thánh Địa lại làm chủ trì, đến lúc đó không có gì bât ngờ, chắc chắn sẽ có thêm thu hoạch. ͏ ͏ ͏
Lúc này, sau khi mọi người đi khỏi, Hắc Dạ nhìn tinh không chi lộ, cuối cùng bay khỏi Thiên Tinh, hắn không dám đi tinh không chi lộ, cách duy nhất chính là bay về. ͏ ͏ ͏
Cũng không biết phải bay trong bao lâu nữa. ͏ ͏ ͏
Trăm năm hoặc là nghìn năm, tóm lại có thể bay về là tốt rồi. ͏ ͏ ͏
An toàn là quan trọng nhất. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 991Khi Hắc Dạ đi rồi, Mạc Danh Bắc cũng mặc cơ giáp ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Lão nhìn về phía Hắc Dạ, sau đó đi về tinh không chi lộ. ͏ ͏ ͏
Lão đi là vì người kia, vì hắn mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của lão, cái người Thất giai có thể dùng một chiêu nghiềm ép cả Bát giai. ͏ ͏ ͏
Loại người này, trên đời khó có thể gặp. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần được hắn ta giúp đỡ, trong tương lai lão có thể sống lại. ͏ ͏ ͏
Không còn Thiên Thần hoa nữa, người kia chính là hy vọng duy nhất của lão. ͏ ͏ ͏
Thánh Địa ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch hỏi: ͏ ͏ ͏
- Không có à? Rõ ràng tôi nhỡ đã trông thấy cái tên này ở đâu đó. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường kia nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn ở Thánh Địa sao? Lúc còn trẻ, cô cũng rất bướng bỉnh, không ít lần chạy ra ngoài, Thánh nữ chính là bị cô dạy hư đó. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch bất mãn: ͏ ͏ ͏
- Cái gì mà tôi lúc trẻ? Hiện giờ tôi cũng rất trẻ có được không. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường kia nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng nói chuyện này nữa, nhanh nghĩ cách đi. ͏ ͏ ͏
Ngẫm nghĩ một lát, Người phụ nữ bình thường kia lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nghe nói La Ảnh của Thiên Cơ Nhất Mạch đang ở Thánh Địa, nếu không cô đi hỏi thử xem? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này để sư huynh đi hỏi một chút cũng không có vấn đề gì, có điều, tôi vẫn có cảm giác mình đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng không nhớ ra được, tôi không muốn hỏi. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với những người này bà ta không có cách nào cả. ͏ ͏ ͏
Có điều tất nhiên bà ta cũng có thể chủ động đi tìm La Ảnh, nhưng mà để đám Nguyệt Tịch tìm thì thích hợp hơn mà thôi. ͏ ͏ ͏
Có điều, phí tổn vẫn phải đưa, bà ta đã sắp xếp rồi. ͏ ͏ ͏
Chỉ chờ kẻ không có đầu óc Nguyệt Tịch này tới thôi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏
- Tư liệu của Thánh Địa chỉ đặt ở vài nơi như vậy, chẳng lẽ ở Thánh nữ mật thất? Không phải, đó là sao nhỉ? ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, đột nhiên Nguyệt Tịch nhớ đến cấm địa, ngay lập tức đã tỉnh ngộ: - Tôi nhớ ra rồi, tôi đến cấm địa một chuyến. ͏ ͏ ͏
Nói xong Nguyệt Tịch đã chạy đi ngay. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường kia bất đắc dĩ, đi thì cứ đi, nhưng đừng nói ra có được không? ͏ ͏ ͏
Ngoài Thánh nữ ra, những người khác không thể vào cấm địa, Nguyệt Tịch nói thẳng ra như vậy, khiến bọn họ rất khó xử. ͏ ͏ ͏
Có một việc bà ta vẫn luôn không hiểu, vì sao Nguyệt Tịch lại được cấm địa đồng ý cho vào. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng cấm địa không phải nơi muốn vào là vào được, phải được cấm địa đồng ý, người khác mới có thể ra vào. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải có lần bọn họ phát hiện ra Nguyệt Tịch vụng trộm đi vào, bọn họ còn không biết, hóa ra Nguyệt Tịch đã không phải là Thánh nữ, vẫn có thể ra vào cấm địa. ͏ ͏ ͏
Lúc này người phụ nữ bình thường kia nhận được một tin nhắn, là Nguyệt Tịch nhắn: "Tôi đã nói với sư huynh rồi, La Ảnh đang ở bên ngoài, các cô cứ đến hỏi vị trí đi. ͏ ͏ ͏
Cho nên, đừng nói ra chuyện tôi đến cấm địa nhé." Kèm theo đó là một icon khuôn mặt cười đáng yêu. ͏ ͏ ͏
Cho dù Nguyệt Tịch có Kiếm Thập Tam che chở, bị phát hiện vẫn bị phạt đó. ͏ ͏ ͏
Mặc dù phạt rất nhẹ. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bình thường kia thở dài, nuông chiều, Nguyệt Tịch cũng bị chiều quá sinh hư. ͏ ͏ ͏
Giống hệt Thánh nữ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Nhà Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Được bỏ vào trong ao nước, Hồng Thự vui vẻ kêu cạc cạc. ͏ ͏ ͏
Chỗ ở quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, nó cảm thấy vô cùng an toàn. ͏ ͏ ͏
Thập Thất, Thập Bát cũng được bỏ vào trong ao rồi, có điều chúng nó không bị thương, cho nên lần này ra ngoài chúng chơi rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Còn về Đoạn Kiều, nó mang vẻ mặt mơ màng ngồi bên cạnh ao, Ngộ Đạo thạch cũng bị nó trộm ra rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nó vẫn không hiểu. ͏ ͏ ͏
Lúc trồng xong Tố Thân quả, Tô Kỳ trông thấy Đoạn Kiều đang ngẩn người, thì tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thân thể không thoải mái à? Khí Linh cũng bị ốm sao? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều lập tức lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không, không có. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười: ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi, vậy... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chưa đợi Tô Kỳ nói xong, cô chợt nghe thấy tiếng của Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Anh ăn đậu hũ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trực tiếp nhảy lên: ͏ ͏ ͏
- Không được, đó là của em, không được ăn. ͏ ͏ ͏
Thấy Tô Kỳ chạy vào, Đoạn Kiều vẫn khó hiểu, thế mà những người này lại không mắng nó, nó đã cho rằng mình sắp bị phạt nặng rồi. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, không thể dùng lẽ thường để suy đoán về Đại Ma Đầu. ͏ ͏ ͏
Như vậy càng nguy hiểm hơn, ai biết có thể vì chuyện gì khác, sẽ dẫn đên việc nó bị chèn ép. ͏ ͏ ͏
Nó đường đường là Đoạn Kiều, thê mà lại lăn lộn đến bước đường này. ͏ ͏ ͏
Vẫn là sân thượng khiến nó thoải mái nhất, chỗ này không khí trong lành, tiểu đệ lại nhiều, còn an toàn nữa. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần không chạy vào quấy rầy hai người kia là được. ͏ ͏ ͏
Có điều, nếu muốn câu cá phải cẩn thận một chút, lần câu cá ở Thánh Địa kia đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng nó rồi. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, nó cũng vô cùng chán ghét chỗ kia. ͏ ͏ ͏
Trong phòng, Tô Kỳ và Giang Tả đang tranh nhau Đậu phụ thối: ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 992- Nó là của em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không để tâm nói: ͏ ͏ ͏
- Em không phải là của anh sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy anh cũng là của em đó, anh muốn ăn đậu hũ có thể ăn của em mà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ chẳng lẽ không phải anh đang ăn đậu hũ của em? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đậu hũ này không phải đậu hũ kia có được không. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đặt đậu hũ trên bàn, rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Em đi thay quần áo, rồi ra ngoài nấu cơm trưa cho anh, đừng ăn đậu hũ của em. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ chạy vào trong thay quần áo, về nhà đương nhiên phải đổi sang váy rộng thùng thình rồi. ͏ ͏ ͏
Chỉ là đến khi cô ra ngoài, lại phát hiện ra Giang Tả vẫn đang ăn đậu hũ: ͏ ͏ ͏
- Anh ăn đậu hũ của em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đâu có, anh ăn đậu hũ, không phải đậu hũ của em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó cô không nói hai lời mà xông đến cắn Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- A... ͏ ͏ ͏
Giang Tả bị đau kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Nhả ra, em là chó à. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cắn vào vai Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Chó nhà, anh không thích à, thế thì bỏ đi? ͏ ͏ ͏
- Thích, thích, em buông ra trước đã. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức nói. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ mới há miệng ra, cô hừ lạnh một tiếng: ͏ ͏ ͏
- Ai bảo anh vẫn ăn đậu hũ của em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không ăn đậu hũ của em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức ngậm miệng lại. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn yên lặng xoa xoa bả vai, cả người đầy nước miếng. ͏ ͏ ͏
- Anh vừa để lộ ánh mắt không chịu nổi, em thấy rồi. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ lại cắn vào bên kia. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây đều do nuông chiều cả đấy. ͏ ͏ ͏
Nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm cho vài đao rồi. ͏ ͏ ͏
Còn để cô cắn sao? ͏ ͏ ͏
Sau đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phát hiện ra nửa người trên của mình toàn là dấu răng, nếu không phải Tô Kỳ muốn đi nấu cơm, không chừng vẫn chưa chấm dứt. ͏ ͏ ͏
Hăn đã gây ra tội gì chứ. ͏ ͏ ͏
- Đêm nay chúng ta đi dạo phố đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa xào rau vừa nói. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏
- Trên người toàn là dấu răng, không dám ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không sao cả, em đã chọn chỗ để cắn đó, đợi lát nữa mặt áo dài tay vào, sẽ không thấy nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không muốn tiếp chuyện nữa. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc nỳ, đột nhiên Tô Kỳ lại kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Ông xã, dây cột tóc lỏng rồi, buộc lại giúp em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi đên sau lưng Tô Kỳ, nhìn dây buộc tóc nói: ͏ ͏ ͏
- Đâu có lỏng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Em bảo lỏng chính là lỏng, anh buộc lại giúp em nhé. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ muốn dựa vào người Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu em mệt rồi, thì ra ghế sô pha ngồi nghỉ, để anh xào rau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cúi xuống nhìn, thì bất ngờ trông thấy đôi mắt trắng dã của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Sau đó không biết vì sao, hắn vô thức thốt lên: ͏ ͏ ͏
- Bệnh đục thủy tinh thể? ͏ ͏ ͏
Đôi tay đang xào rau của Tô Kỳ ngừng lại. ͏ ͏ ͏
Sau đó... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không có sau đó nữa rồi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 993Bên ngoài Thiên Tinh Thiên thạch, trong tay Kiếm Thập Tam cầm lấy cơ giáp đã biến thành sắt vụn, sau đó nói với La Ảnh: ͏ ͏ ͏
- Chuyện vị trí của Cốc Long Uyên, phải nhờ cậy đạo hữu rồi. ͏ ͏ ͏
La Ảnh vẫn mang sắc mặt bình thường nói: ͏ ͏ ͏
- Không vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Còn đám người đi theo La Ảnh đên đây đều mang vẻ mặt mất tự nhiên. ͏ ͏ ͏
Vừa rồi bọn họ đã trông thấy Kiếm Thập Tam ra tay. ͏ ͏ ͏
Những người này vỗn dĩ cho rằng, chỉ một kẻ Bát giai sẽ không khoa trương như vậy mới đúng. ͏ ͏ ͏
Thiên Hằng Thất Mạch bọn họ, nội tình thâm hậu, một kẻ Bát giai không thể tạo nên sóng gió gì cho bọn họ cả. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa bọn họ cũng từng thấy Bát giai rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng vừa rồi Kiếm Thập Tam chỉ phát ra nửa chiêu kiếm, lực lượng ấy mạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông, khiến bọn họ không cách nào so sánh đám Bát giai bọn họ biết với Kiếm Thập Tam. ͏ ͏ ͏
Bởi vì hoàn toàn không thể so sánh được. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, dường như bọn họ còn cảm nhận được sự chấn động lúc trước. ͏ ͏ ͏
La Ảnh nói: ͏ ͏ ͏
- Chúc mừng đạo hữu đã bước vào cảnh giới mà vị kia đã sử dụng. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chỉ mới nhập môn thôi, so với trạng thái của người đó, kém xa đâu chỉ vạn dặm. ͏ ͏ ͏
La Ảnh không nhiều lời: ͏ ͏ ͏
- La mỗ cần một chỗ yên tính, một lát sau có thể cho ra đáp an. ͏ ͏ ͏
Lúc này bà lão kia cũng có mặt ở đây, bà ta mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Hậu lễ đã chuẩn bị xong, hy vọng đạo hữu đừng từ chối. ͏ ͏ ͏
Cơm tối xong xuôi. ͏ ͏ ͏
- Đi dạo phố thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thay quần áo xong cười hì hì nói. ͏ ͏ ͏
Buổi trưa, đã rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả không chút biểu cảm, nhìn quần áo của Tô Kỳ, sau đó lại nhìn quần áo của mình, cuối cùng trong lòng khẽ thở dài. ͏ ͏ ͏
Tại sao lại là quần áo tình nhân? ͏ ͏ ͏
Mua khi nào? ͏ ͏ ͏
Mặc quần áo đôi với Tô Kỳ, đương nhiên không mất thể diện, quan trọng là hắn cảm thấy rất chói mắt. ͏ ͏ ͏
Có điều Giang Tả cũng không nói gì thêm, Tô Kỳ thích là được rồi. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi mua quần áo đi, mùa đông sắp đến rồi, quần áo dày trong nhà đều cũ cả rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kéo Giang Tả ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh cảm thấy quần áo của anh vẫn mặc được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Có một loại quần áo, được gọi là vợ anh cảm thấy không thể mặc nữa. Đi thôi! ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lúc này ở biệt thự của Tĩnh Nguyệt, Thanh Liên cũng tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tĩnh Tĩnh sư tỷ, vì sao chúng ta phải đi mua quần áo? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sắp đến mùa đông rồi mà. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên khó có thể hiểu nổi: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta là người tu luyện. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đi trước dẫn đường, đối với câu hỏi của Thanh Liên, cô trả lời không nhanh không chậm: ͏ ͏ ͏
- Người tu luyện không thể mua quần áo sao? Chúng ta mặc váy áo tiên nữ ra đường, hay là mặc trang phục của Thánh nữ? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Quá rêu rao. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy mùa đông chúng ta mặc áo cộc tay ra ngoài thì sao? Có bị chỉ chỏ không? ͏ ͏ ͏
Các cô mặc áo cộc tay chắc chắn không bị lạnh, đối với người tu luyện đúng là rất bình thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng đôi với người bình thường, lại không ổn chút nào. ͏ ͏ ͏
Cho nên, tất nhiên phải mua quần áo. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Em biết rồi, nhưng mà em cảm thấy mặc quần áo dày rất bất tiện. ͏ ͏ ͏
Lúc này đột nhiên Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Thanh Liên, sư tỷ hỏi em một vấn đề này nhé, thấy có người rơi xuống sông, em cứu hay không? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên trả lời không chút do dự: ͏ ͏ ͏
- Cứu. ͏ ͏ ͏
- Nếu người đó không báo ơn thì sao? ͏ ͏ ͏
- Vẫn cứu. ͏ ͏ ͏
- Vậy nếu người đó là kẻ tội ác tày trời thì sao? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên do dự, sau đó cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Em, vẫn muốn cứu. ͏ ͏ ͏
Đối với câu trả lời này, Tĩnh Nguyệt không nói gì, mà hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏
- Nếu như bên bờ sông có rất nhiều người, mọi người đều ngồi yên không để ý? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Đó là bản tính của mỗi người, không thể mạnh mẽ cưỡng cầu, em muốn cứu là việc của em, em không thể ép người khác cũng phải đi cứu, ít nhất ép buộc người khác là sai. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, ép không được, nhưng mà, sau khi em cứu hắn ta lên, hắn ta lại đẩy ngược em xuống sống thì sao? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nhíu mày, sau đó buồn bã nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, em, em vẫn muốn cứu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt sờ đầu Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy em cảm thấy phiền phức không? Nếu như em cảm thấy phiền, thật ra có thể vứt bỏ giống như vứt bỏ quần áo dày. ͏ ͏ ͏
- Bởi vì vốn dĩ em không cần những thứ này. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên lập tức sững sờ. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cô gật đầu như gà mổ thóc. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng không hiểu, nhưng cô cảm thấy rất lợi hại. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 994Tĩnh Nguyệt nhún vai, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chị nghĩ ra một vấn đề rất thú vị, có muốn thử trả lời không? Vốn dĩ chị định hỏi tiểu oán phụ cơ. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên tò mò: ͏ ͏ ͏
- Là vấn đề gì? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chồng em và mẹ em đều rơi xuống sông, em cứu người nào trước? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, em là cô nhi, hơn nữa em còn chưa lập gia đình. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhíu mày, đúng là thế thật, sau đó cô sửa lại đề mục, hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Vậy chị và tiểu oán phụ cùng rơi xuống sông, em cứu ai trước? Đúng rồi, loại bỏ hết tất cả các giả thiết khác, bọn chị rơi xuống sông chỉ chờ chết, bây giờ chỉ có thể cứu một người, em cứu người nào? ͏ ͏ ͏
Trong mắt Thanh Liên có chút đau khổ, cuối cùng cô lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Chị cảm thấy những người hỏi vấn đề này, đầu óc đều có bệnh. ͏ ͏ ͏
- Câu hỏi này không thể nào có đáp án, bởi vì nếu tình huống xảy ra thật sự, người ta sẽ không có cách nào chọn lựa. ͏ ͏ ͏
- Duy nhất chỉ có thể làm theo bản năng mà thôi. ͏ ͏ ͏
- Làm gì có thời gian để suy nghĩ. ͏ ͏ ͏
- Người hỏi về vấn đề này, chẳng lẽ không tự hỏi bản thân trước sao? ͏ ͏ ͏
- Lựa chọn của mình, và lựa chọn mà bản thân muốn đối phương trả lời có giống nhau không? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ đang nói mình ngốc sao? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cô mà là loại người này sao? ͏ ͏ ͏
Cô là Thánh nữ độc thân, biết tìm ai để hỏi vấn đề này? ͏ ͏ ͏
Nếu như hỏi tiểu oán phụ, có lẽ sẽ nhận được đáp án chính là cứu ông xã, sau đó có thể còn nói thêm với cô: Sư tỷ, sau này hàng năm chúng em đều đến tế bái chị. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tĩnh Nguyệt lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Còn một vấn đề cuối cùng, nếu chị và một tên tội ác tày trời cùng rơi xuống sông, Thanh Liên sẽ cứu cười nào? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Cứu Tĩnh Tĩnh sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, sao đó nhéo mặt Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Ngoan, đi nào, đưa em đi mua quần áo. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên vẫn chưa hiểu lắm. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Giang Tả đi vào trong một cửa hàng quần áo. ͏ ͏ ͏
Chỗ này bán rất nhiều quần áo, cũng có rất nhiều người. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Tô Kỳ đang chọn quần áo cho mình. ͏ ͏ ͏
Tất nhiên là Giang Tả đi theo sau cô rồi. ͏ ͏ ͏
Có điều, khi đi ngang qua khu vực bán váy, Giang Tả lại liếc nhìn một cái. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nhảy đến trước mặt Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Có muốn em mua một chiếc váy không? ͏ ͏ ͏
Quanh năm suốt tháng Tô Kỳ đều phải ra ngoài làm việc, cho nên rất ít khi mua váy. ͏ ͏ ͏
Người tu luyện có Tiên y, nhưng mà hoàn toàn khác với những chiếc váy này. ͏ ͏ ͏
Hình như lâu lắm rồi cô không mặc váy bình thường. ͏ ͏ ͏
Cũng may bản thân cô cũng không thích lắm. ͏ ͏ ͏
Có điều nếu Giang Tả thích, đương nhiên cô sẽ phải mặc. ͏ ͏ ͏
Đối với câu hỏi của Tô Kỳ, Giang Tả không biết phải trả lời thế nào. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sữ ngự kiếm phi hành đó, muỗi ngày đều bay trên trời, mặc váy làm gì. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, ngày thường mặc một chút, nhìn cũng rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Cho nên, Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ tìm một chiếc váy lụa màu lam dài quá gối: ͏ ͏ ͏
- Em vào trong thử một chút. ͏ ͏ ͏
Sau đó không lâu Tô Kỳ đã ra ngoài, cô mang vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Nhìn được không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ, hắn phát hiện ra dáng người cô rất đẹp, nhưng mà váy không đẹp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏
- Có hợp với giày của em không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn xuông chân Tô Kỳ, ừ, chân cũng rất đẹp. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em đang đeo dép lê. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó đi vào phòng thay đồ: ͏ ͏ ͏
- Không mua nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khoàn toàn không thể nào hiểu nổi. ͏ ͏ ͏
Lúc Tô Kỳ đi vào trong, sau lưng Giang Tả đột nhiên có người cất tiếng gọi: ͏ ͏ ͏
- Giang đại ca? ͏ ͏ ͏
Giang Tả quay người nhìn lại, thì phát hiện ra là chị Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên. ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn nhìn hai người một cái, rồi quay người tiếp tục nhìn về phía phòng thay đồ của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Liên: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra chỉ là Giang Tả không biết nên gọi Thanh Liên thế nào thôi, cho nên dứt khoát không chào hỏi. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏
Chương 995Tĩnh Nguyệt cũng không thèm để ý, mà hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hai người đang mua gì thế? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Tô Kỳ thử một chiếc váy. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Giữa mùa đông, hai người định mặc váy sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ. ͏ ͏ ͏
Hình như là có chuyện này. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, suýt chút nữa thì hắn đã quên mất, vừa rồi Tô Kỳ mặc chiếc váy kiểu dáng mùa hè. ͏ ͏ ͏
Mua cái đó có tác dụng gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không cách nào trả lời câu hỏi của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Đúng lúc ấy, Tô Kỳ ra ngoài: ͏ ͏ ͏
- Chị, Thanh Liên, sao hai người cũng tới đây? ͏ ͏ ͏
Quanh đó có nhiều người, nên gọi chị, gọi sư tỷ không thích hợp. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt lại hỏi Tô Kỳ vấn đề trước đó. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức lườm Giang Tả một cái, sau đó âm dương quái khí nói: ͏ ͏ ͏
- Ai muốn mặc nó qua mùa đông, còn không phải vì ai đó sao, cuối cùng cũng không khen lấy một câu. ͏ ͏ ͏
- Còn bới lông tìm vết chê bai, giày xăng đan không phải giày sao? ͏ ͏ ͏
- Giày xăng-̣đan cũng có thể diện đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả vẫn luôn theo sau ba người, chỉ là một lúc sau, Giang Tả đã chạy mất. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải hắn còn đợi để trả tiền, thì không biết hắn đã chạy từ đời nào rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, có Tĩnh Nguyệt tỷ ở đây, không đến lượt hắn trả tiền đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, sở dĩ hắn có thể chuồn đi thuận lợi như vậy, chủ yếu là do các cô gái đã đi dến quầy hàng dành riêng cho phụ nữ. ͏ ͏ ͏
Hắn không chạy, cũng bị Tô Kỳ đuổi thẳng cổ. ͏ ͏ ͏
Những thứ này, tất nhiên Tô Kỳ chỉ có thể để Giang Tả xem một mình cô thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đứng trước cửa, không nghĩ gì cả, cũng không nhìn lung tung, đại khái hắn đang ngẩn người. ͏ ͏ ͏
Cuộc sống hiện giờ rất tốt, hắn không thấy nhàm chán. ͏ ͏ ͏
Dù sao bây giờ hắn cũng rất bận, bận chờ Tô Kỳ ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả đang bận rộn, đột nhiên có người qua đường nhìn hắn rồi kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏
- Ơ, ân nhân? ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc qua, thì trông thấy một người đàn ông trung niên, nhìn có chút quen mắt. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra, là người đàn ông hắn mới gặp mấy hôm trước. ͏ ͏ ͏
Cái người đã bán cho hắn Hỏa Linh thảo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn ông ta, không nói gì. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông kia thì cảm ơn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Tôi chỉ là nông dân, cũng không biết nên cảm tạ cậu thế nào. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, tôi có mang theo ít đồ ăn nhà mình trồng được, ăn rất ngon đó, tặng cho ân nhân. ͏ ͏ ͏
Mặt Giang Tả vẫn không chút biểu cảm, ân nhân, gọi như thế hắn không nhận nổi. ͏ ͏ ͏
- Tôi chỉ mua đồ của chú thôi, không phải ân nhân gì cả. ͏ ͏ ͏
Giọng Giang Tả có chút lạnh lùng. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông trung niên kia gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Tôi biết, tôi biết mà. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, người thành phố các cậu chắc không thích cầm theo bao tải kiểu này, để tôi vào cửa hàng lấy cho cậu cái túi khác. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả trông thấy ông ta bỏ đồ sang một cái túi nilon bình thường, thật ra nhìn cũng rất xấu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần, ông cứ giữ lấy đi. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông trung niên kia không nói gì, ông ta đóng gõi kỹ đồ ăn rồi đưa cho Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Gây thêm phiền toái cho cậu rồi, có khả năng lại khiến cậu mất mặt, xin lỗi cậu. ͏ ͏ ͏
Ừ, đúng là có người chung quanh đó bắt đầu nhìn sang rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Giang Tả cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, cuối cùng trong lòng khẽ thờ dài, nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, tôi sẽ mang về. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả nhận lấy cái túi, người đàn ông trung niên kia cũng xoay người rời khỏi đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cầm cái túi, lơ đãng nhìn thoáng qua. ͏ ͏ ͏
Hắn đang nghĩ xem, nên giải thích với Tô Kỳ thế nào. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà vừa nhìn qua, Giang Tả đã sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bên cạnh chỗ rau cỏ ấy, Giang Tả lại trông thấy một bông hoa rất nhỏ, đúng là bông hoa rất rất nhỏ. ͏ ͏ ͏
- Thiên Thần hoa non? ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Giang Tả sẽ không nhìn lầm, đúng là cây Thiên Thần hoa còn non. ͏ ͏ ͏
Khi còn non Thiên Thần hoa không hiển lộ ra bất kỳ điều gì. ͏ ͏ ͏
Cơ bản sẽ không có người nhận ra, hơn nữa dược tính của nó còn chưa bộc lộ, nhìn nó chỉ như một đóa hoa bình thường. ͏ ͏ ͏
Nếu Giang Tả chưa từng gặp nó, chắc chắn sẽ không nhận ra. ͏ ͏ ͏
Cây Thiên Thần hoa này vẫn còn non, cùng lắm chỉ có tác dụng tăng thêm trăm năm tuổi thọ, có điều dùng nó để chữa trị một vài căn bệnh nhỏ, chắc là không có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, chỉ cần trồng thêm một khoảng thời gian nữa, sẽ càng hiệu quả hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, có chút khó hiểu, vì sao một người bình thường lại có kỳ ngộ như thế, nếu ông ta là người tu luyện, vậy còn khó lường hơn. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả mở miệng gọi ông ta lại: ͏ ͏ ͏
- Chờ một chút. ͏ ͏ ͏
------------- ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏