Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 1129

Chương 1129

Không ai trả lời câu hỏi này của hắn, có điều đúng là rất nhiều người đang chú ý đến Linh Hồ bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Nhất là ủy thác của Cố Kiếm Sinh đã nhắc đến, hơn nữa phòng Cảm Tri số 1 cũng nói như vậy. ͏ ͏ ͏

Độ tin cậy lập tức được nâng cao hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa tin tức này lan truyền nhanh chóng, rất nhiều người đều biết, cho nên độ tin cậy cũng cao hơn. ͏ ͏ ͏

Anh nói có, tôi nói có, vậy thật sự có. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. ͏ ͏ ͏

Lúc này Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt cũng đang thảo luận vấn đề này. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ Tô Kỳ đã đến nhà Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

- Linh Hồ bí cảnh có liên quan gì đến sư phụ? Tại sao sư tỷ lại phải đi? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Đây chính là nguyên nhân chị gọi em đến đây, tiểu Giang không đi cùng à? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đáp: ͏ ͏ ͏

- Không, anh ấy đi làm. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt véo má Tô Kỳ một cái, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu oán phụ, khôi phục lại trí tuệ của em đi, để chúng ta đoán thử xem mục đích của sư phụ là gì. ͏ ͏ ͏

- Chị biết chuyện Linh Hồ bí cảnh từ chỗ sư phụ, nhưng sư phụ không nói đó là nhiệm vụ quan trọng, người chỉ bảo chị vào trong đó tự xem rồi làm. ͏ ͏ ͏

- Nói như vậy, rốt cuộc chị phải dựa vào cái gì để làm việc? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhíu mày, chuyện này ai biết được. ͏ ͏ ͏

Chuyện bí hiểm kiểu này sư phụ các cô sẽ không làm đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏

- Sư phụ chưa vào giờ chơi trò bí hiểm kiểu này nhỉ? Có ai đó đã dạy cho sư phụ, hay là có chuyện gì bí ẩn không thể nói rõ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Em cảm thấy có chuyện gì không thể nói rõ với chị được hay không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có, cho dù là chuyện gì cũng không, vì chúng ta sư phụ còn không thèm để ý đến đám Ngân Giáp, nếu thật sự là chuyện rất quan trọng, bà ấy cũng không nói mơ hồ như thế. ͏ ͏ ͏

- Trừ khi đột nhiên sư phụ nổi hứng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, chị lo lắng gần đây sư phụ ở bên sư bá vui quá, hoặc là quá khó chịu, cho nên nhất thời nổi hứng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy, trong Linh Hồ bí cảnh có cái gì? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhíu mày, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Người đẹp, ngây thơ quyến rũ, đẹp kiểu gì cũng có, hơn nữa còn có rất nhiều. ͏ ͏ ͏

- Còn có tai thú trong truyền thuyết, là thiên đường của tu sĩ phái nam. ͏ ͏ ͏

- Càng chí mạng hơn nữa chính là, bọn họ còn bán. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh hãi: ͏ ͏ ͏

- Bán? ͏ ͏ ͏

- Đấu giá đó... ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Có điều mang ra đấu giá đều là tiểu hồ ly có thể hóa hình, trăm năm khó gặp, hơn nữa số lượng rất ít, nhiều nhất là ba con. ͏ ͏ ͏

- Lần này bọn họ mở cửa ở Giang Thành này không phải không có lý do, chỗ này có Tập đoàn Thiên Hòa, tất nhiên là có không ít tu sĩ lắm tiền. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Trước đó bọn họ không mở cửa ở gần Tập đoàn Thiên Hòa sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏

- Tiểu oán phụ, em có ngốc hay không thế? Một trăm năm trước nhà em xây nhà lầu mở công ty rồi à? ͏ ͏ ͏

- Hơn một trăm năm trước Linh Hồ bí cảnh mở ra một lần, khi đó còn chưa có Tập đoàn Thiên Hòa đâu. ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, bây giờ em không phải là tiểu oán phụ nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cải chính. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Được vậy gọi em là tiểu thiếu phụ nhé? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Chị có thể gọi em là bà xã của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Sắc mặt Tĩnh Nguyệt đen xì, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏

- Đừng nói đến chuyện này nữa, không chỉ số thông minh của em lại xuống dốc không phanh, thử nói chị nghe một chút xem, rốt cuộc sư phụ có ý gì. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Có lẽ không liên quan đến Linh Hồ, hơn nữa có thể chỉ là ngoài ý muốn thôi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ngoài ý muốn? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ không biết sao? Cho dù sư tỷ làm gì, lúc nào cũng gây ra những chuyện không bình thường. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nói cách khác, cần chị ngẫu nhiên tìm được? Cứ làm theo ý thích của chị? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhún vai: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà phải tìm cái gì? Tìm kẻ thù của sư phụ? Hay là tìm Pháp bảo? ͏ ͏ ͏

Chuyện này Tô Kỳ cũng không biết, dù sao cô chỉ có thể đoán được như thế thôi. ͏ ͏ ͏

- Vậy sư tỷ muốn vào trong diễm áp quần phương sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười nói. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu không những người đó lại cho rằng, chị cố tình đi vào trong đó dựa vào Linh Hồ để nâng cao bản thân. ͏ ͏ ͏

- Như vậy Thánh nữ chị đây lại lộ ra vẻ tầm thường, dễ khiến địa vị Thánh nữ cao quý của chị bị giảm xuống. ͏ ͏ ͏

- Thân là Thánh nữ, không phải đi chèn ép bọn họ để tôn mình lên, làm nổi bật theo kiểu này chỉ chứng tỏ chỉ số thông minh của chị kém. ͏ ͏ ͏

- Chị còn chưa lập gia đình, còn chưa sinh con, sao có thể kém thông minh được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt với vẻ mặt lạnh lùng, đây là đang nói cô kém thông minh sao? ͏ ͏ ͏

Mọi người đều nói phụ nữ lấy chồng vào sẽ bị ngốc, cô cũng chưa ngốc được mấy năm mà, ͏ ͏ ͏

Trừ khi chồng cô có thể nuông chiều cô đến cùng trời cuối đất. ͏ ͏ ͏

Nếu như nói như vậy, kém thông minh thì kém, cũng rất tốt. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1130

Tĩnh Nguyệt gõ đầu Tô Kỳ một cái nói: ͏ ͏ ͏

- Đừng có đoán mò nữa, chị hỏi này, em có muốn đi cùng chị hay không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ giơ tay lên xoa trán nói: ͏ ͏ ͏

- Linh Hồ bí cảnh à? Không muốn đi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Có thể đưa tiểu Giang đi cùng, để cậu ta đi thăm quan một chút. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nghĩ cũng không thèm nghĩ: ͏ ͏ ͏

- Không cần, tuyệt đối không. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Vì sao? Em mà cũng ghét bỏ chồng mình à? ͏ ͏ ͏

Đương nhiên không phải Tô Kỳ ghét bỏ chồng cô, nhưng mà không cho hắn đi chưa chắc đã phải do ghét bỏ. ͏ ͏ ͏

Có thể là để đề phòng thứ gì đó, ví dụ như mỹ nữ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị vừa nói rồi đó, Linh Hồ bí cảnh mỹ nữ như mây, còn cả loại nào cũng có. ͏ ͏ ͏

- Đến lúc đó anh ấy say mê, không để ý đến em ở bên cạnh, chắc em tức chết mất. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, giống như đang cố gắng nghĩ xem Giang Tả là loại người gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏

- Có phải không? Chị đây đủ xinh đẹp chứ? Còn nhớ chị đã từng nói với em không, Giang Tả nhìn chị như nhìn một người bình thường qua đường, vậy thì khỏi phải nói những con Linh Hồ kia. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Không giống nhau, vừa rồi sư tỷ đã nói, loại nào cũng có. ͏ ͏ ͏

Nếu như đối phương ăn mặc mát mẻ một chút thì sao? ͏ ͏ ͏

Ví dụ như trễ ngực, váy ngắn, đeo tất chân các loại. ͏ ͏ ͏

Nhất là kiểu hở ngực, cùng với lộ rốn đấy. ͏ ͏ ͏

Đàn ông chắc chắn đều thích nhìn, trước đây chồng em cũng từng xem qua, may mà em ưu tú hơn. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà người như em anh ấy còn vô thức nhìn, chứ đừng nói đến một đám không hơn kém em nhiều lắm. ͏ ͏ ͏

Quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt choáng váng, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏

- Thế này còn bảo không phải là tiểu oán phụ sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà, hồ ly tinh đó, không thể không đề phòng, vợ chồng em đều là người bình thường. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải em rất yên tâm về chồng mình sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Yên tâm, nhưng mà không có nghĩa là anh ấy không chọc giận em. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa không phải sư tỷ đã từng nói, quan hệ giữa người bình thường và người tu luyện, nếu xử lý không tốt, sẽ dễ xảy ra vấn đề sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng thế, nhưng chuyện của hai đứa, hoàn toàn vượt khỏi tất cả dự đoán trước kia của chị. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt giơ tay ra véo mặt Tô Kỳ một cái, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏

Biết nói thế nào nhỉ, chị có cảm giác, cảm thấy cả thế giới đều đứng về phía em, em được cả thế giới này quan tâm. ͏ ͏ ͏

Tiểu oán phụ của chúng ta, chắc chắn sẽ hạnh phúc. ͏ ͏ ͏

Vô cùng hạnh phúc. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, ͏ ͏ ͏

Thai đầu chắc chắn còn là con gái. ͏ ͏ ͏

Đối với lời Tĩnh Nguyệt nói, Tô Kỳ vẫn rất vui. ͏ ͏ ͏

Có điều cô cũng rất tò mò: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, sao chị lại thích con gái như vậy? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không nói hai lời rút thẳng thẻ triệu hoán ra, sau đó nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Em xem, có phải rất đáng yêu hay không? ͏ ͏ ͏

Thẻ triệu hoán là hình Tiểu Dã Miêu, hiện giờ trên tấm thể đang thể hiện dáng vẻ co người lại ngủ của Tiểu Dã Miêu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Đáng yêu thì có đáng yêu thật, nhưng mà bé trai cũng rất đáng yêu, sinh con dưỡng cái, không chừng còn có thể nuôi như nuôi con gái. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ, giật mình nói: ͏ ͏ ͏

- Em đúng là một bà mẹ biến thái, có điều chị cảm thấy cách thức sinh con dưỡng cái đúng đắn nhất, là để con của em làm Thánh nữ. ͏ ͏ ͏

- Thánh nữ hình thái chắc chắn là nữ. ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị buồn nôn quá đấy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ không muốn tranh luận mấy chuyện linh tinh này nã. ͏ ͏ ͏

Cô hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sao Tiểu Dã Miêu cứ ngủ mãi như vậy? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Có lẽ do ăn no rồi ngủ đông. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cạn lời. ͏ ͏ ͏

Mặc dù Tiểu Dã Miêu là hung thú, nhưng nói thế nào nó cũng là người, cần ngủ đông chỗ nào hả? ͏ ͏ ͏

Hơn nữa từ bao giờ hung thú cũng cần ngủ đông thế? ͏ ͏ ͏

Cho nên chắc chắn sư tỷ lại đang nói hươu nói vượn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Em xem, Tiểu Dã Miêu đáng yêu như thế, con nhóc do em sinh ra chắc chắn còn đáng yêu hơn. ͏ ͏ ͏

- Em nghĩ lại một chút xem, một con nhóc đáng yêu, lảo đảo đi theo sau em, giọng nói còn hơi sữa gọi ê a, có phải rất thú vị không? ͏ ͏ ͏

- Nếu chưa đi được, em còn có thể dạy con bé lộn ngược ra sau, lộn mèo nghiêng, lộn ra đằng trước. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Em vẫn thích con trai. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt trợn trắng mắt: ͏ ͏ ͏

- Trọng nam khinh nữ. ͏ ͏ ͏

- Được rồi không nói chuyện này nữa, chị hỏi lại em lần nữa, lần này có muốn đi cùng với chị không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ vẫn trả lời không do dự chút nào: ͏ ͏ ͏

- Không đi. ͏ ͏ ͏

Làm sao cô có thể đi được, vất vả lắm cô mới có thời gian ở bên chồng mình, mới có hai ngày, đã muốn cô ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏

Không có cửa đâu. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Tĩnh Nguyệt lại nói thêm: ͏ ͏ ͏

- Em không biết à? Làm nhiệm vụ sẽ nâng cao thành tích đó, em càng làm nhiều nhiệm vụ, có thể được tiến tu sớm hơn. ͏ ͏ ͏

Ra ngoài làm nhiệm vụ ngắn thì năm ba ngày, cộng cả thời gian đi lại, cũng chỉ khoảng một tuần. ͏ ͏ ͏

Đừng chướng mắt, góp gió thành bão. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa nói không chừng lần này chỉ cần một ngày là xong rồi. ͏ ͏ ͏

Em còn có thể đưa chồng mình đi cùng, rất hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Mời đọc: Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch FULL) main lưu manh, truyện hài hước ~ ͏ ͏ ͏

Liên hệ: bit.ly/LHHACD hoặc m.me/HACDYY để được giảm 30% khi mua full nhé~ ͏ ͏ ͏

Chương 1131

Tô Kỳ nhìn Tĩnh Nguyệt bằng ánh mắt trống rỗng, sau đó cô nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, có phải ngay từ đầu chị đã nghĩ đến điều này rồi hay không? ͏ ͏ ͏

Chị đã đoán được nhất định em sẽ đi đúng hay không? ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Tô Kỳ sẽ đi, đây chính là chuyện có thể khiến cô sớm ngày được tiến tu. ͏ ͏ ͏

Sớm tiến tu một chút, có thể có thai sớm một chút, cô vô cùng mong muốn sẽ sinh một đứa cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ có cơ hội, đương nhiên là không đợi nổi nữa. ͏ ͏ ͏

Chuyện này giống như so sánh chờ đợi một năm với chờ một ngày, chuyện nào gấp hơn? ͏ ͏ ͏

Đừng nói cũng đã chờ vài năm rồi, chờ thêm vài ngày có sao đâu, chuyện này không thể được. ͏ ͏ ͏

Cơ hội càng đến gần, càng không chờ nổi. ͏ ͏ ͏

Ít nhất đối với Tô Kỳ là như vậy. ͏ ͏ ͏

- Em đi, có điều Tả ca không được đi, em về nhà thương lượng với anh ấy một chút đã. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Không được đi đương nhiên là có nguyên nhân. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng không được đi. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đang xem ủy thác, vẻ mặt hắn có vẻ kỳ quái. ͏ ͏ ͏

Biết nói thế nào nhỉ, một đống ủy thác trong này, tất cả đều muốn tìm Linh Hồ của Linh Hồ bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Thậm chí còn không yêu cầu có thể hóa hình hay không. ͏ ͏ ͏

Kinh khủng hơn chính là, giá cả càng ngày càng cao. ͏ ͏ ͏

Trước mắt giá cao nhất là một viên Bát phẩm Linh thạch, yêu cầu phải có thiên phú hóa hình. ͏ ͏ ͏

Bát phẩm đó, đây đúng là một cái giá trên trời, một con Linh thú mà thôi. ͏ ͏ ͏

Có quý giá cùng không quý đến mức ấy chứ? ͏ ͏ ͏

Dùng Bát phẩm Linh thạch đến Ngự Linh tông, có thể mua một đống Linh Thú, có thể hóa hình, có thể đánh nhau, còn có thể gánh vác. ͏ ͏ ͏

Cho nên, Giang Tả cảm thấy đầu óc của những người này đều có bệnh rồi, mua về còn không ăn được, cần gì phải thế? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, hắn cảm thấy Linh Hồ bí cảnh sắp xong rồi, không biết người trong đó thực lực thế nào. ͏ ͏ ͏

Nếu có thực lực giống như Huyết Yêu Huyết Liệt Ngân xuất thế năm đó, vậy thì không vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Nếu không có thể chống lại nhiều người đi bắt Linh Hồ như vậy được không? ͏ ͏ ͏

Có điều Giang Tả cũng không thèm để ý, dù sao chắc là hắn không có cơ hội đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ở nhà, hắn không đi được. ͏ ͏ ͏

Một mình ra ngoài? ͏ ͏ ͏

Chắc là có thể, nhưng mà chắc chắn Tô Kỳ sẽ theo đuôi, trừ khi đúng lúc cô cũng có việc phải làm. ͏ ͏ ͏

Nếu không thì đang nhàn rỗi, cô không đi theo hắn, còn có thể đi theo ai? ͏ ͏ ͏

Mấy ủy thác này, Giang Tả không nhận, cũng không muốn nhận. ͏ ͏ ͏

Tìm lại một lần, Giang Tả trông thấy một ủy thác kỳ quái, trên đó viết: Tiên Thiên Đạo hóa, hiểu thì đến. ͏ ͏ ͏

Giá cả là Bát phẩm Linh thạch. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa chỉ là tiền đặt cọc. ͏ ͏ ͏

- Tiên Thiên đạo hóa? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nhịn được làm bầm: ͏ ͏ ͏

- Đúng là không muốn sống. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nhận ủy thác này, nhưng hắn vừa nhận, bên dưới đã xuất hiện một chỗ khoanh tròn, hình như là để cho người ta nhắn lại. ͏ ͏ ͏

Chắc hẳn là để đôi bên xác nhận với nhau. ͏ ͏ ͏

Nếu như lời nhắn khiến đối phương không hài lòng, có lẽ ủy thác sẽ bị tuyên bố thất bại luôn. ͏ ͏ ͏

Xem ra đối phương không muốn gặp phải mấy kẻ lừa đảo ngu ngốc. ͏ ͏ ͏

Hoặc là hiểu sai ý. ͏ ͏ ͏

Say đí Giang Tả gõ bàn phím vài cái: "Tiên Thiên đạo hóa, ở trên người không hiện ra, tôi hiểu." ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt khi Giang Tả gửi tin nhắn đi, cửa sổ chat lập tức hiện ra. ͏ ͏ ͏

Là do người ủy thác tìm đến Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Trên đó có viết: "Bần đạo là Thiên Dương Đạo Nhân, không biết đại danh của đạo hữu?" ͏ ͏ ͏

Danh hiệu của Giang Tả có ở trong tư liệu, vừa rồi trong nháy mắt đối phương đã nhắn lại, chứng tỏ hắn chưa thèm nhìn. ͏ ͏ ͏

Điều này cũng nói rõ, khi nhận được tin nhắn của Giang Tả, đối phương đã kích động đến mức nào. ͏ ͏ ͏

Hán đã đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đợi được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gõ bàn phím: "Phá Hiểu." ͏ ͏ ͏

Đối phương trả lời lại rất nhanh: "Phá Hiểu đạo hữu, bần đạo nói thẳng vào vấn đề, xin hỏi đạo hữu cần bần đạo trả giá thế nào?" ͏ ͏ ͏

Ngược lại Giang Tả không thèm để ý giá cả, hắn trả lời: "Cho tôi xem Tiên Thiên khí của ông một chút." ͏ ͏ ͏

Tiên Thiên khí trong lời Giang Tả nói, hoàn toàn khác với Tiên Thiên Tam khí của hắn. ͏ ͏ ͏

Người này ngưng tụ Tiên Thiên khí, cũng gọi là Tiên Thiên căn cơ, dựa vào khí này xây dựng lên cơ thể. ͏ ͏ ͏

Theo thời gian Khí này từ từ dung nhập vào trong cơ thể, nếu như không có đạo khí này, vậy thì thân thể, thần hồn sẽ bất ổn, kết quả sau đó không thể tưởng tượng nổi. ͏ ͏ ͏

Sở dĩ Giang Tả muốn xem, để biết đối phương đã ngưng tụ khí này đến mức nào rồi. ͏ ͏ ͏

Khí này không phải muốn ngưng tụ là ngưng tụ được. ͏ ͏ ͏

Trong thiên hạ số người có tu vi cao thâm nhiều vô số, nhưng người biết cách ngưng tụ khí này, đã ít còn ít hơn, người dám ngưng tụ khí này gần như không có. ͏ ͏ ͏

Bởi vì cái giá phải trả vô cùng lớn. ͏ ͏ ͏

Lúc này đối phương đã trả lời lại: "Xin đạo hữu chờ một lát." ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngồi yên tại chỗ: ͏ ͏ ͏

- Không thể ngưng tụ trong nháy mắt sao? Vậy đúng là kém cỏi. ͏ ͏ ͏

Nếu để đối phương nghe thấy những lời này, không chừng hắn ta sẽ hộc máu. ͏ ͏ ͏

Ngưng tụ ra trong nháy mắt? ͏ ͏ ͏

Không phải đối phương đang kể chuyện cười chứ? ͏ ͏ ͏

Chuyện này sao có thể làm được? ͏ ͏ ͏

Ngưng tụ là một quá trình vô cùng khó khăn. ͏ ͏ ͏

Có thể thành công đã là may mắn lắm rồi. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1132

Trong khi chờ đợi Giang Tả lấy điện thoại ra, cũng không biết đối phương phải tốn bao nhiêu thời gian. ͏ ͏ ͏

Cho nên trong lúc rảnh rỗi, hắn chỉ có thể vào nhóm xem thử. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn phát hiện ra, thế mà những người này cũng đang thảo luận về Linh Hồ. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn nhắn vào trong nhóm một câu. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: "Có lẽ Linh Hồ không ăn được đâu nhỉ?" ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt, cả nhóm đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh. ͏ ͏ ͏

Một tiếng kêu cũng không có. ͏ ͏ ͏

Đối với lời này của Giang Tả, những người kia không biết trả lời lại thế nào. ͏ ͏ ͏

Không ăn được? ͏ ͏ ͏

Quả nhiên rất có phong cách của đại lão. ͏ ͏ ͏

Khi trông thấy Linh thú gì gì đó, những người khác đều muốn bắt lại nuôi. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu đại lão thì khác, hắn để ý chuyện ăn được hay không, nếu không ăn được khả năng ngay cả tư cách bị bắt cũng không có. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Phá Hiểu đạo hữu, Linh Hồ bí cảnh có thật không vậy?" ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: "Không biết, không phải tin tức do phòng Cảm Tri số 1 truyền tới sao?" ͏ ͏ ͏

Trần Ức gửi icon mặt đầy dấu hỏi: "Không có mà, cho đến bây giờ chúng tôi chưa từng nói như vậy." ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: "Ách, chúng tôi kết hợp chuyện Tiểu Lê và Phá Hiểu đại lão một chút, rồi đưa ra phỏng đoán." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Cho nên, Linh Hồ bí cảnh chỉ là lời đồn?" ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: "Chưa chắc chắn, khả năng rất cao." ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Phá Hiểu đạo hữu muốn đi không?" ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: "Không rảnh." ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều không nói gì, lần nào Phá Hiểu đại lão cũng nói không rảnh. ͏ ͏ ͏

Mỗi lần đều đưa bọn họ đi theo con đường bất thường. ͏ ͏ ͏

Lần này tám phần là muốn đi. ͏ ͏ ͏

Đây là quy luật mà mọi người trong nhóm Cảm Tri rút ra. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: "@Xích Huyết Đồng Tử, Xích Huyết Đồng Tử, sao phòng của tôi lại bị khóa thế hả? Không đúng, ai đã sửa lại trận pháp của tôi rồi?" ͏ ͏ ͏

Sau khi lấy được lửa, Mặc Ngôn đã chạy về tới tông môn chỗ Xích Huyết Đồng Tử ở, bây giờ đương nhiên cô phải trốn đi để khôi phục vẻ ngoài ban đầu của mình. ͏ ͏ ͏

Ở chỗ Lục Nguyệt Tuyết, ánh mắt Lục Nguyệt Tuyết nhìn chằm chằm quá ác liệt, về nhà mình vẫn yên tâm hơn một chút. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Là Lam Nguyệt sư tỷ bố trí thêm trận pháp phòng ngự cho cô, chị ấy nói với tài năng trận pháp của cô, chắc chắn có thể thấy được.” ͏ ͏ ͏

"Chị ấy sửa chữa trên nền móng vốn có." ͏ ͏ ͏

"Rất dễ tìm được cách vào cửa chính xác." ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là đãi ngộ của Mặc Ngôn ở chỗ này, những người này toàn hãm hại cô. ͏ ͏ ͏

Cô đã xem qua rồi, trận pháp này không đơn giản chút nào, rõ ràng đang làm khó Ma Tu Mặc Ngôn cô mà. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hét lớn: ͏ ͏ ͏

- Lam Nguyệt sư tỷ, đêm nay tôi nấu cơm. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử tag Mặc Ngôn vào trong nhóm: "@Mặc Ngôn Tiên Tử, đừng kêu nữa, Lam Nguyệt sư tỷ xuống núi rồi." ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn lại nghe thấy Mặc Ngôn hét to một lần nữa: ͏ ͏ ͏

- Tử Phong sư huynh, đêm nay tôi nấu cơm. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "@Mặc Ngôn Tiên Tử, đừng gọi nữa, Đại sư huynh đến Lục sư huynh, tất cả đều xuống núi rồi. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy đúng lúc lắm, nhà mình không vào được, cô trực tiếp đi đến chỗ Lam Nguyệt sư tỷ là được rồi. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử đứng từ trên cao nhìn xuống, thấy Mặc Ngôn chạy đến phòng Lam Nguyệt, hắn thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏

May mà Mặc Ngôn không nói muốn nấu cơm cho hắn, nếu không thì hắn cũng muốn xuống núi. ͏ ͏ ͏

Nói xong hắn lại tiếp tục gặm kem của mình. ͏ ͏ ͏

Đây đều là âm mưu của đại sư huynh. ͏ ͏ ͏

Muốn để bọn họ tự giết lẫn nhau. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Mặc Ngôn lại biết, hắn không hiểu về trận pháp, cho nên không giết đến chỗ hắn. ͏ ͏ ͏

Chỉ có thể nói, hôm nay Mặc Ngôn có chuyện, không rảnh làm gì khác. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn Giang Tả nhìn mọi người nói chuyện, cũng không để ý lắm. ͏ ͏ ͏

Cũng chỉ có vài người định đi vào Linh Hồ bí cảnh mà thôi. ͏ ͏ ͏

Thậm chí khả năng chỉ có Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách. ͏ ͏ ͏

Một người vì muốn gặp được tình yêu, một người chắc là vì ủy thác. ͏ ͏ ͏

Dù sao Biên Hải Đao Khách là tán tu, hiện giờ ủy thác giá cao hầu như đều có liên quan đến Linh Hồ, không đi một chuyến, rất thiệt thòi. ͏ ͏ ͏

Sau khi để điện thoại xuống, Giang Tả nhìn chằm chằm vào máy tính. ͏ ͏ ͏

Đối phương vẫn chưa có phản ứng, đã lâu như vậy rồi, xem ra Tiên Thiên khí ngưng tụ được cũng không tinh khiết cho lắm. ͏ ͏ ͏

Tiên Thiên Đạo hóa, càng nhanh càng tinh khiết. ͏ ͏ ͏

Lúc đang chờ đợi, đột nhiên điện thoại của Giang Tả kêu lên. ͏ ͏ ͏

Hắn lấy ra nhìn, là Tô Kỳ gọi đến. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nghĩ gì, lập tức mở trận pháp cách âm ra, rồi nghe máy. ͏ ͏ ͏

- Sao vậy? ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ở đầu kia điện thoại cười nói: ͏ ͏ ͏

- Em đang ở nhà sư tỷ, chúng em thảo luận về Linh Hồ bí cảnh, đêm nay... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không đợi Tô Kỳ nói xong, Giang Tả đã hỏi: ͏ ͏ ͏

- Đêm nay em ở chỗ Tĩnh Nguyệt tỷ hả? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nghĩ hay lắm, đừng cho rằng em không biết anh muốn gì. ͏ ͏ ͏

- Ý em là, tối nay về sớm một chút, em có chuyện muốn thương lượng với anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lập tức không còn hào hứng nữa: ͏ ͏ ͏

- Anh biết rồi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Trưa nay anh có về không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Chắc là không về đâu, em vẫn đang ở bên nhà Tĩnh Nguyệt tỷ à? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đáp: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ bảo em đoán xem sư phụ đang nghĩ gì giúp chị ấy, em cảm thấy suy đoán của mình chắc không khác lắm, chỉ là nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc sẽ gặp phải chuyện gì. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1133

Sau khi hàn huyên thêm một chút việc nhà, Giang Tả và Tô Kỳ cúp điện thoại, ͏ ͏ ͏

Dù sao bây giờ Giang Tả vẫn phải đi làm, cứ nói chuyện phiếm như vậy tất nhiên là không ổn. ͏ ͏ ͏

Lần này Giang Tả làm việc thật, bởi vì cuối cùng đối phương đã phát ra Tiên Thiên khí rồi. ͏ ͏ ͏

Bức ảnh là vừa chụp xong. ͏ ͏ ͏

Giang Tả trông thấy trong lòng bàn tay hắn có một đoàn khí, khí này có màu trắng nhạt, nhìn qua rất tinh khiết. ͏ ͏ ͏

Sau đó đối phương lại gửi tin nhắn cho Giang Tả: "Đạo hữu cảm thấy thế nào?" ͏ ͏ ͏

Giang Tả trả lời: "Rác rưởi." ͏ ͏ ͏

Thấy Giang Tả trả lời như vậy, có thể do đối phương sững sờ, mãi vẫn chưa thấy trả lời lại. ͏ ͏ ͏

Có điều Giang Tả cũng không đợi đối phương nói gì, mà gửi tiếp một tin: "Tiên Thiên khí là một sợi, không phải một đoàn. ͏ ͏ ͏

"Một sợi Tiên Thiên có thể biến thành một đoàn khí, ý của nó là, một đoàn khí là do một sợi hình thành." ͏ ͏ ͏

"Còn Tiên Thiên tinh khiết chân chính, vô hình không thể nhìn thấy, của ông kém xa vạn dặm." ͏ ͏ ͏

"Tác dụng của Tiên Thiên Đạo hóa chỉ có hai điều, hơn nữa cũng vì người khác." ͏ ͏ ͏

"Một là bổ sung tiên thiên thiếu hụt, hai là cải tạo thiên tư." ͏ ͏ ͏

"Với Tiên Thiên hiện giờ của ông, có tác dụng thứ nhất, nhưng bổ sung không lớn, chỉ có thể bổ sung được gần một nửa." ͏ ͏ ͏

"Tác dụng thứ hai, căn bản không được." ͏ ͏ ͏

Thật sự, khi đối phương nói đến hai chữ rác rưởi, cố chủ này đã tức giận, thậm chí ông ta còn cảm thấy gã Phá Hiểu này đang đùa bỡn ông ta. ͏ ͏ ͏

Nhưng sau khi nghe thấy mấy câu tiếp theo, ông ta lập tức sững sờ. ͏ ͏ ͏

Đối với Tiên Tiên ông ta cũng không hiểu rõ toàn bộ, nhưng đối phương lài trực tiếp chỉ ra tác dụng của Tiên Thiên và hình dạng của nó. ͏ ͏ ͏

Lại còn có thể nói rõ công hiệu Tiên Thiên khí của ông ta. ͏ ͏ ͏

Đây mà là ăn nói bậy bạ sao? ͏ ͏ ͏

Cuối cùng người cố chủ kia đánh mấy chữ: "Đạo hữu có thể dạy tôi không?" ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn giao diện cuộc trò chuyện, sau đó hỏi: "Tu vi?" ͏ ͏ ͏

Đáp: "Bát giai Vấn đạo." ͏ ͏ ͏

Giang Tả lại hỏi: "Tác dụng?" ͏ ͏ ͏

Đáp: "Bổ sung Tiên Thiên thiếu hụt." ͏ ͏ ͏

Giang Tả không nói thêm gì nữa, mà soạn thảo một đoạn tương đối dài, sau đó gửi cho ông ta. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ tùy ý gửi, nhưng mà khi trông thấy nội dung, trong nháy mắt người phía bên kia đã bị Phá Hiểu làm cho giật mình. ͏ ͏ ͏

Ông ta nhìn thấy gì thế này? ͏ ͏ ͏

Là mấy câu nói, cũng là bí pháp, là Vô Thượng Thiên Thư. ͏ ͏ ͏

Với tu vi Bát giai Vấn đạo của ông ta, thế mà chỉ miễn cưỡng hiểu được mơ hồ. ͏ ͏ ͏

Thậm chí ông ta còn cảm thấy căn bản không thể nào thông suốt được. ͏ ͏ ͏

Chỉ mấy câu nói đó thôi, thế mà khiến tốc độ ngưng tụ Tiên Thiên khí của ông ta, nhanh hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ trong đầu ông ta chỉ có một nghi vấn duy nhất: "Rốt cuộc gã Phá Hiểu này là thần nhân thế nào?" ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý đến cảm nhận của đối phương, cho ông ta một vài thứ cũng được, ít nhất có thể khiến người này ngưng tụ ra được Tiên Thiên khí chân chính. ͏ ͏ ͏

Còn những chuyện khác, Giang Tả không nói gì thêm, cả chuyện thù lao cũng không nhắc đến. ͏ ͏ ͏

Hắn đã trông thấy Tiên Thiên đạo hóa, thêm phần thưởng Bát phẩm Linh thạch với hắn là đủ rồi. ͏ ͏ ͏

Chỉ là Giang Tả rất muốn hỏi một câu, người này có biết hậu quả của Tiên Thiên đạo hóa không? ͏ ͏ ͏

Đối với người bình thường mà nói, Tiên Thiên Đạo hóa cùng cấp sẽ chém đứt đạo của người đó. ͏ ͏ ͏

Nếu như cho người khác đạo Tiên Thiên khí này, thứ chờ đợi hắn là đạo cơ bị phá hủy. ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Giang Tả không tiếp tục để ý đến người kia, ủy thác này về cơ bản coi như xong rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không tìm kiếm ủy thác khác nữa. ͏ ͏ ͏

Trưa nay không về nhà, hắn có thể tự đi ăn một mình, cơ hội này hiện giờ cũng trở thành thứ hiếm có. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả định rời khỏi chỗ này. ͏ ͏ ͏

Từ khi Giang Tả đến, Tây Môn Lung Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Khi thấy Phá Hiểu muốn ra ngoài, Tây Môn Lung Linh lập tức đi theo. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa ra khỏi cửa, Tây Môn Lung Linh đã ngăn hắn lại. ͏ ͏ ͏

- Anh, anh chờ một chút. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Lung Linh có chút căng thẳng. ͏ ͏ ͏

Người phía đối diện chính là ác ma. ͏ ͏ ͏

Làm sao cô bình tĩnh được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tây Môn Lung Linh, hắn hoàn toàn không biết người này muốn làm gì. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Lung Linh nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Tôi, anh trai tôi mất tích, anh, anh có biết anh ấy ở đâu không? ͏ ͏ ͏

Mặt Giang Tả không thay đổi chút nào: ͏ ͏ ͏

- Không biết. ͏ ͏ ͏

Nói xong hắn quay người đi luôn. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Lung Linh giận dữ nhìn theo bóng lưng Giang Tả, nhưng mà, cô không dám đuổi theo. ͏ ͏ ͏

Ác ma này sẽ ăn tươi nuốt sống người khác. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải anh trai thường xuyên nói với cô, có một số việc có thể hỏi người này, nếu không còn lâu cô mới đi hỏi. ͏ ͏ ͏

Bình thường cô chưa bao giờ đến hỏi Phá Hiểu cả, ͏ ͏ ͏

Bởi vì đối phương vô cùng tà ác. ͏ ͏ ͏

Nhưng lần này không còn cách nào khác, sau khi độ kiếp xong, anh trai cô vẫn chưa về nhà. ͏ ͏ ͏

Mọi người đều có chút lo lắng, tuy rằng cô ra ngoài làm việc, nhưng mà mục đích chủ yếu vẫn là thông qua thị trường nhị bộ để tìm được anh trai mình. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng lâu như vậy rồi vẫn không có chút tin tức nào. ͏ ͏ ͏

Mẹ của cô không thể ra ngoài tìm kiếm, cho nên cô cả gan hỏi Phá Hiểu, hắn là ác ma, biết rất nhiều, bản lĩnh cũng rất mạnh. ͏ ͏ ͏

Không chừng hắn lại biết. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, ác ma này chỉ trả lời có hai chữ. ͏ ͏ ͏

Không có chút thành ý nào. ͏ ͏ ͏

Được rồi, cô cũng không có thành ý, nhưng mà bảo cô đưa Kỳ Kỳ cho hắn. ͏ ͏ ͏

Cô cũng sợ. ͏ ͏ ͏

Thi thoảng cô vẫn nhớ lời nói của ác ma kia. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1134

Chỉ cần Phá Hiểu mở miệng, cô sẽ không nhịn được thầm nghĩ, anh trai cô có phải đã bị bày trên mâm cơm rồi hay không? ͏ ͏ ͏

Nếu Phá Hiểu nói như vậy, cô sẽ khóc. ͏ ͏ ͏

Cho nên, cô không dám hỏi. ͏ ͏ ͏

- Điện thoại cũng không biết đường gọi về, anh trai thối, ế cũng đáng đời. ͏ ͏ ͏

Tây Môn Lung Linh nhìn điện thoại, hung dữ mắng một câu. ͏ ͏ ͏

Mắng xong cô lại quay về tiếp tục cố gắng, gần đây cô thăng cấp rất nhanh, thậm chí bắt đầu biết cách sử dụng năng lực của mình rồi. ͏ ͏ ͏

Cô cũng không phải Tây Môn Lung Linh vừa mới tới nơi này. ͏ ͏ ͏

Cô phát hiện ra, hóa ra cô cũng rất mạnh. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trong mắt Giang Tả, cô chỉ là tiểu bằng hữu Nhất giai mà thôi, căn bản không đáng chú ý. ͏ ͏ ͏

Còn về thiên tư? ͏ ͏ ͏

Dù mạnh đi nữa có thể mạnh bằng bà xã nhà hắn không? ͏ ͏ ͏

Đừng có đùa, chỉ cần lôi Tĩnh Nguyệt tỷ ra, có thể chèn ép tất cả mọi người rồi. ͏ ͏ ͏

Trong số người Giang Tả đã gặp, ngoài Kiếm Thập Tam vượt qua người thường ra. ͏ ͏ ͏

Không ai có tốc độ tiến giai so được với Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, ngoài hắn và Tô Kỳ ra. ͏ ͏ ͏

Nếu không có mấy người bọn họ, Tĩnh Nguyệt tỷ chính là yêu nghiệt nhất rồi. ͏ ͏ ͏

Nói ra thì, hình như cũng có chút đáng thương. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mất chút thời gian, Giang Tả đã đi đến nhà hàng Duyên diệu bất khả ngôn. ͏ ͏ ͏

Vừa bước vào, đã có người phục vụ chạy đến hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá tiên sinh đến tìm ông chủ của chúng tôi à? Tôi sẽ đi thông báo. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏

Thật ra nhà hàng này rất tốt, nhưng mà không thích hợp để hắn đưa Tô Kỳ đi cùng. ͏ ͏ ͏

Bởi vì lần nào đối phương cũng gọi hắn là Phá tiên sinh, khả năng sẽ khiến Tô Kỳ bất mãn. ͏ ͏ ͏

Sau đó chính là Tô Kỳ bất mãn với hắn, cuối cùng, hắn có thể để lại di ngôn được rồi. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến cũng rất kích thích. ͏ ͏ ͏

Sau này khi muốn nói với Tô Kỳ, có thể thử xem. ͏ ͏ ͏

Việc hắn là người tu luyện chắc chắn phải nói, hơn nữa cũng không thể để quá lâu. ͏ ͏ ͏

Nhưng để Tô Kỳ biết chuyện này thế nào, hắn phải cân nhắc. ͏ ͏ ͏

Tìm cơ hội có lợi để mình có thể qua cửa được, sau đó nói cho cô biết, chồng em có thể đánh được một trăm một nghìn người như em, em có vui không? ͏ ͏ ͏

Có lẽ rất vui nhỉ. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đã được đưa đến vị trí gần cửa sổ, nhân viên phụ vụ nói với Giang Tả, ông chủ Chung sẽ đến ngay. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn còn mang đồ uống cho Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Đây là đồ uống do ông chủ đặc chế, hy vọng Phá tiên sinh sẽ thích. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn cốc đồ uống, không có linh khí gì, nhìn vô cùng bình thường. ͏ ͏ ͏

Có điều màu sắc thì ngược lại, rất rực rỡ. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa cảm giác độ đủ cao, giống như cocktail. ͏ ͏ ͏

Có điều có lẽ sẽ ngon hơn nhiều. ͏ ͏ ͏

Trên cốc có sẵn ống hút, Giang Tả thử một ngụm thấy cũng được. ͏ ͏ ͏

Chưa ngon đến mức quá khoa trương. ͏ ͏ ͏

Còn chuyện đánh giá? ͏ ͏ ͏

Sẽ không. ͏ ͏ ͏

Đợi khoảng một phút sau, Chung Dịch Dương mới ra ngoài, hắn còn mang theo một mâm thịt nướng. ͏ ͏ ͏

Là thịt Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ Giang Tả muốn đến để ăn chân Đa Linh Khuyển, có điều Vịnh Tê cũng được. ͏ ͏ ͏

Mặc dù Chung Dịch Dương nấu không ngon bằng ông chủ bán đậu phụ, nhưng mà phong cách khác nhau, Giang Tả hoàn toàn có thể ăn được. ͏ ͏ ͏

- Món này tôi đang định đưa qua cho Liễu tỷ, đúng lúc Phá Hiểu đạo hữu đến, vậy để cho Phá Hiểu đạo hữu trước. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương ngồi đối diện với Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ mải ăn thịt, không nói gì cả, ăn được một lát đột nhiên Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Đao pháp của anh hình như đã ra dáng chút rồi. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần nhìn miếng thịt là biết. ͏ ͏ ͏

Từng miếng thịt đều được thái rất tốt, phải biết rằng đao pháp của hắn không phải chỉ đẹp mắt. ͏ ͏ ͏

Đao pháp này có thể chặt đứt mọi thứ. ͏ ͏ ͏

Ngay cả Linh khí nó cũng có thể chặt được. ͏ ͏ ͏

Giống như trong miếng thịt có chứa linh khí, sau khi thái ra, Linh khí cũng có thể cắt thành từng miếng. ͏ ͏ ͏

Không phải chỉ tản ra. ͏ ͏ ͏

Cho nên đao pháp này, sẽ không cắt hỏng bất cứ thứ gì. ͏ ͏ ͏

Chỉ là Chung Dịch Dương mới chỉ học xong chiêu thứ nhất, năng lực vô cùng có hạn. ͏ ͏ ͏

Có điều cũng tạm chấp nhận được. ͏ ͏ ͏

Thật ra Đao pháp của Chung Dịch Dương, nếu truyền đi có thể khiến rất nhiều tiên trù khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Chiêu thứ nhất này thôi cũng đã làm khó bao nhiêu người. ͏ ͏ ͏

- Đều là công lao của Phá Hiểu đạo hữu, không biết gần đây Phá Hiểu đạo hữu có chuyện gì cần tôi giúp không? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương hỏi. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ Chung Dịch Dương cảm thấy mình hoàn toàn có thể học được chiêu thứ hai rồi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, chờ mãi Phá Hiểu vẫn không có chuyện gì cần đến hắn, điều này khiến hắn rất bất đắc dĩ, bởi vì không có cách nào học được chiêu thứ hai. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu keo kiệt sao? ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương không hề nghĩ đến khía cạnh này, có thể vì một tin tức mà dạy hắn chiêu thứ nhất, đã hào phóng lắm rồi. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa ở trong nhóm, hắn cũng nhìn ra được, hầu như chuyện gì Phá Hiểu cũng nói hết. ͏ ͏ ͏

Nhất là có nhiều tin tức rất kinh người. ͏ ͏ ͏

Có điều một số việc Phá Hiểu không nhắc đến. ͏ ͏ ͏

Không phải do hắn keo kiệt, mà do tính cách. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1135

Giang Tả nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Không có. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Vậy khi nào Phá Hiểu đạo hữu có việc, nhớ nói cho tôi biết, tôi phải đi chuẩn bị thức ăn cho Liễu tỷ đây. ͏ ͏ ͏

- Ông cụ nhà chị ấy khó lường, tôi phải nịnh bợ, vậy thì sư phụ tôi sẽ không làm khó tôi. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương hậm hực nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả gật đầu, có điều người nào khó lường kia, Giang Tả không hề quan tâm. ͏ ͏ ͏

Không liên quan gì đến hắn cả. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả vẫn đang tập trung ăn uống. ͏ ͏ ͏

Tiện thể nhớ đến Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Còn Chung Dịch Dương, tất nhiên là hắn vội vàng đi làm việc của hắn rồi. ͏ ͏ ͏

Thật ra lúc này Giang Tả lại nghĩ đến một chuyện, Tĩnh Nguyệt tỷ hay đến chỗ này, cũng thường xuyên đưa Tô Kỳ đến. ͏ ͏ ͏

Nếu có một ngày Tĩnh Nguyệt tỷ đến, đưa cả Tô Kỳ đi cùng, lúc ấy Tô Kỳ lại gọi hắn đến, thì phải làm sao bây giờ. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này đột nhiên Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏

- Thức ăn bên ngoài, đúng là không có hồn. ͏ ͏ ͏

Nhân viên phục vụ đúng lúc đi ngang qua đó, vẻ mặt hắn ta choáng váng. ͏ ͏ ͏

Khách hàng đến đây đúng là khác thường, ăn cơm còn để ý như vậy. ͏ ͏ ͏

Nếu như có thể, các cô ước gì được ăn cơm ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

Bởi vì món ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏

Nhất là đồ ăn của vị Phá tiên sinh này, các cô từng nếm thử một miếng, hương vị ấy đúng là không thể nào diễn tả được. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi hỏi giá cả, các cô đã hết hy vọng. ͏ ͏ ͏

Vô giá, cả đời cũng không mua được ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giữa trưa, nhà hàng bắt đầu đông khách hơn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ăn xong lập tức rời khỏi nhà hàng. ͏ ͏ ͏

Tiền vẫn phải trả. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ hắn định đi xung quanh Giang Thành, có lẽ có thể tìm thấy cửa vào bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Dù sao hắn mới nhận được điện thoại của Tô Kỳ, còn nhắc đến Linh Hồ bí cảnh, nếu có thể chắc chắn hắn sẽ đi. ͏ ͏ ͏

Còn việc cuối cùng có quyết định đi hay không, có lẽ phải qua đêm nay. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ đi xem trước một chút, cũng không coi là lãng phí thời gian. ͏ ͏ ͏

Ra đến bên ngoài Giang Thành, Giang Tả phát hiện ra gió ở đây hơn lớn, hơn nữa có chút hàn khí. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngẩng đầu: ͏ ͏ ͏

- Không khí lạnh tràn về rồi à? Xem ra lúc về phải trải thêm cái đệm lên giường, chăn màn cũng phải thay đổi. ͏ ͏ ͏

Chăn dày một chút, ngủ cũng thoải mái hơn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả tiếp tục đi xung quanh giang thành, càng ra ngoài Giang Tả càng đi chậm. ͏ ͏ ͏

Trong tay hắn cầm một đồng tiền xu, đi một chút lại dừng, hắn đã thay đổi phương hướng rất nhiều lần rồi. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa phạm vi hắn đi qua cũng rất rộng. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng hắn dừng chân trước một cái cây bình thường. ͏ ͏ ͏

Con đường này trước đó Giang Tả chưa đi qua, nhưng mà bây giờ Giang Tả lại dừng chân ở chỗ này. ͏ ͏ ͏

- Thế mà vẫn đang xác định vị trí, có điều theo quy luật di chuyển của cửa vào kia, có lẽ chính là ở chỗ này, điểm cuối cùng con Tam Vĩ Hồ kia dừng chân, cũng là chỗ này. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lẩm bẩm. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ hắn vẫn chưa tìm thấy Tam Vĩ Hồ như trước. ͏ ͏ ͏

Chưa nói đến hạn chế không gian, ngay cả muốn đuổi theo cũng không kịp. ͏ ͏ ͏

Dù sao nó cũng không ở trong không gian này. ͏ ͏ ͏

Con hồ ly kia đúng là không sợ chết. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả lập tức bấm điện thoại gọi cho Cố Kiếm Sinh, cửa vào Linh Hồ bí cảnh có thể sẽ ổn định sớm thôi, có lẽ đêm nay hoặc ngày mai là có thể mở ra. ͏ ͏ ͏

Bảo Cố Kiếm Sinh đến trông coi là được rồi. ͏ ͏ ͏

Chỉ là sau khi gọi điện thoại, Giang Tả lại kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

- Số máy quý khách vừa gọi không ở trong vùng phủ sóng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mở nhóm ra, sau đó gửi một câu hỏi vào trong nhóm. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu: "Có ai biết Cố Kiếm Sinh đi đâu rồi không?" ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, thế mà lúc này Cố Kiếm Sinh lại không ở Giang Thành, hơn nữa không biết đã chạy đi đâu. ͏ ͏ ͏

Chuyện này đúng là kỳ quái, bởi vì vẫn chưa tìm được Tam Vĩ Hồ, chẳng lẽ hắn đã không thèm để ý đến Tam Vĩ Hồ nữa? ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: "Đi xa nhà rồi, hắn liên lạc với tôi, bảo tôi nhìn giúp xem có ai tìm được Tiểu Lê không, nhất là chú ý hướng đi của Phá Hiểu đại lão." ͏ ͏ ͏

"Có điều hình như hắn bị ép buộc, bởi vì khi hắn nói không thể tự mình đi tìm Tiểu Lê, hắn vô cùng thống khổ." ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Đúng, còn sắp khóc." ͏ ͏ ͏

Lưu Vũ: "Tiểu Lê giống như mạng của hắn, đúng là chưa từng thấy hắn bỏ Tiểu Lê tự mình ra ngoài bao giờ." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử gửi icon khiếp sợ: ͏ ͏ ͏

- Cố Kiếm Sinh vứt bỏ Tiểu Lê rồi? Chuyện lớn gì vậy?" ͏ ͏ ͏

Bọn họ đều biết Cố Kiếm Sinh quan tâm đến Tiểu Lê thế nào, thế mà lại nhờ người khác giúp đỡ chuyện tìm Tiểu Lê. ͏ ͏ ͏

Nếu để Tiểu Lê biết chuyện này, không khéo lại bỏ nhà trốn đi lần nữa. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này Tiêu Tiểu Mặc hỏi Phá Hiểu: "Phá Hiểu đại lão, đột nhiên anh tìm Cố Kiếm Sinh, vì có tin tức của Tiểu Lê sao?" ͏ ͏ ͏

Giang Tả gửi vị trí vào nhóm, sau đó chụp ảnh cái cây kia, thậm chí còn để lại dấu hiệu rất nhỏ. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1136

"Đêm nay hoặc ngày mai, cửa vào bí cảnh sẽ mở ra ở chỗ này, còn chuyện có phải Linh Hồ bí cảnh hay không vẫn chưa chắc chắn." ͏ ͏ ͏

"Tiểu Lê nhất định đang ở chỗ này." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Đêm nay sẽ mở ra sao?" ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: "Tôi đến trông coi, đúng lúc tôi cũng muốn vào." ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: "Tôi cũng đi, đi trước sẽ dễ gặp được tình yêu của mình hơn." ͏ ͏ ͏

"Tôi cảm thấy tôi sắp phải chấm dứt cuộc sống tu luyện độc thân năm nay rồi." ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: "Sau đó bắt đầu cuộc sống tu luyện độc thân năm sau?" ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi báo vị trí, những chuyện còn lại không liên quan đến Giang Tả nữa, dù sao việc hắn có thể làm chỉ có vậy thôi. ͏ ͏ ͏

Còn chuyện để hắn canh ở chỗ này? ͏ ͏ ͏

Chuyện này không thể nào. ͏ ͏ ͏

Tối không về nhà, Tô Kỳ chắc chắn sẽ giết hắn. ͏ ͏ ͏

Buổi tối hắn hoàn toàn không có thời gian, trừ khi ngày hôm đó Tô Kỳ không ở nhà. ͏ ͏ ͏

Ngay cả cãi nhau, cũng phải về nhà. ͏ ͏ ͏

Đây là lẽ thường. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không để ý đến nhóm chat nữa, sắc trời cũng sắp muộn rồi, hắn phải về thôi. ͏ ͏ ͏

Sau khi Giang Tả quay về, Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách bắt đầu tìm kiếm vị trí Giang Tả để lại. ͏ ͏ ͏

Trên đường đi Xích Huyết Đồng Tử hỏi Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

- Có phải anh cũng định nuôi dưỡng Linh Hồ không? ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏

- Cậu thật sự định tìm Linh Hồ? ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử vừa gặm kem vừa nói: ͏ ͏ ͏

- Dù sao cũng phải có đạo lữ song tu có phải không, không tìm được đạo tu, ma tu, thì Linh thú cũng được. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏

- Cậu không sợ ngày nào đó sẽ bị Phá Hiểu đạo hữu ăn mất à? ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử không biết nói sao, một lúc lâu sau hắn nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải Phá Hiểu đạo hữu nói ăn không ngon sao? ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng là Biên Hải Đao Khách không biết Xích Huyết Đồng Tử thích kiểu gì. ͏ ͏ ͏

Người trong nhóm hắn đều không thích. ͏ ͏ ͏

Đại Tiên Tử, hắn đều có thể bới ra lỗi. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều rất tò mò, không biết sau này Xích Huyết Đồng Tử sẽ tìm được Tiên Tử thế nào. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả về đến nhà, trời bắt đầu tối, có điều coi như vẫn sớm. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu là do trời chuyển mùa rồi, tối nhanh hơn. ͏ ͏ ͏

Lúc về hắn còn tiện thể mua chút rau mang về ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bảo hắn mua, cô nói mình quên mua vài thứ gì đó. ͏ ͏ ͏

Lúc mua thức ăn, nhân tiện Giang Tả còn mua thêm vài quả lê, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn mới về nhà. ͏ ͏ ͏

Lúc về đến nhà, Tô Kỳ đang nấu cơm rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vừa vào nhà, đã nghe thấy tiếng Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Rau của em đâu rồi, nhanh lên nhanh lên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Em làm gì mà cuống lên như vậy? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Mì xào, là cái loại ăn vô cùng ngon. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn có món mì xào như vậy? ͏ ͏ ͏

Cái loại vô cùng ngon, vậy có phải còn có loại vô cùng khó ăn không? ͏ ͏ ͏

Có điều Giang Tả không để ý nhiều. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhận lấy rau rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Vừa rồi em định mua con cá về nấu canh chua, nhưng mà lại phát hiện ra khả năng nấu nướng của mình chưa đủ, nấu không ngon. ͏ ͏ ͏

- Lần trước em còn đi hỏi ông chủ bán đậu phụ, thế mà ông ta không dạy em. ͏ ͏ ͏

Ông ta nói không biết làm cá. ͏ ͏ ͏

Đừng tưởng rằng lần này có thể bắt ông ta nấu cá. ͏ ͏ ͏

Giang Tả có chút bất đắc dĩ, ban đầu ông chủ bán đậu phụ chỉ làm đậu. ͏ ͏ ͏

Sau đó vì thịt Vịnh Tê lại nấu thêm thức ăn. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ nhìn bề ngoài có vẻ như đánh chết cũng không làm cá. ͏ ͏ ͏

Tiếp tục như vậy, khéo có lúc sẽ mở quán cơm. ͏ ͏ ͏

Có điều Tĩnh Nguyệt tỷ còn quá đáng hơn, còn bảo ông ta làm kẹo hồ lô. ͏ ͏ ͏

- Không nấu thì không nấu, cũng không sao cả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà em muốn học, không được, lần sau về em bảo sư phụ tự mình ra mặt. ͏ ͏ ͏

Ít nhất phải dạy em nấu thế nào cho ngon. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ quyết định. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng cô không phải đầu bếp giỏi, nhưng mà cô lại muốn nấu ăn. ͏ ͏ ͏

Hai người bọn họ, không thể ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài về, ngày nào cũng ra ngoài ăn được. ͏ ͏ ͏

Không thể nào, chỉ cần có cô ở đây, không thể nào có chuyện đó. ͏ ͏ ͏

Thật ra bảo ông chủ bán đậu phụ dạy Tô Kỳ rất dễ, chẳng qua là gia vị gì gì đó, cơ bản chỉ có ở giới tu luyện thôi nhỉ? ͏ ͏ ͏

Vậy thì không thực tế. ͏ ͏ ͏

Không bằng để Chung Dịch Dương dạy còn tốt hơn. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Anh quen một người đồng nghiệp, nấu ăn rất ngon, sau này anh bảo anh ta dạy em một chút. ͏ ͏ ͏

- Viết lại kỹ càng cách nấu cho em. ͏ ͏ ͏

Trước kia Giang Tả cũng có sách dạy nấu ăn, nhưng mà đã bị hắn xé rồi, cách nấu đều là lừa người cả. ͏ ͏ ͏

Hắn mạnh như vậy mà không học được, chắc chắn là do sách dạy nấu ăn. ͏ ͏ ͏

Sách dạy nấu ăn rác rười, làm hỏng thiên tư của hắn. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Giang Tả nói như vậy, Tô Kỳ vui sướng nói: ͏ ͏ ͏

- Thật không? Có điều rất ngon là ngon đến mức nào? Có ngon bằng bà xã anh không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ ánh mắt vô thần. ͏ ͏ ͏

Cái này là so cái gì? ͏ ͏ ͏

Cái này thì trả lời thế nào? ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1137

Giang Tả không trả lời câu hỏi này, chỉ yên lặng nhặt rau giúp Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Món mì xào của Tô Kỳ đúng là ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏

Lúc ăn cơm, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Hôm nay sư tỷ nói với em, cùng đi làm nhiệm vụ với chị ấy, sẽ thúc đẩy chuyện tiến tu, cho nên em định đi. ͏ ͏ ͏

- Có được hay không ạ? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đang hỏi Giang Tả, nhiệm vụ có thể lựa chọn kiểu này, đương nhiên phải hỏi ý Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không cho cô đi, vậy chắc chắn cô sẽ không đi. ͏ ͏ ͏

Còn lâu cô mới vì chuyện kiểu này khiến cho Giang Tả tức giận. ͏ ͏ ͏

Trước đây chính là không đi không được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Tô Kỳ sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏

- Anh có thể đi cùng không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ từ chối thẳng thừng: ͏ ͏ ͏

- Không thể. ͏ ͏ ͏

Giang Tả rất kinh ngạc, thế mà lại không thể, về mặt lý thuyết, nhiệm vụ này không khó, vì sao lại không cho hắn đi cùng? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Trong Linh Hồ bí cảnh mỹ nữ kiểu gì cũng có, đặc biệt còn biết quyến rũ người khác, lỡ anh bị mê hoặc thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả tặc lưỡi: ͏ ͏ ͏

- Lẽ ra em phải tin tưởng anh một chút chứ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không phải em không tin. ͏ ͏ ͏

- Nhưng bọn họ đặc biệt biết cách quyến rũ người khác, hồ ly tinh vô cùng nguy hiểm. ͏ ͏ ͏

- Anh phải tránh xa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng là hắn không có cảm giác gì. ͏ ͏ ͏

Hấp dẫn, quyến rũ gì gì đó, đối với hắn mà nói đều không là gì cả. ͏ ͏ ͏

ĐỐi với hắn, chẳng qua đó chỉ là một con hồ ly mà thôi. ͏ ͏ ͏

Còn có thể có gì nữa? ͏ ͏ ͏

Ăn cũng không ngon. ͏ ͏ ͏

Có điều Tô Kỳ không cho, hắn cũng không có cách nào cả, nhưng nghĩ lại cũng tốt, bản thân hắn cũng được thả. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Ừ, anh không đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy em đi cùng với sư tỷ, có lẽ sẽ mất một hai ngày. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẫn gật đầu như cũ: ͏ ͏ ͏

- Ừ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ghé sát vào Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Hình như anh không hề tức giận? ͏ ͏ ͏

Bình thường nói đến chuyện này Giang Tả đều lạnh lùng, đều tức giận. ͏ ͏ ͏

Lúc trước cũng vì chuyện này, mà bắt đầu bùng nổ. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ lại như vậy, Tô Kỳ vẫn lo Giang Tả sẽ tức giận. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, cô lại không cảm nhận được chút nào, thậm chí còn có cảm giác đối phương có chút vui mừng. ͏ ͏ ͏

Mặt Giang Tả không biểu cảm, nói: ͏ ͏ ͏

- Anh nên tức giận sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Giang Tả tiên sinh, anh thay đổi rồi. ͏ ͏ ͏

Trước kia khi em phải ra ngoài, anh đều tức giận. ͏ ͏ ͏

- Có phải anh không còn yêu em nữa hay không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn trợn mắt nhìn Tô Kỳ, sau đó lại tiếp tục ăn mì xào của mình. ͏ ͏ ͏

Đúng là gây sự vô cớ. ͏ ͏ ͏

Lúc nào hắn cũng bám theo, có gì phải tức giận. ͏ ͏ ͏

Còn chuyện không yêu Tô Kỳ nữa, sao có thể? ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đêm khuya. ͏ ͏ ͏

Ánh trăng mờ ảo, bên ngoài Giang Thành, trước một cái cây. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách đã đến được chỗ này, đang chờ cái cây này xảy ra biến hóa. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ bọn họ cho rằng đêm nay sẽ không mở ra, không ngờ đột nhiên lại trông thấy cái cây bình thường này tỏa ra một chút ánh sáng. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh ánh sáng này đã nuốt chửng cả cái cây. ͏ ͏ ͏

Sau đó một con hồ ly bốn đuôi xuất hiện trong ánh hào quang. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách lạp tức giơ tay ra bắt lấy, đay chắc chắn là Tiểu Lê rồi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà khi tay hắn chạm vào luồng sáng kia, đã trực tiếp bị một lực lượng mạnh mẽ bắn ngược lại. ͏ ͏ ͏

Còn Tiểu Lê cũng đã chui vào trong ánh sáng ấy, rồi biến mất không thấy đâu nữa. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nói: ͏ ͏ ͏

- Xem ra tìm được Tiểu Lê, đúng là không phải chuyện dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử gặm kem nói: ͏ ͏ ͏

- Cũng không biết có dễ vào hay không. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

- Chắc là không dễ lắm, tôi cảm thấy có người đang đi ra rồi. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy thế Xích Huyết Đồng Tử lấy Xích kiếm sau lưng xuống, để có thể tiện rút kiếm bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏

Có điều, có Biên Hải Đao Khách ở đây, có lẽ tác dụng của hắn không lớn, trừ khi là vấn đề chuyên môn của hắn. ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng, ở trong nhóm ngoài Phá Hiểu ra, Biên Hải Đao Khách là người có tu vi cao nhất. ͏ ͏ ͏

Cùng giai cũng không thua bất cứ kẻ nào, tình hình này tất nhiên là sau khi hắn có được Tịnh Châu và Chú Châu. ͏ ͏ ͏

Hai hạt châu này vừa là pháp bảo vừa là công pháp, làm chấn động tam quan của Biên Hải Đao Khách. ͏ ͏ ͏

- Đến rồi. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách nhắc nhở Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử vẫn gặm kem, không căng thẳng lắm. ͏ ͏ ͏

Tâm tính của hắn vô cùng ổn định. ͏ ͏ ͏

Dù sao trong tông môn, hắn lúc nào cũng bị thua thiệt, cho nên đã quen rồi. ͏ ͏ ͏

Quả nhiên, sau khi ánh sáng tối đi, có hai người bên trong đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏

Đúng là hai con Linh Hồ hóa hình. ͏ ͏ ͏

Hai người đều có tai ở trên đầu, sau lưng còn có đuôi. ͏ ͏ ͏

Đều là lông xù. ͏ ͏ ͏

Đều màu trắng. ͏ ͏ ͏

Một con Linh Hồ nói: ͏ ͏ ͏

- Hoan nghênh hai vị đạo hữu đến thăm Linh Hồ bí cảnh, có thể biết được cửa vào Linh Hồ bí cảnh sớm như vậy, có thể trở thành khách quý của Linh Hồ bí cảnh chúng tôi. ͏ ͏ ͏

- Nếu không chê, có thể trực tiếp vào trong bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy nếu như không phải khách quý, có phải không dễ vào như vậy không? ͏ ͏ ͏

Linh Hồ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Thật ra cũng dễ thôi, một viên Ngũ phẩm Linh thạch, có thể vào được. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1138

Đây là đang ăn cướp sao, bởi vì bên trong không có tạo hóa gì, tốn tiền mua vé vào cửa này cùng lắm chỉ dùng để ngắm cảnh. ͏ ͏ ͏

Xem ra Linh Hồ bí cảnh không hoan nghênh kẻ yếu và người nghèo. ͏ ͏ ͏

Có tiền chưa chắc đã mạnh, nhưng mà không có tiền đa phần đều yếu. ͏ ͏ ͏

Xích Huyết Đồng Tử không kém, nhưng mà chắc chắn không mạnh, còn một điều nữa, hắn cũng nghèo. ͏ ͏ ͏

May mà hiện giờ có thể miễn phí, cho nên hắn không hề do dự. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên là vào. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách cũng cảm thấy như vậy, hắn nói: ͏ ͏ ͏

- Xin Tiên Tử dẫn đường. ͏ ͏ ͏

Sau đó Linh Hồ giơ tay ra làm tư thế mời bọn họ. ͏ ͏ ͏

Biên Hải Đao Khách và Xích Huyết Đồng Tử đi về phía cái cây kia. ͏ ͏ ͏

Có điều bọn họ vẫn cảnh giác như cũ, nếu có nguy hiểm, bọn họ có thể kịp thời phản ứng. ͏ ͏ ͏

Chỉ là trước khi vào, bọn họ đã truyền tin ra ngoài, bĩ cảnh đã mở ra, nhìn qua đúng là Linh Hồ bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, tuy rằng đã trông thấy Linh Hồ, nhưng mà bọn họ vẫn chưa xác nhận nơi này chính là Linh Hồ bí cảnh, không ai biết được có phải hai con Linh Hồ này đang lừa người khác không. ͏ ͏ ͏

An toàn là trên hết. ͏ ͏ ͏

Sau đó Biên Hải Đao Khách và Xích Huyết Đồng Tử được dẫn vào trong. ͏ ͏ ͏

Cửa vào bí cảnh vẫn còn đó, ở cửa có một con Linh Hồ đứng đó. ͏ ͏ ͏

Xem ra là để đón khách bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đêm hôm đó, Tĩnh Nguyệt đang đả tọa đột nhiên nhận được điện thoại. ͏ ͏ ͏

Nhìn qua là sư phụ cô gọi đến, chỉ vì cô độc thân, nên hoàn toàn không được để ý xem có phải đang quấy rầy cô hay không. ͏ ͏ ͏

Cô là Thánh nữ, đáng đời... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhanh chóng nghe máy: ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, người không thể gọi vào ban ngày được sao? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Ban ngày hay ban đêm, đối với con có gì khác nhau sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn có chút khác biệt đấy. ͏ ͏ ͏

Sau đó Nguyệt Tịch lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Vi sư vừa nhận được tin tức, Linh Hồ bí cảnh đã mở ra, con có thể đến đó rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Để ngày mai đi, con hẹn tiểu oán phụ rồi. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Tiểu Cửu không cáu kỉnh? Tiểu Giang cũng không tức giận chứ? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có, hơn nữa còn được cộng thêm thành tích, tiểu oán phụ còn thích đi. ͏ ͏ ͏

- Còn về em rể, nhìn bề ngoài hình như không giận chút nào, ngược lại tiểu oán phụ còn trách cậu ta vì cậu ta không tức giận. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người kia ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm à? ͏ ͏ ͏

Có lẽ dạo này sống yên ả quá. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói không sai, hai người kia có lẽ đúng ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, không cãi nhau một trận sẽ không thoải mái. ͏ ͏ ͏

Có điều, cãi nhau hay không cũng không ảnh hưởng đến bọn họ nhiều lắm. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần không hiểu lầm như trước kia là được rồi. ͏ ͏ ͏

Bởi vì cho dù Tô Kỳ có giận hay không giận, lúc đi ngủ, cô vẫn rúc vào ngực Giang Tả như cũ. ͏ ͏ ͏

Trong lúc ngủ mơ, thậm chí cô còn xúc động cắn một cái. ͏ ͏ ͏

Có lẽ là do tức giận. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm sau Tô Kỳ dậy rất sớm, sau đó cô cười hì hì đánh thức Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mơ màng nhìn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

- Vẫn còn sớm mà, anh ngủ tiếp lát nữa đi làm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Em phải đi tìm sư tỷ rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ồ một tiếng: ͏ ͏ ͏

- Vậy em đi đi, anh ngủ thêm lát nữa. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ ghé sát vào Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Cổ vũ tinh thần cho em đi, tối qua anh chọc em tức giận. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tối hôm qua tự cô giận dỗi bản thân chứ? ͏ ͏ ͏

Có liên quan gì đến Giang Tả anh. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả nắm chặt tay thành nắm đấm, nặng nề nói: ͏ ͏ ͏

- Cố lên. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn Giang Tả, mặt không biểu cảm. Giang Tả cũng nhìn Tô Kỳ, mặt không biểu cảm. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ tỏ vẻ đáng thương, Giang Tả tỏ vẻ tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy Tô Kỳ đang cố ý, trước kia cô đâu có như vậy. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng hắn chỉ có thể ôm Tô Kỳ vào trong lòng. ͏ ͏ ͏

Một lúc lâu sau. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hài lòng nói: ͏ ͏ ͏

- Ừ ừ, tuy rằng... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả lạnh lùng: ͏ ͏ ͏

- Câm miệng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười tươi như hoa: ͏ ͏ ͏

- Nói anh yêu em đi, rất lâu rồi anh chưa nói. ͏ ͏ ͏

Nghĩ một chút Tô Kỳ lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏

- Ông xã, em yêu anh, a, đến lượt anh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, hắn cảm thấy mình không hứng thú nói những lời này, nhìn Tô Kỳ cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị rồi. ͏ ͏ ͏

Có điều hắn vẫn nói, dù sao Tô Kỳ đang vui vẻ nhìn hắn, chờ hắn nói như vậy, ͏ ͏ ͏

Cô sắp phải ra ngoài, Giang Tả không muốn gây ra chuyện xấu gì nữa. ͏ ͏ ͏

Cuối cúng sau khi Giang Tả buộc tóc giúp Tô Kỳ, lúc ấy Tô Kỳ mới đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏

- Nhớ phải mua đồ ăn sáng đó, sư tỷ giục em rồi, ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Trước đó không lâu cô vừa nhận được tin nhắn của Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Gửi bằng ấn ký, chỉ có hai chữ: "Xuất phát." ͏ ͏ ͏

Nếu không thì cô cũng không gọi Giang Tả dậy sớm như vậy, sau đó bảo hắn động viên cô, ͏ ͏ ͏

Có điều cô cảm thấy vẫn phải nói với sư tỷ một chút, buổi tối đừng gửi tin nhắn cho cô, lỡ như bọn họ đang bận rộn chuyện gì đó. ͏ ͏ ͏

Bị quấy rầy sẽ không vui. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1139

Nhìn Tô Kỳ ra ngoài, Giang Tả quay về nằm tiếp, xem ra bí cảnh đã mở rồi. ͏ ͏ ͏

Nghỉ ngơi một lát, hắn cũng qua đó. ͏ ͏ ͏

Hy vọng hai người kia đừng làm gì xằng bậy. ͏ ͏ ͏

Nằm một lúc lâu, Giang Tả mới từ từ đứng dậy. ͏ ͏ ͏

Hắn lấy điện thoại ra, phải xác nhận lại đã, xem rốt cuộc chỗ kia có phải Linh Hồ bí cảnh hay không. ͏ ͏ ͏

Nhóm Cảm Tri số 1. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: "Xích Huyết Đồng Tử đã vào rồi à? Đúng là hai Linh Hồ Tiên Tử?" ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Cô không biết xem lại nhật ký sao?" ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Biên Hải Đao Khách và Xích Huyết Đồng Tử cùng nhau tiến vào, mọi người có muốn đi không?" ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn Tiên Tử: "Tôi muốn đi, chờ tôi tẩy hết màu sắc đã, tôi phát hiện ra việc tẩy màu này đúng là tốn thời gian." ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết không nói gì, cô tốn nhiều thời gian như vậy rồi, vẫn còn chưa tẩy hết, hơn nữa còn nhờ sư tỷ sư muội giúp đỡ. ͏ ͏ ͏

Nhiều tóc như vậy, tẩy từng sợi một, không biết phải mất bao lâu. ͏ ͏ ͏

Mặc Ngôn muốn nhanh sao? ͏ ͏ ͏

Không thể nào. ͏ ͏ ͏

Đúng là nhuộm màu thì dễ, tẩy màu thì khó. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đã xác định được là Linh Hồ bí cảnh, nhưng mà tẩy màu khó sao? ͏ ͏ ͏

Khống chế ngọn lửa đốt cả người là được rồi, lập tức sẽ hết ngay. ͏ ͏ ͏

Có điều Giang Tả còn phát hiện ra một chuyện nữa, Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách vào trong lâu như vậy rồi vẫn chưa truyền ra tin tức gì. ͏ ͏ ͏

Tám chín phần mười là trong đó không có tín hiệu. ͏ ͏ ͏

Vậy thì phải mang theo Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏

Ra ngoài ban công, Giang Tả trông thấy Hồng Thự sắp tàn phế, nhìn bề ngoài có vẻ như nó đã ngồi lên đống băng châm kia rồi, không còn gì để mất nữa hả? ͏ ͏ ͏

Nhìn đúng là đáng thương. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thở dài một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự tội nghiệp nhìn Giang Tả, há to miệng. ͏ ͏ ͏

Có lẽ là đang kêu cạc cạc. ͏ ͏ ͏

Nó nghĩ có phải mình sắp được cứu hay không. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lắc đầu, sau đó lấy một quả lê ra, đây là quả lê hôm qua hắn cố ý mua về. ͏ ͏ ͏

Trông thấy quả lê, ánh mắt Hồng Thự sáng lên. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả đặt quả lê lên trên khối băng, rồi không để ý đến Hồng Thự nữa. ͏ ͏ ͏

Trông thấy cảnh này, trong lòng Đoạn Kiều không nhịn được nói thầm: "Ma quỷ." ͏ ͏ ͏

Đối với con ruột của mình còn ác như vậy. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Giang Tả sẽ không giải thích với bất kỳ kẻ nào về chuyện hắn làm, hắn đi thẳng đến chỗ Đoạn Kiều, sau đó mang nó theo. ͏ ͏ ͏

Những thứ khác hắn không quan tâm. ͏ ͏ ͏

Lúc này Đản Đản đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống này rồi. ͏ ͏ ͏

Nó không phải kẻ vô tội, không có nó căn bản Hồng Thự không thể nào phá được tivi và cái bàn uống nước. ͏ ͏ ͏

Không có Thập Thất giúp đỡ, Hồng Thự cũng không thể nào sử dụng Đản Đản, bọn nó đều có tội. ͏ ͏ ͏

Có điều tivi mới đã được giao đến rồi, cũng đã thay thế. ͏ ͏ ͏

Chỉ còn lại cái bàn thôi, đợi Tô Kỳ về, có rảnh thì cùng đi mua, nếu không rảnh, đợi khi có thời gian thì đi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả ra khỏi nhà. ͏ ͏ ͏

Hắn không đến Tập đoàn Thiên Hòa, mà định đi về phía Linh Hồ bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên trước khi đi vẫn phải ăn sáng trước đã. ͏ ͏ ͏

Bởi vì cần cho Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt thời gian, lỡ như gặp phải, vậy thì xong đời. ͏ ͏ ͏

Hắn vẫn đến cửa hàng ăn sáng quen thuộc, vẫn là vị trí lần trước. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả gặp được một người quen cũ. ͏ ͏ ͏

Đúng, lại là vị đạo sĩ ăn cơm chùa lần trước. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Ông không có tiền à? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Cậu muốn cho tôi sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Lấy đồ trên người ông để đổi. ͏ ͏ ͏

Người này tất nhiên là đạo sĩ Giang Tả gặp phải lúc trước. ͏ ͏ ͏

Có vẻ như ông ta rất thích đồ ăn sáng ở quán này, có điều người như hắn thế mà lại ăn sáng, không biết là tật xấu gì. ͏ ͏ ͏

Còn đạo sĩ kia thì nghĩ, vì sao người hung ác bậc này lại thích ăn sáng trong quán ăn bình thường? ͏ ͏ ͏

Vì sao ông lại gặp phải hắn ta hai lần khi ăn sáng? ͏ ͏ ͏

- Bần đạo chỉ có một quẻ. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lập tức nhìn đạo sĩ, hứng thú nói: ͏ ͏ ͏

- Ông muốn tính cho tôi? ͏ ͏ ͏

Giang Tả biết người này có năng lực, cũng biết ông ta có thể tính ra mình. ͏ ͏ ͏

Tính quẻ cũng không tốn quá nhiều sức của ông ta, nhưng mà muốn tính toán tương lai của hắn, vậy thì không dễ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả có thể chắc chắn, La Ảnh đứng trước mặt người này, không đáng gì cả. ͏ ͏ ͏

Có điều, người lợi hại như vậy, thế mà kiếp trước hắn lại không biết, đúng là khiến người ta khó hiểu. ͏ ͏ ͏

Khóe mắt Đạo sĩ run rẩy nhìn Giang Tả, quả nhiên gã này là loại người hung ác. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng đạo sĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Bần đạo chỉ tính cho người có duyên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy coi như đây là trường hợp đặc biệt, giúp tôi tính thử xem, làm sao mới có thể xem trộm nhật ký. ͏ ͏ ͏

Hắn đã từng hỏi La Ảnh chuyện này, đáp án La Ảnh đưa ra khiến Giang Tả không hài lòng lắm. ͏ ͏ ͏

Bởi vì là không có cách giải. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nhìn Giang Tả, đột nhiên nói giọng cao thâm: ͏ ͏ ͏

- Đáp án cậu đã biết rõ rồi, không phải sao? ͏ ͏ ͏

Sau đó đạo sĩ ăn nốt cái bánh quẩy cuối cùng, rồi đứng dậy rời khỏi chỗ này. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Chỉ có vậy đã định đi rồi? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ quay đầu lại nói: ͏ ͏ ͏

- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, nếu như cậu muốn mời khách, tôi có thể ăn thêm một cái bánh bao nữa. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1140

Hắn mời cái gì mà mời, gọi đạo sĩ lại, đương nhiên là để ông ta tự trả tiền. ͏ ͏ ͏

Người này đi rồi, chắc chắn chủ quán sẽ bắt Giang Tả trả tiền. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏

- Bây giờ ông định đi đâu thế? ͏ ͏ ͏

Hắn muốn đến Linh Hồ bí cảnh, quan trọng hơn là Tô Kỳ cũng phải đến lhcb, cho nên nếu đạo sĩ cũng đi. ͏ ͏ ͏

Nhất định Giang Tả phải bám theo Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa còn phải đi điều tra một chút. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ thần bí nói: ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là đi đến một nơi mà cậu không đến được. ͏ ͏ ͏

Lần này ông ta đã tìm thấy người hữu duyên từ trước rồi, bây giờ đi tiếp, chắc chắn sẽ không có kết quả kia nữa. ͏ ͏ ͏

Cũng không đúng, loại người hung ác này không đi được, ông ta chỉ cần tìm người hữu duyên như bình thường là được. ͏ ͏ ͏

Sau đó đạo sĩ biến mất. ͏ ͏ ͏

Lần này, vẫn không trả tiền. ͏ ͏ ͏

Giang Tả kinh ngạc, nơi mà hắn không tìm thấy? ͏ ͏ ͏

Chắc không phải đang nói đến Linh Hồ bí cảnh đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏

Chỉ cần không phải Linh Hồ bí cảnh, Giang Tả sẽ không thèm để ý. ͏ ͏ ͏

Vậy không có vấn đề gì lớn. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần là nơi đạo sĩ này có mặt, thông thường vấn đề đều rất lớn. ͏ ͏ ͏

Với thực lực hiện giờ của hắn, vẫn phải cố hết sức. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả đi thanh toán, định đi khỏi chỗ này. ͏ ͏ ͏

Chỉ là chưa kịp đi, ông chủ đã gọi lại: ͏ ͏ ͏

- Chuyện này, anh đẹp trai, tổng cộng hai mươi đồng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lần trước mười lăm đồng, lần này tận hai mươi đồng? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ kia ăn nhiều hơn rồi. ͏ ͏ ͏

Sau khi trả tiền xong, Giang Tả rời khỏi chỗ này. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ qua đó, chắc sẽ không gặp phải Tô Kỳ đâu, hắn đã kéo dài thời gian như vậy rồi. ͏ ͏ ͏

Đúng như dự đoán, sau khi mất chút thời gian đến chỗ cái cây kia, hắn không thấy bóng dáng Tô Kỳ đâu cả. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cũng không có bóng dáng của những người khác, số người biết bí cảnh đã mở ra, chắc là có hạn. ͏ ͏ ͏

Lúc này Giang Tả đã trông thấy hai vị Linh Hồ Tiên Tử, bọn họ đang canh cửa vào, giống như mấy cô gái đang đón khách. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đeo mê vụ vào bước đến. ͏ ͏ ͏

Một Tiên Tử cất lời: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu dừng bước. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ngừng lại. ͏ ͏ ͏

- Chỗ này là Linh Hồ bí cảnh, nếu như đạo hữu muốn vào, cần giao nộp một viên Ngũ phẩm Linh thạch, hoặc là đạo hữu phải có tu vi từ Ngũ giai trở lên. ͏ ͏ ͏

Ý tứ rất rõ ràng, đủ mạnh thì không phải trả tiền, không đủ mạnh thì trả phí. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không do dự chút nào, trực tiếp lấy một viên Ngũ phẩm Linh thạch ra thanh toán. ͏ ͏ ͏

Chuyện kiểu này, không cần phải lãng phí thời gian. ͏ ͏ ͏

Sau khi nhận Linh thạch hai cô gái kia tránh đường ra, nhưng không có ai dẫn Giang Tả vào trong. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên Giang Tả cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏

Hắn cất bước đi thẳng vào. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả vừa bước vào, một linh Hồ Tiên Tử nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Kỳ lạ thật. ͏ ͏ ͏

Một người khác hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sao thế? ͏ ͏ ͏

- Sau khi gã tu sĩ kia bước vào, trận Pháp ngoài cửa không dao động chút nào, giống như không có ai vừa vào vậy. ͏ ͏ ͏

- Không thế nào? Cửa vào là do tộc trưởng tự mình bố trí, chỉ cần bước vào sẽ bị đánh dấu, như vậy chúng ta sẽ biết được người nào đang ở đâu. ͏ ͏ ͏

- Tu sĩ bình thường không có cách nào tránh được đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Linh Hồ Tiên Tử kia lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Cũng đúng, có lẽ là cho tôi nghĩ nhiều. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giang Tả bước vào trong bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Đối với ấn ký gì đó ở cửa ra vào, ngược lại hắn còn xâm nhập vào xem thử. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ chỉ cần hắn ở chỗ này, là có thể biết được được có bao nhiêu người đã vào trong. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ mới chỉ có bốn người đã vào. ͏ ͏ ͏

Chắc là Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách. ͏ ͏ ͏

Cộng với Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Điều làm cho Giang Tả bất ngờ là, thế mà nơi này còn đánh số, theo kiểu một hai ba bốn. ͏ ͏ ͏

Vậy chắc hẳn Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt là ba và bốn. ͏ ͏ ͏

Chỉ là không biết hai người ai là ba, ai là bốn. ͏ ͏ ͏

Có điều có được vị trí chung chung cũng tốt, dễ tìm kiếm hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Phong cảnh trong Linh Hồ bí cảnh rất đẹp, non xanh nước biếc, hoa thơm bướm lượn. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà mà không có bất kỳ ai đến tiếp đón Giang Tả, chuyện này đúng là... Khéo thật. ͏ ͏ ͏

Linh Hồ bí cảnh không đón người đi đến thẳng khu vực của linh hồ nhất tộc, có lẽ là muốn xem thử, những người này có năng lực tìm thấy không. ͏ ͏ ͏

Không tìm thấy coi như tới chậm. ͏ ͏ ͏

Vậy thì bọn họ cũng kiếm được một khoản tiền phí du lịch. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên chắc chắn bọn họ cũng không lo có người đến đây làm loạn, ngay cả vị trí của linh hồ nhất tộc cũng không tìm thấy, bình thường đều không phải kẻ mạnh. ͏ ͏ ͏

Dám gây sự thì trấn áp là được. ͏ ͏ ͏

Nếu thân phận đặc biệt, vậy thì đón đi là được. ͏ ͏ ͏

Cũng không mất mát thứ gì. ͏ ͏ ͏

Ý tưởng rất hay. ͏ ͏ ͏

Rất thích hợp với loại người thích hành động một mình như Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt muốn làm gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nhìn ký hiệu số một và số hai, có vẻ như đang ở chỗ Linh hồ nhất tộc. ͏ ͏ ͏

Giang Tả có thể nhận ra rất nhiều thứ từ điều này, rất nhiều thứ đều ở bên đó. ͏ ͏ ͏

Bến đó chắc hẳn là trung tâm của bí cảnh này. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả không để ý gì nữa. ͏ ͏ ͏

Hắn bắt đầu lấy tiền xu ra để tìm Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt khi lấy tiền xu ra, Giang Tả có thể xác định được, hai con Huyết Yêu ở ngay chỗ này. ͏ ͏ ͏

Sau khi giết chết bọn chúng, hắn có thể đi theo Tô Kỳ rồi. ͏ ͏ ͏

Có mục tiêu rõ ràng, có lẽ rất đơn giản. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1141

Đúng là Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đã vào trong Linh Hồ bí cảnh rồi. ͏ ͏ ͏

Hai cô đi lung tung khắp nơi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chúng ta làm gì bây giờ? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Em có định nuôi sủng vật không? Nghe nói ở chỗ này có bán đấu giá, mỗi người chúng ta mua một con về nuôi đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Em không thích. ͏ ͏ ͏

Sủng vật nhà cô đã đủ khiến cô mệt mỏi rồi, nuôi thêm nữa không chừng tức điên người. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa hình như sủng vật nhà cô đều rất lợi hại. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự là Thánh Thú, Đoạn Kiều là Khí Linh, hơn nữa còn biết rất nhiều, Pháp bảo cũng nhiều vô số kể. ͏ ͏ ͏

Thập Thất, Thập Bát cũng rất có Linh tính. ͏ ͏ ͏

Đản Đản là Tất Trúng Đản, vô cùng hiếm có. ͏ ͏ ͏

Oa, đột nhiên cô phát hiện ra, chồng cô nuôi những thứ gì thế này, tất cả đều là sủng vật quá kinh khủng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Em đang nghĩ gì thế? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em cảm thấy ngoài ban công nhà mình đang nuôi một đám sủng vật lợi hại. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nghĩ một chút rồi gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Hình như là thế, không chừng sau này những thứ nuôi dưỡng ngoài ban công nhà em đều là những thứ kinh thiên động địa. ͏ ͏ ͏

- Tùy tiện vứt một thứ ra ngoài, cũng bị người khác điên cuồng tranh cướp. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ xì mũi coi thường: ͏ ͏ ͏

- Sao có thể, vậy không phải nhà em sẽ nguy hiểm sao? Hiện giờ cũng chỉ có thanh danh của Hồng Thự là hơi lớn, là Thánh Thú hậu duệ. ͏ ͏ ͏

- Nói ra thì, em quên thả Hồng Thự ra rồi, cũng không biết Tả ca có thả nó ra hay không. ͏ ͏ ͏

Sau đó Tô Kỳ lấy điện thoại ra xem, cô phát hiện ra trong này không có tín hiệu. ͏ ͏ ͏

Vậy chỉ còn cách đợi cô về rồi thả Hồng Thự ra sau thôi. ͏ ͏ ͏

Băng châm của cô không đến mức khiến Hồng Thự bị thương quá nặng, nhưng chắc chắn sẽ đau nhức. ͏ ͏ ͏

Lúc cô giận lên ngay cả Giang Tả cũng đánh, chứ đừng nói là đám Hồng Thự. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không để ý, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Không chừng một ngày nào đó, em sẽ phát hiện ra, một gốc cỏ chồng em nuôi, lại lại thần thảo khiến mọi người khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nhà em không có cọng cỏ nào, ngược lại có một bông hoa nhỏ, giống hoa dại ngoài ruộng, sư tỷ có thích không, một nghìn đồng em bán cho. ͏ ͏ ͏

Không chừng lại khiến mọi người kinh sợ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Không mua. ͏ ͏ ͏

Mua cái này về, không khéo bị cười chết, phí tiền hay không không sao cả, chỉ là mua vào cô sẽ trở thành chuyện cười cho mọi người. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó tiểu oán phụ nói khắp nơi, vậy uy nghiêm Thánh nữ của cô vứt đi đâu? ͏ ͏ ͏

Chẳng qua cô chỉ thích nói thế thôi, nếu thật sự đám hoa cỏ ấy có thể khiến mọi người khiếp sợ, mặt mũi giới tu luyện biết vứt nơi nào? ͏ ͏ ͏

Cả giới tu luyện còn không bằng ban công nhà người ta? ͏ ͏ ͏

Quá giả dối. ͏ ͏ ͏

Sau đó hai người không xoắn xuýt vấn đề này nữa. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Không cần sủng vật thì thôi, qua đó góp vui. ͏ ͏ ͏

Dù sao sư phụ cũng không nói rõ, không bảo chúng ta phải làm gì, nếu như cuối cùng đến lúc ra ngoài chúng ta vẫn không làm được gì, cũng không thể oán trách hai người chúng ta. ͏ ͏ ͏

Đến tận bây giờ hai cô vẫn chưa biết, sư phụ mình nghĩ thế nào, chẳng lẽ người lớn tuổi thích làm mấy chuyện vớ vẩn kiểu này? ͏ ͏ ͏

Ra vẻ bí hiểm khó dò? ͏ ͏ ͏

Ở trong thánh địa, tự dưng Nguyệt Tịch hắt hơi một cái. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Chắc chắn là A Nguyệt và Tiểu Cửu đang mắng tôi. ͏ ͏ ͏

- Cô đã làm gì khiến hai đứa nó như vậy? ͏ ͏ ͏

Chí Thiện hỏi. ͏ ͏ ͏

Hiện giờ Nguyệt Tịch đang ở trong cấm địa. ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Để hai đứa nó đến Linh Hồ bí cảnh một chuyến. ͏ ͏ ͏

Chí Thiện: ͏ ͏ ͏

- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi không nói cho hai đứa nó biết đi làm gì, dù sao cứ đi là được rồi. ͏ ͏ ͏

Chí Thiện: ͏ ͏ ͏

- Vậy rốt cuộc đến đó làm gì? ͏ ͏ ͏

Nguyệt Tịch cười nói: ͏ ͏ ͏

- Đi lấy một thứ thuộc về Thánh nữ, chắc chắn A Nguyệt sẽ làm được. ͏ ͏ ͏

Tin tức Linh Hồ bí cảnh đã mở ra nhanh chóng lan truyền khắp nơi, không hiểu sao tất cả mọi người đều biết. ͏ ͏ ͏

Nhóm Cảm Tri số 1. ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Kỳ quái thật, tôi vừa mới đi làm, đã nghe thấy rất nhiều người biết chuyện Linh Hồ bí cảnh đã mở ra." ͏ ͏ ͏

"Nhưng mà, ai có thể biết rõ hơn chúng ta nhỉ?" ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Đúng vậy, ngay cả người nhà tôi cũng biết rồi, truyền nhanh thật." ͏ ͏ ͏

"Tôi còn tưởng rằng là do mọi người truyền ra nữa." ͏ ͏ ͏

Tiêu Tiểu Mặc: "Không phải, chúng tôi chưa từng nói với ai chuyện này." ͏ ͏ ͏

"Hơn nữa vừa rồi tôi đã xem thử, ngay cả vị trí bọn họ cũng biết rõ." ͏ ͏ ͏

"Chắc chắn là có người cố ý làm như vậy." ͏ ͏ ͏

Ông chủ Chung: "Thủ đoạn kinh doanh?" ͏ ͏ ͏

Ông chủ Chung: "Ai đã sửa tên của tôi thế hả?" ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Ông chủ Chung, chúng tôi tôn kính ông như vậy, hay là giảm giá thêm lần nữa?" ͏ ͏ ͏

Ông chủ Chung: "Mọi người dùng tên tuổi của sư tỷ tôi, từ giảm hai mươi phần trăm đã giảm lên đến sáu mươi phần trăm rồi, còn muốn thế nào nữa?" ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Giảm thêm một nửa nữa đi, một lần cuối cùng, không phải chúng tôi cũng coi như là khách quen sao." ͏ ͏ ͏

Khách quen như vậy, Chung Dịch Dương hắn thà không có còn hơn, toàn người muốn chiếm lợi. ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y cũng xấu hổ không dám nói gì, đám người này chỉ biết dùng tên cô đến chỗ Chung Dịch Dương đòi giảm giá. ͏ ͏ ͏

Cô cũng không có cách nào cả. ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương lại không từ chối, vậy cô cũng ngại trách mắng bọn họ. ͏ ͏ ͏

Lục Nguyệt Tuyết: "Mọi người vừa nói, có người đang cố ý tung tin về Linh Hồ bí cảnh sao? Có phải do Linh Hồ bí cảnh muốn thu phí vào cửa nên mới làm như vậy không?" ͏ ͏ ͏

"Bọn họ đều biết phí vào cửa bao nhiêu tiền rồi, hơn nữa còn biết vào trong đó có thể tự do hoạt động." ͏ ͏ ͏

"Chuyện này khác gì nói với mọi người, ai bắt được Linh Hồ sẽ là của người đó." ͏ ͏ ͏

"Đúng là gian thương." ͏ ͏ ͏

Liễu Y Y: "Cho nên, vào đó căn bản không gặt hái được gì?" ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương: "Cũng chưa chắc lỡ như có người cố ý muốn che dấu tai mắt người khác thì sao? ͏ ͏ ͏

"Ví dụ như trước kia khi tôi mở cửa hàng, có người cố ý quảng cáo giúp tôi, sau đó rất nhiều người đến ăn, cuối cùng xảy ra ngộ độc thực phẩm." ͏ ͏ ͏

Trần Ức: "Mượn đao giết người, hay là ám độ trần thương?" ͏ ͏ ͏

Chung Dịch Dương: "Chuyện này tôi không biết, có lẽ chỉ là thủ đoạn kinh doanh thôi có điều nghĩ lại thì, có thể nhắc nhở Xích Huyết Đồng Tử và Biên Hải Đao Khách một chút." ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc bọn họ không làm được, bởi vì không có tín hiệu. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Mời đọc: Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch FULL) main lưu manh, truyện hài hước ~ ͏ ͏ ͏

Liên hệ: bit.ly/LHHACD hoặc m.me/HACDYY để được giảm 30% khi mua full nhé~ ͏ ͏ ͏

Chương 1142

Trông thấy bọn họ nói chuyện, Giang Tả có chút kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Có người muốn nhằm vào chỗ này? ͏ ͏ ͏

Dì nhỏ? ͏ ͏ ͏

Chuyện này có thể, còn khả năng đây là thủ đoạn kinh doanh hơi thấp, Linh Hồ nhất tộc sống tách biệt với thế giới loài người đã mấy trăm năm, biêt cách thu vé vào cửa đã khá lắm rồi, còn đợi bọn họ biết thủ đoạn kinh doanh, biết nhằm vào các môn phái của giới tu luyện. ͏ ͏ ͏

Không thể nào, hơn nữa cái giá phải trả hơi lớn. ͏ ͏ ͏

Cái được không bù nổi cái mất. ͏ ͏ ͏

Có nên, đang có người muốn gây sự? ͏ ͏ ͏

Nhưng mà không liên quan đến hắn là được rồi, chỉ cần không chọc đến Tô Kỳ, vấn đề này không lớn. ͏ ͏ ͏

Mọi người cứ làm theo nhu cầu là được rồi. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả bắt đầu tìm kiếm Huyết Yêu, hai gã Huyết Yêu này chắc chắn đang trốn rất kỹ, về lý thuyết chắc là rất khó tìm thấy. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà khi Giang Tả đang nghĩ như vậy, đột nhiên hắn lại trông thấy một người. ͏ ͏ ͏

Là Huyết Yêu, nhìn rất quen. ͏ ͏ ͏

Mặc dù đối phương đang ẩn nấp, nhưng tất nhiên không thể trốn khỏi ánh mắt Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Gã Huyết Yêu kia đứng ở sau cái cây trước mặt đang nhìn Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bước đến gần, gã Huyết Yêu kia định bỏ chạy. ͏ ͏ ͏

Có điều, một gã Huyết Yêu Nhị giai, sao có thể chạy thoát được? ͏ ͏ ͏

Có khả năng sao? ͏ ͏ ͏

Chẳng qua chỉ vài bước chân, Giang Tả đã di đến trước mặt gã Huyết Yêu kia. ͏ ͏ ͏

Hành động này khiến Huyết Yêu kia bị dọa, quỳ xuống ngay tại chỗ. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn kêu to: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối tha mạng. ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu tin chắc, người này nhất định đã phát hiện ra hắn, hơn nữa đối phương thoắt cái đã xuất hiện trước mặt hắn như vậy, Huyết Yêu Tứ giai mới có thể miễn cưỡng làm được. ͏ ͏ ͏

Người này chắc chắn là đại tiền bối. ͏ ͏ ͏

Đại tiền bối Ngũ giai. ͏ ͏ ͏

Không cầu xin chính là cầu chết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn gã Huyết Yêu kia, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi có biết cậu hay không? ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu sợ hãi: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối nói đùa, tôi không nhìn thấy mặt tiền bối, cũng không trông thấy tiền bối xuất hiện ở quanh chỗ này. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lấy Mê Vụ xuống, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Nhìn tôi. ͏ ͏ ͏

Lời này khiến Huyết Yêu bị dọa, hắn lập tức quỳ rạp ra đất: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tôi còn trẻ, có thể làm nội ứng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏

- Ngẩng đầu. ͏ ͏ ͏

Nghe thấy câu này, cả người Huyết Yêu run lên, dường như nếu hắn không ngẩng đầu lên, một giây sau sẽ chết vậy. ͏ ͏ ͏

Đáng sợ, quá đáng sợ. ͏ ͏ ͏

Đây chắc chắn là đại tiền bối không thể trêu vào. ͏ ͏ ͏

Chỉ riêng lời nói thôi đã có thể khiến hắn hoảng sợ vô cùng. ͏ ͏ ͏

Hắn nhiều tuổi như vậy rồi, vẫn chưa từng gặp phải tiền bối nào thế này. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Huyết Yêu cũng ngẩng đầu lên. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua trong nháy mắt khi nhìn thấy Giang Tả, hắn lập tức sững sờ. ͏ ͏ ͏

Sau đó kích động nói: ͏ ͏ ͏

- Chủ nhân, ngài đã đến rồi, tôi vẫn luôn làm nội ứng cho ngài, tôi biết rất nhiều chuyện, đều có thể nói hết với chủ nhân. ͏ ͏ ͏

Không sai, Giang Tả đã nói hắn cảm thấy quen mắt mà, hóa ra hắn ta là Huyết Yêu lúc trước Giang Tả thu làm nội ứng. ͏ ͏ ͏

Tên... Huyết Thổ. ͏ ͏ ͏

Sau lần đó Huyết Thổ đã đi đâu, tất nhiên Giang Tả không biết. ͏ ͏ ͏

Sau khi ra ngoài, hắn đã về thẳng nhà, căn bản không quan tâm gã Huyết Yêu này. ͏ ͏ ͏

Một thời gian sau đã quên mất, cũng lười nhớ tới. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tại sao cậu lại ở chỗ này? ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu Huyết Thổ lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi, tôi vẫn đang nằm vùng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn hắn ta nói: ͏ ͏ ͏

- Nói một chút tin tức hữu dùng, lần này tôi tới đây để tìm Huyết Yêu Huyết Liệt Ngân và Huyết Yêu Huyết Đồ Điệp. ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu Huyết thổi: ͏ ͏ ͏

- Đúng, đúng vậy. ͏ ͏ ͏

Sau chuyện lần trước Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão bại trận, chúng tôi giải tán. ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ tôi định quay về đại bản doanh, nhưng mà, trên đường lại bị hai vị trưởng lão gọi đến chỗ này. ͏ ͏ ͏

Gần đây Ngũ trưởng lão nói cơ hội đã đến rồi, có thể chuẩn bị ra tay. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày, xem ra Huyết Yêu phát triển rất tốt. ͏ ͏ ͏

Kiếp trước có xảy ra chuyện này không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả không biết, nhưng mà kết quả của thiên địa đại cục đã thay đổi rồi, cho nên rất có thể chỗ này cũng thay đổi. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên rốt cuộc có hay không, Giang Tả cũng không biết. ͏ ͏ ͏

Có điều vừa rồi hắn mới biết bên ngoài có người tung tin, bây giờ lại bắt được người bên trong. ͏ ͏ ͏

Không biết lần này có phải âm mưu của Huyết Yêu hay không. ͏ ͏ ͏

- Chuẩn bị ra tay là định làm gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu Huyết Thổ nói: ͏ ͏ ͏

- Ngũ trưởng lão nói, cướp lấy chỗ này, thuận tiện bắt Linh Hồ nhất tộc làm tay sai cho Huyết Yêu chúng tôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả tò mò: ͏ ͏ ͏

- Trưởng lão của các cậu có thực lực mạnh như vậy? ͏ ͏ ͏

Theo lý mà nói, thực lực của Huyết Yêu Huyết Liệt Ngân cùng lắm là Ngũ giai đỉnh phong. ͏ ͏ ͏

Cho dù vết thương đã khỏi hoàn toàn, muốn bắt Linh Hồ nhất tộc, căn bản là chuyện không thể nào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả quan sát bố trí ở cửa vào kia, nói thế nào cũng phải có thực lực Thất giai. ͏ ͏ ͏

Dựa vào đám Huyết Yêu này, không thể gây nên sóng gió gì. ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu Huyết Thổ nói: ͏ ͏ ͏

- Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão nói, bọn họ có đầu óc, cướp được Linh Hồ bí cảnh không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày, cũng có thể thật sự có chuyện này, chỉ là Giang Tả không biết bọn chúng muốn làm gì. ͏ ͏ ͏

- Các cậu có lan truyền tin tức ra ngoài không? ͏ ͏ ͏

Hỏi xong Giang Tả lại cảm thấy mình hỏi thừa rồi. ͏ ͏ ͏

Với năng lực của Huyết Yêu, căn bản không thể làm được chuyện này. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà câu trả lời của Huyết Yêu Huyết Thổ lại khiến Giang Tả sững sờ. ͏ ͏ ͏

Huyết Thổi: ͏ ͏ ͏

- Có chút, nghe Ngũ trưởng lão nói, bọn họ lan truyền tin tức khắp nơi trong giới tu luyện, nghe nói muốn dẫn nhiều người đến đây. ͏ ͏ ͏

- Đến lúc đó bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi. ͏ ͏ ͏

Có điều cụ thể như thế nào tôi cũng không biết, dù sao Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi làm cái đó. ͏ ͏ ͏

Sau đó Giang Tả đeo Mê Vụ lên, rồi mỉm cười. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vết thương của bọn họ khỏi hẳn rồi à? ͏ ͏ ͏

Huyết Thổ: ͏ ͏ ͏

- Không những đã khỏi hắn, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão còn đến Lục giai rồi. ͏ ͏ ͏

------------- ͏ ͏ ͏

͏ ͏ ͏

Chương 1143

Lục giai nha. ͏ ͏ ͏

Điều này vượt qua cả dự đoán của Giang Tả ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu cũng không phải là Kiếm Thập Tam, cũng không phải hắn. ͏ ͏ ͏

Trạng thái vừa rồi tựa như phá rồi lại lập, độ khó chẳng khác nào lên trời, lại còn có nhược điểm chí mạng là dù có kỳ ngộ giúp đột phá cũng vô cùng suy yếu. ͏ ͏ ͏

Lúc này bọn họ vốn nên trong thời kỳ suy yếu. ͏ ͏ ͏

Bây giờ lại tiếp tục gây chuyện. Xem ra có người đang giúp họ. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, Huyết Yêu cũng không có bản lĩnh lan truyền tin tức khắpGiới tu luyện. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng không biết ai ở sau lưng dở trò quỷ, nhưng Giang Tả cũng không để ý nhiều. ͏ ͏ ͏

Hắn vẫn muốn xử lý Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Cho dù là ai ở sau màn, Giang Tả cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn là được. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả nói với Huyết Thổ: ͏ ͏ ͏

- Mang ta đi tìm ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão của các ngươi đi. ͏ ͏ ͏

Huyết Thổ có chút khó xử. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không tiếp tục nói, mà chỉ nhìn Huyết Thổ. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Huyết Thổ nói: ͏ ͏ ͏

- Chủ nhân, bọn họ đã không còn ở nơi cũ, hình như đã đi đâu đó, cụ thể là làm gì, ta cũng không biết. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày, hắn cầm đồng xu, cũng không có cảm giác có nguy hiểm ở đây. Cho nên hẳn làkhông có liên quan gì với tênđoạt thân thể của Thánh Long lần trước. ͏ ͏ ͏

Tổng bộ Huyết Yêu khả năng cũng rất nhỏ, bọn họ hiện đang mong người ta quên mình đi,cũng không muốn có nhiều mọi người cảm giác sự sự tồn tại của họ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy mang ta đi cứ điểm của các người ͏ ͏ ͏

Huyết Thổ gật đầu, không chút do dự. ͏ ͏ ͏

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vị chủ nhân này của hắn, trước kia nhìn cũng không mạnh, nhưng giờ đậy lại mạnh đến mức hắn cũng không nhìn ra được. ͏ ͏ ͏

Tốc độ tu luyện nhanh như thế sao? ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, có một số việc hắn không nên biết thì hơn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đi theo Huyết Thổ, phải mất một lúc lâu, mới đi được tới phía sau. ͏ ͏ ͏

Nơi này đều là núi. ͏ ͏ ͏

Nhưng cho dù như thế này cũng không có khả năng tránh đượcLinh Hồ tìm kiếm. ͏ ͏ ͏

Nếu chỉ có hai người kia, khẳng định không thành vấn đề, nhưng theo Huyết Thổ nói, nơi này có không ít Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu sơ cấp muốn giấu diếm được thăm dò của Linh Hồ, sao dễ dàng như vậy. ͏ ͏ ͏

Thực tế, khi Giang Tả thấy được cứ điểm của Huyết Yêu, quả nhiên có người giúp bọn chúng. ͏ ͏ ͏

Nơi này lại có trận pháp cao thâm như thế này, không những tu sĩ bình thường không thể phát hiện được, mà Thất giai Bát giai cũng khó có thể phát hiện, trừ khi đích thân tới trước trận pháp. ͏ ͏ ͏

Nhưng tại thời đại Nhập đạo Vấn đạo còn hiếm thấy thì ai có thể bày ra trận pháp như vậy, cũng được xem là cao thủ đi? ͏ ͏ ͏

Huyết Yêu không có khả năng bố trí loại này trận pháp. ͏ ͏ ͏

Bọn họ chỉ biết bố trí Huyết Yêu đại trận, thể hiện cho thân phận. ͏ ͏ ͏

Haingười Giang Tả tới gần, làm cho nhiều Huyết Yêu nhìn chăm chú. ͏ ͏ ͏

Sau đó không ít Huyết Yêu vây quanh lại, giống như là muốn động thủ. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi thấy Huyết Thổ đi theo phía sau, lại không dám động thủ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cởi mặt nạ, sau đó uy nghiêm nói: ͏ ͏ ͏

- Lui ra. ͏ ͏ ͏

Này một tiếng lui ra làm đám Huyết Yêu chấn kinh, bọn chúng cũng không dám nói cái gì, đặc biệt khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Bọn họ lập tức hoảng sợ nói: ͏ ͏ ͏

- G...gặp qua đại tiền bối. ͏ ͏ ͏

Lúc trước,rất nhiều người nhìn thấy Giang Tả đi qua Huyết Yêu đại trận, lúc đó ngay cả trưởng lão đều phải cúi đầu. ͏ ͏ ͏

Có người nhận ra hắn, còn những người khác dù không biết cũng cúi đầu sợ hãi: ͏ ͏ ͏

- Gặp qua đại tiền bối. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không để ý đến bọn họ, tiếp tục tiếng vào trong màn sương mù. ͏ ͏ ͏

Huyết Thổ đi theo bên cạnh Giang Tả, hắn không biết nói với đồng loại mình như thế nào. Nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy không có gì. ͏ ͏ ͏

Hắn cũng tận mắt nhìn thấy, hắn cũng hoài nghi, chủ nhân của mình có phải là Huyết Yêu đại tiền bối hay không. ͏ ͏ ͏

Lúc sau, Giang Tả đi thẳng một đường không bị ngăn trở, đám Huyết Yêu nhìn thấy Giang Tả đều cúi đầu hành lễ. ͏ ͏ ͏

Nhưng thực tế không ai biết Giang Tả rốt cuộc là ai. ͏ ͏ ͏

Bọn họ bởi vì nhìn thấy có Huyết Yêu hành lễ, tự nhiên hành lễ theo là được rồi. ͏ ͏ ͏

Bằng không đắc tội đại tiền bối, sẽ chết. ͏ ͏ ͏

Toàn bộ cứ điểm Huyết Yêu, cuối cùng cũng không có ai hoài nghi Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Hoài nghi? ͏ ͏ ͏

Một đám cúi đầu đều không kịp, còn hoài nghi sao. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà đối với Giang Tả, đám người này có hoài nghi hay không cũng không quan trọng. Với thực lực của hắn, tiêu diệt cứ điểm này cũng không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vẫn không rõ, Huyết Yêu ngu xuẩn như vậy, làm sao cùng Thánh Địa đối chiến được? ͏ ͏ ͏

Đi vào chỗ Huyết Liệt Ngân ở, Giang Tả không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, Huyết Liệt Ngân cùng Huyết Đồ Điệp đã không ở nơi này. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Các ngươi cùng Thánh Địa có mối thù gì sao? ͏ ͏ ͏

Người Giang Tả hỏi chính là Huyết Thổ. ͏ ͏ ͏

Huyết Thổ bị hỏi cảm thấy có một áp lực vô hình, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Không biết, đời đời đều xem Thánh Địa là địch. Xem như là kẻ thù truyền kiếp cũng được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn Huyết Thổ, làm Huyết Thổ cảm thấy sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Chính bọn họ cũng không biết có thù oán gì? ͏ ͏ ͏

Cho nên, Huyết Yêu cùng Thánh Địa vì cái gì mà đánh nhau? ͏ ͏ ͏

Có thể là để cho vui. ͏ ͏ ͏

Chỉ là có thù hay không cũng không quan trọng, dù sao có thể xử lý. ͏ ͏ ͏

------------ ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Chương 1144

Giang Tả đứng chỗ Huyết Liệt Ngân trước đó ngồi, lấy tiền xu ra. ͏ ͏ ͏

Ở chỗ này tỉ lệ chính xác tương đối cao, bằng không sẽ phải đi vòng, phiền phức. ͏ ͏ ͏

Đây cũng là nguyên nhân hắn tới nơi này. ͏ ͏ ͏

Khi tiền xu rơi xuống tay Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn không do dự, rời khỏi. ͏ ͏ ͏

Mà Huyết Thổ trong nháy mắt không thấy thân ảnh Giang Tả, hắn liền hoảng sợ. ͏ ͏ ͏

Lúc sau Huyết Thổ kêu một tiếng. ͏ ͏ ͏

Phát hiện chủ nhân đã không ở nơi này. ͏ ͏ ͏

Lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏

Rốt cuộc cũngsống sót. ͏ ͏ ͏

Hắn không phải sợ cái gì, chỉ là cảm giác chủ nhân càng ngày càng đáng sợ, chỉ cần vô ý liền sẽ chết, cũng không biết sao lại như thế. ͏ ͏ ͏

Có lẽ đây là khí thế vương giả đi. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cửa vào Linh Hồ bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Càng ngày càng nhiều người tụ tập. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên rất nhiều người đều đã đi vào, nhưng càngnhiều người cũng bị ngăn ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏

Một viên Ngũ phẩm Linh thạch rất quý. ͏ ͏ ͏

Lúc này có người nhảy ra nói: ͏ ͏ ͏

- Dựa vào cái gì thu phí cao như vậy? ͏ ͏ ͏

Linh Hồ tiên tử nói: ͏ ͏ ͏

- Vị đạo hữu này, chẳng lẽ anh không biết Linh Hồ bí cảnh là của ai sao? ͏ ͏ ͏

Đây là một tu sĩ tuổi trẻ, tu vi 4.1. ͏ ͏ ͏

Hắn lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Linh Hồ bí cảnh của các ngườikhông sai, các côcó biết chỗ các côđang đứng là của ai? ͏ ͏ ͏

Phạm vi Giang Thành là địa phương của chúng tôi, các côtới đây không phải nên giao Linh thạch sao? ͏ ͏ ͏

Nếu như không giao, vì sao chúng tôi không thể đi vào? ͏ ͏ ͏

Linh Hồ tiên tử nhíu mày, người này rõ ràng đến làm loạn. ͏ ͏ ͏

- Giang thành là của các anhsao? Chúng tôicũng hỏi thăm qua, nơi này là do tập đoàn Thiên Hòa đầu tư? Anh có thể đại diện cho Thiên Hòa sao? ͏ ͏ ͏

Tên tu sĩ kia nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng tôichính là thành viên của tập đoàn Thiên Hòa, nơi này hầu hết là người của tập đoàn Thiên Hòa, các cô đang ở địa bàn của bọn tôi, hiện tại còn thu phí, đây là quá đáng rồi? ͏ ͏ ͏

Thu phí thì thôi đi, còn thu Ngũ phẩm Linh thạch, sao các côkhông đi ăn cướp đi? ͏ ͏ ͏

Không, đầu tiên truyền tin tức, sau đó lại thu phí cao, các côlà đang ăn cướp, các cô đang coi thường tu sĩ chúng tôi. ͏ ͏ ͏

Nếu nói như vậy, không bằng trực tiếp đánh vào, chỉ là Linh Hồ tộc hèn mọn mà thôi, mạnh tới đâu chứ? ͏ ͏ ͏

Linh Hồ tiên tử lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏

- Anh dám. ͏ ͏ ͏

Tên tu sĩ kia tức sùi bọt mép: ͏ ͏ ͏

- Cô xem tôi có dám hay không. ͏ ͏ ͏

Nói xong hắn liền vọt qua. ͏ ͏ ͏

Tu vi của hắn chỉ là 4.1, mà Linh Hồ tiên tử có tu vi Tứ giai đỉnh phong. ͏ ͏ ͏

Hai Tứ giai đỉnh phong muốn áp chế một người có tu vi 4.1rất dễ dàng. ͏ ͏ ͏

Ngay sau khi người kia động thủ, các cô đồng thời ra tay, đem người này trấn áp, nếu còn quá mức sẽ giết tại chỗ. ͏ ͏ ͏

Nhưng các cô không ngờ, trong nháy mắt khi chưa kịp chạm vào tên tu sĩ, lực công kích đều biến mất. ͏ ͏ ͏

Càng đáng sợ hơn chính là sức mạnh vô hình như nuốt trọn các cô. ͏ ͏ ͏

Cường giả, đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi ý thức mất đi. Hai cô không kịp báo tình hình với bên trên. ͏ ͏ ͏

Người này ẩn giấu tu vi, lúc các cô biết đã quá muộn. ͏ ͏ ͏

Sau khi đánh chết hai vị tiên tử, tên tu sĩ này nói với đám người: ͏ ͏ ͏

- Chuyện này hết thảy do một mình tôi làm, cùng các vị không quan hệ, họ bất công, tôi liền phá vỡ quy tác vào bí cảnh, các vị đạo hữu muốn đi vào hay không, tùy ý. ͏ ͏ ͏

Vừa dứt lời, hắn đánh một quyền mở cửa vào bí cảnh. ͏ ͏ ͏

Nếu như những người kia biết được, Thất giai sẽ không thể phá nổi cửa vào bí cảnh, có lẽ sẽ biết nơi này có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà có rất ít người biết chuyện này. ͏ ͏ ͏

Ở đây, rất ít người có tu vi cao. Kiến thức có hạn ͏ ͏ ͏

Sau khi phá vỡ cửa vào bí cảnh, người kia liền trực tiếp đi vào, chuyện hắn nên làm hắn đã làm, xem những người kia có gan đi vào hay không thôi. ͏ ͏ ͏

Ở trung tâm Linh Hồbí cảnh. ͏ ͏ ͏

động phủtrên ngọn, một vị tu nữ xinh đẹpđang ngồi ở giữa mở hai mắt. ͏ ͏ ͏

Lúc sau,cô đi ra động phủ. ͏ ͏ ͏

Cô đứng ở ngọn núi bên cạnh, nhìn về hướng nhập cảnh, thần sắc có chút lạnh băng. ͏ ͏ ͏

“Giết tộc nhân của ta, phá hư bí cảnh. Cho rằng Linh Hồ tộc tộc ta là giấy mềm sao?” ͏ ͏ ͏

Nữ tu nàynói nhỏ, nhưng cũng không có ai trả lời. ͏ ͏ ͏

Những người này có mục đích gì, cô biết, cô chỉ không biết được là ai sẽ tới. ͏ ͏ ͏

Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì cô biết, tới cuối cùng, cô cũng không có cách đối phó với cường giả. ͏ ͏ ͏

Bởi vì những người không dám tới quá sớm. ͏ ͏ ͏

Càng cường đại càng không dám tới sớm. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh sau đó, một vị nữ tu trung niên có dáng vẻ Linh Hồ đến ngọn núi. ͏ ͏ ͏

Cô ta vừa đến trước mặt, liền cung kính nói: ͏ ͏ ͏

- Tộc trưởng, việc lớn không tốt, cửa nhập cảnh... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Linh Hồ tộc trưởng gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Ta đã biết, nhưng kẻ đó đã kịp ẩn nấp. ͏ ͏ ͏

- Hiện tại phải làm sao? ͏ ͏ ͏

Vị nữ tu trung niên hỏi. ͏ ͏ ͏

------------ ͏ ͏ ͏

͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment