Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 61 - Chương 996

Chương 996

Sau đó Giang Tả lấy một miếng ngọc ra, thứ này hắn nhặt được ở Thiên Tinh Động phủ. ͏ ͏ ͏

Bên ngoài hắn thêm ba đạo phù văn phức tạp, bên trong bỏ thêm Tiên Thiên Tam Khí. ͏ ͏ ͏

Đây là lần đầu tiên hắn dùng đến Tiên Thiên Tam Khí, để gia trì phù văn cho thứ này. ͏ ͏ ͏

Người đàn ông trung niên kia kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- n nhân có việc? ͏ ͏ ͏

Giang Tả ném miếng ngọc cho ông ta nói: ͏ ͏ ͏

- Nhà chú có người bệnh à? Để người ấy mang theo thứ này, nếu miếng ngọc này bị mất cũng không cần quan tâm, nếu còn thì chú giữ lấy mang theo bên người. ͏ ͏ ͏

Nói xong, Giang Tả rời khỏi đó, nói thêm nữa lại thành ra nói thừa. ͏ ͏ ͏

Không chừng cái người này còn lảm nhảm thêm một lúc nữa, hắn không hề muốn để ý đến đống lời lảm nhảm ấy. ͏ ͏ ͏

Có điều, miếng ngọc này được trói định bởi huyết mạch của người đàn ông trung niên kia, nếu người bệnh không có quan hệ gì với ông ta, vậy thì thật đáng tiếc, miếng ngọc này chỉ dùng để trang trí thôi. ͏ ͏ ͏

Nếu như huyết mạch tương thông với ông ta, vậy thì miếng ngọc sẽ dung hợp rồi biến mất. ͏ ͏ ͏

Bảo vệ già trẻ lớn bé nhà bọn họ trường thọ bình an chắc chắn không vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả muốn đi, chắc chắn người đàn ông kia sẽ không thể tìm thấy hắn. Còn Giang Tả tất nhiên là đi đến cửa hàng bán cây cảnh. ͏ ͏ ͏

Hắn phải bỏ gốc Thiên Thần hoa non kia ra. ͏ ͏ ͏

Cây non vốn dĩ rất yếu ớt, dễ chết. ͏ ͏ ͏

Sau khi cấy ghép xong, Giang Tả không khỏi nghĩ thầm: "Được rồi, trên sân thượng lại có thêm một bồn hoa mới." ͏ ͏ ͏

Làm xong tất cả những chuyện này, Giang Tả mới quay lại cửa hàng quần áo. ͏ ͏ ͏

Chỉ là khi hắn quay lại, thì trông thấy đám người Tô Kỳ đã ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên là các cô gái cũng trông thấy Giang Tả từ ngoài bước vào. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ Tô Kỳ đang có chút tức giận, nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Tả lại không giận nữa. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu là cô có cảm giác là lạ. ͏ ͏ ͏

Trong tay hắn đang càm một cái túi nilon. bên trong chứa đầy rau cỏ, tay bên kia thì đang cầm một chậu hoa cải tầm thường. ͏ ͏ ͏

Lấy đâu ra mấy thứ này thế? ͏ ͏ ͏

Đợi Giang Tả đến gần, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Anh đi làm gì thê? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Đi đến quán bán cây cảnh, mua một cái bồn hoa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chỉ vào đống đồ ăn nói: ͏ ͏ ͏

- Cái này thì sao? Là do chủ quán tặng à? ͏ ͏ ͏

- Chủ quán là nam hay nữ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Đây là do một ông chú tặng đó, lần trước anh có mua hàng ế giúp ông ta, cho nên ông ấy tặng cái này coi như cảm tạ. ͏ ͏ ͏

- Ông ấy nói của nhà trồng được, hương vị rất khá. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Thật sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Tĩnh Nguyệt cất lời: ͏ ͏ ͏

- Hai đứa cứ cãi nhau tiếp đi, bọn chị đi trước. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên tạm biệt hai người Giang Tả, rồi rời khỏi đó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng vẫy tay chào lại. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Hôm nay sư tỷ trả tiền, lãi lớn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cầm Thiên Thần hoa, nếu so với quần áo của Tô Kỳ, hắn cũng cảm thấy mình lãi lớn. ͏ ͏ ͏

Mặc dù bây giờ nó chỉ là bồn hoa cảnh bình thường, nhưng dù gì cũng là loại hiếm thấy. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc áy, Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà, vẫn chưa mua cho anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả dơ túi đồ ăn lên nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà mua nhiều đồ rồi. ͏ ͏ ͏

- Được rồi, vậy để lần sau nhé, đưa đồ ăn cho em, anh xách quần áo đi. Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà anh cảm thấy túi đồ ăn này nặng hơn túi quần áo đó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà xách quần áo nhìn đẹp mắt hơn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cạn lời. ͏ ͏ ͏

Hắn sẽ để ý đến việc ấy sao? ͏ ͏ ͏

Hắn đâu phải trẻ con nữa. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Về đến nhà, bọn họ lấy đống rau cỏ kia ra xào ăn. ͏ ͏ ͏

Cơm nước xong xuôi, không biết hai người lại cãi nhau chuyện gì đó, ầm ĩ một lúc rồi lăn ra ngủ mất. ͏ ͏ ͏

Hôm sau, Tô Kỳ dậy rất sớm, sau đó Giang Tả cũng dậy rất sớm. ͏ ͏ ͏

dù sao tối qua bọn họ chỉ cãi nhau mà thôi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Dậy sớm thế làm gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Hiếm khi về nhà, anh định đi làm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng, có lẽ trong nhà sắp hết tiền rồi, không biết bao giờ sẽ bị đói đây. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, cô không lo lắng, dù sao chồng cô vẫn chưa lo lắng, cô lo lắng làm gì. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa cô còn dễ nuôi như vậy. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên Giang Tả cũng không sợ mình không nuôi nổi Tô Kỳ, nuôi Tô Kỳ căn bản chỉ cần nuôi ăn là được rồi. ͏ ͏ ͏

Những thứ khác đều không cần lo. ͏ ͏ ͏

Cho dù Tô Kỳ có ra ngoài mua sắm, cô cũng chưa bao giờ mua thứ gì quá quý giá. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nếu gặp phải chuyện gì đó đặc biệt, thì lại khác. ͏ ͏ ͏

Ví dụ như lần trước gặp bạn cùng lớp tiểu học ở cửa hàng điện gia dụng Thành Chính. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bước đến gần, dĩ nhiên Tô Kỳ thuận thế dựa vào người Giang Tả, cô nói: ͏ ͏ ͏

- Tóc, còn nữa hôm nay nhớ về đúng giờ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Muộn một chút cũng không được sao? ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ lại lấy điện thoại của Giang Tả, mở ra cho hắn xem: ͏ ͏ ͏

- Anh xem đi, đây là đoạn ghi chú lần trước, anh còn nhớ không? ͏ ͏ ͏

- Nhớ về sớm một chút. ͏ ͏ ͏

Sắc mặt Giang Tả lập tức đen xì. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 997

Sau đó, Giang Tả đi làm. ͏ ͏ ͏

Có điều hắn còn phải đi sửa điện thoại giúp Tô Kỳ nữa. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, Tô Kỳ không muốn mua cái mới, cô muốn sửa, vì lý do rất đơn giản, bên trong có rất nhiều ảnh chụp. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết sau khi sửa xong dữ liệu bên trong có còn nữa không, nhưng mà cũng nên thử một chút. ͏ ͏ ͏

Lần này thế mà Tô Kỳ lại chủ động nói cho hắn biết, phải đến tầng một để sửa. ͏ ͏ ͏

Có lẽ vì hắn đã là ma pháp sư rồi, cho nên tiếp xúc với những thứ này cũng không có vấn đề gì lớn. ͏ ͏ ͏

Không biết đến ngày nào đó, cô có thể bảo hắn sang nhị bộ kiếm tiền không. ͏ ͏ ͏

Cho dù có bảo hắn đi, chắc chắn sẽ chỉ cho hắn nhận mấy ủy thác đơn giản. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nghĩ nhiều về chuyện này, chưa nói đến việc hắn cũng tu luyện, xét về mặt ma pháp thôi, Giang Tả đã cảm thấy mình không tệ rồi. ͏ ͏ ͏

Chỉ riêng Hỏa Nguyên tố tiểu đệ, cũng đủ đạt tới tiêu chuẩn Tam giai. ͏ ͏ ͏

Phần lớn công việc hắn đều có thể giải quyết được. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nếu Tô Kỳ thật sự làm vậy, thì đúng là một chuyện phiền toái. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Giang Tả đã đi đến chỗ bán điện thoại. ͏ ͏ ͏

Hắn đi thẳng đến quầy hàng hỏi: ͏ ͏ ͏

- Chỗ này có sửa điện thoại không? ͏ ͏ ͏

Người bán hàng ở quầy này cũng là một cô gái. ͏ ͏ ͏

Cô ta nhìn Giang Tả gật đầu nói: ͏ ͏ ͏

- Có, không biết tiên sinh muốn sửa thế nào? Có cần thay đổi gì không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lấy điện thoại của Tô Kỳ ra, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Bị rơi vào nước, tôi muốn sửa đồng thời còn muốn giữ lại dữ liệu bên trong, đổi thành loại chống nước. ͏ ͏ ͏

Cô gái bán hàng kia gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Được, nhưng cần một chút thời gian, có lẽ mất khoảng một hai ngày. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu nói: ͏ ͏ ͏

- Lấy cho tôi một chiếc điện thoại khác đi, loại nào cũng được. ͏ ͏ ͏

Bởi vì phải sửa mất một hai ngày, nên Giang Tả phải mua thêm một chiếc khác, lý do rất đơn giản, là vì mấy ngày tới rất có khả năng bọn họ phải đi đến Cốc Long uyên. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó không có điện thoại sẽ không tiện. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng hắn còn chưa biết chỗ đó có tín hiệu hay hông. ͏ ͏ ͏

Tóm lại cứ mua một chiếc dự phòng, không sai được. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả mua một chiếc điện thoại dành cho phái nữ, đang định rời khỏi đó. ͏ ͏ ͏

Hai ngày sau sẽ đến lấy điện thoại. ͏ ͏ ͏

Nhưng đúng lúc này, cô gái bán hàng lại đưa cho Giang Tả một tấm thẻ và nói: ͏ ͏ ͏

- Đây là thẻ rút thăm trúng thưởng của chỗ chúng tôi, lần rút trúng trước đó đã cách nhiều năm rồi, lần này vẫn chưa có ai rút được, tiên sinh có thể thử vận may. ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi giải thưởng là... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý nghe, nhưng mà có lẽ vẫn giống lần trước thôi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nhận lấy tấm thẻ cào ra, trên đó có viết: "Oh my god." ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Lần này câu nói trúng thưởng là gì? ͏ ͏ ͏

- Để tôi xem lại. ͏ ͏ ͏

Cô gái bán hàng giở một quyển sổ nhỏ ra xem rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Là... ͏ ͏ ͏

Nói đến đó, cô gái bàn hàng lập tức sững sờ, sau đó cô ta nhìn sang thẻ nhân viên của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Không biết vì sao, trong lòng cô ta hơi run lên. ͏ ͏ ͏

Lần trước bạn cô ta nói, hình như là cái tên này nhỉ? ͏ ͏ ͏

Chuyện này rất bí mật. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô ta nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Là Oh my god. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ ồ một tiếng, rồi xoay người đi khỏi đó, lúc đi hắn còn tiện tay ném cái thẻ kia vào thùng rác. ͏ ͏ ͏

Lại trúng thưởng rồi, đúng là không may. ͏ ͏ ͏

Đợi Giang Tả đi khuất, cô gái bán hàng lập tức ra ngoài lục thùng rác. ͏ ͏ ͏

Sau đó lập tức sững sờ. ͏ ͏ ͏

Vận may rơi trúng đầu cô rồi, trời ơi. ͏ ͏ ͏

Lại trúng, lại ném đi. ͏ ͏ ͏

Cô trúng lớn rồi. ͏ ͏ ͏

Còn về Giang Tả, hắn không hề có chút tự giác về việc phải đem giải thưởng về nộp cho bà xã. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, người lãnh đạo cấp cao lần trước đã nhận được tin tức. ͏ ͏ ͏

Ông ta sửng sốt, gần đây có chuyện gì vậy nhỉ? ͏ ͏ ͏

Sau đó ông ta lại gọi người trúng thưởng đến. ͏ ͏ ͏

Người đến đúng là cô gái bán hàng kia. ͏ ͏ ͏

Ông ta không hề quanh co lòng vòng, mà hỏi thẳng: ͏ ͏ ͏

- Lần này là cô mua đồ trúng thưởng sao? ͏ ͏ ͏

Cô gái bán hàng căng thẳng lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Tôi, tôi nhặt được. ͏ ͏ ͏

Lông mày của ông ta dựng đứng lên, lại nhặt được sao? ͏ ͏ ͏

Giải thưởng của ông ta đã mất giá như vậy? ͏ ͏ ͏

Thấy trúng thưởng lại vứt? ͏ ͏ ͏

- Là ai? ͏ ͏ ͏

Ông ta hỏi. ͏ ͏ ͏

Cô gái bán hàng nói: ͏ ͏ ͏

- Phá, Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy thế ông ta lại sửng sốt, lại là Phá Hiểu? ͏ ͏ ͏

Vận cứt chó cũng không đến mức như vậy chứ? ͏ ͏ ͏

Từ lần trước ông ta đã muốn thăm dò về cái tên Phá Hiểu này, không biết tại sao mà hắn ta vẫn luôn vắng mặt. ͏ ͏ ͏

Sau đó ông ta muốn nhìn thử, thì kinh ngạc phát hiện, trên người đối phương thế mà lại che giấu thiên cơ. ͏ ͏ ͏

Điều này khiến ông ta lập tức không dám làm loạn thêm nữa, một tu sĩ cấp hai thôi, thế mà lại có thể che giấu thiên cơ. ͏ ͏ ͏

Nhìn qua đã biết không phải người đơn giản. ͏ ͏ ͏

Ông ta nói: ͏ ͏ ͏

- Biết rồi, đi lĩnh thưởng đi. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ ông ta định đến thị trường nhị bộ xem thử, để xem tên Phá Hiểu kia có ở đó không, lần này dù thế nào ông ta vẫn muốn thử tìm hiểu. ͏ ͏ ͏

Nếu thật sự đơn giản là do vận may, thì ông ta sẽ chấp nhận. ͏ ͏ ͏

Còn nếu có người đứng sau lưng, vậy thì cũng tiện ghi nhớ, người này không dễ chọc. ͏ ͏ ͏

Có điều coi thường giải thưởng, che giấu thiên cơ, khả năng sau có vẻ rất cao. ͏ ͏ ͏

Người có bối cảnh như vậy, tại sao phải đến thị trường nhị bộ. ͏ ͏ ͏

Ông ta không hiểu nổi. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 998

Mua điện thoại xong, Giang Tả đến thị trường nhị bộ. ͏ ͏ ͏

Chỗ này không ít người, nhưng cũng không quá nhiều. ͏ ͏ ͏

Thanh danh của Phá Hiểu không thấp, nhưng mà rất ít người chào hỏi Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Bởi vì trong mắt bọn họ, Phá Hiểu là kẻ tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết, loại người này không kết bạn được. ͏ ͏ ͏

Đồng thời cũng không ai muốn đắc tội Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Một người tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết, sẽ sợ điều gì? ͏ ͏ ͏

Nói không chừng thứ biến mất đầu tiên, chính là cảm xúc sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Có điều vừa mới bước vào, Giang Tả lại trông thấy Tây Môn Lung Linh, hôm nay Tây Môn Lung Linh cũng mới đi làm lại. ͏ ͏ ͏

Nhưng có chuyện khiến Tây Môn Lung Linh rất đau đầu, chính là máy tính của cô lại không mở lên được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa liếc một cái, đã phát hiện ra Tây Môn Lung Linh chưa bật màn hình, nhưng mà hắn không định mở miệng. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên Tây Môn Lung Linh không dám nhờ Phá Hiểu giúp đỡ, ai biết được cái gã ma quỷ này lại ra điều kiện gì. ͏ ͏ ͏

Chân của Kỳ Kỳ vẫn còn chưa khỏi hẳn đấy. ͏ ͏ ͏

Sau đó bất đắc dĩ Tây Môn Lung Linh đành phải tìm đồng nghiệp nữ ngồi sau. ͏ ͏ ͏

Ở đây cô cũng không quen biết nhiều người, người cô biết đều không có mặt. ͏ ͏ ͏

Cho nên cô chỉ có thể khách sáo hỏi người ngồi sau mình. ͏ ͏ ͏

Sau khi Giang Tả ngồi xuống, hắn trực tiếp bật máy tính lên xem có ủy thác nào thích hợp không. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn trông thấy một cái, là của Tĩnh Nguyệt đăng lên. ͏ ͏ ͏

Nội dung chính là sửa chữa trận pháp, nhưng mà có một điều kiện, đó là có thể nhẹ nhõm phá vỡ được trận pháp đã có trước. ͏ ͏ ͏

Sau đó sửa lại tạo nên một trận pháp Tĩnh Nguyệt tỷ không phá được. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng có được coi là thành công hay không, phải do chị ấy nói mới tính. ͏ ͏ ͏

Ban thưởng không thấp, ba khối Lục phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏

Đẳng cấp thấp nhất là 2.1 ͏ ͏ ͏

Trông thấy cái này, Giang Tả không biết mình có nên nhận hay không. ͏ ͏ ͏

Nếu nhận sẽ phải đến đó bày trận, sẽ gặp phải Tĩnh Nguyệt tỷ, tuy rằng hắn không lo lắng Tĩnh Nguyệt tỷ sẽ nhận ra. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nếu lúc ấy Tô Kỳ có mặt ở đó thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏

Rất có thể sẽ mất mạng đó. ͏ ͏ ͏

Cho nên hắn rất do dự, nếu có thể bày trận lúc họ không có ở đó thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏

Có điều sau khi nghĩ một chút, Giang Tả vẫn tiếp nhận. ͏ ͏ ͏

Có thể hoàn thành hay không thì nói sau. ͏ ͏ ͏

Đây cũng không phải ủy thác chỉ cho phép một người nhận. ͏ ͏ ͏

Cứ nhận rồi để đó đi. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả vừa tiếp nhận ủy thác, Tĩnh Nguyệt đã nhận được tin tức. ͏ ͏ ͏

Trông thấy cái tên Phá Hiểu, Tĩnh Nguyệt rất kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏

- Lâu rồi không thấy hắn xuất hiện, chà chà, muốn đến đây sao? ͏ ͏ ͏

- Để tôi xem thử thân phận của anh nào. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt lại nhận được một tin tức nữa. ͏ ͏ ͏

Là người tìm hiểu tin tức về Phá Hiểu gửi đến. ͏ ͏ ͏

Chỉ là sau khi xem qua nội dung, Tĩnh Nguyệt đã kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Cái gì? Tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết? Thật hay giả? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Mình đoán sai rồi? Tuy rằng Giang Tả không thích để ý đến người khác, nhưng chắc chắn không thể nào tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết. ͏ ͏ ͏

Lúc ở bên tiểu oán phụ, hắn vô cùng bình thường. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, còn không có cảm giác vong tình không linh kia. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt thở dài: ͏ ͏ ͏

- Sai mục tiêu rồi? Vậy có thể là ai được? Nhưng người mình biết rõ tên họ, chỉ có mỗi một người này thôi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt bắt đầu xoắn xuýt. ͏ ͏ ͏

Cô vẫn luôn biết Giang Tả có thể là một người không đơn giản, cũng thường để ý xem đối phương có điểm nào khác thường không. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, đúng là khó hiểu. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, chưa nói đến chuyện ma pháp. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ gần như đã kết luận được Giang Tả không phải Phá Hiểu, điều này khiến cô rất khó chịu, cô cứ có cảm giác bản thân tốn công vô ích rồi. ͏ ͏ ͏

Không bắt được cái đuôi của Giang Tả, sao cô có thể giả vờ bí hiểm để đứng ngoài xem cuộc vui? ͏ ͏ ͏

Bản thân là Thánh nữ, lại còn là chị gái, sao cô có thể mơ hồ giống tiểu oán phụ Tô Kỳ chứ? ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, không điều tra ra được. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, vẫn phải tự mình đi một chuyến sao? ͏ ͏ ͏

Nếu đúng là Giang Tả, thì khả năng rất lớn hắn đang ở nhị bộ. ͏ ͏ ͏

Cho dù không ở nhị bộ, cũng có thể sang nhất bộ xem thử một lần. ͏ ͏ ͏

Có điều, cả hai bộ phận đều thường xuyên phải ra ngoài, muốn xác định hắn ở bộ phận nào, cũng không dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Ra ngoài hỏi mọi người, không thích hợp lắm, ngược lại nếu bị phát hiện thì không tốt. ͏ ͏ ͏

Sau này sẽ không dễ dàng bắt được cái đuôi của hắn nữa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không để ý Giang Tả sẽ đi con đường nào, cho dù nhầm đường lạc lối, cô cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏

Điều cô quan tâm là tiểu oán phụ. ͏ ͏ ͏

Quyết định của tiểu oán phụ, mới là quan trọng nhất. ͏ ͏ ͏

Không liên quan đến cô lắm. ͏ ͏ ͏

Nói xong, Tĩnh Nguyệt bắt đầu xuất phát đi đến Tập đoàn Thiên Hòa. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 999

Lúc này Giang Tả đã bị Khương Nhiên gọi đi: ͏ ͏ ͏

- Có người tìm cậu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả liếc nhìn Khương Nhiên một cái, tuy rằng không biết ai đang tìm hắn, nhưng mà hắn vẫn đi theo. ͏ ͏ ͏

Còn Khương Nhiên đang đi phía trước thì có chút khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Đã Tam giai rồi. ͏ ͏ ͏

Hai tháng trước rõ ràng hắn ta thấy đối phương mới chỉ 1.1 ͏ ͏ ͏

Hai tháng ngắn ngủn, thế mà đã Tam giai rồi, hơn nữa tu vi của người này dường như còn cao hơn hắn. ͏ ͏ ͏

Thất Tình Lục Dục quyết thật sự đáng sợ như vậy sao? ͏ ͏ ͏

Khương Nhiên không biết được, nhưng mà hắn ta không dám xem thường Phá Hiểu nữa rồi, bị chấn động kiểu này khiến hắn ta rất khó chịu. ͏ ͏ ͏

Trước đây hắn ta không hề xem trọng đối phương, xem ra trước đó không tạo mối quan hệ tốt với Phá Hiểu, là việc làm ngu xuẩn biết bao. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ đột nhiên hắt cảm thấy, việc đối phương không nể tình mình, bình thường đến mức nào. ͏ ͏ ͏

Đây chính là giới tu luyện. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh Giang Tả đã được đưa đên phòng họp, sau khi vào phòng Giang Tả trông thấy một lão già. ͏ ͏ ͏

Lão ta nhìn Giang Tả, Giang Tả cũng nhìn lão. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng lão ta nói: ͏ ͏ ͏

- Ngồi đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngồi xuống. ͏ ͏ ͏

Còn Khương Nhiên thì đi đến đứng sau lưng lão ta. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngồi vào ghế không nói gì cả, đối phương là cường giả Ngũ giai, hơn nữa có thể khiến Khương Nhiên đứng sau lưng, chắc hẳn là người của Tập đoàn. ͏ ͏ ͏

Lần trước hắn nghe nói mình bị chú ý, có lẽ là vì đã trúng thưởng. ͏ ͏ ͏

Hôm nay trùng hợp lại trúng, cho nên người ta tìm tới cửa. ͏ ͏ ͏

Lúc này lão già kia ấn nhẹ một cái lên trên mặt bàn, trong nháy mắt một trận đồ xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Trận đồ này không có uy lực gì, chỉ làm màu thôi, cho nên hắn vừa nhìn đã hiểu được. ͏ ͏ ͏

- Có thẻ phá giải không? ͏ ͏ ͏

Lão già hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả khó hiểu, đây chỉ là một cái khốn trận, nhưng cái đồ chơi này có thể vây khốn người khác sao? ͏ ͏ ͏

Trò chơi trẻ con, cũng không đến mức này chứ? ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả không nói gì, lão ta hỏi lại: ͏ ͏ ͏

- Không thể? ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả mới ra tay, hắn cũng nhẹ nhàng điểm lên bàn một cái. ͏ ͏ ͏

Sau đó cũng có một trận đồ xuất hiện, trận đồ này trao trùm đối phương, nhìn qua có vẻ còn ít hơn một vài hình vẽ. ͏ ͏ ͏

Nhìn vẻ ngoài càng đơn giản hơn. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả cất tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏

- Có giải được không? ͏ ͏ ͏

Trong lúc trận đồ bao trùm lão ta, Giang Tả cũng thuận tay xử lý xong trận đồ của đối phương, người trong nghề đều hiểu. ͏ ͏ ͏

Lão già kia nhíu mày, thậm chí còn có chút tức giận. ͏ ͏ ͏

Không phải do khốn trận của lão bị phá giải. ͏ ͏ ͏

Mà là người này thật sự quá cuồng vọng. ͏ ͏ ͏

Ra đề mục cho lão ta giải? ͏ ͏ ͏

Không biết tôn trọng người lớn. ͏ ͏ ͏

Sau đó lão ta liếc nhìn trận đồ, lão định giải xong trận đồ này, sau đó làm ra một cái khó hơn, để đối phương hiểu rõ năng lực bản... Bản thân. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt khi nhìn rõ trận đồ, lão giả đã sững sờ, thậm chí trong mắt còn hiện ra vẻ khó tin. ͏ ͏ ͏

Lão ta lập tức đứng dậy, sau đó cẩn thận xem xét. ͏ ͏ ͏

Sao có thể? ͏ ͏ ͏

Rõ ràng nhìn qua rất đơn giản, rõ ràng chỉ là khốn trận bình thường. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, nhưng là... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lão, lão thế mà lại, xem không hiểu. ͏ ͏ ͏

Sao có thể có chuyện này? ͏ ͏ ͏

Đây đúng là khốn trận, hơn nữa còn là khốn trận rất bình thường, nhưng mà lão lại không cách nào thoát ra được khốn trận đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏

Bởi vì lão hoàn toàn không hiểu. ͏ ͏ ͏

Loại trận pháp này, đã vượt xa khỏi tầm nhận thức của lão rồi. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng lão già ủ rũ ngồi xuống. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng Khương Nhiên đứng bên cạnh cũng xem không hiểu, nhưng mà hắn ta đã hiểu rõ một việc. ͏ ͏ ͏

Vị tiền bối này, không phá giải được trận đồ của Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa có vẻ như còn bị đả kích không nhỏ. ͏ ͏ ͏

Điều này càng khiến Khương Nhiên nghi ngờ hơn, rốt cuộc đối phương là ai? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Gọi tôi tới đây vì chuyện này? ͏ ͏ ͏

Lão già lăc đầu, lần này lão đã tin chắc, sau lưng đối phương, tuyệt đối là bậc cao nhân lánh đời vô cùng mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏

Năng lực này, căn bản không phải môn phái bình thường có thể có được. ͏ ͏ ͏

Người này, không dễ chọc. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa đối phương còn tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết, rất có thể nhập thế vì để Thất Tình Lục Dục quyết đạt tới tình trạng hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏

Một lát sau, lão già lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không phải, chỉ là muốn biết cậu may mắn hay có thực lực thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không hiểu nổi. ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Là chuyện ở nhà kho. ͏ ͏ ͏

À, cuối cùng Giang Tả đã hiểu, hoạt động nhà kho, cũng là do người này tạo ra, tới tìm hắn cũng là chuyện bình thường. ͏ ͏ ͏

Sau đó lão già lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Còn nữa, tôi cũng muốn hỏi cậu, làm sao cậu rút thăm được mấy giải thưởng kia? ͏ ͏ ͏

- Phải biết rằng tỷ lệ trúng thưởng thấp đến mức đáng sợ, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có người trúng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Cô ta đưa cho tôi, tôi cào ra, bên trong là giải thưởng. ͏ ͏ ͏

Lão già hỏi: ͏ ͏ ͏

- Chỉ vậy thôi? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Nếu không thì sao? ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải thắp nhang, rửa tay, cầu khẩn, tính một quẻ sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

- Chướng mắt. ͏ ͏ ͏

Lão già: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

- Cho nên cả hai lần cậu đều ném vào thùng rác hả? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu không thì sao? ͏ ͏ ͏

Lão già không hỏi nữa, còn Khương Nhiên lại bị chấn kinh, ném vào thùng rác? ͏ ͏ ͏

Đối với mọi người mà nói, thứ kia cũng được coi là giải thưởng lớn nhỉ? ͏ ͏ ͏

Cứ bị ném vào thùng rác như vậy sao? ͏ ͏ ͏

Còn tận hai lần? ͏ ͏ ͏

Hắn không để ý đến nó như vậy? ͏ ͏ ͏

Cho dù là được chỉ dạy, hay là tài nguyên, đều vô cùng hiếm có. ͏ ͏ ͏

Cho dù trước mắt hắn ta không cần, cứ giữ lại cũng tốt, nếu không còn có thể bán mà. ͏ ͏ ͏

Đây là người bình thường sao? ͏ ͏ ͏

Không đúng, một người tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết, không thể coi là người bình thường. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà đối phương có bối cảnh sâu cũng là chuyện không thể nghi ngờ gì. ͏ ͏ ͏

Rốt cuộc thì thế lực nào đang đứng sau lưng hắn? ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này lão già lại mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏

- Thời gian tới, cậu còn muốn mua đồ không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Tạm thời không muốn. ͏ ͏ ͏

Lão già vẫn bình tĩnh, nếu đã xác định được đối phương bất phàm, vậy thì không cần phải nghĩ nhiều nữa, ngược lại cũng không cần quá lo lắng, dù sao bọn họ cũng không hiểu lầm gì nhau. ͏ ͏ ͏

Đối phương cũng không có bất kỳ hành vi quá khích nào. ͏ ͏ ͏

Vẫn có thể giao lưu bình thường, thậm chí còn có thể giao dịch với đối phương. ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng ta làm một vụ giao dịch đi. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1000

Giang Tả nhìn lão già, hắn không nói gì, thật ra hắn không có hứng thú. ͏ ͏ ͏

- Nếu như lần sau cậu lại trúng thưởng, có thể đem thưởng đến chỗ tôi, còn nữa, nếu có hoạt động gì, cậu muốn tham gia co thể thương lượng trước hay không? Lão già nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Phiền phức. ͏ ͏ ͏

Lão già sững sờ, không cần hỏi lợi ích? ͏ ͏ ͏

Một lát sau lão già lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Tôi có thể tiêu hủy tất cả tài liệu về cậu, sau này, chắc chắn có rất nhiều người muốn biết lai lịch của cậu, tuy rằng tập đoàn bảo mật nghiêm, nhưng mà vẫn có chút mạo hiểm. ͏ ͏ ͏

- Mà tôi có thể giúp cậu, chỉ cần ở trong tập đoàn Thiên Hòa, tất cả tài liệu liên quan đến cậu, tôi đều có thể tiêu hủy. ͏ ͏ ͏

- Không cần. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói thẳng. ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không thèm để ý đến việc có người điều tra hắn, hoặc là nên nói, hắn tự tin cho rằng không ai có thể tra được điều gì về mình. ͏ ͏ ͏

Bản thân hắn cũng đã thêm hiệu quả che giấu thiên cơ, muốn điều tra hắn, cũng không phải chuyện đơn giản. ͏ ͏ ͏

Còn về chuyện tài liệu. ͏ ͏ ͏

Hắn càng không thèm để ý, cho dù có người may mắn điều tra được. tìm ra hắn thì làm sao? ͏ ͏ ͏

Chỉ cần không phải Tô Kỳ, hắn đều không phải lo lắng. ͏ ͏ ͏

Nếu người đó có địch ý, khi tới gần cũng sẽ bị hắn phát hiện. ͏ ͏ ͏

Lúc đó tiện tay tiêu diệt là được rồi. ͏ ͏ ͏

Hắn úp úp mở mở thế này, chỉ vì Tô Kỳ mà thôi. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu trả lời của Giang Tả, lão giả bối rối, cái người này sao lại không phản ứng theo lẽ thường vậy. ͏ ͏ ͏

Sau đó lão già hỏi hắn: ͏ ͏ ͏

- Vậy tiểu hữu cần gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Tôi không cần gì cả, phần thường này đối với tôi mà nói cũng không có tác dụng gì, cho nên vận may của tôi chắc chắn sẽ không kém đến mức trúng thưởng lần nữa đâu. ͏ ͏ ͏

Lão già: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khương Nhiên: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vận may không kém như vậy? ͏ ͏ ͏

Đây là đang nói tiếng người sao? ͏ ͏ ͏

Bọn họ không biết, bọn họ cũng không dám hỏi. ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Thế này nhé, cậu đưa phần thưởng cho tôi, đến lúc đó cậu cần gì có thể mở miệng hỏi, tôi sẽ giúp cậu, chắc chắn sẽ có lúc phải cần đến chúng tôi chứ? ͏ ͏ ͏

- Chỉ cần hợp lý tôi đều đồng ý. ͏ ͏ ͏

- Sao nào? ͏ ͏ ͏

Nếu như cứ để người này trúng thưởng tùy ý, để hắn tùy ý phá hoại sự cân bằng trong các hoạt động, thì tập đoàn Thiên Hòa của bọn họ biết giấu mặt vào đâu? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Tìm ông quá phiền toái. ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi sẽ để một cái hòm ở sảnh bán hàng, bên cạnh thùng rác, cậu cứ ném vào trong đó là được rồi. ͏ ͏ ͏

Nếu thế thì đúng là không có vấn đề gì, sau đó Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

- Sau này nếu có hoạt động, chỉ cần nhìn thấy thẻ nhân viên của cậu, tôi sẽ bảo nhân viên trực tiếp liên lạc với tôi. Sau đó tôi sẽ liên lạc lại với cậu, như vậy được chứ? ͏ ͏ ͏

Dù sao đây cũng là chuyện thuộc phạm vi cá nhân, không được Phá Hiểu đồng ý, lão cũng không dám tùy ý làm bậy. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, còn phải lưu lại cách thức liên lạc. ͏ ͏ ͏

Được rồi, Giang Tả cũng không có ý kiến gì nữa. ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy có cần chỉnh lại tu vi của cậu một chút không? ͏ ͏ ͏

Đối phương đã Tam giai rồi, lão ta vẫn nhìn ra được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, nếu cần chỉnh lại tu vi, tự hắn sẽ đi khảo hạch. ͏ ͏ ͏

Sau đó không còn chuyện gì nữa, tất nhiên Giang Tả muốn đi về. ͏ ͏ ͏

Bây giờ hắn muốn đến chỗ Tĩnh Nguyệt tỷ xem thử, nếu Tô Kỳ không có ở đó, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện trận pháp. ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng Tô Kỳ qua bên đó chơi rất thường xuyên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa đi ra ngoài, lão già lập tức đứng dậy, việc đầu tiên lão ta làm là ghi chép lại trận đồ trên mặt bàn. ͏ ͏ ͏

Ánh mắt lão sáng lên, giống như đang nhìn thấy kỳ trân dị bảo. ͏ ͏ ͏

Khương Nhiên khó hiểu hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối cái này là? ͏ ͏ ͏

Lão già nói: ͏ ͏ ͏

- Cậu không hiểu. cậu không biết giá trị của trận đồ này, thứ này không phải cứ bỏ Linh thạch ra là có thể mua được. ͏ ͏ ͏

- Hắn ta không thèm để ý đến giải thưởng, vì bản thân hắn có thực lực đấy. ͏ ͏ ͏

Khương Nhiên vẫn không hiểu: ͏ ͏ ͏

- Vậy, vì sao hắn không trực tiếp xóa đi? ͏ ͏ ͏

Thứ này dùng Linh khí để vẽ ra chỉ cần đối phương vung tay lên sẽ tiêu tán. ͏ ͏ ͏

Nhưng vì sao đối phương lại không làm vậy? ͏ ͏ ͏

Có ý gì khác sao? ͏ ͏ ͏

Lão gì nói: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì hắn ta không thèm để ý, trong mắt đối phương, nó chỉ là một thứ rất bình thường, chính thái độ này đã thể hiện rõ nội tình của hắn ta. ͏ ͏ ͏

- Nội tình của hắn ta đã mạnh đến tình trạng khiến người ta khó có thể lý giải nổi. ͏ ͏ ͏

Khương Nhiên sững sờ. ͏ ͏ ͏

Còn Giang Tả ở bên ngoài, tất nhiên hắn không thèm để ý cái trận đồ kia, trận đồ đơn giản như vậy, đối vói hắn mà nói, chỉ như trò chơi của trẻ con. ͏ ͏ ͏

Chỉ là người khác muốn tìm hiểu về nó, lại là việc khó khăn muôn trùng. ͏ ͏ ͏

Đại đạo chí giản, những thứ này, nói ra thì đơn giản, nhưng làm được lại rất khó khăn. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả rời khỏi phòng họp, Tĩnh Nguyệt cũng đi tới thị trường nhất bộ, trong nhất bộ cô đã xác định không nhìn thấy Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Đây là khởi đầu tốt. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô đi vào nhị bộ. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, cô cũng không nhìn thấy Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Đó là khởi đầu không tốt. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô muốn dạo quanh chỗ này một lát, thử xem có gặp phải Giang Tả ở nhị bộ không. ͏ ͏ ͏

Có điều Giang Tả biết ma pháp, đến chỗ này cũng là chuyện bình thường, vậy chỉ còn cách nhìn thẻ nhân viên của hắn thôi. ͏ ͏ ͏

Lần này Tĩnh Nguyệt chỉ hy vọng sẽ gặp được hắn. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Mời đọc: Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch FULL) main lưu manh, truyện hài hước ~ ͏ ͏ ͏

Liên hệ: bit.ly/LHHACD hoặc m.me/HACDYY để được giảm 30% khi mua full nhé~ ͏ ͏ ͏

Chương 1001

Chẳng qua lúc cô quay người muốn đến chỗ khác tìm thử, thì Giang Tả lướt qua hành lang, đi ngay phía sau lưng cô. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc ấy Tĩnh Nguyệt có cảm giác lạ, cô quay người nhìn phía sau mình, nhưng mà không có ai. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Giang Tả ở phía sau cô đã rẽ vào nhất bộ rồi. ͏ ͏ ͏

Cô vừa rẽ phải ở góc đó, còn Giang Tả lại rẽ trái. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cảm thấy rất lạ, sau đó cô đi lòng vòng khắp nơi, nhưng không thấy gì hết. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô không xoắn xuýt nữa, định tiếp tục tìm kiếm. ͏ ͏ ͏

Lúc Giang Tả đến chỗ rẽ, tất nhiên hắn đã trông thấy Tĩnh Nguyệt tỷ, có điều hắn không sợ chút nào. ͏ ͏ ͏

Hắn vẫn tiếp tục đi tiếp, sau đó trong nháy khi Tĩnh Nguyệt tỷ quay đầu lại, hắn đã rẽ vào một hành lang khác. ͏ ͏ ͏

Rồi trực tiếp lướt qua hành lang, thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Lúc làm chuyện này, cảm xúc của Giang Tả không giao động chút nào. ͏ ͏ ͏

Càng không lo lắng sẽ bị Tĩnh Nguyệt tỷ phát hiện ra điều gì. ͏ ͏ ͏

Bởi vì không phát hiện được. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lập tức đi về phía biệt thự của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đang ở đây, chúng tỏ một điều, chắc chắn Tô Kỳ đang ở nhà. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, Tô Kỳ đang ở nhà, cô rất bận rộn, vừa xem tivi vừa trêu chọc đám Hồng Thự, mất rất nhiều thời gian đó. ͏ ͏ ͏

Cô đang nghĩ, sau này có con rồi, có phải sẽ càng bận hơn không? ͏ ͏ ͏

Có điều, từ đầu đến cuối, cô không hề nghĩ đến việc chăm chỉ tu luyện. ͏ ͏ ͏

Hôm nay chuyện cô nghĩ nhiều nhất, vẫn là nghĩ xem bao giờ Giang Tả sẽ về, làm cách nào khiến hắn vui vẻ. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Không tốn bao nhiêu thời gian, Giang Tả đeo Mê Vụ trên mặt đã xuất hiện trước biệt thự của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Ở chỗ này có không ít người, cả đám đều đang thử phá trận, dù sao cũng là ủy thác mới xuất hiện hôm nay. ͏ ͏ ͏

Chỗ này còn là chỗ ở của Thánh nữ, tuy rằng không có khả năng Thánh nữ sẽ xuất hiện, nhưng mà nếu cô sử dụng trận pháp của bọn họ, bọn họ cũng có cái để chém gió. ͏ ͏ ͏

Người đang trông nhà, tất nhiên là Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhảy lên trên nóc nhà, những người ở chỗ này ngay cả phát hiện cũng không phát hiện ra hắn. ͏ ͏ ͏

Hắn nhìn một vòng, sau đó đã nghĩ ra nên bày trận thế nào rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn lấy trận thạch ra, trận thạch là một khối, nhưng mà bao gồm một trăm lẻ tám khối. ͏ ͏ ͏

Một trăm lẻ tám khối trận thạch bay về bốn phía, sau đó rơi xuống vị trí chính xác, tạo thành một trận pháp khá lớn. ͏ ͏ ͏

Trận pháp này vừa vặn vây kín biệt thự. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả thao túng trận thạch, làm trận thạch rơi xuống. ͏ ͏ ͏

Sau khi trận thạch rơi xuống đất, Giang Tả bắt đầu khắc phù văn lên trên mặt đất, sau khi khắc xong, Giang Tả lại vứt vào đó một trăm lẻ tám khối Nhất phẩm Linh thạch, để đảm bảo phù văn sẽ không tiêu tán. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả thu trận thạch của hắn lại, rồi lấy ra một trăm lẻ tám khối trận thạch mới. ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn có rất nhiều trận thạch, đều là lúc trước khi vào trong Thiên Tinh động phủ, Kiếm Thập Tam đã cho hắn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả vứt một trăm lẻ tám khối trận thạch ra. ͏ ͏ ͏

Trận thạch và phù văn phối hợp chặt chẽ với nhau, trận thạch củng cố phù văn, còn phù văn làm cho trận thạch biến hóa, có thể khiến trận thạch trở thành Biến Hóa trận pháp. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần ở trong phạm vi nhất định, một trăm lẻ tám khối trận thạch này, có thể biến thành các loại trận pháp khác nhau. ͏ ͏ ͏

Công thủ vây khốn, gồm rất nhiều mặt. ͏ ͏ ͏

Có điều nó có điểm khác với trận thạch của Giang Tả chính là, trận pháp ở chỗ này là cố định, không có cách nào di chuyển được. ͏ ͏ ͏

Còn về uy lực cũng không tệ lắm, nếu cung cấp đủ Linh thạch, thì ngay cả Lục giai cũng có thể ngăn cản một khoảng thời gian ngắn. ͏ ͏ ͏

Không có Linh thạch, chỉ tự động hấp thu bên ngoài, thì Ngũ giai tấn công mạnh có thể phá được. ͏ ͏ ͏

Có điều đây là đang nói đến việc cường công. ͏ ͏ ͏

Còn muốn phá trận tiến vào, rất đáng tiếc, Thất giai đến chưa chắc có thể phá được. ͏ ͏ ͏

Đây là trận pháp tốt nhất mà Giang Tả có thể bố trí được trong thời gian ngắn. ͏ ͏ ͏

Cứ để tạm như vậy đi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng trên ban công, nhìn về phương xa, sau khi suy nghĩ một chút lại sửa đổi một vài chi tiết. ͏ ͏ ͏

Còn về trận pháp bỏ đi kia của Tĩnh Nguyệt tỷ, Giang Tả không hề đụng tới. ͏ ͏ ͏

Dùng một khối Trận thạch làm trụ cột, sau đó Giang Tả bắt đầu viết một bản hướng dẫn sơ lược. ͏ ͏ ͏

Trên bản hướng dẫn hắn còn để lại một đạo Hỏa phù văn, khi đến giờ nó tự cháy lên. ͏ ͏ ͏

Làm xong mọi việc, Giang Tả ném thứ đó lại cho Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Đám tu sĩ này đúng là không có chút cảnh giác nào, nếu hắn muốn giết bọn họ, có thể vô thanh vô thức làm được. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả rời khỏi đó ngay. ͏ ͏ ͏

Còn Thanh Liên vốn dĩ vẫn luôn đứng ở cửa, đột nhiên lại sững sờ, cô nhìn thấy một thứ gì đó đang bay tới. ͏ ͏ ͏

Cô nhận lấy theo bản năng, phát hiện ra đó là một tờ giấy và trận thạch. ͏ ͏ ͏

Sau khi xem xong, cô nhận ra trên tờ giấy là bản hướng dẫn về trận pháp. ͏ ͏ ͏

Vừa đọc xong Thanh Liên đã sững sờ, trận pháp này quá khoa trương, hơn nữa còn viết rõ cách thao tác. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên không tin, bởi cô cũng không nhìn thấy người bày trận, trận pháp này khoa trương như vậy, chắc chắn khi bố trí phải gây ra tiếng động lớn. ͏ ͏ ͏

Có điều cô vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng trước khi quyết định, nếu không lỡ nghi oan cho người ta thì không tốt. ͏ ͏ ͏

Học xong mấy thao tác kia, Thanh Liên bắt đầu thử điều khiển trận thạch trung tâm. ͏ ͏ ͏

Cô muốn tạo ra thứ đơn giản nhất, là sương mù. ͏ ͏ ͏

Sau khi thao tác, Thanh Liên lập tức cảm nhận được trong trận thạch có thứ gì đó chấn động, sau đó sương mù xuất hiện, cả căn biệt thự đều chìm trong sương mù. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên sững sờ. ͏ ͏ ͏

Lập tức mở khốn trận ra. ͏ ͏ ͏

Sau đó liền nghe thấy có tiếng kêu to từ trong sân truyền đến. ͏ ͏ ͏

- Trời ơi, sao chỗ tôi lại biến thành sa mạc, nóng quá. ͏ ͏ ͏

- Tôi sắp chết chìm rồi, cứu tôi với. ͏ ͏ ͏

- Thanh Liên tiên tử, chúng tôi không muốn phá trận nữa, tôi muốn rời khỏi đây, xin hãy cởi bỏ trận pháp. ͏ ͏ ͏

- Thanh Liên tiên tử, xin phá giải trận pháp, tôi cũng từ bỏ. ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1002

Lần này Thanh Liên đã hoàn toàn sững sờ, tất cả mọi người đều rơi vào huyễn cảnh rồi, đây cũng là một loại khốn trận. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô không dám thử thêm nữa, mà giải trừ trận pháp, khốn trận biến mất, sương mù tản đi. ͏ ͏ ͏

Đám người kia cũng chào Thanh Liên rồi ra về, trận pháp này, bọn họ không phá được. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên không thể tin nổi, nhưng mà cô vẫn nhanh chóng xem hết bản hướng dẫn, bởi vì cô vừa trông thấy một hàng chữ. ͏ ͏ ͏

Một lát sau, bảng hướng dẫn sẽ tự động tiêu hủy. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô đã trông thấy người ký tên: Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Tên này rất lạ. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, bản hướng dẫn tự bốc cháy, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, muốn ngăn cản cũng không kịp. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nhẹ nhàng thở một hơi, may mà cô đã xem xong rồi, nếu không thì không ổn. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt vẫn đang đi thăm dò ở nhị bộ, cũng không ai để ý đến cô cả. ͏ ͏ ͏

Dù sao cứ chỗ nào có người thì Tĩnh Nguyệt đến chỗ đó, nhưng mà, điều khiến cô tiếc nuối chính là, hoàn toàn không nhìn thấy Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lập tức nghĩ ra một cách, không thể nghe ngóng về Phá Hiểu, không có nghĩa là cô không thể hỏi thăm về Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Không lấy được ảnh chụp của Phá Hiểu, không có nghĩa là cô không thể dùng ảnh chụp của Giang Tả để hỏi thử. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà có một vấn đề lớn, đó chính là không thể hỏi quá nhiều người được. ͏ ͏ ͏

Tốt nhất chỉ hỏi một người thôi, vậy hỏi ai thì thích hợp? ͏ ͏ ͏

Còn một vấn đề lớn nữa, cô không có ảnh của Giang Tả, bây giờ đi chụp chắc chắn không được, hỏi tiểu oán phụ, sẽ bị phát hiện ra ngay. ͏ ͏ ͏

Rõ ràng là một vấn đề đơn giản như vậy, sao đến lượt cô, lại khó thế nhỉ? ͏ ͏ ͏

Sau đó khi đi ngang qua nơi khảo hạch, cô lập tức nở nụ cười. ͏ ͏ ͏

Cô đã nghĩ ra nên hỏi người nào rồi. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu đã từng tới chỗ này, hơn nữa chắc chắn lễ tân đã xem qua thẻ nhân viên của Phá Hiểu, vậy chắc chắn sẽ nhận ra Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Dù sao hắn cũng nổi tiếng. ͏ ͏ ͏

Vậy thì, hỏi người này là thích hợp nhât rồi. ͏ ͏ ͏

Coi như chị gái đến hỏi thăm về em trai, hỏi như vậy sẽ không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa với Thánh nữ Thánh địa như cô, người của tập đoàn Thiên Hòa cũng không từ chối trả lời. ͏ ͏ ͏

Bây giờ chỉ còn thiếu một tấm ảnh thôi, tốt nhất trên tấm ảnh có cô, có tiểu oán phụ, có cả Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó cô hỏi thăm, sẽ không có chút vấn đề nào. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc ấy, điện thoại của Tĩnh Nguyệt vang lên. ͏ ͏ ͏

Cô nhìn qua là Thanh Liên gọi đến. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ Tĩnh Nguyệt đang rất vui, dù sao đã tìm ra điểm đột phá cửa khẩu quan trọng, tuy rằng vì Thất Tình Lục Dục quyết, khả năng ấy đã bị thu nhỏ vài phần, nhưng mà nếu chưa có bằng chứng xác thực, ai cũng không thể kết luận được điều gì. ͏ ͏ ͏

Cho dù Phá Hiểu có phải Giang Tả hay không, hay là Phá Hiểu có tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết hay không, tất cả vẫn còn cơ hội xoay chuyển. ͏ ͏ ͏

- Thanh Liên, tìm chị có việc gì thế? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, đã xảy ra chuyện lớn rồi, chị về nhà mau. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Có người đã bố trí xong trận pháp rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Bọn họ đã phá được trận pháp của chị rồi? Nhanh vậy sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

- Không, chưa phá được. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Chưa phá thì bày cái gì trận? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏

- Ài, sư tỷ, chị cứ về nhà trước đi, dù sao chuyện này cũng rất lớn. ͏ ͏ ͏

- Được rồi, được rồi, biết rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt rời khỏi chỗ này, dù sao đã có cách đột phá, đợi lấy được ảnh chụp rồi tính tiếp. ͏ ͏ ͏

Cùng lắm thì đợi thêm vài ngày nữa thôi. ͏ ͏ ͏

Lúc Tĩnh Nguyệt vừa đi khỏi, một người phụ nữ cầm tập tài liệu đến trước quần lễ tân nói: ͏ ͏ ͏

- Thay đổi nhân sự. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Hôm nay Giang Tả về nhà sớm, giữa trưa, hắn đã về ăn cơm. ͏ ͏ ͏

Khi cửa vừa mở ra, trông thấy Giang Tả, Tô Kỳ có chút kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Sao hôm nay anh về sớm vậy? ͏ ͏ ͏

Giang Tả sửng sốt một lát, sau đó yên lặng đóng cửa lại, có lẽ hắn nên ăn cơm bên ngoài thì thích hợp hơn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kêu to: ͏ ͏ ͏

- Quay lại. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô không chơi với đám Hồng Thự nữa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở cửa ra nói: ͏ ͏ ͏

- Chiều nay anh còn phải đi làm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Em cũng chưa nói là không cho anh đi làm mà. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ nói thêm: ͏ ͏ ͏

- Ngồi đây một lát, em xuống dưới nấu mì cho anh ăn, may mà trong nhà còn mì gói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả trả lời một tiếng rồi ngồi xuống, sau đó xem tivi. ͏ ͏ ͏

Chỉ nấu mì thôi, không cần hắn giúp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nấu mì cũng rất ngon. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1003

Vừa xem tivi Giang Tả vừa nói: ͏ ͏ ͏

- Anh mua cho em chiếc di động mới, máy cũ đem đi sửa phải mất hai ngày. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ở phòng bếp đáp: ͏ ͏ ͏

- Thế anh thay sim vào giúp em, sau đó cần cài đặt thêm gì thì cài luôn cho em. ͏ ͏ ͏

Giang Tả còn nghe thấy Tô Kỳ oán giận: ͏ ͏ ͏

- Haiz, lại mặc quần rồi, nếu biết trước mình đã mặc một cái váy ngủ ngắn một chút. ͏ ͏ ͏

Giang Tả trả lời: ͏ ͏ ͏

- Đâu có ai cấm em mặc. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Anh không có nhà em mặc cho ai ngắm? ͏ ͏ ͏

Xem nhiều sẽ ngấy. ͏ ͏ ͏

Trong lòng Giang Tả nghĩ như thế. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, những lời này không thể nói ra khỏi miệng được. ͏ ͏ ͏

Đột nhiên Tô Kỳ lại hỏi: ͏ ͏ ͏

- Có phải anh đang nghĩ, xem nhiều sẽ ngấy không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Sao em biết? ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lập tức sững sờ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hoàn toàn trả lời theo bản năng. ͏ ͏ ͏

Không biết hối hận còn kịp không? ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ đang nhìn về phía Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Có muốn giải thích một chút không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Giải thích còn có tác dụng sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Không giãy giụa một chút, làm sao biết được? Nếu lỡ hiệu quả vô cùng tốt thì sao? Ví dụ như nhận sai trước. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Anh biết lỗi rồi. ͏ ͏ ͏

- A, bây giờ biết sai rồi à? Vừa rồi anh nói thế nào nhỉ? ͏ ͏ ͏

- Mặc cho anh ngắm anh còn không vui? ͏ ͏ ͏

- Do ngực em nhỏ, eo thô, hay là chân xấu? ͏ ͏ ͏

- Giang Tả tiên sinh đúng là đặc biệt, mắt cao quá đỉnh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không muốn để ý đến Tô Kỳ nữa, đúng là gây sự vô cớ, không thể nói lý. ͏ ͏ ͏

Trong phòng bếp. ͏ ͏ ͏

Giang Tả sờ lên tóc Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em nấu mì đi, đừng nói chuyện nữa, anh buộc tóc giúp em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Được thôi, có điều em còn phải đi lại, anh đừng làm đau em đấy nhé. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Biết rồi. ͏ ͏ ͏

Còn ở bên phía biệt thự của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn biệt thự, sau đó hỏi Thanh Liên ở đầu bên kia điện thoại: ͏ ͏ ͏

- Chị cảm thấy có gì khác nhau đâu, làm gì có đại trận nào? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: Tĩnh Tĩnh sư tỷ, chị cứ vào trong rồi sẽ biết, dù sao cũng rất dọa người. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt thật sự không tin, còn dọa người nữa, có thể dọa người đến đâu? ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt xông vào. ͏ ͏ ͏

Chỉ là vừa bước vào cô đã trông thấy sa mạc vô tận. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt Tĩnh Nguyệt lập tức sững sờ, thế mà cô lại không phát hiện ra bất cứ điều gì. ͏ ͏ ͏

“Ảo cảnh?” ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt bắt đầu thử phá trận, cô thử thoát ra khỏi ảo cảnh. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cho dù cô cố gắng thế nào cũng không có tác dụng. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô bắt đầu đi lại, thậm chí bắt đầu thử bay qua, nhưng mà sa mạc vẫn là sa mạc, kéo dài vô tận không biên giới, không có biện pháp nào cả. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt phát ra lực lượng mạnh nhất của mình, nhưng mà vẫn không có chút tác dụng nào. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt có cảm giác bất lực, đối với ảo trận này thế mà cô không có chút biện pháp nào cả. ͏ ͏ ͏

Thậm chí vẫn không có cách nào phân biệt rõ thật giả ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Đây là trận pháp cấp bậc gì? ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Đây là ảo trận? ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏

Là tiếng của Thanh Liên. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏

- Thả chị ra ngoài đi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tĩnh Nguyệt mới nhận ra, thế mà mình vẫn còn đứng ở cửa. ͏ ͏ ͏

Trận pháp này, đúng là vô cùng lợi hại ͏ ͏ ͏

Sư phụ cô đến đây chưa chắc đã có thể qua nổi. ͏ ͏ ͏

Có chút đáng sợ. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1004

Tĩnh Nguyệt đến trước mặt Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Vừa rồi là trận pháp gì? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có tên, có điều có rất nhiều công năng, đây là bản hướng dẫn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Thanh Liên đưa cho Tĩnh Nguyệt một tờ giấy. ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy nội dung, Tĩnh Nguyệt tò mò nói: ͏ ͏ ͏

- Sao chị cảm thấy người viết những chữ này là một con nhóc vậy. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏

- Là em viết, bản hướng dẫn ban đầu đã bị đốt rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không so đo nữa, cô nhìn bản hướng dẫn, chỉ là càng nhìn càng kinh hãi. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng cô nhìn về phía Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Những gì viết trên này chính là sự thật? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Thật, em đã thử qua rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cảm thấy khó tin: ͏ ͏ ͏

- Đây là do vị đại tiền bối nào bố trí cho chị? ͏ ͏ ͏

Làm vậy để làm gì? Là bạn cũ của thánh địa? Hay chính là những lão bất tử kia của thánh địa? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Em không quen hắn, cũng chưa từng thấy qua đạo hào kia, nhưng hình như em từng nghe thấy sư tỷ nói qua, chỉ là chưa xác định được có phải hay không. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Là ai? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt khi nghe thấy cái tên này, đồng tử trong mắt Tĩnh Nguyệt co rút lại. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu? ͏ ͏ ͏

Khó trách, khó trách cô không trông thấy hắn ở tập đoàn Thiên Hòa, hóa ra hắn chạy tới đây bày trận, hơn nữa lại còn bí mật đến đây. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà trận pháp đáng sợ như vậy, thật sự được tạo ra từ tay hắn sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt phát hiện ra, cái gã Phá Hiểu này, so với dự đoán ban đầu của cô, còn lợi hại hơn, còn đáng sợ hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Nếu người này là kẻ địch, vậy thì thật sự rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến điều này Tĩnh Nguyệt đột nhiên sửng sốt, sau đó cô nhảy ra ban công. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng tóm lại vẫn có khả năng. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt mở phòng ngự và sương mù ra. ͏ ͏ ͏

Ở trên ban công Tĩnh Nguyệt nhẹ nhàng vung tay lên với sương mù trước mặt, sương mù lập tản ra. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, sau đó cô cẩn thận cảm nhận, thì phát hiện ra phòng ngự bên này vô cùng mạnh, so với những nơi khác còn ác liệt hơn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vui mừng: "Điểm này có tính là tóm được cái đuôi rồi không?" ͏ ͏ ͏

Chỗ này chính là nơi đôi vợ chồng kia ngắm mặt trời mọc đó. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt lại đến những nơi khác xem thử. ͏ ͏ ͏

Cô phát hiện ra sương mù ở những nơi khác hầu hết đều yêu cầu có trận thạch mới có thể xua tan được, chỉ có chỗ này là không cần. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng chỗ này là cửa chính nhưng nói thế nào cũng không thể trùng hợp như vậy. ͏ ͏ ͏

Cho dù có thể là trùng hợp, vậy thì tỉ lệ lúc trước cũng tăng thêm một nửa. ͏ ͏ ͏

Hahaha, bây giờ chỉ còn thiếu một tấm ảnh chụp. ͏ ͏ ͏

Có điều nếu đúng như vậy, chắc hẳn cậu ta còn chưa về nhà, cô phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. ͏ ͏ ͏

Chỉ một lát sau tiểu oán phụ đã nghe máy. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, có chuyện gì thế? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Em đang làm gì? ͏ ͏ ͏

Hỏi thẳng chồng em có đấy không thì không thích hợp cho lắm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Đang ăn cơm với Tả ca, hôm nay anh ấy đã về từ sáng rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từ sáng đã về nhà? ͏ ͏ ͏

Đùa ai chứ? ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ lại là trùng hợp thật? ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt không để ý đến Tô Kỳ nữa, trực tiếp cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu, cô cứ có cảm giác mình vừa chứng minh được một chút thì đã bị phản bác lại. ͏ ͏ ͏

Không được, phải điều tra từ từ, nhanh quá ngược lại không tốt. ͏ ͏ ͏

Lỡ như vận may đứng về phía hắn thì không ổn. ͏ ͏ ͏

"Cảm giác như mình đang đấu lại trời, đấu lại đất vậy." Tĩnh Nguyệt có chút bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên đứng ở phía sau tò mò hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Tĩnh Tĩnh sư tỷ đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đang đấu tranh với vận mệnh. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy cái trận pháp này chúng ta có nhận không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là nhận, có điều đánh giá kém cho chị, thế mà lại không phá trận pháp của chị theo quy định. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt lấy điện thoại ra, cho một sao. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ cô còn định giải thích lý do đánh giá kém. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi nhìn thấy những đánh giá bên dưới, cô phát hiện ra, lời giải thích của mình hoàn toàn dư thừa. ͏ ͏ ͏

Tóm lại, đánh giá kém không giải thích. ͏ ͏ ͏

Có điều nghĩ đến chuyện này, Tĩnh Nguyệt lại có chút hối hận, trước đó khi Phá Hiểu nhận ủy thác của cô, nếu như tiểu oán phụ bằng lòng đi thì tốt rồi. ͏ ͏ ͏

Ít nhất đi xem thử xem có phải chồng con bé hay không, nếu không phải thì thôi, hoặc là lén đi xem thử cũng được. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1005

Giang Tả vừa ăn mì vừa nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em cứ nhìn anh mãi như thế làm gì? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em đang nghĩ, hay là chiều nay đừng đi làm nữa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lập tức cất lời: ͏ ͏ ͏

- Phải đi, phải đi, bắt buộc phải đi làm, nếu không thì cả nhà sẽ bị đói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Em đi thay quần áo, đổi sang cái nào ngắn một chút, rộng rãi một chút. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái người này, không hiểu tiếng người sao? ͏ ͏ ͏

Lúc Tô Kỳ đi thay quần áo, Giang Tả do dự, có nên ăn xong trực tiếp chuồn đi trước không. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cứ do dự như vậy, Tô Kỳ đã đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Đúng là cô mặc váy ngủ hơi ngắn thật, nhưng không hề hở hang, hơn nữa còn rất đẹp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ xoay một vòng, cười nói: ͏ ͏ ͏

- Hôm qua vừa mua, giống đồ mặc bên ngoài, có đẹp không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Rất đẹp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Tả lắm: ͏ ͏ ͏

- Thế còn được, hiếm lắm mới mặc váy cho anh ngắm một lần, anh không khen em là không đúng. ͏ ͏ ͏

Cô vẫn nhớ rõ chuyện hôm qua. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Lần này thật sự rất đẹp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy trước đây em mặc quần áo, không đẹp sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả tiếp tục ăn mì: ͏ ͏ ͏

- Em đang tranh luận đấy à. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ không nhiều lời, cô co hai chân lên trên ghế, tay ôm đầu gối, người tựa vào Giang Tả, giọng nói mang theo vẻ quyến rũ: ͏ ͏ ͏

- Vậy chiều nay không đi làm nữa nhé, chúng ta tâm sự chuyện chiếc váy. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ Giang Tả đang định trả lời theo bản năng nhưng mà trong nháy mắt đã kịp tỉnh táo lại, hắn nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏

- Không được, hôm nay còn có đơn đặt hàng, cần phải đi một chuyến, lâu rồi không đi làm, vị trí cũng sắp mất rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chỉ mỉm cười nhìn Giang Tả, không nói gì hết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...”. ͏ ͏ ͏

. ͏ ͏ ͏

Được rồi, cuối cùng Giang Tả vẫn không đi làm. ͏ ͏ ͏

Đó là một ngày yêu đương. ͏ ͏ ͏

Người bình thường có khả năng không thể hiểu được tình yêu kiểu này. ͏ ͏ ͏

Đó là tình cảm khắc sâu tận xương tủy. ͏ ͏ ͏

Tình yêu khắc cốt ghi tâm. ͏ ͏ ͏

Yêu, yêu, haiz... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Trong cấm địa của Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch ngồi bên bờ hồ nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi đã ngồi ở chỗ này lâu như vậy rồi, cô vẫn không nhớ ra được sao? ͏ ͏ ͏

Chí Thiện đứng trên mặt nước, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Chủ ý thức nói, đã quên rồi, cô ấy đã bị mất trí nhớ. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch khinh bỉ: ͏ ͏ ͏

- Đừng chém gió nữa, tôi nhớ là chính cô đã nói cho tôi biết. ͏ ͏ ͏

Chí Thiện nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi chỉ là một bộ phận của chủ ý thức, có khả năng bị mất trí nhớ tương đối nặng, nếu không cô hỏi Chí Ác đi. ͏ ͏ ͏

Còn Chí Ác, vẫn luôn ngồi xổm trên mặt nước vẽ vòng tròn. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏

Chí Thiện nói: ͏ ͏ ͏

- Sau khi lời tiên đoán Cửu Tịch là Thánh nữ bị phá vỡ, cô ấy vẫn đang tính toán người tiếp theo. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nhìn Chí Ác nói: ͏ ͏ ͏

- Còn tính chuẩn được không? ͏ ͏ ͏

Chí Thiện lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không biết nữa, bởi vì lần nay hình như không giống lần trước lắm. ͏ ͏ ͏

- Dù sao vốn dĩ chúng ta đều bài xích nam Thánh nữ dự khuyết, điều này dẫn đến việc chúng ta không muốn tương lai phát triển theo hướng này, vậy thì có chút khó khăn. ͏ ͏ ͏

- Cho nên, rất có thể sẽ không chuẩn. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch không thể hiểu được những điều này, hơn nữa lần trước tính ra Cửu Tịch không phải Thánh nữ thích hợp nhất, không chỉ là riêng Chí Ác tính ra. ͏ ͏ ͏

Lần đó cả trận pháp đều xảy ra dị biến, sau đó cho ra kết luận ấy. ͏ ͏ ͏

Cửu Tịch không phải Thánh nữ thích hợp nhất. ͏ ͏ ͏

Thậm chí còn vô cùng không thích hợp với Vạn Diệp Tiên Linh. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ biết thành nam Thánh nữ dự khuyết, hoàn toàn không biết vì sao. ͏ ͏ ͏

Ngoài việc hắn ta là nam ra, ngoài việc đối phương tương đối mạnh ra, thì không có bất kỳ nguyên nhân nào khác. ͏ ͏ ͏

Cho nên Nguyệt Tịch cũng không lo lắng điều này nữa, dù sao nam Thánh nữ dự khuyết kia đã được sư huynh của bà xác nhận là người một nhà. ͏ ͏ ͏

Vậy thì đến lúc đó rồi nói sau. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ bà chỉ muốn biết chuyện về Cốc Long uyên ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1006

- Cô thật sự không thể nói sao? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch hỏi. ͏ ͏ ͏

Chí Thiện nói: ͏ ͏ ͏

- Chủ ý thức bảo, mấy ngày nữa sẽ nói cho cô biết, bây giờ không muốn nói. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, điện thoại di động của bà vang lên. ͏ ͏ ͏

Bà nhìn qua, là người phụ nữ bình thường lúc trước gọi cho mình. ͏ ͏ ͏

Sau đó bà nghe máy. ͏ ͏ ͏

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng của người phụ nữ bình thường kia: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, đã biết vị trí, hơn nữa cũng đã khơi thông xong rồi, cô có thể truyền tin bảo bọn họ đi được rồi. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi biết rồi. ͏ ͏ ͏

Sau khi nói chi tiết chuyện khơi thông, hai người cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏

Lúc này Nguyệt Tịch nhìn qua đồng hồ, phát hiện ra đã đêm khuya rồi, bà không định truyền tin cho Cửu Tịch nữa. ͏ ͏ ͏

Sau đó bà trực tiếp bấm máy gọi cho Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, người làm gì thế? Đêm khuya rồi đó. ͏ ͏ ͏

Vừa nghe máy, Tĩnh Nguyệt đã phàn nàn. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Vốn dĩ muốn gọi cho Tiểu Cửu, nhưng mà cảm thấy chắc bọn nó còn đang ngủ, nên không muốn gọi sang đánh thức bọn nó. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ người không cảm thấy con cũng đang ngủ sao? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Con kết hôn rồi à? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Thánh Địa chịu cho con kết hôn sao? Hơn nữa người không kết hôn không có nhân quyền à? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch không muốn nhiều lời, bà nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Ngày mai, đến Bách Linh cốc, cửa vào chính là ở chỗ đó, đã nói trước với bọn họ rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Nhanh vậy sao? Chưa được bao lâu cả, tiểu oán phụ sẽ oán trách đó. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải chồng nó không đi cùng, còn gì nữa để oán trách, hơn nữa cũng không phải chưa cho vợ chồng chúng nó thời gian. ͏ ͏ ͏

Bây giờ không giống trước đây, huống chi lần này Tiểu Giang mới là nhân vật chính. ͏ ͏ ͏

Các người chẳng qua chỉ là người đi cùng thôi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Được Thánh nữ và Thánh nữ dự khuyết đi cùng, thể diện lớn như vậy, nhưng mà chắc chăn bọn họ sẽ không cảm kích. ͏ ͏ ͏

Chuyện này là chắc chắn, nói dễ nghe là đi cùng, nói khó nghe một chút, chính là làm bóng đèn. ͏ ͏ ͏

Có thể cảm kích mới là lạ. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên là Nguyệt Tịch không quan tâm những điều này: ͏ ͏ ͏

- Các con tự xem rồi làm, đến lúc đó đừng làm loạn là được. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt thuận miệng đồng ý, ai sẽ làm loạn? ͏ ͏ ͏

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, biết giữ chừng mực. ͏ ͏ ͏

Ha ha ha ha. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Ngày hôm sau. ͏ ͏ ͏

Giang Tả dậy rất sớm. (Hoặc là nói, chưa được ngủ bao lâu.) ͏ ͏ ͏

Sức khỏe có vấn đề sao? ͏ ͏ ͏

Chắc chắn là không có ván đề gì, chỉ là không muốn cử động mà thôi. ͏ ͏ ͏

Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, cho nên có thể ngủ thêm một lúc nữa đó, ví dụ như ngủ đến giữa trưa rồi lại dậy. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ đầu tóc rối tung chui vào trong người hắn, có lẽ trời lạnh rồi, phải đổi một cái chăn dày hơn thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ một cái, biết nói thế nào đây, Tô Kỳ đầu tóc rối bù, nửa kín nửa hở, có nét quyến rũ rất khác, nhưng mà trong mắt Giang Tả thì, lại không như vậy, có quyến rũ hấp dẫn người hơn nữa, cũng giống như buồn tẻ vô vị thôi. ͏ ͏ ͏

Vì vậy hắn kéo chăn lên đắp kín cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng buồn tẻ vô vị, nhưng mà hắn cũng không để bụng chuyện Tô Kỳ chui vào trong lòng hắn ngủ. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng là bà xã của hắn, không phải ai khác. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nếu là cô gái khác, có lẽ đã chết rồi. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ hắn không thể nào dám liên tưởng đến Cửu Tịch, chỉ sợ mình vô thức ra tay, tuy rằng không thể nào sẽ giết người, nhưng mà vẫn có khả năng sẽ đập vài cái. ͏ ͏ ͏

Nếu như đánh Tô Kỳ dậy, bị hiểu lầm là hắn muốn làm gì đó thì sẽ không tốt. ͏ ͏ ͏

Dậy sớm đương nhiên thích hợp với việc ngủ lại. ͏ ͏ ͏

Chỉ là khi vừa nằm xuống, điện thoại của Tô Kỳ lại kêu lên. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đã nghe thấy rồi, nhưng cô không muốn nghe, ngược lại còn ôm lấy Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên là Giang Tả nghe điện thoại. ͏ ͏ ͏

Là Tĩnh Nguyệt tỷ gọi đến. ͏ ͏ ͏

- Tĩnh Nguyệt tỷ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏

Đầu bên kia, Tĩnh Nguyệt cũng không ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏

- Gọi chị Tĩnh Tĩnh tốt hơn, chị sẽ vui hơn đó. ͏ ͏ ͏

- Vâng, Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ hỏi hắn: ͏ ͏ ͏

- Vợ cậu vẫn đang ngủ à? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ đang ôm lấy mình, hoàn toàn không có ý định mở mắt, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Vâng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Sang nhà chị trước buổi trưa, chúng ta đến Bách Linh cốc, cửa vào Cốc Long uyên ở chỗ đó, tóm lại là phải xuất phát rồi. ͏ ͏ ͏

- Vâng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình thản đáp lời. ͏ ͏ ͏

Thật ra trong lòng Giang Tả đang vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1007

Sau đó hắn cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏

- Em cảm thấy, anh đang rất vui. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mắt nhắm mắt mở nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải muốn lên đường rồi không? Sau đó có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả thật sự cảm thấy Tô Kỳ rất khủng bố, hắn nghĩ gì cô cũng đoán ra, như thế khiến hắn rất khó xử lý. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói gì, mà vào thẳng vấn đề: ͏ ͏ ͏

- Trước buổi trưa phải sang chỗ Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lại nằm lên người Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy chúng ta lại ngủ thêm lát nữa. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ ôm Giang Tả thật chặt, đúng là chỉ muốn ngủ. ͏ ͏ ͏

Về điều này, Giang Tả sẽ không có ý kiến. ͏ ͏ ͏

- Phải ra ngoài cùng nhau, em mới bỏ qua cho anh, nếu chỉ có em phải đi một mình, còn lâu em mới bỏ qua. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mơ mơ màng màng nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy, sau này nên tranh thủ ra ngoài với cô nhiều hơn. ͏ ͏ ͏

Ách, cũng không đúng, vậy thì hắn không có cách nào làm chuyện của mình rồi. ͏ ͏ ͏

Được rồi, đợi đến khi thân thể hắn hồi phục, sẽ có lúc Tô Kỳ phải khóc. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn ôm Tô Kỳ tiếp tục ngủ. ͏ ͏ ͏

Một lúc lâu sau, điện thoại của Tô Kỳ lại vang lên. ͏ ͏ ͏

Vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng Tĩnh Nguyệt gào thét: ͏ ͏ ͏

- Hai đứa quá đáng, đây là khoe khoang tình cảm trong yên lặng, hai đứa có hiểu không? ͏ ͏ ͏

- Cho hai đứa mười phút, để bay tới đây. ͏ ͏ ͏

- Đã mấy giờ rồi hả? ͏ ͏ ͏

- Hai người lâu lắm không gặp mặt sao? Thời gian hai đứa sống riêng với nhau còn ít sao? ͏ ͏ ͏

- Có thể đừng quá đáng như vậy không? ͏ ͏ ͏

Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra, đã mười hai rưỡi rồi. ͏ ͏ ͏

Tối hôm qua hai người ngủ quá muộn. ͏ ͏ ͏

Nhà Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Hai người Giang Tả và Tô Kỳ đang đứng trước mặt Tĩnh Nguyệt, Tô Kỳ cúi đầu xuống, vô cùng xấu hổ. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Lúc ấy em đang ngủ, Giang Tả không nói cho em biết, không phải lỗi của em. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mặt không biểu cảm: ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

-Lỗi của em. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn hai người nói: ͏ ͏ ͏

- Sau này có phải sẽ có một đám cháu gái đi theo chị không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ". . ." ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ". . ." ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt không nói thêm gì nữa, mà đi thẳng về phía Miên Vân nói: - Nhanh lên, người của Bách Linh cốc đã chờ lâu rồi, khéo còn cho rằng chúng ta làm kiêu đó. ͏ ͏ ͏

Sau đó bọn họ đi thẳng đến Bách Linh cốc, Bách Linh cốc rất gần chỗ này, chỉ mất vài phút là có thể đến nơi. ͏ ͏ ͏

Cho nên Tĩnh Nguyệt đã rất tri kỷ cho bọn họ thêm thời gian một buổi sáng, thế nhưng, biết vậy không cho còn hơn. ͏ ͏ ͏

Lúc lên Miên Vân, Tĩnh Nguyệt nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Đeo Quang Ảnh lên, che giấu tung tích. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò: ͏ ͏ ͏

- Tại sao phải che giấu tung tích ạ? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Vì hai đứa sống cuộc sống bình thường, em là người đã gả ra ngoài, không phải chồng em ở rể, không có bối cảnh lớn gì gì đó, nếu bị theo dõi thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏

- Cho nên chuyện em đã lập gia đình, rất ít người biết. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cúi đầu, quả nhiên vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bọn họ rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Ngược lại Giang Tả lại cảm thấy không vấn đề gì, đeo mặt nạ thôi mà, hắn rất quen thuộc. ͏ ͏ ͏

Sau đó ý niệm trong đầu Giang Tả khẽ động, mặt nạ trực tiếp lơ lửng trước mặt hắn, ừ, hơi xấu một chút, nhưng mà rất ít người có thể nhìn thấu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Đi thôi, đến rồi, à, hai người bọn em chú ý một chút, lúc ở bên ngoài, đừng khoe ân ái. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ thè lưỡi, cô cũng biết ngượng đó. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải không cẩn thận quên mất, ai muốn khoe ân ái chứ. ͏ ͏ ͏

Sau đó bọn họ đi tới Bách Linh cốc, lúc này trước cửa đã có vài Tiên Tử đến tiếp bọn họ. ͏ ͏ ͏

Tiên Tử của Bách Linh cốc không hề từ chối bọn họ, trực tiếp đưa đám người Tĩnh Nguyệt đến trước một cái sơn cốc. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẫn nhớ rõ sơn cốc này, là sơn cốc lần trước, có điều vị trí không giống nhau, lần này là sơn cốc sâu nhất xuất hiện dị biến. ͏ ͏ ͏

- Thông đạo bên trong đột nhiên xuất hiện, ban đầu chúng tôi cũng hoảng sợ, sau đó mới phải hiện ra trong đó còn có Động thiên khác, căn bản không biết đó là Cốc Long uyên mà rồng đang ở bên trong. ͏ ͏ ͏

Tiên Tử dẫn đầu của Bách Linh cốc nói. ͏ ͏ ͏

Về cơ bản, tin tức thánh địa cung cấp cũng rất có tác dụng, ít nhất khiến các cô biết, Cốc Long uyên là nơi có chủ, hơn nữa rồng ở trong đó, nếu hành động tùy tiện sẽ gây ra hoạ lớn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đa tạ các vị sư tỷ, chúng tôi vào trước đây, đã làm phiền các vị sư tỷ rồi. ͏ ͏ ͏

Hiện tại Tĩnh Nguyệt dùng diện mạo Thánh nữ, đẹp không thể tả. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Thanh Liên không sánh kịp, còn mấy người kia của Bách Linh cốc, càng không cần phải nói. ͏ ͏ ͏

Bọn họ gật đầu, sau đó nhìn theo đám người Tĩnh Nguyệt đi vào. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1008

Đợi Tĩnh Nguyệt vào trong rồi, một tiên tử mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Xinh quá, so với khi phát sóng trực tiếp còn xinh hơn. ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà sư muội cũng không kém, không hề thua Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

- Khí chất không giống nhau, khí chất này đúng là Cửu Thiên Thần Nữ. Còn sư muội chỉ kiêu ngạo lạnh lùng, hơn nữa còn ít nói như người câm. ͏ ͏ ͏

- Cô thử nói thế trước mặt sư muội xem, xem em ấy có dùng Phá Thiên Thương cho một phát hay không. ͏ ͏ ͏

- Sẽ không đâu..., chắc chắn Mặc Ngôn Ma tu sẽ tiếp lời, sau đó kẻ bị gõ nhất định là Mặc Ngôn Ma tu. ͏ ͏ ͏

- Sau đó chúng ta lại kiếm tiền? ͏ ͏ ͏

Mấy người cười cười nói nói với nhau rồi đi khỏi sơn cốc. ͏ ͏ ͏

Chuyện phía sau không liên quan gì đến các cô cả. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đi phía trước, Giang Tả đi bên cạnh Tô Kỳ, hắn cứ có cảm giác, mình đang được bảo vệ. ͏ ͏ ͏

Nếu tính ma pháp, Thanh Liên cũng không phải đối thủ của hắn. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, chỉ cần hắn muốn, lúc nào Phong Nguyên tố cũng có thể bảo vệ hắn chu toàn. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần có nguy hiểm, trong nháy mắt các Nguyên tố khác có thể kịp thời phản ứng, nên phòng ngự thì phòng ngự, nên công kích sẽ công kích. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, những Nguyên tố này đều kém năng lực bản thân Giang Tả, cho nên, hắn hoàn toàn không cần ai bảo vệ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Kỳ muốn bảo vệ hắn, hắn có thể làm gì được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Đừng đứng cách xa em quá. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Thật ra, chưa chắc em đã đánh thắng được anh. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ dừng lại, Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên cũng dừng lại. ͏ ͏ ͏

Ba người cùng nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả có chút cạn lời. ͏ ͏ ͏

Hình như hắn chỉ nói sự thật thôi mà. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ nhìn Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Anh dám đánh em sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt giống như đang có điều suy nghĩ, tuy rằng gần đây cô vẫn luôn nghi ngờ điều gì đó, nhưng mà cô cũng không coi Giang Tả thành bất cứ kẻ nào khác. ͏ ͏ ͏

Làm vậy rất dễ lòi đuôi, hơn nữa một khi đoán sai, sẽ là chuyện rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả nói như vậy, khiến trí tưởng tượng của cô bắt đầu bay xa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải, ý của anh là, chỉ Nguyên tố tiểu đệ ra tay thôi, làm sao anh có thể ra tay đánh em được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu em bị Nguyên tố tiểu đệ của anh đánh thì sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Sẽ đau lòng. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ nhéo một cái rất mạnh vào eo trái Giang Tả. ͏ ͏ ͏

- Aaaa... đau, đau quá. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bị đau thật, lần này Tô Kỳ ra tay rất nặng, rất đau. ͏ ͏ ͏

Muốn giết người sao. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ buông tay ra, đau lòng nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải rất đau không? Do cái tay này không nghe lời tự ra tay đó, khiến em đau lòng chết đi được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nguyên tố tiểu đệ còn có thể đánh em không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Không thể. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy anh đánh thắng được em không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏

- Không đánh lại. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ mới vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn cảnh này, tuy rắng có chút khó chịu, nhưng mà Giang Tả kiểu này, tuyệt đối không thể là người tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết gì đó. ͏ ͏ ͏

Cho nên, tất cả vẫn còn mơ hồ, cô cũng không dám vội vàng kết luạn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Em rể cảm thấy mình đã rất mạnh sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Dù sao Giang đại ca cũng là Ma Pháp Sư Tam Nguyên tố, so với em thì lợi hại hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên mới lên cấp hai chưa được bao lâu, cô không mạnh lắm, thiên tư cũng không theo kịp Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Hai người kia, gần đây thăng cấp cứ như đang đùa vậy, ai đuổi kịp chứ. ͏ ͏ ͏

Đan Tuyết Ma nữ và Tĩnh Nguyệt gần như tiến giai cùng một khoảng thời gian, nhưng mà bây giờ Tĩnh Nguyệt đã 3.5 rồi, Đan Tuyết ma nữ vẫn 3.1. ͏ ͏ ͏

Lúc này mới qua một hai tháng thôi. ͏ ͏ ͏

Nếu nói Tĩnh Nguyệt không dùng hack, ai mà tin được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu. ͏ ͏ ͏

Đã bị Tô Kỳ chèn ép như vậy rồi, còn gì hay mà so với người khác nữa. ͏ ͏ ͏

Với thực lực hiện giờ của Giang Tả, một trăm người như các cô, cũng không phải đối thủ của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Chỉ dùng ma pháp thì chưa biết được, trừ khi tự hắn ra tay. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1009

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

- Lát nữa có muốn thử một chút không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chúng ta đang ở trong Bí Cảnh lạ lẫm, tự lãng phí sức lực của nhau trước, có phải không thích hợp không? ͏ ͏ ͏

Thật ra Tĩnh Nguyệt cũng không phải quá để ý, khả năng khôi phục của cô rất nhanh đó, trong khi lịch luyện, thường xuyên ở trong tình trạng không có Linh khí. ͏ ͏ ͏

Có điều nghĩ đến Giang Tả, Tĩnh Nguyệt lại nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy đến lúc quái xuất hiện, xem chúng ta ai có thể giải quyết nhanh hơn. ͏ ͏ ͏

- Vợ chồng hai đứa có thể liên thủ. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu sau, Tô Kỳ mới nở nụ cười, nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu chúng em thắng thì sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Hai đứa muốn gì? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu chúng em thắng, vậy sư tỷ phải giúp chúng em kéo dài thời gian tiến tu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không thành vấn đề, có điều nếu hai đứa thua, chị sẽ giúp hai đứa xin rút ngắn thời gian tiến tu lại. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy nói rút ngăn, Tô Kỳ lập tức không vui: ͏ ͏ ͏

- Không được, không được, chúng ta không đánh cuộc nữa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏

- Em không có lòng tin với bản thân, thì cũng phải có chút tin tưởng vào Tiểu Giang chứ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt có đánh cuộc với Tô Kỳ hay không cũng không quan trọng, dù sao lát nữa vẫn phải so. ͏ ͏ ͏

Còn việc rút ngắn thời gian tiến tu, chuyện này không thể được. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt còn muốn bọn họ sinh cho cô đứa cháu gái nữa đó. ͏ ͏ ͏

Rút ngắn thời gian, nếu chưa kịp sinh thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏

Sau đó bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

Chỉ là lần này, chưa đi được bao lâu, đã trông thấy ánh sáng. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Tới rồi, các cô ấy nói sẽ có tiếng rồng ngâm. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không sao, bọn họ đều không sao cả, chứ đừng nói là chúng ta. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người đi vào đều là Nhị giai, Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đã Tam giai rồi, chắc chắn sẽ không có việc gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó bọn họ nhanh chóng vượt qua vầng sáng, đi tới đồng cỏ, chỗ này có ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi. ͏ ͏ ͏

Vừa bước vào trong bọn họ đã nghe thấy tiếng rồng ngâm cực lớn. ͏ ͏ ͏

Gầm~~ ͏ ͏ ͏

Tiếng gầm vang dội, khiến máu trong người các cô như muốn sôi trào. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt vốn cho rằng sẽ không có chuyện gì, lúc này cũng thấy khó chịu. ͏ ͏ ͏

Mãi cho đến khi tiếng rồng ngâm kết thúc, Tĩnh Nguyệt mới nói: ͏ ͏ ͏

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao chúng ta cũng bị ảnh hưởng lớn như thế? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng mang vẻ mặt khó chịu: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, em tưởng rằng mình có thể phòng ngự được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả, đành phải làm ra vẻ mình cũng khó chịu. ͏ ͏ ͏

Cho nên mới nói, hành động chung với Tô Kỳ, cũng có điểm không tốt. ͏ ͏ ͏

Không khó chịu còn phải giả vờ khó chịu, quá thừa thãi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Em cũng cảm thấy rất khó chịu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Hình như bất kể tu vi thế nào, đều khó chịu giống nhau, kỹ năng đặc thù của Long tộc chăng? ͏ ͏ ͏

Chưa chắc đây đã phải kỹ năng đặc thù, đây chỉ là âm thuật mà thôi, chỉ cần tu vi thấp hơn người thi triển, đều phải chịu tổn thương ngang nhau. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không khỏi nghĩ đến điều này. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy tại sao vừa bước vào đã gặp phải chuyện này? Rồng muốn quát lui người sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải là đang nói với người khác, đây là địa bàn của nó, để chúng ta đừng làm chuyện xằng bậy không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đi phía trước nói: ͏ ͏ ͏

- Lúc gặp được hỏi một chút không phải sẽ biết sao, không chừng nó còn nói cho em biết, nó đang hoan nghênh mọi người đó. ͏ ͏ ͏

Ồ, Giang Tả nhìn về phía Tĩnh Nguyệt đầy kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Đoán chuẩn như vậy? ͏ ͏ ͏

Đúng vậy Tĩnh Nguyệt nói đúng, tiếng rồng ngâm này phiên dịch ra đúng là hoan nghênh đến nơi này. ͏ ͏ ͏

Giống như một số cửa hàng bên ngoài, sẽ có tiếng chuông vang lên và âm thanh chào mừng quý khách. ͏ ͏ ͏

Có điều cửa hàng bên ngoài làm thế để chủ quán biết có người tới, còn ở chỗ này thật sự chỉ có ý nghĩa là hoan nghênh. ͏ ͏ ͏

Không ai biết tại sao, con Thần Long nào lại làm ra chuyện kiểu này. ͏ ͏ ͏

Đây cũng không giống chuyện một con rồng sẽ làm. ͏ ͏ ͏

Thánh Long nhất tộc toàn kẻ ngạo mạn. ͏ ͏ ͏

Tóm lại hắn chưa b giờ gặp được Thánh Long hay Thần Long nào biết khiêm tốn cả. ͏ ͏ ͏

Rất có thể con rồng này là dị loại. ͏ ͏ ͏

Có điều chào đón người khác, lại dùng âm thuật chấn động, thật sự tốt sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết, có điều hắn cũng không thèm để ý, tìm được con rồng kia là được rồi. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1010

Lúc này bọn họ đang ở bên trên, phía dưới chân núi là một rừng cây kỳ dị. ͏ ͏ ͏

Các giống cây ở đây bọn họ chưa bao giờ gặp phải, nhưng mà những cây này đều có một đặc điểm, cao, hơn nữa còn rất to. ͏ ͏ ͏

Cây cối tươi tốt cành lá xum xuê tóm lại là một nơi không tệ. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà mà bình thường những thứ nhìn qua càng đẹp, thì mức độ nguy hiểm đều vô cùng cao. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Lúc trước con rồng kia đã nói, có rất nhiều thứ ở chỗ này còn chưa thức tỉnh, chắc hẳn chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. ͏ ͏ ͏

- Về mặt lý thuyết là không có gì, nhưng mà chị vừa nghĩ ra một vấn đề, đã qua hai ngày rồi, không biết những thứ đó đã thức tỉnh hay chưa. ͏ ͏ ͏

- Nếu đã thức tỉnh, vậy thì đúng là vui rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Không đến lúc ấy chứ, mới hai ngày thôi mà. ͏ ͏ ͏

Mà ngay lúc này đột nhiên trong rừng cây có thứ gì đó phát nổ. ͏ ͏ ͏

Uỳnh. ͏ ͏ ͏

Rừng cây bắt đầu bốc cháy. ͏ ͏ ͏

Sau đó tiếng nổ mạnh vang lên không dứt. ͏ ͏ ͏

Giống như có người đang giao chiến ở trong đó vậy. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Nhìn uy lực này ít nhất phải Tam giai nhỉ? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Tam giai không sợ, chị vô địch dưới Tứ giai, 3.7 bình thường đều không phải đối thủ của chị. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà, nếu bọn họ là một đám người, thì sao Thánh nữ sư tỷ? ͏ ͏ ͏

Sau đó bọn họ đã trông thấy một đám Linh thú kỳ dị đang không ngừng công kích vào một chỗ nào đó. ͏ ͏ ͏

Đám Linh thú kia có bộ lông xù, không nhìn thấy tay chân đâu, nếu không phải do bộ lông của chúng nó nhìn rất mềm mượt, khéo bọn họ sẽ nghi ngờ không biết đó có phải sâu lông hay không. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng là có chút khó giải quyết, có điều chắc hẳn là đệ tử của Bách Linh cốc, chị qua đó xác định lại một chút. ͏ ͏ ͏

Nói xong Tĩnh Nguyệt trực tiếp ngự kiếm bay qua đó. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt qua đó không lâu đã đánh nhau với đám Linh thú kia rồi, nhìn có vẻ rất nôn nóng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em cũng qua đó xem thử. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ cũng đánh nhau với đám Linh thú kia. ͏ ͏ ͏

Có Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt tham gia, công kích của đá Linh thú kia đã yếu đi một chút. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Chắc hẳn có người đang gặp phải nguy hiểm, tôi cũng qua đó giúp đỡ, Giang đại ca... A, Giang đại ca anh đừng làm bừa. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ Thanh Liên đang định nói, cô qua đó giúp đỡ, nhưng mà không ngờ Giang Tả đã chạy đi trước rồi. ͏ ͏ ͏

Nhìn có vẻ như Giang Tả đang muốn nhảy xuống, phải biết rằng Giang Tả chỉ là ma pháp sư, nhảy từ trên cao như vậy xuống có gặp phải chuyện không may không vẫn còn khó nói trước. ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca, anh chỉ là ma pháp sư, nhảy xuống từ trên cao như vậy rất nguy... Nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên còn chưa nói hết lời, lập tức đã sững sờ, cô nhìn thấy chuyện gì thế này? ͏ ͏ ͏

Gang đại ca đang bay lên trời? ͏ ͏ ͏

- Hả? Hả?? Hả??? ͏ ͏ ͏

Vì sao Giang đại ca lại biết bay? ͏ ͏ ͏

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghe ai nói chuyện này. ͏ ͏ ͏

Nói vậy, trong bốn người, chỉ mỗi mình cô là không biết bay thôi hả? ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cho dù cô có bước vào Tam giai, cũng không thể bay được. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đang đứng trên không trung, nhìn khắp cánh rừng, hắn phát hiện ra, tuy rằng Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ chắc chắn có thể đánh thắng đám Linh thú kia, nhưng mà Linh thú đang không ngừng tụ tập lại chỗ này, loài Linh thú này cũng là loài dễ sinh sôi nảy nở. ͏ ͏ ͏

Nếu tiếp tục đánh như vậy, sẽ không dứt ra được. ͏ ͏ ͏

- Các cô không biết lợi dụng nhược điểm của đối phương sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nhịn được tự nói. ͏ ͏ ͏

Thứ mà đám Linh thú này để ý nhất chính là bộ lông của chúng nó, không thấy bọn chúng đều đứng xa công kích sao. ͏ ͏ ͏

Chính là sợ cận chiến sẽ làm hỏng bộ lông. ͏ ͏ ͏

Lúc này Hỏa Nguyên tố tiểu đệ đã nghe lời triệu hoán của Giang Tả xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Đại ca triệu hoán là tín niệm trong lòng bọn chúng, vì đại ca mà chiến, vì đại ca thiêu đốt tất cả, vì đại ca cháy lên ngọn lửa hừng hực, Thiên Hỏa Liệu Nguyên. ͏ ͏ ͏

Giờ phút này trên bầu trời trong cánh rừng xuất hiện một ma pháp trận cực lớn, vô số ngọn lửa lao nhanh xuống dưới. ͏ ͏ ͏

Những ngọn lửa này nhằm thẳng vào đám Linh thú, ầm, ầm, ầm! ͏ ͏ ͏

Thiên Hỏa Liệu Nguyên, nhanh chóng oanh tạc. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hoàn toàn kinh sợ: ͏ ͏ ͏

- Mạnh, mạnh quá. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải sau hai tiếng nổ, ma pháp trận đã đột nhiên biến mất, chỉ sợ ngay cả Tĩnh Nguyệt cũng bị dọa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hỏa Nguyên tố tiểu đệ, không đủ số lượng, có thể nổ vài cái đã không tệ rồi. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu là tạo thanh thế quá lớn, lãng phí rất nhiều Hỏa Nguyên tố. ͏ ͏ ͏

Tóm lại là có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói hai lời, trực tiếp bay về phía đỉnh núi trước, đợi hai người tự giải quyết chuyện còn lại. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, hắn không cách nào dùng ma pháp thuận buồm xuôi gió. ͏ ͏ ͏

Hỏa Nguyên tố tiểu đệ cũng vô cùng mất mát, không giúp đỡ được đại ca, là khuyết điểm của chúng nó, chúng nó cần cháy lên, cần thiêu đốt, lại thiêu đốt, không ngừng thiêu đốt. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Ông xã nhà em làm cái gì vậy? Khoe khoang võ lực thất bại? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ quay đầu sang: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ cũng không nhìn một cái, xem anh ấy đứng ở chỗ nào. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1011

Lúc này, Tĩnh Nguyệt mới sửng sốt, cô lập tức kêu to: ͏ ͏ ͏

- Cậu ta biết bay rồi hả? Làm sao có thể? Mới được bao lâu chứ? Hơn nữa làm gì có ma pháp sư nào biết bay sớm như vậy? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đắc ý nói: ͏ ͏ ͏

- Tả ca là Ma Pháp Sư có bốn loại Nguyên tố, hơn nữa mới chỉ là Ma Pháp Sư có hai tháng, hai tháng đó, sư tỷ. ͏ ͏ ͏

Hai tháng đó. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu này, ruột gan Tĩnh Nguyệt có chút đau nhức. ͏ ͏ ͏

Cô tu luyện từ nhỏ, tổng cộng đã tu luyện vài chục năm rồi, kỳ ngộ không ít, cuối cùng đến Tam giai mới có thể bay lên. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà tiểu oán phụ, từ nhỏ đã đi học, sau đó yêu đương kết hôn, cuối cùng cũng biết bay gần như cùng lúc với cô. ͏ ͏ ͏

Chuyện này đúng là quá đáng, Tĩnh Nguyệt rất khó có thể tiếp nhận nổi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, bay giờ cô lại phát hiện ra, tiểu oán phụ như vậy vẫn còn rất biết điều. ͏ ͏ ͏

Chồng con bé mới quá đáng, chỉ là một người bình thường, hai tháng trước mới tu luyện ma pháp, cuối cùng bây giờ đã bay được rồi. ͏ ͏ ͏

Điều này bảo người tu luyện vài chục năm như cô, biết giấu mặt vào đâu? ͏ ͏ ͏

Tuy rằng có khả năng Giang Tả không phải người bình thường, nhưng chỉ là có khả năng, hiện giờ hắn vẫn là người bình thường. ͏ ͏ ͏

Đôi vợ chồng này đúng là quá đáng. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn và Lục Nguyệt Tuyết đang bước trên một ngọn núi xa lạ. ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đang ở đâu vậy? Vừa rồi trận gió kia quá lớn, hoàn toàn không biết đã bị thổi bay đến chỗ nào rồi. Mặc Ngôn nhìn xung quanh rồi nói. ͏ ͏ ͏

Tháng sáu tuyết đánh chữ: "Nếu không phải do cô dùng mộng yểm không gian lung tung, chúng ta sẽ bị thổi bay sao?" ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn không phục: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà cô đã đồng ý rồi, ai ngờ lại có hung thú lợi hại như vậy, cũng may nó đang ngủ, nếu không đã chết rồi. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết không nói gì, Mặc Ngôn nói với cô có thể dùng mộng yểm không gian để chạy đi, làm vậy có thể nhanh chõng xác định tình hình xung quanh hơn. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà lần đầu tiên dùng mộng yểm không gian, không thể kéo người vào được, ngược hại cả hai đã bị kéo thẳng ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng trực tiếp đâm vào một cái "hang động". ͏ ͏ ͏

Sau đó là một cơn lốc xoáy, thổi bay hai người về phía chân trời, khi đó hai người mới phát hiện, hóa ra hang động kia là lỗ mũi của một con hung thú cực lớn. ͏ ͏ ͏

Chuyện này thiếu chút nữa đã dọa chết hai người. ͏ ͏ ͏

Cũng may đối phương chỉ đang ngáy ngủ. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ hai người đã xác định được, chỗ này không an toàn chút nào cả, con hung thú vừa rồi, đâu chỉ Tứ giai Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi cảm thấy các cô nên mời Phá Hiểu đại lão đến đây một chuyến, chỗ này không đơn giản chút nào. Dù sao Phá Hiểu đại lão cũng 7.1, a, không đúng, Phá Hiểu đại lão đã tiến hóa đến 9. 9 rồi. ͏ ͏ ͏

- Cô nói xem, để một người 9.9 vào đây tốt biết bao, hắn không tranh cướp với các cô. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết gõ chữ: "Sư phụ cô tin Phá Hiểu đạo hữu là 9.9 sao?" ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn trừng mắt nhìn Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

- Có lẽ, là không tin. ͏ ͏ ͏

Sau đó Lục Nguyệt Tuyết lườm Mặc Ngôn một cái. ͏ ͏ ͏

Tin mới có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Cho nên sao cô có thể mời Phá Hiểu đến? ͏ ͏ ͏

Nhà mình phát hiện ra Bí Cảnh, có ai không giấu giấu diếm diếm? ͏ ͏ ͏

Có thể để Mặc Ngôn vào đây cùng với cô, là rất hiếm rồi, còn cho cả Phá Hiểu vào sao? ͏ ͏ ͏

Căn bản là không có khả năng đó. ͏ ͏ ͏

Sau đó hai người quay về, cuối cùng đã đi đến giữa sườn núi, khi hai người nhìn xa hơn ra bên ngoài, lập tức đã sững sờ. ͏ ͏ ͏

Trước mắt hai người, chính là biển rộng vô biên, nhìn không thấy điểm cuối. ͏ ͏ ͏

Mà dưới chân hai người, có lẽ là một hòn đảo nhỏ trong biển rộng ấy. ͏ ͏ ͏

- Trời ơi, thế này biết quay về thế nào? ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn kêu lên. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết cũng đau khổ, biển rộng vô biên căn bản không phải thứ hai cô có thể vượt qua nổi. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, phía nào mới là đường về nhà? ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn ngồi bệt xuống đất không đi nữa: ͏ ͏ ͏

- Lục Nguyệt Tuyết, cô gọi Xích Huyết Đồng Tử đến cứu chúng ta đi, tôi không đi nổi nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Lúc này Lục Nguyệt Tuyết lại không ngừng lắc Mặc Ngôn, giống như muốn cho cô xem cái gì đó. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏

- Chúng ta sắp bị vây chết ở chỗ này rồi, sao cô vẫn không nói lời nào? ͏ ͏ ͏

Bởi vì nói chuyện quá mệt mỏi. ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lục Nguyệt Tuyết thầm nói, sau đó lại tiếp tục lắc lư Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn đứng dậy, nhìn về phía Lục Nguyệt Tuyết chỉ, Lục Nguyệt Tuyết cứ lắc cô như vậy, chính là muốn cho cô xem thứ gì đó. ͏ ͏ ͏

Vừa nhìn qua, Mặc Ngôn đã lập tức sững sò. ͏ ͏ ͏

Cô nhìn thấy dưới núi có một quả trước cực lớn, nhìn qua đã biết đây không phải một quả trứng bình thường. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn huých nhẹ vào Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

- Cô có kinh nghiệm ấp trứng không? Có muốn thể nghiệm một lần không? ͏ ͏ ͏

Sau đó Mặc Ngôn cười nói: ͏ ͏ ͏

- Rồi chụp mấy tấm ảnh, tốt nhất là ăn mặc cuồng dã một chút, oa, vậy chắc chắn có thể bán được giá trên trời. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn muốn giết Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1012

Lúc này cuối cùng Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt cũng biết được nhược điểm của đối phương, sau đó bọn họ dùng một đại trận phong bạo, trực tiếp thổi đám Linh thú kia lông rơi tan tác. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng đám Linh thú đau khổ rút lui, hoàn toàn không cần phải chém giết bọn nó. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên cũng dùng Miên Vân bay tới đó. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên là Giang Tả đi cùng, có điều không phải hắn tự bay tới. ͏ ͏ ͏

Dù sao vừa rồi cũng có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏

Nếu biết trước sẽ như vậy, thà hắn thi pháp còn hơn, tuyệt đối mạnh hơn so với một chiêu kia. ͏ ͏ ͏

Lúc đến nơi, Giang Tả trông thấy ba đệ tử của Bách Linh cốc đã ngã xuống, sống chết không rõ. ͏ ͏ ͏

Có điều, không giống như bị đám Linh thú kia gây thương tích. ͏ ͏ ͏

Chắc hẳn đã gặp phải Linh thú lợi hại, bởi vì những người này không có vết thương bên ngoài, nhìn qua có thể đoán được, thứ bọn họ gặp phải chắc chắn không phải mạnh bình thường. ͏ ͏ ͏

Nhị giai Tam giai đều bị chấn nát nội tạng rồi, ít nhất phải Tứ giai trở lên, nhưng mà Tứ giai bình thường không có khả năng làm được đến trình độ này, cho nên ít nhất phải Ngũ giai trở lên. ͏ ͏ ͏

Nhưng Ngũ giai ra tay với bọn họ, không thể nào để bọn họ chạy trốn đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏

Cho nên rất có thể bọn họ vô tình bị tổn thương, vậy thì đẳng cấp phải tăng lên một bậc nữa. ͏ ͏ ͏

Trên dưới Lục giai. ͏ ͏ ͏

Cho nên khả năng lớn nhất chính là, khi những người này đi thăm dò, đúng lúc gặp phải một kẻ mộng du hoặc một con Linh thú cấp sáu mơ ngủ. ͏ ͏ ͏

Bọn họ không khéo gặp phải, cho bên vô tình bị thương. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, sau khi cứu tỉnh hai người, hai cô gái liên tục cảm ơn Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- May nhờ có hai vị Tiên tử cứu giúp, chúng tôi bị một con Linh thú tu vi cao thâm ngộ thương, đối phương ở phía trước cách đây không xa, có lẽ nó còn đang ngủ say. ͏ ͏ ͏

- Có lẽ chúng ta không nên qua đó quấy rầy nó. ͏ ͏ ͏

Nếu mọi người muốn vào sâu hơn, tốt nhất nên đi đường vòng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Hai người là đệ tử của Bách Linh cốc? ͏ ͏ ͏

Hai người kia gật đầu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi đưa hai người lên. ͏ ͏ ͏

Hai người kia cảm kích nói: ͏ ͏ ͏

- Đa tạ, Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, hóa ra hai người này nhận ra chị, chẳng trách lại không hề cảnh giác. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không nói gì, bởi vì lúc này cô mà lên tiếng, chắc chắn sẽ bị bọn họ nghe thấy. ͏ ͏ ͏

Ảnh hưởng đến hình tượng Thánh nữ của cô. ͏ ͏ ͏

Lúc này cô không thể nói những lời kiểu như, vì chị là Thánh nữ, người hâm mộ nhiều, tiếng tăm vang xa, cho nên nhận ra chị mới là bình thường. ͏ ͏ ͏

Lúc rời khỏi chỗ này, bọn họ liên tục cảm ơn, nếu không phải Thánh nữ đột nhiên xuất hiện, rất có thể bọn họ sẽ bỏ mạng ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Bây giờ hai người rất lo lắng cho đám sư tỷ muội khác, chỗ này không an toàn như những gì bọn họ nghĩ. ͏ ͏ ͏

Khắp nơi đều là Linh thú mạnh mẽ, mặc dù đang ngủ say, nhưng mà, rõ ràng là sắp tỉnh lại. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, những chuyện này hai người đều nói hết cho đám Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng. ͏ ͏ ͏

Còn việc đám Tĩnh Nguyệt vào đây bằng cách nào, không ai để ý đến. ͏ ͏ ͏

Nếu Tĩnh Nguyệt không vào, bọn họ đã chết rồi, chẳng lẽ bây giờ lại quan tâm đám Tĩnh Nguyệt vào bằng cách nào sao? ͏ ͏ ͏

Đợi khi đưa hai người kia ra ngoài, Tĩnh Nguyệt khẽ thở dài: ͏ ͏ ͏

- Xem ra ở chỗ này không được an toàn lắm. ͏ ͏ ͏

Hai người vừa bị thương kia, đều có tu vi Tam giai, một người bị thương cũng là Tam giai. ͏ ͏ ͏

Nếu như không cẩn thận, chúng ta cũng rất dễ bị trọng thương. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ có chút lo lắng, cũng may có các cô đi cùng, nếu chỉ một mình chồng cô đi, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không thèm để ý chút nào. ͏ ͏ ͏

Linh thú ngủ say, có mạnh đi chăng nữa, cũng không đả thương hắn được. ͏ ͏ ͏

Sau đó đám người Tĩnh Nguyệt đi về phía không có Linh thú mạnh mẽ kia. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, hình như chỗ này rất lớn, chúng ta làm sao tìm được con rồng kia? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Con rồng kia cũng không nói, có lẽ là dựa vào vận may. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cạn lời: ͏ ͏ ͏

- Vậy nếu mãi vẫn không tìm thấy, có phải chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu không, cứ ở chỗ này sinh con trước đi? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn hai người một cái, sau đó nhún vai: ͏ ͏ ͏

- Đừng tưởng thật như vậy, chuyện mang thai đâu dễ dàng, vẫn nên ngoan ngoãn đợi đến lúc tiến tu đi. ͏ ͏ ͏

- Còn việc làm sao tìm được con rồng kia, cứ tùy tiện tìm một con Linh thú có linh trí để hỏi là được rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, theo lời chị nói, có phải sau khi phá giải được thứ trên người em, thì em có thể ẩn cư ở nơi Thánh Địa không tìm thấy? ͏ ͏ ͏

- Như vậy có phải em và chồng mình có thể ở bên nhau mãi mãi không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ như nhìn một kẻ ngốc. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, sao chị lại nhìn em như vậy? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn về phía trước, rồi tiếp tục đi thẳng, tiện thể nói: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì em ngốc, đang sống yên lành, sao phải trốn chui chốn lủi, có lẽ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment