Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy con thử xem. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Nguyệt Tịch hạ một tấm khiên pháp thuật trước mặt Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Dùng một Nguyên tố ma pháp của con để tấn công cái khiên này xem sao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, sau đó búng tay một cái. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ bừng lên. ͏ ͏ ͏
Tấn công tất cả, bùng cháy vì đại ca. ͏ ͏ ͏
Thiêu đốt, hủy diệt. ͏ ͏ ͏
Đã lâu không được ra ngoài khiến tiểu đệ này phấn chấn vô cùng. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt đã xuất hiện một ma pháp trận cực lớn, nhưng không ai ngờ rằng, từng ma pháp trận này nối tiếp ma pháp trận kia, ma pháp chuyển thành một rồi bộc phát ra sức mạnh cực lớn. ͏ ͏ ͏
Sức lực này không ngừng tấn công cái khiên ma thuật kia. ͏ ͏ ͏
Đùng! ͏ ͏ ͏
Tiếng động lớn vang vọng khắp biệt thự, Kiếm Thập Tam ở bên ngoài cũng phải mở mắt. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn nhắm mắt lại rất nhanh, hắn đang bắt đầu lĩnh ngộ sự ảo diệu này. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt ở trong thì sợ ngây người. ͏ ͏ ͏
Thế này có phải hơi quá không? ͏ ͏ ͏
Một đòn tấn công vừa rồi chắc chắn có thể so với Tứ giai. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt phát hiện, cô có toàn lực công kích, thì cũng chỉ như thế mà thôi. ͏ ͏ ͏
Cô đã thăng cấp nhanh như vậy rồi, vị em rể này có phải bị sao không? ͏ ͏ ͏
Tiểu oán phụ không vượt qua cô, mà vị em rể này cứ một hai phải vượt cô là thế nào? ͏ ͏ ͏
Mọi người đều là người một nhà, không thể khiêm tốn một tí được à? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cũng rất kinh ngạc, uy lực cỡ này thật sự không phải ma pháp sư bình thường có thể đạt được. ͏ ͏ ͏
Ma pháp sư Tứ giai thì có thể. ͏ ͏ ͏
- Con tu luyện ma pháp bao lâu rồi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc cỡ hai tháng. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
- Bật hack đấy à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không biết trả lời ra sao, hắn biết đáp thế nào được, chắc là có bật đấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, hai tháng thì sao ạ? Sư bá có nói là không sao mà. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tĩnh Nguyệt đã có thể nói chuyện, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Chị bật buff cũng không quá đà như hai vợ chồng hai đứa, hai đứa không cảm thấy quá mức à? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thấy tủi thân. ͏ ͏ ͏
Hai người kia đúng là quá đáng quá mà. ͏ ͏ ͏
Mình thì nỗ lực như vậy, còn hai người kia lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện sinh con, thế mà ai nấy đều mạnh lên ầm ầm. ͏ ͏ ͏
Thật ra Giang Tả cũng không nghĩ sẽ mạnh như vậy, xem ra Hỏa Nguyên tố tiểu đệ đã rất chăm chỉ. ͏ ͏ ͏
Gần đây hắn cũng chưa thăng cấp, còn tưởng rằng không có gì thay đổi. ͏ ͏ ͏
Nhưng chẳng qua hắn chỉ gần 3.7 thôi, lúc đến Linh Hồ bí cảnh, rất nhiều huyết khí đã bị Tiên Thiên tam khí hấp thu. ͏ ͏ ͏
Lại thêm sự tấn công của thánh chi trượng nữa, cũng bị hấp thụ một ít. ͏ ͏ ͏
Nếu hắn muốn thăng cấp thì vẫn có thể thăng được. ͏ ͏ ͏
Không đủ thì có thể luyện thêm là được. ͏ ͏ ͏
Đến đến lúc rảnh lại đánh với đại quân Hỏa Nguyên tố một ngày. ͏ ͏ ͏
- Sức mạnh thì đủ rồi nhưng còn thiếu kinh nghiệm, đi cũng được nhưng khó bảo đảm có thể vào Tiên Sơn hay không. Con phải chuẩn bị tâm lý trước. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, Tiên Sơn thật sự không dễ vào như thế, đám Tô Kỳ khá đặc biệt, đi vào không sao nhưng hắn thì có một chút. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, thật ra dì nhỏ không biết là hắn mới càng không sao. ͏ ͏ ͏
Tiên Sơn này, đúng là đáng để đi một chuyến. ͏ ͏ ͏
Còn có Trí Tuệ lão nhân kia, vẫn thú vị lắm. ͏ ͏ ͏
Hiện tại ngẫm lại còn thú vị hơn. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, Nguyệt Tịch nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Đến lúc đó nếu Tiểu Giang không vào được, thì con không được kiếm cớ không vào, nếu không thì giờ Tiểu Giang không cần đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu: ͏ ͏ ͏
- Con biết rồi mà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy, tính tình Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt tỷ đều do Nguyệt Tịch chiều thành quen. ͏ ͏ ͏
Lúc này, lẽ ra phải treo lên đánh, ai cho nói năng với gia trưởng như thế chứ? ͏ ͏ ͏
Tốt nhất đánh đến mức Tô Kỳ phải nghỉ ngơi cả đêm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sẽ không để ai bắt nạt Tô Kỳ, thế nhưng dì nhỏ thế kia không gọi là bắt nạt, mà là giáo dục, mà thế thì chẳng có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả còn đang mang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác bên eo bị véo mạnh. ͏ ͏ ͏
Ai dà, đau chết mất. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nhìn kiểu gì đấy? Có phải ước em bị sư phụ đánh không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả thực bất đắc dĩ, hắn không ngờ Tô Kỳ lại nhìn rõ như vậy. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng chỉ đành cố gắng không thể hiện cảm xúc. ͏ ͏ ͏
- Anh tưởng mặt anh không cảm xúc là em không biết anh nghĩ gì à? Ai bảo anh là em nhìn mặt? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhăn mày, vốn hắn muốn hỏi chẳng lẽ không phải à? ͏ ͏ ͏
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Tô Kỳ đã nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Không phải. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nín thinh. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả mặc niệm trong lòng, Tai Ách tiền tệ là của hắn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Em biết anh vừa nghĩ gì không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏
- Anh vừa mới suy nghĩ đến chuyện xấu anh làm đúng không? Mau nói là cái gì, nếu không đêm nay anh cứ liệu hồn. ͏ ͏ ͏
Nói xong liền nhào lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ có thể né tránh. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ và Tĩnh Nguyệt tỷ đứng cạnh đó nhìn nhau. ͏ ͏ ͏
Nên trói hai người này lại đem đi hỏa thiêu. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Chương 1180Sau đó, bọn họ liền quyết định thời gian đi Tiên Sơn, ngày mai đi Thánh địa, hôm sau xuất phát đi Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏
Tuy Tô Kỳ vẫn hơi giận dỗi, nhưng Giang Tả cũng đi cùng nên cô không nói gì. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bọn họ cũng không biết đi Tiên Sơn rốt cuộc cần bao lâu. ͏ ͏ ͏
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Nguyệt Tịch và Kiếm Thập Tam nhanh chóng đi luôn, hôm nay bọn họ muốn đưa Linh Hồ bí cảnh đến Nguyệt Liên Thánh địa. ͏ ͏ ͏
Còn chuyện bán đấu giá gì đó, đã bị hủy bỏ. ͏ ͏ ͏
Có Thánh địa làm chỗ dựa, chuyện đó tất nhiên thành không cần thiết. ͏ ͏ ͏
Có thiên phú hóa hình, dù không có tư chất tu luyện trời sinh thì tự đến trấn Xuyên Hà sinh sống là được rồi. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng được tự do. ͏ ͏ ͏
Sau khi Nguyệt Tịch và Kiếm Thập Tam đi, Tô Kỳ cũng nói với Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, bọn em phải đi về thu dọn hành lý, ngày mai lại đến nhé. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Ngày mai nhớ đến sớm, hôm nay đừng quá đà nhé. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không biết nói gì, cô quá đà lúc nào chứ? ͏ ͏ ͏
Thỉnh thoảng thực sự là ngoài ý muốn đấy chứ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ cũng không trở về ngay, bởi vì bàn trong nhà đã hỏng, nên bọn họ định đi mua một cái trước. ͏ ͏ ͏
Như vậy mọi thứ đều trở lại bình thường. ͏ ͏ ͏
Lần mua bàn này không gặp bạn bè nào, nên không có gì phát sinh, hơn nữa Tô Kỳ cũng tự mình mang về. ͏ ͏ ͏
Họ không có thời gian chờ đến hôm sau giao hàng. ͏ ͏ ͏
Giờ đã là buổi chiều, bọn họ không bay mà bắt xe về. ͏ ͏ ͏
Sau khi mang bàn mới đến, Tô Kỳ liền không biết phải xử lý cái cũ như thế nào. ͏ ͏ ͏
Cô nghĩ một lát rồi vứt ra ban công, cũng may ban công còn rộng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Cái bàn này cho anh trồng hoa trồng cây nhé, anh thấy vợ anh có tốt không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả trợn mắt, cô không tìm chỗ vứt liền bảo cho hắn trồng hoa trồng cây? Có điều gần đây hắn cũng chẳng trồng thứ gì, để sau rồi tính. ͏ ͏ ͏
Bồng Lai Tiên cũng không thích hợp trồng trên bàn. ͏ ͏ ͏
À đúng, lần này đi Tiên Sơn, Giang Tả tính mang thêm Bồng Lai Tiên về. ͏ ͏ ͏
Nhân tiện nhìn xung quanh đó xem có cây cỏ gì khác không. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ đã thả đám Hồng Thự đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói với Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Để Hồng Thự đến Thánh địa trước đã, nếu không nó lại quậy tung nhà mình lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Không thì để anh mang Hồng Thự và Đoạn Kiều cùng đi. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều vẫn rất hữu dụng, biết đâu Tiên Sơn lại không có tín hiệu. ͏ ͏ ͏
Đời trước Giang Tả không cần di động, vốn không biết nơi nào có tín hiệu, nơi nào không. ͏ ͏ ͏
Mang theo Đoạn Kiều để phòng ngừa mọi tình huống. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngẫm lại nói: ͏ ͏ ͏
- Mang theo có tiện không? ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Tiện chứ, ta đã dịch chuyển rồi, có thể mang theo Tiểu Hồng nữa, nhất định sẽ không vứt nó đi đâu. ͏ ͏ ͏
Ném cũng không sao, đại ma đầu sẽ bắt nó về ấy mà. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thế thì được. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều không bình thường, cả Hồng Thự cũng thế, dù sao Hồng Thự cũng là hậu duệ thánh thú, chắc sẽ không quá yếu. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó nếu Giang Tả không vào được cũng có thể giúp đỡ chút ít. ͏ ͏ ͏
Đặt Thập Thất vào trong nước, thu lại Đản Đản xong, Tô Kỳ liền vui vẻ chạy về phòng khách nói: ͏ ͏ ͏
- Ông xã, anh còn nhớ vừa nãy em nói gì không? ͏ ͏ ͏
Đêm nay anh xác định rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả câm như hến ͏ ͏ ͏
Ôi phụ nữ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Đêm xuống. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hiểu được cái gì gọi là phụ nữ dưới núi là hổ rồi. ͏ ͏ ͏
Quá đáng thật, cô dám không khách khí áp sát thân thể đang mang bệnh của hắn như thế. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nằm bên cạnh Giang Tả, trùm chăn nói: ͏ ͏ ͏
- Anh thích không? Em thì thích lắm a. Đúng rồi, vật kia có tác dụng phụ gì không... ͏ ͏ ͏
Lời nói còn chưa nói xong, Giang Tả đã duỗi tay che miệng Tô Kỳ lại: ͏ ͏ ͏
- Trật tự, ngủ đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lấy tay Giang Tả ra rồi gối đầu lên đó: ͏ ͏ ͏
- Không sao, chúng ta tâm sự chút đi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Thế em nói, xem con người có thể thắng được trời không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngây ra, sau đó thử nói: ͏ ͏ ͏
- Hẳn là không, nếu không tại sao suốt ngày nghe thấy mấy câu vận mệnh trêu người chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả quay đầu lại nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thế tại sao con người lúc nào cũng nói đi nói lại hết cả ngày? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cứng họng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ lạnh: ͏ ͏ ͏
- Đây là em đang quan tâm anh, sợ anh suy nghĩ linh tinh, nhưng mà em rất vui. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hoàn toàn không định nói chuyện với Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hắn có thể suy nghĩ linh tinh gì chứ? ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ cũng không nói tiếp chuyện này, mà lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh nói xem, nếu chúng ta có con thì nên đặt tên là gì cho hay nhỉ? ͏ ͏ ͏
- Họ của anh cộng với họ của em chẳng phải là hay rồi sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả tùy ý nói. ͏ ͏ ͏
Chương 1181Tô Kỳ trợn mắt: ͏ ͏ ͏
- Có người nào đặt tên cho con như anh không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Thế không thì tên là gì? Giang Lai à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cả giận: ͏ ͏ ͏
- Thế thà đặt là Giang Quân còn hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Không hay. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Tên anh chọn thì hay à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Vẫn hay hơn của em. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không phục, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Anh thấy Giang Tả hay Tô Kỳ nghe hay hơn? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Anh thừa nhận, Tô Kỳ đẹp nhất. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vốn đang tức giận, đột nhiên lại hết ngay, cô cũng không biết nói Giang Tả tốt đến mức nào. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không thì gọi Giang Tiến Tửu đi. ͏ ͏ ͏
Nghe Giang Tả nói vậy, Tô Kỳ cười rộ lên: ͏ ͏ ͏
- Hay là chúng ta dành hết đêm nay, để sinh Giang Tiến Tửu đi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Ngủ đi, sáng mai còn phải đến nhà Tĩnh Nguyệt tỷ kìa. Còn Tiến Tửu gì đấy không cần sinh nữa, anh có thể cho em ra luôn đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không chịu, cắn lên người Giang Tả. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, bọn họ lại vội vàng chạy đến nhà Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đã chết lặng, cô chờ ở đây từ sáng sớm, đến giờ đã mấy tiếng rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, mặc kệ họ có đến không, cô cũng sẽ không ra, trùm chăn đi ngủ luôn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Tại... ͏ ͏ ͏
- Tại tiểu Giang chứ gì, chị biết rồi. ͏ ͏ ͏
Không đợi Tô Kỳ nói xong, Tĩnh Nguyệt đã cắt lời. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cô vẫn nói: ͏ ͏ ͏
- Đi lên đi. ͏ ͏ ͏
Hiện tại Miên Vân đã ở đây, cô và Miên Vân đều đang chờ bọn người Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng bất đắc dĩ, tối hôm qua thật ra không làm gì cả, chủ yếu là bởi vì bàn bạc cái tên với Tô Kỳ quá mất thời gian. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói không lại liền cắn hắn, khiến trên người hắn toàn là dấu răng. ͏ ͏ ͏
Chẳng hiểu đây là cái tật xấu gì. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ rõ khi vừa mới yêu đương cùng Tô Kỳ, cô cũng cực kỳ thích cắn người. ͏ ͏ ͏
Bị cắn như thế đúng là đau đớn muốn chết, còn phải cắn răng chịu đựng. ͏ ͏ ͏
Có mấy lần suýt chút nữa hắn đã đẩy cô ra. ͏ ͏ ͏
Nhưng qua nhiều năm như thế rồi, thật ra Tô Kỳ cũng đã bớt lại, hoặc là nói cô đã chuyển sự chú tâm sang chuyện khác. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tốc độ của Miên Vân cũng không nhanh lắm, đến khi trời tối bọn họ mới đến Thánh địa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Hay là đêm nay ngủ một giấc đã rồi ngày mai xuất phát đi Tiên Sơn? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt tỷ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Thế thì nếu ngày mai hai đứa lại đến trễ, thì không chỉ có một mình chị chờ đâu, hai đứa tự mình mà liệu nhé. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ, như thể muốn nói, em nghe thấy chưa? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ làm mặt xấu với hắn, cô có phải kẻ ngốc đâu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Chị để bọn em ở chỗ ông chủ tiệm đậu hũ, hai đứa muốn ăn gì thì ăn, không ăn cơm thì nghỉ sớm đi. Chị còn có việc phải đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫy tay với Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ đi thong thả. ͏ ͏ ͏
Sau đó, cô và Giang Tả nhanh chóng nhảy xuống. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ, tự lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏
-Tiếc là Thanh Liên không ở đây, nếu không có thể bảo Thanh Liên chụp hộ mấy tấm ảnh. Xem ra đi Tiên Sơn phải tận dụng cơ hội, nhất định phải chụp một tấm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ dừng ở cửa hàng bán đậu hũ. ͏ ͏ ͏
Sau khi hai người vào Lộ Chân liền chạy tới bảo: ͏ ͏ ͏
- Hai vị tiền bối, ông chủ nói hắn không ở đây. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hỏi lại: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ nói như thế ở đâu? ͏ ͏ ͏
Lộ Chân đáp: ͏ ͏ ͏
- Ông chủ nói trong bếp. ͏ ͏ ͏
Mạc Danh Bắc đứng bên cạnh cũng không biết nói gì với Lộ Chân, cái con người này mà để ra ngoài, khéo chết lúc nào cũng không biết. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nếu cứ giữ ở nơi này thì biết đến bao giờ mới trưởng thành đây? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Để tôi gọi món nhé, bảo ông chủ nhanh lên một tí nhé, đúng rồi, trước tiên cứ cho bọn tôi bát tào phớ đã, ngọt nhé. ͏ ͏ ͏
Sau khi nhớ món ăn, Lộ Chân liền chạy vào trong bếp. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ thấy Lộ Chân đứng đối diện, thật không biết phải nói gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ cũng tự giác ngồi xuống. ͏ ͏ ͏
Mạc Danh Bắc biết ý chạy đến rót nước. ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn giống như lúc ở Thiên Tinh động phủ, như một ông cụ non. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua hắn đứng từ xa, điều khiển bình nước tự rót. ͏ ͏ ͏
Trạng thái có vẻ khá tốt. ͏ ͏ ͏
Xem ra ở đây không bị ngược đãi gì cả. ͏ ͏ ͏
Chỉ là không có tự do mà thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy người ở quán đậu hũ này của ông chủ càng ngày càng nhiều, trước kia mười mấy hai mươi năm đều chỉ có mình ông ấy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đặt Hồng Thự và Đoạn Kiều lên mặt bàn. ͏ ͏ ͏
Đối với lời Tô Kỳ nói, Giang Tả cũng không biết nói gì. ͏ ͏ ͏
Ông chủ muốn nhận người thì ai ngăn được? ͏ ͏ ͏
Miễn không ảnh hưởng đến chuyện ăn uống là được. ͏ ͏ ͏
Chương 1182Lúc sau Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu em cảm thấy có người khiến ăn không quen thì bảo bọn họ ra phía sau. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn mắt: ͏ ͏ ͏
- Làm gì có ai như anh? Với cả đây có phải tiệm nhà chúng ta mở đâu? Chẳng qua em thấy lạ vì sao ông chủ bán đậu hũ không tuyển nhân viên nữ thôi. ͏ ͏ ͏
Bởi vì không nhặt được một người ăn mày nữ nào, cũng không nhặt được cường giả viễn cổ nữ chứ sao. ͏ ͏ ͏
Ngay lúc ấy, trước cửa đột nhiên xuất hiện một cô bé. ͏ ͏ ͏
Cô bé đội mũ, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Cho hỏi nơi này có phải bán đậu hũ không? ͏ ͏ ͏
Cô bé trông khoảng sáu bảy tuổi, có vẻ đang sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, cháu muốn mua đậu hũ sao? ͏ ͏ ͏
Cô bé này rất đáng yêu, giống như Tiểu Dã Miêu vậy. ͏ ͏ ͏
Cô bé cúi đầu, gấp gáp nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi, tôi có thể rửa bát. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngây ra, trả lời như thế này là sao nhỉ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả liền nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải em vừa bảo thiếu nhân viên nữ đấy sao? Giờ người ta đưa tới cửa rồi đấy. ͏ ͏ ͏
Gì cơ? Tô Kỳ kinh ngạc: Cô bé ấy mới chỉ là trẻ con thôi mà. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều nói: ͏ ͏ ͏
- Hồ ly. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, đây là một con hồ ly, hoặc có thể nói là một đầu Linh Hồ. ͏ ͏ ͏
Một Linh Hồ bình thường. ͏ ͏ ͏
Linh Hồ này có thiên phú hóa hình cực mạnh nhưng gần như không có tư chất gì trong việc tu luyện. ͏ ͏ ͏
Khác với hồ ly ba đuôi Cố Kiếm Sinh, hồ ly này không có khả năng tiến hóa. ͏ ͏ ͏
Đây là nỗi buồn mà thiên phú hóa hình mang đến. ͏ ͏ ͏
Cô bé có thiên phú hóa hình, coi như đã khai mở linh trí, nhưng vẫn là loại thấp kém nhất. ͏ ͏ ͏
Thế nên sau khi hóa được thành hình người, sau khi bộ tộc chuyển đến Thánh địa, cô bé liền ra ngoài tìm đường mưu sinh. ͏ ͏ ͏
Bởi vì cô bé không có tu vi, cũng không có thiên phú tu luyện. ͏ ͏ ͏
Ngay từ đầu đã định chỉ là một hồ ly bình thường. ͏ ͏ ͏
Cùng lắm thì có thể làm một hồ ly hóa hình người bình thường. ͏ ͏ ͏
Cô bé thích ăn đậu hũ, nên muốn tới nơi này làm việc. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ cũng thấy rõ, đúng thật là một bé hồ ly thôi. ͏ ͏ ͏
- Cháu còn bé như vậy, Thánh địa nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng cho cháu, sao cháu lại muốn ra ngoài rửa bát thuê? Tô Kỳ hỏi. ͏ ͏ ͏
Tiểu hồ ly cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi, tôi... ͏ ͏ ͏
Nhất thời cô nói không nên lời, cô biết các anh chị trong tộc đều đang bị thương, cho nên không muốn liên lụy đến bọn họ. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Lộ Chân đi ra, hắn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đây là khách à? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Xin việc đó. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân ngẩn ra: ͏ ͏ ͏
- Xin việc đó? Là ý gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời thẳng vấn đề mà lại nói: ͏ ͏ ͏
- Gọi ông chủ của các anh ra đi. ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Lộ Chân liền chạy vào gọi chủ tiệm đậu hũ ra. ͏ ͏ ͏
Ông chủ đi ra rất nhanh, sau khi hiểu đầu đuôi mọi chuyện cũng ngây ra, cuối cùng lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Ngại quá, chỗ chúng tôi không thiếu người rửa chén. ͏ ͏ ͏
Tiểu hồ ly thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi, tôi cũng có thể quét, quét rác, có thể không cần tiền. ͏ ͏ ͏
Ông chủ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chỗ này không thiếu người, hơn nữa cháu còn nhỏ như vậy, không cần ra ngoài làm việc. ͏ ͏ ͏
Tiểu hồ ly cúi đầu, cực kỳ tủi thân, cô bé muốn tranh thủ nói thêm mấy câu nhưng lại không biết phải nói gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò nói: ͏ ͏ ͏
- Sao ông chủ lại không nhận? Cô bé đáng yêu như thế, cũng không tốn bao nhiêu đồ ăn của ông đâu. ͏ ͏ ͏
Ông chủ tức giận nói: ͏ ͏ ͏
- Nhà cô có thuê lao động trẻ con không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức bị nghẹn không lời nào để nói. ͏ ͏ ͏
Như này có giống đâu? ͏ ͏ ͏
Không nhận thì thôi, đâu đến mức thuê trẻ con chứ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả liếc nhìn cô bé hồ ly, nói đi nói lại cũng không có gì đặc biệt, không khác mấy với những bé gái thông thường. ͏ ͏ ͏
Chỉ là bé như vậy đã có thiên phú hóa hình, này thật đúng là hiếm thấy. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa lại không hề có chút thiên phú tu luyện nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cầm một đồng tiền xu, nói với ông chủ: ͏ ͏ ͏
- Tôi cảm thấy có thể thử xem, đây là một đồng xu, nếu tung lên là mặt ngửa thì ông nhận, còn nếu là mặt sấp thì thôi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ nhíu mày, ông không cho rằng người này có ý tốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, thở dài: ͏ ͏ ͏
- Vậy cũng được. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả tung đồng xu lên, nhưng vừa được tung lên thì đồng xu đã bị bắt lấy ͏ ͏ ͏
Người bắt là Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm tiền xu cả giận nói: ͏ ͏ ͏
- Cô bé chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể dùng đồng xu để quyết định cô bé nên đi hay ở. Anh làm như thế sẽ làm con bé tổn thương. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngơ ngác nhìn Tô Kỳ, cuối cùng không nói gì mà cúi đầu múc tào phớ. ͏ ͏ ͏
Chuyện này cũng khiến Đoạn Kiều và Hồng Thự bị dọa. ͏ ͏ ͏
Nếu hai người kia cãi nhau, chúng nó là người sợ nhất. ͏ ͏ ͏
Đây là lần đầu tiên Hồng Thự nhìn thấy bà chủ tức giận. ͏ ͏ ͏
Nó rất sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Thế nên nó theo bản năng tới gần Đoạn Kiều, Đoạn Kiều là bá chủ sân thượng, có việc gì cứ trốn sau nó là được. ͏ ͏ ͏
Mà suy nghĩ của Giang Tả lại là: “À tốt, cuối cùng lại cãi nhau, bình tĩnh lại, mai là ổn.” ͏ ͏ ͏
Nếu Tô Kỳ không thích cách quyết định một đứa bé đi hay không như thế, sau này hắn không làm là được. ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không ảnh hưởng gì. ͏ ͏ ͏
Chương 1183Thực ra Giang Tả cảm thấy cô bé này có thể giúp ông chủ bán đậu hũ chuyện gì đó, nên muốn dùng tiền xu xác định. ͏ ͏ ͏
Ai biết Tô Kỳ sẽ như vậy. ͏ ͏ ͏
Thấy Tô Kỳ tức giận như vậy, ông chủ bán đậu hũ cũng rất kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng đành nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy được, chỉ nhận đồ đệ, không nhận nhân viên. ͏ ͏ ͏
Có vẻ tiểu hồ ly hiểu được nên cô bé có vẻ vui vẻ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi có thể rửa chén. ͏ ͏ ͏
Ông chủ mặt vô cảm nói: ͏ ͏ ͏
- Lộ Chân sẽ rửa. ͏ ͏ ͏
- Tôi còn biết lau nhà. ͏ ͏ ͏
- Lộ Chân sẽ lau. ͏ ͏ ͏
- Tôi, tôi có thể tưới hoa. ͏ ͏ ͏
- Lộ Chân sẽ tưới. ͏ ͏ ͏
- Tôi, tôi... ͏ ͏ ͏
- Cháu không cần làm gì cả, lúc rỗi thì nhìn ta làm đậu hũ, lúc Lộ Chân học tập thì đi theo Lộ Chân học tập, sau này ngủ ở hậu viện. ͏ ͏ ͏
Ông chủ còn nói: ͏ ͏ ͏
- Lộ Chân, dẫn cô bé đi. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân vừa mới đồng ý, ông chủ đột nhiên lại hỏi tiểu nữ hài: ͏ ͏ ͏
- Cháu tên là gì? ͏ ͏ ͏
Tiểu hồ ly lắc đầu, bởi vì lắc nhanh quá nên suýt nữa rơi cả mũ, cô bé sợ hãi đội mũ ngay ngắn lại. ͏ ͏ ͏
Ông chủ nói: ͏ ͏ ͏
- Cháu không có tên à? ͏ ͏ ͏
Tiểu hồ ly gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Bọn tôi có rất nhiều người không có tên như thế mà. ͏ ͏ ͏
Không có tên đối bọn họ mà nói là hết sức bình thường. ͏ ͏ ͏
Hồ ly hoang dã thì lấy đâu ra tên? ͏ ͏ ͏
Ông chủ nói: ͏ ͏ ͏
- Thế sau này sẽ gọi cháu là Tiểu Sồ. ͏ ͏ ͏
Nghe được cái tên Tiểu Sồ này, Giang Tả sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Hắn đã từng nghe thấy cái tên này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngẫm nghĩ một lát, đúng là hắn đã từng nghe đến cái tên này rồi. ͏ ͏ ͏
Là từ một đầu bếp nói ra, chính là một đầu bếp làm đậu hũ cho hắn. ͏ ͏ ͏
Mới đầu Giang Tả còn cảm thấy vị đầu bếp kia và ông chủ bán đậu hũ rất giống nhau. Mặc dù thế nhưng khí tức của hai người hoàn toàn khác biệt, khác như ngày với đêm vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng đúng là họ giống nhau. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ mình từng hỏi đầu bếp ấy xem Tiểu Sồ là ai. ͏ ͏ ͏
Vị đầu bếp nói đó là con mình. ͏ ͏ ͏
Nhưng con bé mất cách đây đã lâu rồi. ͏ ͏ ͏
Khi đó không có ảnh, Giang Tả cũng không biết đây có phải là trùng hợp hay không. Nếu như là trùng hợp thật thì khéo quá. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà bé hồ ly này nhìn thế nào cũng không giống con gái ông chủ. Vị đầu bếp kia cũng chẳng phải hồ ly. ͏ ͏ ͏
Lúc này, ông chủ đã đi vào phòng bếp. Tiểu Sồ tất nhiên là đi theo Lộ Chân, cô bé rất căng thẳng, thậm chí luống cuống không biết phải làm gì. ͏ ͏ ͏
Cô bé cảm thấy mình không hợp với tất cả những gì ở đây. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân sờ đầu cô bé, cười nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi tên là Lộ Chân, sau này em không cần làm gì cả đâu, chuyện trong quán để tôi làm là được. Mẹ tôi từng dặn phải chăm sóc cho trẻ nhỏ, nhất là bé gái. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ mãi không biết đây có phải là trùng hợp hay không, nên hắn đi thẳng vào phòng bếp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sững sờ nhìn Giang Tả chạy đi, cô nghĩ: Giang Tả giận đến mức không muốn gặp ta luôn hả? ͏ ͏ ͏
Xong rồi, cô phải nghĩ xem mình nên làm nũng thế nào đây. ͏ ͏ ͏
Không phải là lần đầu cãi nhau, Tô Kỳ rất có kinh nghiệm. ͏ ͏ ͏
Miễn không cãi nhau quá lâu là được. ͏ ͏ ͏
Như thế sẽ khiến người ta sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả chạy vào bếp, ông chủ bán đậu hũ khá kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu có việc gì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Có một chuyện này. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ nhìn Giang Tả, ý bảo cứ hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Sao ông lại đặt cái tên Tiểu Sồ? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ không rõ Giang Tả có ý gì, chỉ nói: ͏ ͏ ͏
- Thấy hợp thôi, tôi vừa gặp liền cảm thấy tên đó hợp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Nếu là người khác thì sao? ͏ ͏ ͏
Nói rồi Giang Tả dùng di động tìm ảnh đứa bé khác rồi đưa cho ông chủ bán đậu hũ xem. ͏ ͏ ͏
- Nhìn mấy đứa trẻ này thì ông sẽ đặt là gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ lắc đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải tên Tiểu Sồ. Cô bé kia có một loại khí chất khác hẳn mấy đứa trẻ này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tin đến tám phần rằng vị đầu bếp kia chính là ông chủ bán đậu hũ này. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa rất có thể đời trước Tiểu Sồ đã ở cùng ông chủ. ͏ ͏ ͏
Bởi dưới tình hình bình thường, Linh Hồ tộc nhất định vẫn sẽ tiến hành bán đấu giá. ͏ ͏ ͏
Mà Tiểu Sồ chắc chắn nằm trong số đó. ͏ ͏ ͏
Bọn Quỷ Nhị Trí xuất hiện là do Kiếm Thập Tam xuất hiện, mà Kiếm Thập Tam ở đời trước sau khi biết dì nhỏ chết thì không biết đã phát cuồng chạy đến đâu rồi. ͏ ͏ ͏
Mà Huyết Yêu nhất định cũng không dám xuất thế, phải rất nhiều năm sau mới dám ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, mà bởi vì dì nhỏ đã chết nên Kiếm Thập Tam không biết đi đâu, có lẽ hắn trốn ở một nơi nào đó ôm nỗi hối hận, dẫn tới việc ông chủ bán đậu hũ rời khỏi Thánh địa, quả thực có khả năng. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-Trong lòng ông có chút khái niệm nào về việc nhận nuôi hồ ly kia không? ͏ ͏ ͏
Chương 1184Ông chủ bán đậu hũ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tiểu hữu có ý gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ là tôi cảm thấy, có thể đời trước hai người có duyên. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ lạ lùng nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Duyên? ͏ ͏ ͏
Nói thật, hắn biết Giang Tả không phải người thường, nếu đối phương nói như vậy, nhất định là có nguyên do, nhưng có vẻ Giang Tả không muốn nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Duyên cha con. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ càng kinh ngạc hơn: ͏ ͏ ͏
- Cậu nói thế làm tôi thấy đúng là giống nhận nuôi một đứa con gái, có điều nhặt một Lộ Chân đã đủ làm tôi đau đầu rồi. Lại nhận thêm một đứa bé, tôi thấy mình không đủ sức nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò: ͏ ͏ ͏
- Lộ Chân hẳn không gây rắc rối cho ông chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả có thể nhìn ra được, Lộ Chân được giáo dục rất tốt, có ân tất báo, làm người cũng khiêm tốn. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Quá thật thà, đến mức không khác gì đứa ngốc vậy. Hắn có thể nói với mấy người là tôi ở trong phòng bếp bảo hắn nói tôi không ở đây là đủ để chứng minh rồi đấy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng biết, bằng không cũng sẽ không nói câu ra ngoài không sống được lâu. ͏ ͏ ͏
Nếu muốn dạy dỗ cẩn thận thì đúng là có phần khó khăn. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
Bởi chẳng liên quan gì đến hắn. ͏ ͏ ͏
Đối với chuyện của Tiểu Sồ và ông chủ, Giang Tả chỉ là tò mò mà thôi. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa trong đời trước bọn họ cũng rất quen thuộc. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy, hắn hẳn là không nhận sai người. ͏ ͏ ͏
Đáng thương, đời trước ông chủ bán đậu hũ đã nấu cho hắn ăn nửa đời người. ͏ ͏ ͏
Ai bảo hắn ta nấu ngon quá. ͏ ͏ ͏
Chẳng trách hắn được. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả đi ra khỏi phòng bếp, vừa ra ngoài liền nhìn đến Tô Kỳ ngồi một góc, vẻ mặt ủy khuất. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò, Tô Kỳ làm sao thế nhỉ? ͏ ͏ ͏
Sau đó, theo bản năng định hỏi han mấy câu. ͏ ͏ ͏
Nhưng trước khi nói, hắn liền nhớ đến vừa nãy Tô Kỳ còn quát hắn, cô còn đang giận. ͏ ͏ ͏
Bọn họ còn đang cãi nhau. ͏ ͏ ͏
Đang chiến tranh lạnh. ͏ ͏ ͏
Sau đó, vẻ mặt Giang Tả lạnh xuống, trực tiếp làm lơ Tô Kỳ đang ngồi đó. ͏ ͏ ͏
Không ngồi thì không được, nếu chọc tới Tô Kỳ, cô dễ động thủ lắm ͏ ͏ ͏
Hiện tại chờ cô xin lỗi là được. ͏ ͏ ͏
Ngày mai lại bình thường. ͏ ͏ ͏
Tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa. ͏ ͏ ͏
Hắn cố gắng nhớ xem trước đây hai người cãi nhau như thế nào. ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả ngồi xuống, Tô Kỳ liền tủi thân nói: ͏ ͏ ͏
- Em sai rồi, vừa nãy... ͏ ͏ ͏
Giang Tả không tỏ vẻ gì, lãnh đạm nói: ͏ ͏ ͏
- Không, em không sai, là anh sai. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, anh cũng biết là anh sai hả? Em... là em sai. ͏ ͏ ͏
Lời Tô Kỳ nói, suýt nữa đã dọa Giang Tả, đúng sai gì cứ loạn cào cào thế? ͏ ͏ ͏
Cũng may sau khi hắn trừng mắt nhìn, Tô Kỳ liền cúi đầu sửa lại. ͏ ͏ ͏
Nếu không có phải còn định bắt hắn xin lỗi không? ͏ ͏ ͏
Nguy hiểm thật. ͏ ͏ ͏
Sau khi làm lành. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi cạnh Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
-Vừa nãy em chỉ nói hơi to tý thôi, không phải giận anh đâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Giọng anh cũng chỉ hơi lạnh tý thôi, không giận em đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa nãy anh chẳng buồn nói chuyện với em, nhất định là giận rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
-Ừm, có giận. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Đừng giận nữa nhé. ͏ ͏ ͏
- Không giận thật. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
- Anh cứ như thế là em giận đấy. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nín luôn. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ rầu rĩ không vui ngồi cạnh Giang Tả, không khí hơi chùng xuống ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều không dám câu cá, Hồng Thự gặm lê cũng không dám phát ra âm thanh. ͏ ͏ ͏
Bọn Lộ Chân cũng không dám tới gần. ͏ ͏ ͏
Tiểu Sồ kéo áo Lộ Chân, sau đó nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Lộ Chân ca, anh chị ấy có phải cãi nhau vì em hay không? ͏ ͏ ͏
Tiểu Tiểu Sồ tuy rằng còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu người lớn cãi nhau là thế nào. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Bọn họ đúng là cãi nhau vì Tiểu Sồ, nhưng mẹ anh đã dặn, lúc người lớn nói chuyện thì trẻ con đừng xen vào, chúng ta cứ đứng nhìn là được. ͏ ͏ ͏
Mạc Danh Bắc cạn lời. ͏ ͏ ͏
Tiểu tử này là đồ ngốc hả? ͏ ͏ ͏
Không có mắt nhìn à? ͏ ͏ ͏
Ngay cả Giang Tả cũng bất đắc dĩ, trước đấy hắn còn cảm thấy Lộ Chân đi ra ngoài may ra có thể sống lâu một tý, hiện tại xem ra, có thể sống ba ngày là giỏi lắm rồi. ͏ ͏ ͏
Trừ phi không gặp ai cả. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng là bất đắc dĩ, cô và Giang Tả còn đang giận nhau đây này, mấy người ít ra cũng phải đến khuyên nhủ chứ? ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ liếc Giang Tả, phát hiện Giang Tả vậy mà không nhìn cô. ͏ ͏ ͏
Cô tức rồi nhé. ͏ ͏ ͏
Sau đó, cô véo eo Giang Tả, bảo anh có nhìn lén em không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả rất đau, nhưng phải cố nhịn. ͏ ͏ ͏
Chương 1185Như thế nào gọi là tức giận? ͏ ͏ ͏
Tức giận chính là bất kể đối phương làm gì hay nói gì cũng không quan tâm. ͏ ͏ ͏
Đau sao? ͏ ͏ ͏
Cho dù đau cũng không được lên tiếng, như vậy Tô Kỳ mới biết hắn đang tức giận. ͏ ͏ ͏
Nhưng như thế rất dễ chọc đối phương cũng giận theo, sau đó hậu quả rất có thể thật sự chiến tranh lạnh. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả không lo lắng, qua đêm nay là ổn rồi. ͏ ͏ ͏
Đồ ăn được mang lên rất nhanh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Không ăn, em giảm béo. ͏ ͏ ͏
Nghe vậy Giang Tả cũng nói: ͏ ͏ ͏
-Anh cũng giảm béo. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hai người cứ ngồi mãi như thế ͏ ͏ ͏
Bọn Lộ Chân nhìn không hiểu, hai người không ăn thì ai ăn? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nhanh chóng ý thức được vấn đề này, sau đó nói với Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Hồng Thự, ăn cơm đi. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Cạc? Cạc cạc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần cảm động, ăn đi. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự: ͏ ͏ ͏
- Cạc? ͏ ͏ ͏
Ý nó không phải thế, nó vừa nói nó không ăn những thứ khác, nó chỉ ăn Lê. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Hồng Thự lấy cánh đập đập Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏
Ý bảo Đoạn Kiều phiên dịch cho nó. ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc này, Đoạn Kiều sao dám mở miệng nói chuyện? ͏ ͏ ͏
Nó còn muốn giữ cái mạng nhỏ này. ͏ ͏ ͏
- Cạc... ͏ ͏ ͏
Hồng Thự sắp khóc đến nơi. ͏ ͏ ͏
Nó muốn về nhà. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tô Kỳ gói đồ ăn lại. ͏ ͏ ͏
Không ăn thì lãng phí. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau họ liền gửi Đoạn Kiều và Hồng Thự ở lại. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều nhẹ nhàng thở ra, gửi ở chỗ này thật sự là quá tốt. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự cũng cảm thấy rất may mắn, tận đến khi nó gặp Nguyệt Tịch... ͏ ͏ ͏
Nhân sinh, không, vịt sinh chính thức lâm vào tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Nó còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp được người này, sau đó không cách nào nhìn lại vịt sinh của mình. ͏ ͏ ͏
Lần này Đoạn Kiều quyết định không đi, câu cá bên kia quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Hồng Thự bị mang đi, Kiếm Thập Tam cũng đến. ͏ ͏ ͏
Khi trông thấy Đoạn Kiều, hắn cũng không để ý lắm. ͏ ͏ ͏
Sau đó, lại nhìn thấy Lộ Chân và tiểu hồ ly đi phía sau, hắn lại rất bất ngờ. ͏ ͏ ͏
Lộ Chân đương nhiên biết vị tiền bối này, lập tức nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Sồ là đồ đệ ông chủ mới nhận. ͏ ͏ ͏
Nghe thế Kiếm Thập Tam lại càng ngạc nhiên, ông chủ bán đậu hũ nhận đồ đệ? ͏ ͏ ͏
Lại còn là cô bé nhỏ xíu như thế? ͏ ͏ ͏
Sau đó, Lộ Chân lại giới thiệu Kiếm Thập Tam cho Tiểu Sồ. ͏ ͏ ͏
Tiểu Tiểu Sồ không dám động đậy, chỉ khiếp đảm nói: ͏ ͏ ͏
- Bái, bái kiến tiền bối. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy ông chủ bán đậu hũ, Kiếm Thập Tam lại hỏi: ͏ ͏ ͏
-Ngươi nhận đồ đệ à? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ đang làm đậu hũ chỉ nói: ͏ ͏ ͏
-Vô tình thôi. ͏ ͏ ͏
Nghĩ một lát, ông chủ bán đậu hũ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nhưng đúng là cảm thấy cô bé này rất được. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Trông rất bình thường, ánh mắt rất trong sáng. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ cười cười, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Lần này tới có chuyện gì? Đừng nghĩ đến chuyện nấu nướng nhé, bây giờ nuôi nhiều người không kham nổi cả ngươi đâu. ͏ ͏ ͏
Thật ra Kiếm Thập Tam đến lần này không phải vì chuyện học nấu ăn, nhưng đợi qua khoảng thời gian này, có lẽ sẽ tới học. ͏ ͏ ͏
Lúc sau Kiếm Thập Tam hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thiên Thần hoa còn tốt không? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ nói: ͏ ͏ ͏
- Có, ngày nào Lộ Chân cũng đi tưới nước, còn có Tố Thân Quả thụ của hắn nữa. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Thiên Thần hoa cứ để đó đã, tạm thời không cần. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Không cần? Sao lại thế? Không phải trước đây ngươi bảo hai ngày sau sẽ dùng sao? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam thở dài: ͏ ͏ ͏
- Ta đi nói chuyện, nhưng đối phương đã từ chối. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
-Trên đời lại còn có người từ chối chuyện tốt? Chẳng lẽ ai cũng giống Giang tiểu hữu sao? ͏ ͏ ͏
Hắn hoàn toàn không coi Thiên Thần hoa ra gì, cũng không biết hắn nghĩ thế nào. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đương nhiên cũng biết Giang Tả hoàn toàn không coi trọng Thiên Thần hoa, nhưng những thứ hắn coi trọng thông thường đều không phải những thứ bình thường. ͏ ͏ ͏
Nhà hắn không nuôi cái gì bình thường cả. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt là Đoạn Kiều, hắn từng tra xét trên văn hiến, phát hiện hoàn toàn không có bất kỳ ghi chép nào về Đoạn Kiều. ͏ ͏ ͏
Mãi đến lần trước Ngân Giáp thủ lĩnh vô tình nhắc đến, hắn mới biết Đoạn Kiều là gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Thiên Thần hoa để ở chỗ ngươi nhé. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ lập tức cự tuyệt: ͏ ͏ ͏
- Đừng, như thế nguy hiểm quá, bảo vật như thế mà để ở chỗ ta, sẽ khiến ta đứng ngồi không yên cả ngày mất, sợ nó bị cướp mất. Áp lực lớn quá. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam: ͏ ͏ ͏
- Không sao, chỉ cần ta ở đây thì không ai có thể cướp Thiên Thần hoa đi. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ không biết nói gì, ngươi cũng biết là ngươi ở đây thì không sao, nhưng ngươi thường xuyên không ở đây. ͏ ͏ ͏
Nhỡ có người tới đoạt thì biết làm sao? ͏ ͏ ͏
Thứ quan trọng như Thiên Thần hoa, sao ngươi có thể yên tâm đặt ở chỗ ta chứ hả? ͏ ͏ ͏
Ngươi không có tầm nhìn à? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Rất ít người có thể nhận ra Thiên Thần hoa, ngươi không cần quá để ý, ở Thánh địa còn có thứ còn đặc biệt hơn, trước mắt nó, Thiên Thần hoa cũng không đáng giá đâu ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Thứ gì lại còn đặc biệt hơn cả Thiên Thần hoa? ͏ ͏ ͏
Chương 1186Phải biết rằng, Thiên Thần hoa có rất nhiều công hiệu, không phải chỉ là tuổi thọ. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, đối với một số người, thì tuổi thọ mới là quan trọng nhất. ͏ ͏ ͏
Đó là tuổi thọ rất dài. ͏ ͏ ͏
Là bất kỳ kẻ nào ăn cũng có thể đạt được tuổi thọ ấy. ͏ ͏ ͏
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất. ͏ ͏ ͏
Đối với một số người thì năm mươi năm tuổi thọ đã là cực kỳ khó có được. ͏ ͏ ͏
Nhất giai Nhị giai nếu có thể đạt được năm mươi năm ấy thì có chết cũng vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Nếu đám người trong nhóm Cảm Tri số một mà đạt được, đoán chừng sẽ vui vẻ đến mức đến quán của ông chủ Chung ăn một bữa. ͏ ͏ ͏
Chỉ có Lục Nguyệt Tuyết là không quan tâm, cô là người có tuổi thọ dài nhất trong bọn họ. ͏ ͏ ͏
Đó là tạo hóa mà bao nhiêu người đều ao ước. ͏ ͏ ͏
Thế nên ông chủ bán đậu hũ rất muốn biết, ở Thánh địa rốt cuộc có cái gì còn kinh khủng hơn Thiên Thần hoa. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Giang tiểu hữu mang đến, còn về phần là gì thì hắn không nói rõ, khi nào rảnh ngươi tự đến Thánh thú hồ mà xem. Đúng rồi, tiện mang đồ ăn cho Tiểu Huyền Vũ luôn. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ không nói được gì. ͏ ͏ ͏
Tiểu Huyền Vũ thích ăn cái gì cơ? ͏ ͏ ͏
Hồi còn trẻ hắn đúng là có từng cho nó ăn, chắc không thay đổi sở thích đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏
Với Tiểu Huyền Vũ thì mấy trăm năm cũng như một ngày, cơ bản không có gì thay đổi ͏ ͏ ͏
Bố mẹ nó chả rầu đến bạc tóc, à, bố mẹ nó không có tóc. ͏ ͏ ͏
Lời này hắn không dám nói, không thể động vào bố mẹ của Tiểu Huyền Vũ được, bọn họ rất mạnh. ͏ ͏ ͏
Thế nên Ngân Giáp mới phải nể tình đâu. ͏ ͏ ͏
Nhưng ông chủ bán đậu hũ vẫn là muốn đi xem, rốt cuộc là thứ gì, mà khủng khiếp như thế? ͏ ͏ ͏
- Nhìn xong ta có yên tâm hơn không? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ hỏi. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói: ͏ ͏ ͏
- Có lẽ thế, sư muội đang ở bên trong, ngươi có thể đi hỏi xem đó là thứ gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Kiếm Thập Tam định rời đi. ͏ ͏ ͏
Hắn cần đi tìm một số thứ, để Trường Sinh Long nhanh chóng thành thục. ͏ ͏ ͏
Tốt nhất có thể đạt đến đỉnh Bát giai, sau đó sinh ra. ͏ ͏ ͏
Sự tồn tại Trường Sinh Long, toàn bộ Thánh địa không có nhiều người biết. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, đám lão bất tử nhất định là biết đến. ͏ ͏ ͏
Nó còn suýt nữa là dọa chết bọn họ, khiến họ ngày nào cũng sống trong sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Sợ tin tức này một khi lộ ra, đến lúc đó Thánh địa rất có thể sẽ phải chịu tai ương khủng khiếp. ͏ ͏ ͏
Thế nên bọn họ cũng rất muốn Trường Sinh Long trưởng thành, chỉ cần nó đủ mạnh thì họ sẽ an toàn hơn. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đi rồi, Mạc Danh Bắc mới nhẹ nhàng thở ra. ͏ ͏ ͏
Ở đây, không ai hiểu rõ hơn hắn rằng người này đáng sợ đến thế nào. ͏ ͏ ͏
Tương lai của người này không có giới hạn, thậm chí hắn có một loại cảm giác, tương lai đã định sẵn là thiên hạ của người này và người kia. ͏ ͏ ͏
Chỉ không biết hai người họ có thể phân thắng bại hay không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ về tới chỗ nghỉ ngơi, đó đương nhiên là chỗ của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Thật lòng mà nói, bọn họ đều muốn ở Xuyên Hà tiểu trấn luôn. ͏ ͏ ͏
Tiếc là một ngày cũng không ở được. ͏ ͏ ͏
Vì bên kia không có phòng của họ. ͏ ͏ ͏
Mua lại thì quá thừa thãi. ͏ ͏ ͏
Dù sao Thánh địa cũng có phòng. ͏ ͏ ͏
Dọc đường đi, cả hai đều không nói chuyện, Giang Tả cảm giác cứ duy trì như vậy đến ngày mai cũng được. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi thấy Tô Kỳ rầu rĩ không vui, hắn vẫn rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Lúc về đến nơi, bọn họ cũng không đi ngủ ngay, lúc này Tô Kỳ không thích ngủ. ͏ ͏ ͏
Sau khi về, Tô Kỳ liền lấy đồ ăn đã gói lại lúc nãy ra, lúc này vẫn còn nóng. ͏ ͏ ͏
Sau đó, nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không cười. ͏ ͏ ͏
Cô chỉ ngồi ở bên kia, sau đó chờ Giang Tả ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không đi sang, cô vẫn cứ ngồi đó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ, chỉ đành qua đó ngồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ đưa đũa cho Giang Tả, Giang Tả thản nhiên nhận lấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm, ăn no rồi nói tiếp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em sẽ không đánh anh chứ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh không sai, em đánh anh làm gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc em có đánh người có bao giờ để ý ai sai ai đúng đâu? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi cạnh Giang Tả, cô dựa gần vào người hắn, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm đi. ͏ ͏ ͏
Đã nói đến mức này, đương nhiên Giang Tả sẽ ăn cơm, không ăn thật sẽ làm Tô Kỳ không vui, như thế không tốt tí nào. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng có thể hiện giờ đã có phần không vui rồi. ͏ ͏ ͏
Nhưng rõ ràng là Tô Kỳ quát hắn trước. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hai người yên lặng ăn cơm. ͏ ͏ ͏
Bọn họ vẫn dựa rất gần vào nhau, thậm chí Tô Kỳ còn gắp đồ ăn cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Mà Tô Kỳ cũng bảo Giang Tả gắp thức ăn cho cô, mấy món ở xa cô không gắp được. ͏ ͏ ͏
Thế nên, Giang Tả phải chú ý lại một chuyện, bọn họ đang cãi nhau đấy à? ͏ ͏ ͏
Ăn được một lát, Tô Kỳ nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em phát hiện một chuyện. ͏ ͏ ͏
Giang Tả khó hiểu nhìn Tô Kỳ, phát hiện hắn cố ý à? ͏ ͏ ͏
Thế thì nguy. ͏ ͏ ͏
Chương 1187- Em phát hiện, chúng ta không có canh, ăn như vậy có hơi khô. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nghiêm túc nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày sau đó, tiếp tục ăn cơm, không thể nói tiếp được. ͏ ͏ ͏
Bầu không khí có chút im lặng ͏ ͏ ͏
Mà Tô Kỳ nhìn Giang Tả với vẻ trông mong: ͏ ͏ ͏
- Em khát nước. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Anh đi mua nước cho em. ͏ ͏ ͏
Nói xong Giang Tả mới nhận ra, loại chuyện này hắn vẫn sẽ làm cho dù giận thật hay giả vờ. ͏ ͏ ͏
Trừ phi là khi cực kì tức giận. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả vừa mới đứng lên đã bị Tô Kỳ kéo lại, cô nhìn hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Anh hôn em được không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Mùi hơi nặng. ͏ ͏ ͏
Đúng là có hơi mùi thật, ăn thức ăn xong sẽ để lại hương vị trong miệng, lúc hôn thấy rất lạ. ͏ ͏ ͏
Thử qua là biết. ͏ ͏ ͏
Mặn không mặn ngọt không ngọt, rất ảnh hưởng đến cảm xúc. ͏ ͏ ͏
Nghe Giang Tả nói như vậy, Tô Kỳ không nói hai lời lấy một cốc nước ra rồi bắt đầu súc miệng. ͏ ͏ ͏
Súc xong còn đưa nước cho Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh muốn súc miệng không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại im lặng. ͏ ͏ ͏
Cô nhóc này cố ý mà thôi, khát nước gì chứ, đều là gạt hắn. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là muốn hắn hôn cô chứ gì. ͏ ͏ ͏
Chỉ cần hôn xong là mọi chuyện được giải quyết hết. ͏ ͏ ͏
Chuyện này làm cho Giang Tả rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả chỉ đành đặt cốc nước sang một bên rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm trước đã. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ưm một tiếng, sau đó vòng tay qua người Giang Tả, còn tay Giang Tả phải vòng qua cô mới gắp đồ ăn được. ͏ ͏ ͏
Thế này giống như là Giang Tả đang ôm Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Như vậy khiến cho Giang Tả rất khó chịu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ càng ngày càng quá mức. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn về phía Tô Kỳ, Tô Kỳ bất giác cũng nhìn về phía Giang Tả, lúc này Tô Kỳ không chút do dự liền cắn hắn. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua chỉ cắn một cái rồi thôi, nói: ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm tiếp nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thầm than nhẹ, bọn họ cãi nhau vì cái gì ấy nhỉ? ͏ ͏ ͏
Quên hết rồi sao. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Quả nhiên mùi vị hơi kì lạ, anh ăn xong nhớ súc miệng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì. ͏ ͏ ͏
Quá mức rồi nhé, ai hôn ai hả? ͏ ͏ ͏
Lúc ăn cơm, Tô Kỳ hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Anh còn tức giận không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không biết trả lời ra sao, tức giận không? ͏ ͏ ͏
Giận cũng không phải, mà không giận cũng không phải. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu anh không hôn em thì coi như anh không giận. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ một lát rồi vẫn ngồi sát lại, sau đó hôn Tô Kỳ một cái. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không nói gì nữa, cực kỳ vui vẻ gắp đồ ăn cho Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thở dài, như thế này thì còn giận dỗi gì nữa, hắn đã chủ động hôn cô thì còn gì phải ầm ĩ nữa. ͏ ͏ ͏
Hôn là tức giận? ͏ ͏ ͏
Làm gì có chuyện, hôn là cách chứng minh làm lành nhanh nhất. ͏ ͏ ͏
Thất bại trong gang tấc, mất công cãi nhau rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Lần sau đến lượt anh dỗ em ͏ ͏ ͏
- Có phải anh chọc đâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thế anh có dỗ không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mắt lạnh nhìn về phía Tô Kỳ, nói: ͏ ͏ ͏
- Có. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ duỗi tay vuốt khóe mắt Giang Tả, đôi mắt đang lạnh cũng ấm lên mấy phần. ͏ ͏ ͏
- Như vậy đẹp hơn nhiều, anh không cần lạnh lùng với em như thế, ra vẻ cũng không được ra vẻ với em, biết chưa? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất đắc dĩ, nhưng vẫn trả lời: ͏ ͏ ͏
- Biết rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cầm cốc nước lên: ͏ ͏ ͏
- Súc miệng rồi đi ngủ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không nói gì ͏ ͏ ͏
Thế là cuối cùng vẫn như vậy. ͏ ͏ ͏
Tất cả những thứ hắn làm đều chẳng có ý nghĩa gì. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, Tô Kỳ cầm đồng xu của hắn, đến giờ vẫn không trả. Cái đồng xu ấy hắn tìm rất lâu mới tìm được, không có thì rắc rối lớn. ͏ ͏ ͏
Đây là đồng xu mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ tốt. ͏ ͏ ͏
Đến mức Tô Kỳ phải trả thì hắn mới ngủ được. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Nửa đêm. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ chuẩn bị vài thứ, sau đó đi đến Thánh thú hồ. ͏ ͏ ͏
Thánh thú hồ vốn rất ít người có thể vào, nhưng bọn Tô Kỳ tự nhiên là ngoại lệ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì Huyền Vũ chính là thân thích của bọn cô. ͏ ͏ ͏
Mà ông chủ bán đậu hũ đương nhiên không khó để vào, hắn là bạn tốt của Kiếm Thập Tam, cũng quen biết Nguyệt Tịch. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên đi vào vẫn phải chào hỏi, nếu không bị người của Thánh địa bắt lại sẽ rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng bên ngoài Thánh địa không nhiều người có thể bắt hắn. ͏ ͏ ͏
Suy cho cùng, Thánh địa không có cao thủ cỡ Thất giai Nhập đạo. ͏ ͏ ͏
Còn hắn thì sắp Nhập đạo. ͏ ͏ ͏
Lúc đi vào, hắn liền thấy Nguyệt Tịch đang câu cá, hẳn là câu Tiểu Huyền Vũ. ͏ ͏ ͏
Hắn có nghe thấy một chút, chủ yếu vẫn là nghe hai vợ chồng Cửu Tịch đang thảo luận. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy ông chủ bán đậu hũ tới, Nguyệt Tịch chào hỏi tại chỗ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần vội vàng cho tiểu tỷ tỷ ăn đâu, để bên cạnh là được. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Huyền Vũ nhanh chóng xuất hiện: ͏ ͏ ͏
- Ta muốn ăn. ͏ ͏ ͏
Chương 1188Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu tỷ tỷ phải biết phân biệt đầu đuôi nhé, đến tên nhóc sỉ nhục thánh thú như Hồng Thự còn không có bắt được, làm gì được ăn chứ? ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng mà, lão Thất bị con người dạy hư rồi, giảo hoạt quá, lại còn bắt nạt ta. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ cũng không để ý đến hai người, mà nhìn khắp nơi, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều thứ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn rất bất phàm, cái làm hắn khiếp sợ chính là, ở bên hồ có một quả trứng bảy màu rất lớn. ͏ ͏ ͏
Quả trứng này lại còn có một dải sinh cơ bàng bạc quấn quanh, không, phải nói đó là khí tức, hẳn là khí tức tuổi thọ. ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đây là gì? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh không nói với ông à? ͏ ͏ ͏
Ông chủ bán đậu hũ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Hắn chỉ nói trước mặt một thứ nào đó, Thiên Thần hoa không đáng nhắc tới. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Phải, chính là cái này, đây là trứng Trường Sinh Long, nghe nói ăn vào có thể trường sinh, thậm chí chỉ ăn thịt thôi cũng có thể tăng đại lượng tuổi thọ. ͏ ͏ ͏
Nghe được lời giải thích, ông chủ bán đậu hũ ngây ngẩn cả người, hắn cảm thấy có phải chính mình nghe lầm hay không, hoặc có phải Nguyệt Tịch nói nhầm không? ͏ ͏ ͏
Trường sinh? ͏ ͏ ͏
Thứ ấy có thể đổi lấy ư? ͏ ͏ ͏
Nằm mơ giữa ban ngày sao? ͏ ͏ ͏
Nếu đây là sự thậ,t thì Thánh địa còn nguy hiểm hơn hắn tưởng. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, trước mặt Trường Sinh Long này, Thiên Thần hoa thật sự không đáng nhắc tới. ͏ ͏ ͏
Nhưng giống nhau ở chỗ đều cực kỳ nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Thậm chí đây còn là nguy hiểm trí mạng. ͏ ͏ ͏
Nếu tin tức này được truyền ra, nơi nào có thể bình tĩnh được? ͏ ͏ ͏
Có thể còn dẫn đến gió tanh mưa máu ấy chứ? ͏ ͏ ͏
Sau khi biết tin tức này, hắn không thể ngủ được. ͏ ͏ ͏
Vẫn nên dọn cửa hàng đi thì hơn. ͏ ͏ ͏
Rời xa cái nơi thị phi này. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng ông chủ bán đậu hũ vẫn đi về. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nói rất đúng, hắn đã không thèm để ý đến Thiên Thần hoa, nhưng hắn vẫn không ngủ được. ͏ ͏ ͏
Bởi vì trứng Trường Sinh Long quá gần hắn, hắn sợ vài ngày nữa sẽ có người tới đoạt nó. ͏ ͏ ͏
Cái quán nhỏ của hắn, mở đến bây giờ đại khái cũng đủ rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, ông chủ đậu hủ khiếp sợ phát hiện, hắn bắt được cơ hội Nhập đạo. ͏ ͏ ͏
Tất cả chỉ nằm trong một ý nghĩ của hắn. ͏ ͏ ͏
Cái cuộc đời chó má này. ͏ ͏ ͏
An tâm mà mở quán đi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và Tô Kỳ dậy rất sớm. ͏ ͏ ͏
Lần này thật sự là không dậy không được, bởi vì sáng sớm phải chuẩn bị xuất phát đi Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏
Có rất nhiều tiền bối nhìn chằm chằm họ. ͏ ͏ ͏
Nếu bọn họ lại đến trễ, vậy thật sự sẽ có chuyện mất. ͏ ͏ ͏
Không chừng còn ảnh hưởng đến chuyện học bổ túc của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
- Nhanh lên nhanh lên, tất cả là tại anh đấy, tối qua tức giận cái gì chứ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa ăn vừa mặc quần áo vừa nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Tối qua ai đòi ngủ muộn ấy nhỉ? Ai đáng thương vô cùng cơ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ căm tức nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Ai? Ai không có liêm sỉ như thế hả? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặc kệ Tô Kỳ, sau khi mặc quần áo xong liền đi tới bên cạnh Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tự nhiên dựa sát lại, tóc cô còn chưa buộc nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn thạch Thất Tình Lục Dục trên cổ Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em còn chưa tháo vòng cổ ra à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nó giống như càng ngày càng chặt, không tháo được, nhưng chất lượng rất tốt, không sợ dính nước, lúc em tắm cũng không để ý đến. Hơn nữa là anh tặng mà, sao phải tháo chứ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Cô rất thích đồ Giang Tả nhà cô tặng. ͏ ͏ ͏
Trước kia gần như đều không thể mang trên người, hiện tại có thể mang, đương nhiên không muốn tháo ra. ͏ ͏ ͏
Đến cả dây buộc tóc cô cũng không đổi đấy. ͏ ͏ ͏
Có điều cô cũng muốn giặt nó đi một tý. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả không cho. ͏ ͏ ͏
- Đây chính là bùa hộ mệnh, em đem bùa hộ mệnh đi giặt luôn đấy à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng chỉ lè lưỡi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không cho đổi thì cô sẽ không làm. ͏ ͏ ͏
- Anh bảo chúng ta có đến trễ không nhỉ? Tô Kỳ nghiêng đầu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vuốt tóc Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc không đâu, chúng ta có thể bay qua đó mà. ͏ ͏ ͏
Nói đến đây, Tô Kỳ hứng thú hơn hẳn: ͏ ͏ ͏
- Anh thấy anh bay nhanh hơn hay là em? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc là anh đấy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không phục nói: ͏ ͏ ͏
- Ngự kiếm phi hành rất nhanh, hơn nữa em có độn thuật, anh không đuổi kịp em đâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả buộc dây cột tóc nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc anh là người bình thường, anh đã đuổi được em rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thấy tóc đã buộc xong, liền xoay người nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Lúc đó em không bay nên mới bị anh đuổi được, hiện tại không giống thế, em sẽ bay, anh không đuổi kịp đâu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ tỏ vẻ hờ hững, hoàn toàn không có ý tranh cãi. ͏ ͏ ͏
Chương 1189Tô Kỳ hừ lạnh: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta thi đấu đi, xem anh có đuổi kịp em hay không, nếu không đuổi kịp, mỗi ngày em sẽ tìm anh ngủ, làm anh khóc lóc van xin mới thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu đuổi kịp thì sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đuổi kịp thì đương nhiên là sinh hoạt như bình thường thôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nín thinh. ͏ ͏ ͏
Thế này không phải hắn chơi cùng Tô Kỳ cho cô vui à? ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng không thể từ chối, bởi vì cuối cùng khen thưởng hay trừng phạt đều phải do Tô Kỳ nói mới tính. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả chỉ có thể gật đầu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức vui vẻ, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Giang Tả tiên sinh, cố lên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Ha hả. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngây thơ, ai thua ai thắng còn chưa biết được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sẽ thua ư? ͏ ͏ ͏
Hắn không hề nghĩ vậy, nhưng đối phương là Tô Kỳ thì sao? ͏ ͏ ͏
Chỉ cần cạnh tranh công bằng thì hắn sẽ không thua. ͏ ͏ ͏
Cũng giống như dùng ma pháp vậy, mọi người đều là Tam giai, 3.1 và 3.7 đối Giang Tả mà nói thì không có gì khác nhau. ͏ ͏ ͏
Hắn vô địch cùng giai, cấp bậc càng cao thì càng vô địch. ͏ ͏ ͏
Sau khi lên Ngũ giai, không một Ngũ giai nào có thể chịu được quá ba chiêu của hắn. ͏ ͏ ͏
Thế nên cho dù Tô Kỳ có là thiên tài hay yêu nghiệt, Giang Tả vẫn không hề coi cô là đối thủ. ͏ ͏ ͏
Với người khác, Tô Kỳ đúng là yêu nghiệt, nhưng với hắn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường thôi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, tiền đề là Tô Kỳ không quát hắn. ͏ ͏ ͏
Đây là đặc quyền của Tô Kỳ với hắn. ͏ ͏ ͏
Thứ đặc quyền quát một tiếng bảo Giang Tả thua, hắn phải thua. ͏ ͏ ͏
Sau khi bọn họ chuẩn bị ổn thỏa, đang định xuất phát thì dì nhỏ gọi điện thoại tới, nói Đoạn Kiều và Hồng Thự đã được đưa qua. ͏ ͏ ͏
Bảo bọn họ đi thẳng đến là được ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Giang Tả đứng sóng vai, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em đếm đến ba thì cùng đi, ai đi trước sẽ bị xử thua luôn, phải quỳ nhé. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, hắn không có ý gian lận, thắng Tô Kỳ còn cần gian lận hay sao? ͏ ͏ ͏
Buồn cười. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em bắt đầu đếm đây. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
- Một. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả, sau đó nói số tiếp theo: ͏ ͏ ͏
- Ba. ͏ ͏ ͏
Phốc một tiếng, Tô Kỳ đã bay vút lên cao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không tỏ vẻ gì, nói như thế nào nhỉ, hắn đã sớm đoán được Tô Kỳ muốn giở trò mà. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn không thèm để ý, hắn muốn cho Tô Kỳ thua tâm phục khẩu phục. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, Phong Nguyên tố xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Giang Tả dùng tốc độ cực nhanh phóng lên cao. ͏ ͏ ͏
Phong chi hóa thân, xông lên cửu thiên vì đại ca, bay lượn khắp thiên địa. ͏ ͏ ͏
Tốc độ của Giang Tả cực kỳ nhanh, phía sau hắn liên tục xuất hiện ma pháp trận giúp hắn tăng tốc. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau đã đuổi kịp Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ khiếp sợ, cô bay nhanh như thế mà đã bị Giang Tả đuổi kịp rồi sao? ͏ ͏ ͏
Ma pháp có thể phi nhanh như thế ư? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đương nhiên sẽ không nhận thua, tình nghĩa vợ chồng là thật nhưng thi đấu cũng là thật, cô không muốn nhường, cô phải để Giang Tả ngày ngày cảm nhận được việc được cô yêu. ͏ ͏ ͏
Ha ha ha. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ bấm tay niệm thần chú, sau đó bóng dáng Tô Kỳ như một tia chớp, lóe phát rồi biến mất tại chỗ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Đúng là lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã học được thân pháp Lôi thuộc tính. ͏ ͏ ͏
Thân pháp này không phải Tam giai nào cũng có thể học được, Tô Kỳ đúng thực là nhân vật cấp yêu nghiệt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả đưa mệnh lệnh cho Phong Nguyên tố, tăng tốc đuổi theo. ͏ ͏ ͏
Tức khắc phía sau Giang Tả xuất hiện một đôi cánh cực lớn, cánh chỉ cần đập một phát là như một trận gió lốc. ͏ ͏ ͏
Chớp mắt khi gió nổi lên, cơ thể Giang Tả cũng biến mất theo, hắn bay về phía Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Đây là ma pháp Phong Nguyên tố tự học. Giang Tả cũng rất kinh ngạc, gần đây mấy người kia học nhanh thật. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình thường sẽ không chú ý tiến độ của mấy Nguyên tố tiểu đệ. ͏ ͏ ͏
Bọn nó mạnh hay không không có ý nghĩa gì với Giang Tả, dù sao có mạnh mấy thì cũng không phải hắn mạnh. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả xuất hiện phía sau Tô Kỳ lần nữa, cô vẫn cực khiếp sợ. ͏ ͏ ͏
Vừa nãy cô đã tiêu hao đại lượng linh khí, sau đó mạnh mẽ tăng tốc. ͏ ͏ ͏
Ai biết Giang Tả lại bình thản theo kịp như thế. ͏ ͏ ͏
Làm gì có ai bắt nạt vợ mình như anh chứ hả. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hừ lạnh: ͏ ͏ ͏
- Anh còn nhanh hơn nữa được không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình đạm nói: ͏ ͏ ͏
- Đuổi theo cô Tô đây thì không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không phục nói: ͏ ͏ ͏
- Vợ anh là tu luyện giả cực kỳ lợi hại. Giang Tả tiên sinh muốn đuổi kịp thì phải hét to Tô Kỳ đẹp nhất, Giang Tả yêu Tô Kỳ nhất. Nếu không đừng mơ đuổi được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười ha hả: ͏ ͏ ͏
- Em mơ đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thè lưỡi: ͏ ͏ ͏
- Giang Tả tiên sinh, anh sẽ hối hận cho xem. ͏ ͏ ͏
Nói xong Tô Kỳ lại sử dụng độn thuật, tuy rằng lần này không nhanh như vừa nãy, nhưng đây là độn thuật chính tông, chính là có thể sử dụng liên tục. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm nhận Phong Nguyên tố, phát hiện thấy không còn nhiều. ͏ ͏ ͏
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ thua thật. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả tiếp nhận quyền khống chế. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tiểu thư, cảm nhận tuyệt vọng đi nhé. ͏ ͏ ͏
Chương 1190Giang Tả muốn cho Tô Kỳ nếm mùi tuyệt vọng, đương nhiên sẽ không khách khí. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng không phải đánh nhau, chỉ là so tốc độ mà thôi. ͏ ͏ ͏
Hắn có gì phải mềm lòng đâu? ͏ ͏ ͏
Sau khi Giang Tả tiếp nhận ma pháp Nguyên tố, hắn có thể cảm giác được các Nguyên tố đều đang hưng phấn. ͏ ͏ ͏
Đó đều là các tiểu đệ, tiểu muội của hắn. ͏ ͏ ͏
Phấn khích nhất là Hỏa Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Quả thực là vui như muốn bùng nổ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quá thấu triệt về ma pháp, nhưng hắn biết rất rõ về tu chân. ͏ ͏ ͏
Sau đó, dùng Nguyên tố kết hợp với tu chân là được rồi, có thể tự nghĩ ra ma pháp trận. ͏ ͏ ͏
Trận pháp chính là sở trường của hắn. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, trên người hắn xuất hiện bốn Nguyên tố khác nhau, không ngờ các Nguyên tố lại rất phối hợp với nhau, chúng dung hợp thành một ma pháp trận kì lạ. ͏ ͏ ͏
Sau khi ma pháp trận thành công thành hình, một hư ảnh cũng bất chợt hiện ra. ͏ ͏ ͏
Hư ảnh này tản ra khí tức của Nguyên tố. ͏ ͏ ͏
Sau đó, hư ảnh này càng lúc càng lớn, khí tức cũng càng ngày càng mạnh. ͏ ͏ ͏
Sau đó, tốc độ của Giang Tả xuất hiện thăng hoa trong khoảnh khắc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dẫn đầu cả chặng đường, cô cảm thấy chính mình nhất định phải thắng, bởi vì cô đã nhìn thấy sư phụ mình. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà ngay khi cô đang vui vẻ, đột nhiên có một cổ kỳ quái khí tức truyền tới. ͏ ͏ ͏
Lúc quay đầu lại, cô liền ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏
Đừng nói là cô mà chính Nguyệt Tịch và các tiền bối trông thấy khi bọn họ đứng đực ra. ͏ ͏ ͏
Bọn họ thấy một con cá rất lớn, bay trên không trung. ͏ ͏ ͏
Như thể đang ngao du. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Côn Bằng? ͏ ͏ ͏
Ngay khi Kiếm Thập Tam mở miệng, hư ảnh kia đột nhiên biến đổi, nháy mắt hóa thành một con chim rất lớn, sau đó biến mất. ͏ ͏ ͏
Chỉ chớp mắt khi biến mất, một bóng người nhanh chóng xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống chỗ Kiếm Thập Tam và mọi người đứng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thấy liền sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Cô đương nhiên thấy bóng người kia. ͏ ͏ ͏
Mà trông theo bóng người ấy, cô liền biết là ai. ͏ ͏ ͏
Sau đó, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. ͏ ͏ ͏
Quên mất phải dừng lại. ͏ ͏ ͏
Sau đó, họ va vào nhau. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cực kỳ bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏
Hắn không ngờ Tô Kỳ lại va thẳng vào hắn, thế nhưng cô duỗi tay theo bản năng, giống như định ôm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không có cách nào, chỉ có thể nhảy lên ôm lấy Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Cũng may lực không lớn, nếu không chắc đứng cũng không vững mất. ͏ ͏ ͏
Nguyên tố của hắn đã dùng hết rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm chặt lấy Giang Tả, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Ông xã, vừa nãy là anh thật sao? Đó là cái gì vậy, anh làm thế nào mà được? ͏ ͏ ͏
Giang Tả chỉ có thể nói: ͏ ͏ ͏
- Đó là ma pháp. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại nói: ͏ ͏ ͏
- Cái gì ma pháp? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ nghĩ rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Hẳn là một ma pháp rất lợi hại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đặc biệt vui vẻ, đã quên mất chuyện thi đấu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả thật lợi hại, đương nhiên, loại tâm trạng này giống với khi cô thấy Giang Tả thái rau. ͏ ͏ ͏
Quá tài giỏi luôn. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ lại lo lắng nói: ͏ ͏ ͏
- Thân thể anh có sao không? Nguyên tố rối loạn sẽ không ảnh hưởng gì chứ? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Nguyệt Tịch lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏
- Lại còn không xuống đi, cơ thể con sẽ có chuyện đấy. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ mới nhớ ra mình còn đang ôm Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa xung quanh rất nhiều người, đúng là mất mặt quá. ͏ ͏ ͏
Nghĩ vậy cô liền đi xuống rất nhanh, sau đó tránh phía sau Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Cơ thể không sao chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Ma pháp vừa rồi, nếu muốn dùng thì có thể dùng được không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghĩ ngợi, gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Chắc là có thể, nhưng con không dám cam đoan trăm phần trăm. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Giang Tả chỉ làm mẫu một lần, lần sau là tự mấy đứa Nguyên tố tiểu đệ tự làm hết. ͏ ͏ ͏
Thành công hay thất bại, ai biết được. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhìn Giang Tả, hắn không có gì để nói... ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch cũng không làm khó hắn, miễn không có việc gì là được. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng rất tò mò, nhưng bà không thể bắt Giang Tả lại để nghiên cứu được? ͏ ͏ ͏
Nhưng bà dám khẳng định, ma pháp sao có thể xuất hiện Côn Bằng? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa tốc độ vừa nãy, tu luyện giả Tam giai không thể làm được. ͏ ͏ ͏
Tứ giai cũng không thể làm được, ͏ ͏ ͏
Ma pháp nào lại lợi hại như vậy? ͏ ͏ ͏
Bà cảm thấy cần phải đi hỏi mấy vị bằng hữu một chuyến, gần đây suy nghĩ của bà về ma pháp đã thay đổi rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Đây cũng là nguyên nhân bà không muốn hỏi nhiều. ͏ ͏ ͏
Bởi vì ma pháp của Giang Tả liên tục làm thay đổi nhận thức của bà về ma pháp ͏ ͏ ͏
Ma pháp sư mạnh nhất trong sử sách ở thời viễn cổ, có phải cũng dùng ma pháp như vậy không? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không biết, đương nhiên cũng không có ai có thể cho bà đáp án. ͏ ͏ ͏
Mặc dù có nhưng bà cũng không biết là ai. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lại hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Hai đứa đang làm gì đấy? Một người dùng hết linh khí, một người dùng hết Nguyên tố. Liều mạng à? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Thi đấu thôi, bọn em muốn thi xem ai bay nhanh hơn. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch, Tĩnh Nguyệt và Thanh Việt câm nín. Thanh Việt rất tò mò, đạo lữ của Cửu Tịch bà đã gặp vài lần, không có ấn tượng gì. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng là đạo lữ của Cửu Tịch, Cửu Tịch thật sự chấp nhận làm tất cả mọi thứ vì hắn. ͏ ͏ ͏
Bà là sư thúc, đương nhiên không muốn ngăn trở gì, miễn cả hai hạnh phúc là được. ͏ ͏ ͏
Chương 1191Trước đây Nguyệt Tịch vẫn luôn cho rằng Giang Tả là người thường, sau này hắn học ma pháp, bà cũng vẫn luôn nghĩ là một ma pháp sư bình thường. ͏ ͏ ͏
Nhưng một màn vừa nãy đã làm bà có chút khiếp sợ. ͏ ͏ ͏
Người này tính thế nào cũng chỉ là một ma pháp sư Tam giai, sao lại có thể làm được chuyện ngay cả Ngũ giai cũng không thể? ͏ ͏ ͏
Thậm chí tu luyện giả Ngũ giai cũng không làm được, đó thật sự là hình bóng của Côn Bằng. ͏ ͏ ͏
Bà là người đọc văn hiến nhiều nhất ở đây, bà sẽ không nhận làm. ͏ ͏ ͏
Còn chưa kể Kiếm Thập Tam đã mở miệng xác nhận. ͏ ͏ ͏
Đúng là bất phàm. ͏ ͏ ͏
Đó là đánh giá của Thanh Việt đối với Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Còn Kiếm Thập Tam vẫn không hề có suy nghĩ khác thường gì, chuyện này bình thường mà. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua trong lòng Kiếm Thập Tam, điều bất phàm nhất Giang Tả làm là cưới Thánh nữ làm vợ. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa khi cưới vẫn là người thường, quả thực quá tài giỏi. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch bấy giờ cũng không nghĩ quá nhiều, đi Tiên Sơn quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nguyệt Tịch nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Con có thể triệu hoán Tiên Minh thuyền không ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Con không biết nhưng nói là nói vậy. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không có bất kỳ manh mối gì sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, cô không có bất cứ manh mối nào. ͏ ͏ ͏
Nhận chủ, bản chỉ đường, cô đều không cảm giác được, nên sẽ khó triệu hoán. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Sử dụng ấn ký triệu hoán, trực tiếp nghĩ đến Tiên Minh thuyền. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu, sau đó thử thông qua ấn ký triệu hoán. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, ngay khi Tô Kỳ xuất hiện ý nghĩ, ấn ký đã đáp lại: ͏ ͏ ͏
“Có triệu hoán Tiên Minh thuyền không?” ͏ ͏ ͏
“Có/ Không?” ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức nói với Nguyệt Tịch: ͏ ͏ ͏
- Có thể, ấn ký hỏi con có muốn triệu hoán không. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Có điều kiện cụ thể gì không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nguyệt Tịch ý bảo Tô Kỳ triệu hoán, nếu thật không có điều kiện thì chắc hẳn không có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Sợ nhất là yêu cầu phải tiêu hao thứ gì đó của bản thân, ảnh hưởng tới Tô Kỳ thì không tốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ không do dự, nhanh chóng chọn “Có”. ͏ ͏ ͏
Sau khí Tô Kỳ ấn nút, ấn ký liên tục nhấp nháy. Cùng lúc đó trên mặt biển bao la, đột nhiên xuất hiện sương mù. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, bọn họ hiện đang ở bờ biển. ͏ ͏ ͏
Đi Tiên Sơn phải xuất phát từ đường biển. ͏ ͏ ͏
Sau khi sương mù xuất hiện, bọn họ nhìn thấy trong màn sương trắng xóa, có cái gì đó cực kỳ lớn đang dần tiến về phía họ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải gọi nhầm thuyền hải tặc đấy chứ? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Là Tiên Minh thuyền đó, trước đây cũng có lần nó xuất hiện như thế. Lần đó đã dọa em và Tả ca một phen hết hồn, giống như sương trắng có thể ngăn cách hết thảy hình dạng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày nhìn bóng ma kia. ͏ ͏ ͏
Thật ra hắn không hề quan tâm đến đám sương mù kia. ͏ ͏ ͏
Cái hắn muốn biết hơn là bên trong sương mù rốt cuộc là cái gì, từ đó có thể đi thông đến chỗ nào. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam đột nhiên rút kiếm, hắn chém một nhát về phía đám sương mù. ͏ ͏ ͏
Nhưng Kiếm Thập Tam và Giang Tả càng kinh ngạc hơn khi thấy kiếm ý của Kiếm Thập Tam sau khi chạm vào sương mù thì đã bị sương mù hòa tan. ͏ ͏ ͏
Không có cách nào để tiến vào màn sương mù này. ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều bị hành động của Kiếm Thập Tam dọa sợ, bọn họ không biết Kiếm Thập Tam định làm gì. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư bá, sao người lại đột ngột ra tay vậy? ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam nhíu mày: ͏ ͏ ͏
- Nơi này cho ta cảm giác rất kỳ lạ, rất muốn biết này phía sau sương mù là gì. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, sương mù vốn không có gì, cái thực sự làm người tò mò là thứ ẩn phía sau sương mù. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tiên Minh thuyền cũng nhanh chóng xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Khi nó bước ra, vẫn mang vẻ khó nhọc như trước. ͏ ͏ ͏
Nhưng không mất quá lâu, nó xuất hiện từ trong màn sương mù sau đó, dừng trên mặt nước. ͏ ͏ ͏
Đây là một con thuyền tương đối cổ xưa, thoạt nhìn cực kỳ bình thường. ͏ ͏ ͏
Bất kể là ai nhìn đến nó, đều sẽ theo bản năng cho rằng đây là thuyền bình thường từ rất nhiều năm trước. ͏ ͏ ͏
Bởi vì nhìn từ bên ngoài không thấy có gì đặc biệt. ͏ ͏ ͏
Càng không có người biết, đệ nhất cường giả thời viễn cổ bị táng ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói với Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Đi lên đi, lần này chính là thật sự xa nhà, nhớ thận trọng một chút. ͏ ͏ ͏
Lúc này, đây đi Tiên Sơn, có thể nói là lần Tĩnh Nguyệt đi xa nhất, Thánh địa có muốn chi viện cũng không vào được. ͏ ͏ ͏
Thậm chí đến tìm cũng không thấy. ͏ ͏ ͏
Như thế thật đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì không ai biết các cô phải đi bao lâu mới có thể quay về. ͏ ͏ ͏
Còn về liên hệ, cũng không cách nào làm được. ͏ ͏ ͏
Thứ duy nhất nhận lại chỉ là mở cho các cô một chức năng mới: nói chuyện bằng một chữ. ͏ ͏ ͏
Chẳng có cách nào khác, ấn ký chính là keo kiệt như thế. ͏ ͏ ͏
Có lẽ lại thăng cấp thêm vài lần thì sẽ tốt hơn. ͏ ͏ ͏
Nhưng cho dù chỉ có một chữ, cũng đủ cho các cô báo bình an. ͏ ͏ ͏
Thậm chí Tĩnh Nguyệt còn chuẩn bị mã hóa cho thông tin phản hồi. ͏ ͏ ͏
Chẳng hạn như một là bình an, hai là nguy hiểm, ba là chết ngay bây giờ, tìm người khác làm Thánh nữ đi. ͏ ͏ ͏
Chương 1192Đương nhiên, nếu Tĩnh Nguyệt chết, đại trận Thánh địa có thể bắt lại, đến lúc đó thật sự sẽ phải chọn một Thánh nữ khác. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả lên Tiên Minh thuyền. ͏ ͏ ͏
Đoàn Thánh nữ có ba người. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ chắc chắn phải đi, người cuối cùng đương nhiên lại là Thanh Liên. ͏ ͏ ͏
Những người khác thì quá nhỏ, quá yếu. ͏ ͏ ͏
Tuy rằng cũng đến đây nhưng là không thể lên thuyền. ͏ ͏ ͏
Nhưng các cô ấy cũng không gì oán hận, dù sao tu vi quá yếu, đi cũng chỉ làm vướng chân, chẳng bằng tu luyện thăng cấp cho tốt. ͏ ͏ ͏
Thăng cấp cần thời gian, muốn giống sư tỷ và Thánh nữ sư tỷ là gần như không có khả năng, càng ngày càng không theo kịp tiến độ của hai người đó. ͏ ͏ ͏
Cùng làm Thánh nữ với Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ, thật sự áp lực rất lớn. ͏ ͏ ͏
Cũng may Giang Tả không có áp lực. ͏ ͏ ͏
Ma pháp tiến triển của hắn có thể dễ dàng đuổi kịp các cô. ͏ ͏ ͏
Còn về thực lực tu chân, những người này không ai có thể so với hắn. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên tất nhiên cũng không có hy vọng đuổi kịp Tĩnh Nguyệt cùng với Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Nhưng tu vi của cô còn khá tốt, ra ngoài tu luyện là được. ͏ ͏ ͏
Dì nhỏ của các cô không đi được. ͏ ͏ ͏
Lý do rất đơn giản, Tiên Sơn truyền tin không cho Tam giai trở lên đi cùng. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Tiên Sơn bên kia đã biết các cô muốn đi Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏
Ngay từ đầu chuyện này đã khiến Nguyệt Tịch để ý, chuyện đi Tiên Sơn rất ít người biết, Tiên Sơn lấy tin tức từ đâu chứ? ͏ ͏ ͏
Trong nhà có phản đồ? ͏ ͏ ͏
Không có khả năng, bởi vì thật sự có quá ít người biết. ͏ ͏ ͏
Mãi đến các cô xem lưu danh trên lá thư kia, mới có thể bình thường trở lại. ͏ ͏ ͏
Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏
Đây là một kẻ cao thâm khó đoán, vốn tưởng rằng đã lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng. ͏ ͏ ͏
Nhưng ba nghìn năm trước hắn đột nhiên tỉnh lại, tu vi tăng nhiều, bước một bước qua cửa sinh tử. ͏ ͏ ͏
Không ai biết cảnh giới hiện tại của hắn là gì. ͏ ͏ ͏
Nhưng có một chuyện chắc chắn, đó là hắn cực kỳ mạnh mẽ, biết rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏
Hắn gần như có cách biết được toàn bộ chuyện xảy ra ở giới tu luyện. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và mọi người lên thuyền, chuẩn bị xuất phát. ͏ ͏ ͏
Còn xuất phát như thế nào, không cần người khác nói, Tô Kỳ cũng biết. ͏ ͏ ͏
Vẫn còn vấn đề. ͏ ͏ ͏
Hỏi có đi Tiên Sơn hay không. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đương nhiên chọn có. ͏ ͏ ͏
Sương mù đã hoàn toàn biến mất. ͏ ͏ ͏
Sau khi vẫy tay với bọn người dì nhỏ, Tiên Minh thuyền bắt đầu đi với tốc độ cực kỳ nhanh. ͏ ͏ ͏
Nhìn Tiên Minh thuyền biến mất, Nguyệt Tịch thở dài: ͏ ͏ ͏
- Hy vọng không có việc gì to tát, còn lo lắng hơn lần đầu tiên đưa tiểu Cửu đi học nữa. ͏ ͏ ͏
Sao có thể không lo lắng được cơ chứ, lần này là bốn người, hơn nữa không thể quan tâm được. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam liền nói: ͏ ͏ ͏
- Không, không sao đâu. ͏ ͏ ͏
Có Giang Tả ở đó, hắn không cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì lớn. ͏ ͏ ͏
Cho dù có xảy ra chuyện gì, Giang Tả cũng có thể xử lý được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả và mọi người phát hiện này tốc độ của Tiên Minh thuyền có phần nhanh quá mức, ở trên thuyền mà không có cảm giác gì cả. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Không phải lần trước hai đứa nói thấy được Thiên Ngưng mộ bên trong sao? Dẫn chị vào xem. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dẫn đường, Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên đương nhiên theo sau. ͏ ͏ ͏
Còn Giang Tả đi sau cùng. ͏ ͏ ͏
Con thuyền này hẳn là không có gì nguy hiểm, chỉ là không biết có xuất hiện biến cố gì không. ͏ ͏ ͏
Mọi người xuống tầng thấp nhất rất nhanh. ͏ ͏ ͏
Các cô thấy được tử khí hóa thành hồ, cũng thấy một hòn đảo nhỏ. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi các cô đi xuống lại kinh ngạc phát hiện, trên đảo vốn không có ngôi mộ nào. ͏ ͏ ͏
Không có mộ Tần Thiên, cũng không có mộ Thiên Ngưng. ͏ ͏ ͏
Thậm chí dòng chữ: ͏ ͏ ͏
“Ngươi có tin luân hồi không?” ͏ ͏ ͏
Cũng không còn nữa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Không thể nào, em chính mắt nhìn thấy ở đây, sao đột nhiên không thấy tăm hơi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không đi xuống, mà đi đến đài nhận chủ phía trước. ͏ ͏ ͏
Mộ Tần Thiên biến mất, hắn lại không cảm thấy kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Tần Thiên là Chí cao cường giả, cho dù là thi thể cũng không có chuyện đặt bừa một chỗ nào đó. ͏ ͏ ͏
Cho dù đặt bừa cũng không thể phiêu bạt như thế, vẫn luôn đi cùng bọn họ đến Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏
Càng đừng nói đến mộ Thiên Ngưng mộ cũng ở đây. ͏ ͏ ͏
Còn vì sao lại biến mất, Giang Tả cũng không biết. ͏ ͏ ͏
Trong lòng Giang Tả thở dài, không khỏi hỏi: ͏ ͏ ͏
- Thế giới này không có luân hồi, chẳng lẽ ngươi định cưỡng chế luân hồi sao? ͏ ͏ ͏
Tiên Linh phủ chủ, vẫn luôn là người Giang Tả bội phục. ͏ ͏ ͏
Đời trước như thế, đời này vẫn như vậy. ͏ ͏ ͏
Chương 1193Tiên Linh phủ chủ có thể có tài năng mà hắn không có, hoặc là nói bởi vì vị trí khác nhau nên Tiên Linh phủ chủ thấy được thứ hắn không cách nào nhìn thấy. ͏ ͏ ͏
Chỉ dựa vào việc Tiên Linh phủ muốn Thiên Ngưng thực sự sống lại là biết. ͏ ͏ ͏
Trong đầu hắn tất nhiên đã có phương án và kế hoạch hoàn chỉnh. ͏ ͏ ͏
Chỉ là đến giờ Giang Tả cũng không biết thôi. ͏ ͏ ͏
Lắc đầu, Giang Tả cũng không thèm để ý. ͏ ͏ ͏
Mộ không ở đây cũng tốt, hai thi thể của siêu cấp cường giả rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Đôi khi kia còn là nguy hiểm trí mạng. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả phát hiện một tầng cát ở phía trên. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút tò mò, lúc trước có gì sao? ͏ ͏ ͏
Không kịp nghĩ nhiều, Giang Tả nhanh chóng đưa tay lên phủi, sau đó cát liền bị thổi tan. ͏ ͏ ͏
Mà mặt đất phía dưới lớp cát có khắc một câu: ͏ ͏ ͏
“Ngươi là ai? Vận khí tốt hay tu vi mạnh? Hay là không gì cả?” ͏ ͏ ͏
Thấy câu này, Giang Tả hơi sửng sốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Cho nên, Tiên Linh Phủ chủ không những để lại hậu thủ, mà còn để lại không chỉ một người? ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả cũng rất muốn hỏi, rốt cuộc hắn có phải là một người trong số đó không? ͏ ͏ ͏
Bất kể là đời trước hay kiếp này, cuộc đời của hắn đều là một truyền kỳ. ͏ ͏ ͏
Vừa mạnh mẽ, lại vừa có may mắn. ͏ ͏ ͏
Nếu đúng như thế, vậy tại sao đời trước hắn không đi theo quỹ đạo của Tiên Linh Phủ chủ chứ? ͏ ͏ ͏
Có lẽ nói, hắn luôn đi theo quỹ đạo của mình? ͏ ͏ ͏
Nếu như thế, tại sao Tiên Linh Phủ chủ lại thất bại? ͏ ͏ ͏
Hoặc là hắn căn bản không phải là hậu thủ của Tiên Linh Phủ chủ? ͏ ͏ ͏
Nếu như thế thì rốt cuộc hậu thủ là ai? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hơi tò mò. Hiện tại hắn không phát hiện được người lợi hại nào, trừ phi hậu thủ kia đang ẩn núp trong bóng tối. ͏ ͏ ͏
Điều này quả thực cũng rất có khả năng. Dù sao Giang Tả cũng chẳng bao giờ để tâm vào những chỗ khác. ͏ ͏ ͏
- Thật sự muốn nghe Tiên Linh Phủ chủ nói một chút xem rốt cuộc hắn ta đã làm gì? Có ảnh hưởng đến hiện tại hay không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả tự nói. ͏ ͏ ͏
Nếu như không ảnh hưởng đến hiện tại, vậy hắn phải thất vọng rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu như có thể chính tai nghe Tiên Linh Phủ chủ nói hắn chính là hậu thủ, như vậy Giang Tả còn thích thú hơn nữa. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả rất muốn nhanh chóng nhìn thấy U Ti, hoặc là xem video có liên quan sớm một chút. ͏ ͏ ͏
Lúc này, mấy người Tô Kỳ cũng tới nơi. ͏ ͏ ͏
Không nhìn thấy mộ của anh em nhà họ Tần, đứng ở dưới đó chờ thì đúng là vô cùng nhàm chán. ͏ ͏ ͏
Dù sao dưới đó cũng rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đi tới bên cạnh Giang Tả, nói: ͏ ͏ ͏
- Anh nhìn chằm chằm mặt bàn làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả nhìn lại vị trí vừa rồi, hắn phát hiện không còn bụi cát nữa, chữ cũng không thấy đâu nữa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi thấy trên này có cát. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn trắng mắt: ͏ ͏ ͏
- Cát thì có gì đẹp mà nhìn, em không đẹp sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả mặt không biến sắc nói: ͏ ͏ ͏
- Phía sau em có người. ͏ ͏ ͏
Ý hắn là, em có thể rụt rè một chút được không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lè lưỡi, sau đó hội họp với mấy người Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Giang Tả lại nhìn lại vị trí lúc nãy, cát lại xuất hiện, chữ cũng xuất hiện theo. ͏ ͏ ͏
- Là vì ấn ký Thánh nữ dự khuyết sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả như có điều suy nghĩ, nhưng hắn không cách nào lấy ấn ký ra xem được. ͏ ͏ ͏
Nếu như thực sự như vậy, nhóm Thánh nữ kia sẽ không phải hậu thủ cuối cùng. ͏ ͏ ͏
Cùng lắm là đóng vai trò cứu thế mà thôi. ͏ ͏ ͏
Còn có một khả năng nữa, chỉ có hậu thủ mới thấy được. ͏ ͏ ͏
Nhưng câu vừa rồi, một là ai cũng không phải, hai là phủ định khả năng này. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả nở nụ cười: ͏ ͏ ͏
- Mặc kệ có phải là tôi hay không, tôi sẽ làm hậu thủ của ông. ͏ ͏ ͏
Hoặc có thể là không quan trọng sao? ͏ ͏ ͏
Không quan trọng. ͏ ͏ ͏
Bởi vì có rất nhiều chuyện, với Giang Tả chỉ là tiện tay mà thôi. ͏ ͏ ͏
Cho dù không tiện, thì làm hậu thủ có làm sao? ͏ ͏ ͏
Mặc kệ kiếp này hay là đời trước, Tiên Linh Phủ chủ đều có ân với hắn. ͏ ͏ ͏
Như vậy, làm hậu thủ không phải là việc đương nhiên sao? ͏ ͏ ͏
- Cười ngơ ngẩn gì vậy? Đi ra ngoài thôi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ phất tay với Giang Tả một cái. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên là Giang Tả đi theo cô. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả đi rồi, cát và chữ lại lần nữa biến mất. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Lần nữa đi tới trước boong tàu, Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏
- Thế mà lại không gặp được, cũng không biết còn có cơ hội nhìn thấy nữa hay không? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tĩnh Nguyệt sư tỷ, mộ của người khác, có nhìn thấy hay không không quan trọng vậy chứ? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Quan trọng chứ. Đó là Tần Thiên đấy, là Chúa cứu thế thời kỳ Viễn cổ. Chỉ cần bái tế một chút, chị có thể quay về chém gió với sư phụ rất lâu đấy. ͏ ͏ ͏
Hết cách rồi, cũng chỉ có thể nói chuyện với các cô ấy thôi, vẫn phải giữ vững hình tượng Thánh nữ chứ. ͏ ͏ ͏
Mấy người trong nhà biết cô là người thế nào là được rồi. ͏ ͏ ͏
Nếu không rất có thể sẽ không ra nổi cấm địa. ͏ ͏ ͏
Trừ phi có nhiệm vụ. ͏ ͏ ͏
Chương 1194Giang Tả cạn lời, việc này có gì đáng để khoe khoang chứ? ͏ ͏ ͏
Linh bài Tần Vũ Vương này là hắn mang về đấy. ͏ ͏ ͏
Hắn đã từng khoe khoang chưa? ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả cũng rất tò mò, thiên địa đại thế kia là do ai lập nên? ͏ ͏ ͏
Sau đó, cuối cùng cũng sụp đổ, hay là rời đi, không ai có thể biết được. ͏ ͏ ͏
Thời điểm đó Giang Tả quá yếu, đây đều là những chuyện không thể làm gì được. ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn được hoàn toàn là dựa vào Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Nói đến Hồng Thự, Giang Tả liền nhớ ra, Hồng Thự còn chưa đưa ra. ͏ ͏ ͏
- Hồng Thự và Đoạn Kiều đâu? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tô Kỳ cũng nhớ ra: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, Hồng Thự và Đoạn Kiều đâu? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên đưa Hồng Thự và Đoạn Kiều ra, nói: ͏ ͏ ͏
- À, đây nè. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sao lại ở trên người Thanh Liên? Ồ, chị biết rồi. ͏ ͏ ͏
Sư tỷ của cô cũng là một ác nhân, Hồng Thự vô cùng sợ cô ấy. ͏ ͏ ͏
Lần nào gặp cũng bị thương. ͏ ͏ ͏
Ở trên người Tĩnh Nguyệt, áp lực của Hồng Thự rất lớn. ͏ ͏ ͏
Mà áp lực của Đoạn Kiều cũng rất lớn. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự vừa ra liền kêu lên với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Cạc cạc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười cười, sau đó cầm lê linh quả cho Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự vô cùng vui sướng, đã lâu không được ăn cái này rồi. ͏ ͏ ͏
Nó ôm lấy quả lê, không nỡ ăn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Ngươi không ăn là ta ăn đấy. ͏ ͏ ͏
Hồng Thự bị Tô Kỳ dọa, sau đó lập tức ăn. Không ăn sẽ bị nữ chủ nhân ăn mất, chuyện này đã xảy ra không chỉ một hai lần rồi. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ thả Đoạn Kiều và Hồng Thự xuống đất, nói: ͏ ͏ ͏
- Các ngươi tự chơi đi, đừng có để bị rơi xuống nước. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều khẳng định: ͏ ͏ ͏
- Sẽ không đâu. ͏ ͏ ͏
Sau đó, liền truyền tống Hồng Thự đi tới bên cầu, sau đó rất tự nhiên mà bắt đầu câu cá. ͏ ͏ ͏
Tốt nhất là có thể câu được ngọc bảo. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn truyền tống của Đoạn Kiều, nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là khí linh sao? Gọi là Đoạn Kiều hả? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Em đã từng tra tư liệu rồi, không có tên này. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần tra cũng biết. Đây không phải là Khí Linh mà là truyền tống. Rất nhiều cường giả đều không làm được điều này. Hơn nữa nó câu cá có thể câu được long châu, đây cũng không phải là lợi hại bình thường đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cũng nói: ͏ ͏ ͏
- Ừm, Đoạn Kiều có thể câu được rất nhiều thứ, trên người nó cũng không thiếu pháp bảo. Thiếp thân trữ vật của chị cũng là Đoạn Kiều cho đấy. Được rồi, nhân dịp mọi người đều ở đây, chị cũng muốn cho Thanh Liên một cái, không biết có không. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Tô Kỳ, đã đi tới rồi, cô há miệng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần để ý. Với sư tỷ của em ấy mà, một pháp bảo có khi còn không bằng mấy triệu. Đến lúc đó em có thể thanh toán mấy trăm tiền điện thoại cho đôi vợ chồng trẻ sư tỷ nhà em là được rồi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên hơi lo lắng: ͏ ͏ ͏
- Có phải là ít quá không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Khoảng đó thôi, nhiều quá sư tỷ em sẽ đau lòng đấy. Ngoài tiểu Giang ra, bình thường nó cũng đâu có gọi điện thoại cho người khác. ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, Tô Kỳ không hay gọi điện cho mọi người lắm. ͏ ͏ ͏
Số liên lạc trong danh bạ đều có thể đếm được. ͏ ͏ ͏
Mấy trăm ngàn tiền điện thoại cũng có thể dùng được rất lâu. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên gật đầu, sau đó Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Tiện tay cho chị đây vài tỷ đi. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Hắn đứng một bên nghe không nổi nữa rồi. Tĩnh Nguyệt như thế có ổn không đấy? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà gia đình bọn họ đều là người bình thường, nhiều quá thì hơi khoa trương, nhiều lắm cũng chỉ sáu bảy trăm mà thôi. ͏ ͏ ͏
Dù sao Giang Tả cũng không gọi điện nhiều. ͏ ͏ ͏
Cho dù có gọi điện thoại cũng trò chuyện lâu, trừ phi là gọi điện thoại cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng gần đây hai người gần như đều ở cạnh nhau, không có gì cần trò chuyện điện thoại cả. ͏ ͏ ͏
Có điều, Giang Tả phát hiện, thì ra người Thánh địa lại giàu có như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng tại sao Tô Kỳ lại nghèo như thế? ͏ ͏ ͏
Nhưng mà nghĩ lại cũng không phải. ͏ ͏ ͏
Lúc đi học, nhà Tô Kỳ ở cũng không kém, hơn nữa lại còn ở một mình. ͏ ͏ ͏
Sau khi kết hôn, cô không khác gì từ bỏ tất cả, chỉ tình nguyện làm người thường cùng Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tô Kỳ cầm một cái túi nhỏ đi tới. ͏ ͏ ͏
"Đoạn Kiều nói chỉ còn cái này là tốt, tuy không đẹp lắm nhưng vẫn rất tiện lợi." Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên sao có thể ghét bỏ được? ͏ ͏ ͏
Đương nhiên là cô rất vui mừng cảm ơn Tô Kỳ và Giang Tả rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lần này hoàn toàn vô cảm. ͏ ͏ ͏
Hắn có mộng tinh thạch, từ lâu đã xem thường mấy thứ này rồi. ͏ ͏ ͏
Tốc độ của thuyền rất nhanh, có điều bọn họ cũng biết sau bao lâu thì mới tới đích. ͏ ͏ ͏
Để có thể sẵn sàng bất cứ lúc nào, cả ba dự định sẽ tu luyện một lát. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ chủ yếu là do linh khí bị tiêu hao hết nên cô cần hồi phục lại. ͏ ͏ ͏
Các Nguyên tố ma pháp của Giang Tả chỉ có thể tự nó khôi phục ͏ ͏ ͏
Hắn không thể can thiệp được. ͏ ͏ ͏
Chuyện này là thật. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, Hỏa Nguyên tố tiểu đệ khôi phục rất nhanh, sẽ không mất nhiều thời gian để hồi phục đến đỉnh điểm. ͏ ͏ ͏
Sau đó, tiếp tục đọc sách ma pháp. ͏ ͏ ͏
Cho nên Giang Tả không cần tự mình thiền định để hồi phục. ͏ ͏ ͏
Chương 1195Sau khi họ bắt đầu thiền định, Giang Tả đi tới mũi thuyền. ͏ ͏ ͏
Thực ra hắn không có suy nghĩ gì, hắn chỉ muốn xem xem có thể nhìn thấy Tiên Sơn không mà thôi. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua, khi bắt đầu đi tới mũi thuyền, hắn phát hiện trên mũi thuyền lại có một lớp cát. ͏ ͏ ͏
Trong khoảnh khắc nhìn thấy lớp cát đó, Giang Tả liền nở nụ cười. ͏ ͏ ͏
Có chút thú vị. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phất tay một cái, lớp cát lại một lần nữa vén lên, trên mặt mũi thuyền xuất hiện một câu: ͏ ͏ ͏
"Ngươi biết không? Có thể lên chiếc thuyền này, có nghĩa là, ngươi có liên quan tới ta." ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhíu mày, đây là một câu nói chẳng có chút bổ ích nào cả, có quá nhiều vấn đề liên quan. ͏ ͏ ͏
Không nói đến việc mình cưới Thánh nữ dự khuyết, mà Tiên Thiên tam khí đều có liên quan tới hắn. ͏ ͏ ͏
Cái này chẳng có giá trị tham khảo gì cả. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hắn muốn xem ở đây có bao nhiêu lớp cát. ͏ ͏ ͏
Bên dưới những lớp cát đó có bao nhiêu tin tức? ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi dạo trên boong thuyền một vòng, sau đó lại nhìn thấy lớp cát ở mép boong thuyền. ͏ ͏ ͏
Lần này có nhiều chữ hơn. ͏ ͏ ͏
"Ngươi là người may mắn? Hoặc ngươi là người có tu vi cao? ͏ ͏ ͏
Nếu là người may mắn, ngươi có thể chọn vào cửa rẽ trái. ͏ ͏ ͏
Nếu là người có tu vi cao, ngươi có thể chọn vào cửa rẽ phải. ͏ ͏ ͏
Nếu như ngươi không may mắn, tu vi không cao, đề nghị ra cửa rẽ phải. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu ngươi có tu vi cao, lại may mắn, đề nghị ngươi làm người đàng hoàng một chút." ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏
Khi Tiên Linh Phủ chủ sắp xếp những thứ này, hẳn là tâm trạng hắn ta rất khoái trá. ͏ ͏ ͏
Còn có thể đùa giỡn nữa. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả không chút do dự, trực tiếp vào cửa rẽ trái. ͏ ͏ ͏
Ngay từ đầu, bọn họ đều vào cửa đi thẳng. ͏ ͏ ͏
Vậy rẽ trái thì sẽ gặp phải điều gì? ͏ ͏ ͏
Có liên quan gì đến may mắn sao? ͏ ͏ ͏
Sau khi xoay người, Giang Tả chỉ nhìn thấy một hành lang thông thường. ͏ ͏ ͏
Hành lang rất ngắn, chỉ khoảng chừng mười bước, nhưng lại lộ ra sát khí. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không thèm để ý, trực tiếp bước đi. Tốc độ của hắn rất chậm, đi từng bước về phía trước. Quả nhiên, lúc đi đến đối diện, hắn đã đi đúng mười bước. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, vận khí của hắn cực kỳ tốt. ͏ ͏ ͏
Lúc này, hắn lại nhìn thấy một lớp cát. Sau khi phất tay, nội dung mới hiện ra. ͏ ͏ ͏
"Có thể nhìn thấy được, đã cho thấy ngươi vô cùng may mắn. Như vậy trải nghiệm thêm một lần nữa đi. Quay trở lại, nếu như có thể quay lại thành công, hãy vào khoang thuyền." ͏ ͏ ͏
Giang Tả làm theo câu nói kia, sau đó tiếp tục quay lại. ͏ ͏ ͏
Mà khi Giang Tả quay trở lại, hắn cảm giác con thuyền có thay đổi. Có lẽ nên nói là có vật gì đó xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Lúc này, không giống như trước đó. ͏ ͏ ͏
Thủ đoạn thật kỳ diệu. ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn vẫn rất may mắn. ͏ ͏ ͏
Tại sao lại nói như thế? ͏ ͏ ͏
Bởi vì vừa rồi hành lang trống không, ở đó chỉ có hai tấm gỗ to bằng viên gạch không ngừng chuyển động. ͏ ͏ ͏
Mỗi bước đều phải giẫm lên tấm ván gỗ. Nếu không giẫm trúng sẽ bị rơi thẳng xuống dưới, rơi xuống đến đâu thì Giang Tả cũng không biết. ͏ ͏ ͏
Vừa rồi hắn lại không để ý tới tấm ván gỗ. ͏ ͏ ͏
Hoàn toàn dựa vào vận may mà đi thôi. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, vận may của hắn vô cùng tốt. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà mỗi tháng đều phải chia vận may cho Tô Kỳ, có lẽ cũng không còn mạnh mẽ bao nhiêu. ͏ ͏ ͏
Ít nhất là không mạnh được như đời trước. ͏ ͏ ͏
Cũng chỉ có thể chơi mấy trò chơi nho nhỏ như thế này. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả liếc mắt nhìn mấy người Tô Kỳ, nói với Đoạn Kiều: "Để ý các cô ấy cẩn thận." ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều cách xa như thế, giọng Giang Tả lại nhỏ, suýt chút nữa là không nghe được gì rồi. ͏ ͏ ͏
Không nghe thấy thì sẽ thế nào? ͏ ͏ ͏
Chắc không có gì đâu nhỉ, dù sao nếu có việc, nó nhất định phải cầu cứu. ͏ ͏ ͏
Nhìn nữ chủ nhân gặp nguy hiểm mà không làm gì, đây là chuyện không thể nào. ͏ ͏ ͏
Thấy đại ma đầu rơi vào nguy hiểm mà không làm gì, việc này có thể. ͏ ͏ ͏
Đại ma đầu thì không nói làm gì, thế nhưng nữ chủ nhân thì không được, đây là việc phải dùng cả tính mạng để bảo vệ. ͏ ͏ ͏
Bởi vì chọc tới đại ma đầu, chúng nó đừng mong sống tốt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không để ý đến Đoạn Kiều đang suy nghĩ, đi thẳng xuống dưới. ͏ ͏ ͏
Lần này Giang Tả bước vào, trời vẫn chưa sáng lắm. ͏ ͏ ͏
Hắn lại lần nữa đi tới giữa đài. ͏ ͏ ͏
Lúc này, hắn lại nhìn thấy lớp cát kia. ͏ ͏ ͏
Lại lần nữa nhìn thấy câu nói đó. ͏ ͏ ͏
"Ngươi sẽ là kẻ nào đây? ͏ ͏ ͏
Là kẻ may mắn, hay là người tu vi mạnh? ͏ ͏ ͏
Hay cả hai đều không phải?" ͏ ͏ ͏
Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, hắn đã hiểu sai rồi sao? ͏ ͏ ͏
Đây có phải là sự lựa chọn trước đó không? ͏ ͏ ͏
Là may mắn hay là tu vi cao? ͏ ͏ ͏
Đều không phải, là vận may không tốt, tu vi lại thấp? ͏ ͏ ͏
Hay là hắn giống như trước đó, không biết lúc trước đã chọn gì? ͏ ͏ ͏
Nói thế nào nhỉ, hắn cảm thấy hơi mất mặt, uổng công ngay từ đầu đã nghĩ nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà hắn không quá để ý đến điều này, mà trực tiếp nhìn xuống. ͏ ͏ ͏