Lão Bà Ta Là Thánh Nữ (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 1196

Chương 1196

Chỉ liếc nhìn một cái, Giang Tả liền bay luôn xuống. ͏ ͏ ͏

Lúc đi xuống, Giang Tả lại nhìn thấy mộ của hai anh em Tần Thiên. ͏ ͏ ͏

"Quả thực rất bản lĩnh. Thủ đoạn của Tiên Linh Phủ chủ thật là thú vị." Giang Tả lẩm bẩm. ͏ ͏ ͏

Nhưng chỉ nhìn cái này thì có ích gì? ͏ ͏ ͏

Suy nghĩ một chút, Giang Tả lại bay lên. Hắn nghĩ phải tìm nơi có cát, hơn nữa cát này rất có thể sẽ chỉ hướng mộ của anh em Tần Thiên. ͏ ͏ ͏

Nó đột nhiên trở nên rất thú vị. ͏ ͏ ͏

Sau khi bay lên, Giang Tả mới bắt đầu kiểm tra xung quanh, sau đó phát hiện có một lớp cát ở phía sau một góc. ͏ ͏ ͏

"Cảm giác được cát mới chính là mấu chốt sao? Như vậy hãy trả lời ta một câu hỏi." ͏ ͏ ͏

Giang Tả vô cùng kinh ngạc, câu hỏi, ở đây chắc không có mục đích gì đấy chứ? ͏ ͏ ͏

Hắn phải trả lời thế nào đây? ͏ ͏ ͏

Không cần suy nghĩ nhiều, Giang Tả trực tiếp kiểm tra câu hỏi. ͏ ͏ ͏

Câu hỏi sẽ nằm dưới câu đó. ͏ ͏ ͏

"Ngươi có tin thế giới có luân hồi không?" ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày. Câu hỏi này hắn đã nhìn thấy phía dưới rồi, đáp án của Tiên Linh Phủ chủ là không tin. ͏ ͏ ͏

Mà hắn cũng đã từng trả lời rồi, hắn chưa từng thấy luân hồi. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Giang Tả không trả lời, bởi vì hắn biết tiếp theo nên đi đâu để thấy cát. ͏ ͏ ͏

Giang Tả bay xuống phía dưới. Hắn không đi trên đảo, mà là nhìn tầng nham thạch phía trên đảo. ͏ ͏ ͏

Nơi này có chữ viết bằng máu mà Tiên Linh Phủ chủ lưu lại. ͏ ͏ ͏

Nhìn những chữ viết bằng máu này, Giang Tả luôn cảm thấy Tiên Linh Phủ chủ có cảm giác không cam lòng. ͏ ͏ ͏

Không tin sao? ͏ ͏ ͏

Phía sau không thể có gì khác sao? ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả nhìn thấy lớp cát mới, phất phất tay, lại là chữ mới. ͏ ͏ ͏

"Ta có một yêu cầu quá đáng. Ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, thế nhưng đổi lại, ngươi phải chiến đấu vì nhân loại. ͏ ͏ ͏

Theo suy đoán của ta, chiến trường rất có khả năng sẽ mở ra. ͏ ͏ ͏

Nếu như ngươi nghi ngờ, có thể xem trận chiến thời viễn cổ đó. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, ta ở trên thuyền, ngươi không thể nói dối để qua mặt ta." ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhíu mày, chiến trường rất có thể sẽ mở ra sao? ͏ ͏ ͏

Thiên Bi thần chiến sao? ͏ ͏ ͏

Điều duy nhất có thể khiến Tiên Linh Phủ chủ để ý là, chỉ có Thiên Bi thần chiến sao? ͏ ͏ ͏

Cho nên hắn ta cần có cường giả, hoặc là người có vận may tốt? ͏ ͏ ͏

Vận may tốt thiếu sức mạnh, vậy sức mạnh cường đại kia thiếu cái gì? ͏ ͏ ͏

Thiếu vận may sao? ͏ ͏ ͏

Tiên Linh Phủ chủ có thể cho sao? ͏ ͏ ͏

Thực ra Giang Tả không suy nghĩ nhiều, dù sao hiện tại hắn quả thực không mạnh. ͏ ͏ ͏

Cũng không có cách nào đi xác minh mục tiêu của cường giả là gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng hướng đi khác nhau, câu mà hắn nhìn thấy có lẽ cũng không giống nhau. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả liền rơi xuống. ͏ ͏ ͏

Tin tức vừa rồi mà Tiên Linh Phủ chủ tiết lộ, là có thể nhìn thấy Thiên Bi thần chiến. ͏ ͏ ͏

Vậy nhìn thấy ở đâu đây? ͏ ͏ ͏

Giang Tả đặt mục tiêu vào lăng mộ của Tần Thiên. Dù sao Tần Thiên cũng đã trải qua phần lớn chiến tranh, nếu như muốn thấy gì đó, thì nơi thích hợp nhất đương nhiên là lăng mộ của hắn ta. ͏ ͏ ͏

Quan trọng hơn là, Tần Thiên Ngưng lại là người mà Tiên Linh Phủ chủ thích, xem từ bà ấy rõ ràng là không thích hợp. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả xuống đó, hắn nhìn thấy một lớp cát trên bia mộ Tần Thiên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vươn tay nhẹ nhàng gạt đi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, hắn cảm thấy ý thức của mình chìm vào trong đó. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nghĩ ra cũng là chuyện trong suy nghĩ. ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn xuất hiện trên chiến trường rộng lớn. ͏ ͏ ͏

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một đầu Huyền Vũ khổng lồ đang cố thủ trước mặt. ͏ ͏ ͏

Một hàng phòng ngự mạnh mẽ được khởi động quanh người nó. ͏ ͏ ͏

Vô số người đang tấn công lớp phòng ngự khổng lồ này. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả thấy trong lớp phòng ngự này, vô số linh thú đang ùn ùn kéo tới, chủng loại nhiều không kể xiết. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đặc điểm duy nhất là chúng đều vô cùng mạnh mẽ, con yếu nhất cũng đạt tới Lục giai. ͏ ͏ ͏

Cửu giai lại càng nhiều hơn. ͏ ͏ ͏

- Giết cho ta, giết cho đến khi chúng run sợ, giết cho đến khi chúng hoảng loạn. Để những kẻ bên ngoài này biết được uy danh Ngự Linh Tông của ta. Để bọn chúng hiểu rằng, một khi Ngự Linh Thắng ta vừa xuất hiện, kẻ nào dám tranh phong, kẻ nào có thể tranh phong? ͏ ͏ ͏

Giọng nói thật lớn truyền ra từ trong vòng phòng ngự. ͏ ͏ ͏

Giang Tả vô cùng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Giọng nói này hắn đã từng nghe thấy rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lập tức tới gần, phát hiện đó là một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới. ͏ ͏ ͏

Nhìn qua như lão ăn mày. ͏ ͏ ͏

Người khai sáng Ngự Linh Tông, Giang Tả đã từng gặp người này. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Giang Tả chỉ nhìn thấy hắn ta, chứ không nhìn thấy những cường giả khác. ͏ ͏ ͏

Nhất là Tần Thiên, hắn không nhìn thấy vị mạnh nhất thời viễn cổ này ở đây. ͏ ͏ ͏

Ở đây đại đa số đều là đệ tử Ngự Linh Tông và vô số linh thú. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ nhất tộc cũng có một chút. ͏ ͏ ͏

Nhưng không nhiều lắm. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Huyền Vũ nhất tộc dường như phái ra thủy tổ. ͏ ͏ ͏

Con Huyền Vũ khổng lồ này có lẽ là Huyền Vũ thủy tổ. ͏ ͏ ͏

Chương 1197

Thực ra đây là lần đầu tiên Giang Tả nhìn thấy thánh thú tham gia chiến trường. ͏ ͏ ͏

Chiến trường bên dưới rất khốc liệt, cho dù là hỗn chiến vô tận nhưng Ngự Linh Tông cũng không bị loạn, hơn nữa vẫn luôn xông về phía trước, căn bản không có ai lùi lại. ͏ ͏ ͏

- Rất mạnh, Ngự Linh Tông lúc này, quả thực rất mạnh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn tất cả, nói. ͏ ͏ ͏

Ngự Linh Tông hiện tại và Ngự Linh Tông lúc trước mà hắn biết hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc. Thậm chí hoàn toàn không thể so sánh. ͏ ͏ ͏

Đệ tử Ngự Linh Tông ở đây không ít, hơn nữa người này so với người kia càng mạnh mẽ hơn, có chừng mười người Cửu giai. ͏ ͏ ͏

Đây là tông môn hùng mạnh đến mức nào chứ? ͏ ͏ ͏

Một tông môn có thể cứng rắn chống lại đông đảo cường giả như vậy, Ngự Linh Tông cũng đủ để tự hào. ͏ ͏ ͏

Nhưng theo thời gian trôi qua, Giang Tả thấy đối phương bắt đầu có thêm cường giả nhập cuộc. ͏ ͏ ͏

Người của Ngự Linh Tông bắt đầu rơi vào trận chiến khốc liệt. ͏ ͏ ͏

Đại chiến kéo dài rất lâu, ít nhất phải đến một ngày một đêm. ͏ ͏ ͏

Người của Ngự Linh Tông rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa. ͏ ͏ ͏

Lúc này, một nhóm Ngự Linh Tông đi ra, thay thế cho những đệ tử và linh thú bị thương. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn thoáng qua, phát hiện tuy rằng Ngự Linh Tông rất mạnh, thế nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương. ͏ ͏ ͏

Mọi người hiện tại chỉ có thể coi như là một rắc rối nhỏ mà thôi. ͏ ͏ ͏

Ngay cả một vị Đại Đạo giả ra tay cũng không có. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn rất lâu, mãi đến ngày thứ hai, người của Ngự Linh Tông lại phải tiếp viện một lần nữa, bởi vì họ đã bắt đầu thua rồi. ͏ ͏ ͏

Một khi tình trạng này còn kéo dài, họ thực sự sẽ bại trận. ͏ ͏ ͏

Bên kia rõ ràng vẫn còn mâu thuẫn, một khi đã thống nhất sẽ hoàn toàn nghiêng về một bên. ͏ ͏ ͏

Ngày thứ ba. ͏ ͏ ͏

Người bên Ngự Linh Tông vừa chiến vừa lui, rất nhiều người bị thương đã bị đưa về. ͏ ͏ ͏

Mà lúc này, có người đi tới bên cạnh lão ăn mày, nói: ͏ ͏ ͏

- Huyết Yêu đã bỏ trốn, lỗ hổng bên kia đã bại lộ rồi. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Phái người của chúng ta qua đó, có chết cũng nhất định phải phòng thủ được. ͏ ͏ ͏

Người kia nhận mệnh rời đi. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày đứng đó, Huyền Vũ thủy tổ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Chỉ đi phòng thủ thôi sao? Không xử lý Huyết Yêu? ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Huyết Yêu phụ thuộc vào nhân loại, hôm nay là ngày thứ ba, bọn họ đã bỏ quá nhiều công sức, bỏ chạy là điều đương nhiên. Chí ít cũng tốt hơn so với việc không bỏ chút sức lực nào. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ thủy tổ không nói gì nữa. ͏ ͏ ͏

Chỉ có điều, không lâu sau, người vừa báo tin đã trở về. ͏ ͏ ͏

- Chưởng môn, không xong rồi. Hình như Huyết Yêu bị xúi giục rồi. ͏ ͏ ͏

Ầm! ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày trực tiếp đập nát tảng đá trước mặt, cả giận nói: ͏ ͏ ͏

- Dù bọn chúng có ngu xuẩn, thì cũng nên có mức độ thôi chứ? ͏ ͏ ͏

- Phải làm sao bây giờ? Hai bên của chúng ta đều có địch rồi. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày nói: ͏ ͏ ͏

- Lão Ngưu, ngươi đi, giáng cho chúng một chưởng trí mạng, sau đó kêu chúng cút, nếu không giết không tha. ͏ ͏ ͏

Lúc này, linh thú nhỏ rời khỏi lão ăn mày. ͏ ͏ ͏

Nhưng mới chưa đi được hai bước, lão ăn mày lại nói: ͏ ͏ ͏

- Làm xong chuyện này ngươi có thể quay về, ngươi cũng gần như phế rồi. ͏ ͏ ͏

Lão Ngưu không nói gì, chỉ đi giải quyết Huyết Yêu. ͏ ͏ ͏

Ngay thứ ba trôi qua một cách vô cùng gian nan, thế nhưng vẫn vững vàng vượt qua. ͏ ͏ ͏

Đến ngày thứ tư, Ngự Linh Tông gần như sụp đổ, họ không thể chiến đấu với những người đó nữa. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người đều trọng thương, gần như không thể xuất chiến nữa. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày nhìn tất cả những việc này một cách tức giận, thế nhưng hắn ta vẫn không thể di chuyển. Một khi hắn di chuyển, người của đối phương cũng sẽ dời theo, đến lúc đó căn bản không có hy vọng phòng thủ nữa. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nếu không ra tay, thì chỉ có thể để mặc cho đối phương tấn công phòng ngự của Huyền Vũ thủy tổ, việc này đâu khác nào chờ chết? ͏ ͏ ͏

Lúc này, những người của Ngự Linh Tông bị thương nặng bước ra. ͏ ͏ ͏

Trong bọn họ có năm người Cửu giai, tất cả đều là những cường giả chân chính. ͏ ͏ ͏

- Chưởng môn, để chúng tôi đi đi. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Các ngươi bị thương quá nặng. ͏ ͏ ͏

Có người trong đó cười nói: ͏ ͏ ͏

- Chưởng môn nói đùa rồi, vết thương không nặng như vậy, chúng tôi có thể đi được. ͏ ͏ ͏

-:Đúng thế chưởng môn. Mấy hôm nay chúng tôi căn bản không đóng góp được gì. Nhưng hiện tại đang là lúc chúng ta thiếu lực lượng. Chúng tôi không thể nhìn nơi này bị phá hủy. Chúng tôi vẫn còn có thể cống hiến sức lực. ͏ ͏ ͏

- Chưởng môn đừng nên do dự, để chúng tôi đi đi. Ngự Linh Tông chúng ta không có ai là tham sống sợ chết. Lúc đi ra chưởng môn chẳng phải đã nói, chuyến đi này chính là cả đời sao? ͏ ͏ ͏

- Chúng tôi không sợ hãi. ͏ ͏ ͏

Chương 1198

Lão ăn mày im lặng, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏

- Các ngươi còn nguyện vọng gì không? ͏ ͏ ͏

Lúc này, những đệ tử Ngự Linh Tông bị trọng thương dẫn theo linh thú cũng bị trọng thương đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

Bọn họ đưa lưng về phía lão ăn mày, phất tay một cái: ͏ ͏ ͏

- Nguyện vọng của chúng tôi đương nhiên là mong các sư huynh đệ đoàn tụ với chúng tôi muộn một chút. ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên, càng hy vọng hơn là nhân loại chúng ta giành được thắng lợi cuối cùng. Chưởng môn, nếu thắng thì nhớ nói cho chúng tôi biết. ͏ ͏ ͏

- Đi, chiến đấu vì Ngự Linh Tông, chiến đấu vì vinh quang của nhân loại. Để lại dấu vết của Ngự Linh Tông chúng ta ở đây. ͏ ͏ ͏

Lúc này, hơn mười luồng sáng lao ra, mỗi luồng sáng đi tới một hướng khác nhau. ͏ ͏ ͏

Nhưng có một điều giống nhau là, ánh sáng đi đến đâu thì sẽ có tiếng nổ, nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ kẻ thù. ͏ ͏ ͏

Tất cả người và thú bị trọng thương lúc này, đều lựa chọn tự bạo, quét sạch kẻ địch. ͏ ͏ ͏

Lựa chọn cống hiến chút sức lực cuối cùng. ͏ ͏ ͏

Mục đích là để tranh thủ thời gian. ͏ ͏ ͏

Để bảo vệ trạm gác cực kỳ quan trọng này. ͏ ͏ ͏

Bảo vệ được nó tương đương với việc bảo vệ được cả nhân loại. ͏ ͏ ͏

Ngày thứ tư, rất nhiều người đã chết. ͏ ͏ ͏

Người của Ngự Linh Tông đã giảm hơn một nửa. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng bọn họ kiên trì đến ngày thứ năm. ͏ ͏ ͏

Mà ngay khi bắt đầu ngày thứ năm, lão ăn mày đã ra tay. ͏ ͏ ͏

Có lẽ Đại Đạo giả bên phía đối phương rốt cuộc cũng định ra tay, hơn nữa hình như bọn họ đã bàn bạc xong, với sức mạnh mạnh mẽ trước nay chưa từng có. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng đó nhìn tất cả. ͏ ͏ ͏

Người của Ngự Linh Tông lúc này, không thể thay phiên được, vì nhân số không đủ. ͏ ͏ ͏

Lúc này, chỉ cần bị thương nặng, chỉ cần đủ người cùng cấp, bọn họ đều trực tiếp lựa chọn tự bạo. ͏ ͏ ͏

Không ngăn được. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều biết, bọn họ đã không ngăn được nữa. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng không có ai bỏ cuộc, không có ai có suy nghĩ trốn thoát, càng không có ai lộ ra biểu cảm mềm yếu. ͏ ͏ ͏

Trong mắt mọi người tràn đầy sự hung ác tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày nói không sai, Ngự Linh Tông không có ai sợ chết cả. ͏ ͏ ͏

Bình yên vạn thế đâu chỉ có một phần của Ngự Linh Tông bọn họ. ͏ ͏ ͏

Chiến trường viễn cổ là một không gian vô cùng đặc thù. Lão ăn mày một mình chống lại mấy Đại Đạo giả, thậm chí còn có cả chủ nhân bia trời. ͏ ͏ ͏

Đối mặt với nhiều Đại Đạo giả như thế, lão ăn mày căn bản không phải là đối thủ của họ. Việc hắn ta có thể làm là liều mạng ngăn chặn những người này. ͏ ͏ ͏

Đại chiến giằng co rất lâu, mãi đến đêm ngày thứ năm. ͏ ͏ ͏

Đám người lão ăn mày đã lui về. ͏ ͏ ͏

Hiện tại đệ tử Ngự Linh Tông đã mười người không giữ nổi một người, gần như là toàn quân bị diệt. ͏ ͏ ͏

Nhưng dù như thế, trong ánh mắt họ vẫn mang theo sự hung ác tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải cần có người canh giữ, có thể bọn họ sẽ không phòng thủ ở đây nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Hiện tại gần như chỉ có thể dựa vào phòng ngự của Huyền Vũ. ͏ ͏ ͏

Nhưng trong năm ngày nay, Huyền Vũ đã chịu lượng công kích rất lớn, và cũng đang rơi vào trạng thái kiệt sức. ͏ ͏ ͏

- Ngày thứ mấy rồi? ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ hỏi lão ăn mày. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày cũng đang bị trọng thương, nhưng vẫn trả lời: ͏ ͏ ͏

- Ngày thứ năm. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏

- Còn có hai ngày nữa, đúng không? ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, hai ngày. Lần đầu tiên ta cảm thấy hai ngày lại dài như vậy. ͏ ͏ ͏

Giọng Huyền Vũ mang theo sự tang thương vô cùng: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, hai ngày. Trước kia chỉ là một cái chớp mắt, nhưng cảm giác lại rất xa. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, bọn họ đều sắp không kiên trì nổi nữa, đối phương quá mạnh, mạnh đến mức bọn họ không thể chống cự lại được. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏

- Ta sắp không trụ được nữa rồi. Ta đã đồng ý với hắn bảy ngày, sẽ bảo vệ trong bảy ngày. Đáng tiếc, sắp phải nuốt lời rồi. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày lau đi vết máu, sau đó đứng lên nói: ͏ ͏ ͏

- Huyền Vũ tiền bối, hôm nay và ngày mai hãy để ta, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, hãy vượt qua ngày thứ bảy. ͏ ͏ ͏

Sau đó, lão ăn mày giẫm lên bậc thềm bước ra, nói với tất cả đệ tử Ngự Linh Tông: ͏ ͏ ͏

- Xuất phát. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều theo kịp, không ai nói gì, không ai nói nếu như, cũng không ai trông chờ quân tiếp viện. ͏ ͏ ͏

Tất cả đang liều mạng phòng thủ ở nơi này. ͏ ͏ ͏

Đây là sứ mệnh của bọn họ. ͏ ͏ ͏

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cháy lên tiềm năng của mình, để có thể đạt được sức chiến đấu cao hơn, ngăn chặn ở nơi này. ͏ ͏ ͏

Nếu như ai bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu, bọn họ sẽ trực tiếp tự bạo. ͏ ͏ ͏

Kéo theo được tấm đệm lưng nào thì kéo. ͏ ͏ ͏

Đại chiến bùng nổ, tất cả mọi người dường như quên hết mọi thứ, thế nhưng vẫn không ngăn cản được, căn bản không ngăn cản nổi. ͏ ͏ ͏

Những người đó thiếu khiên đao. ͏ ͏ ͏

Bên phía lão ăn mày không ngừng thua, cuối cùng lại lần nữa bị ép lùi lại. ͏ ͏ ͏

Tất cả bọn họ hiện tại đều bị thương nặng, toàn bộ đều bất lực. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, số người quay trở lại chỉ đếm được trên mười đầu ngón tay. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày thở dài: ͏ ͏ ͏

- Thất bại rồi. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, thất bại rồi. ͏ ͏ ͏

Chương 1199

Lúc này, mấy Đại Đạo giả từ bên ngoài tới trực tiếp xuất hiện trên không trung, muốn đánh ra một kích cuối cùng. ͏ ͏ ͏

Mà đúng lúc này, một con rồng trắng trực tiếp xông tới, không nói một lời lập tức tự bạo. ͏ ͏ ͏

Linh Long, Linh Long đã gần tới cấp bậc Đại Đạo đang thu hết sức mạnh, dứt khoát quyết định tự bạo. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày thấy thế cười lớn: ͏ ͏ ͏

- Làm tốt lắm. ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn ta cũng xông tới, muốn tự bạo. Chỉ cần nổ tung sẽ giết chết được một nhóm Đại Đạo giả, như vậy có thể tranh thủ được rất nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏

Hiện tại chỉ mong bọn chúng đừng có chạy lung tung nữa. ͏ ͏ ͏

Bọn họ không chạy lung tung, cũng không thể chạy lung tung được, bởi vì lúc này, Trâu đã trở về. Nó trực tiếp hi sinh thân mình, trong thời gian ngắn đã khống chế được hành động của đối phương. ͏ ͏ ͏

Chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng lão ăn mày cũng thấy đủ rồi. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần nó tự bạo, chỉ cần hắn ta tự bạo, những người này không chết thì cũng bị thương. ͏ ͏ ͏

Ngay khi ánh mắt lão ăn mày sáng lên, hắn ta chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố đè ép lại. ͏ ͏ ͏

Lực lượng này khiến hắn ta không thể chống đỡ, thậm chí ý định tự bạo của hắn ta cũng bị ngăn cản. ͏ ͏ ͏

Xong rồi. ͏ ͏ ͏

Đây là trường hợp tệ nhất mà lão nghĩ tới.. ͏ ͏ ͏

Một Đại Đạo giả năng lực vượt xa mình xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Đại Đạo mạnh như thế, hắn ta đã từng cảm nhận được ở hai người. ͏ ͏ ͏

- Trò hề này nên kết thúc rồi. ͏ ͏ ͏

Một người đàn ông bước ra với tấm bia đá lơ lửng từ trong vụ nổ trước đó. ͏ ͏ ͏

Lúc hắn ta nhìn về phía lão ăn mày, ánh mắt tràn đầy miệt thị. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt nhìn thấy người này, lão ăn mày vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình không tự bạo sớm hơn. ͏ ͏ ͏

Để cuối cùng phải chết một cách vô giá trị trong tay người này. ͏ ͏ ͏

Đó chính là sự sỉ nhục của Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Lúc này, lão ăn mày trực tiếp bị người này đánh trở về. ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn ta nhìn Huyền Vũ và đám người lão ăn mày: ͏ ͏ ͏

- Các ngươi cùng nhau biến mất đi. ͏ ͏ ͏

Tất cả đám người lão ăn mày đều cắn răng, bởi vì không thể nhúc nhích được. Tất cả đều không thể di chuyển được dưới uy thế của người này. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ thở dài: ͏ ͏ ͏

- Chỉ có thể tới đây thôi sao? Có chút không cam lòng. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, tất cả đã phòng thủ được năm ngày rồi, còn hai ngày cuối cùng, chỉ còn hai ngày cuối cùng nữa thôi. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại không hơn được thế này. Từ hôm nay trở đi, nhân loại bị diệt. ͏ ͏ ͏

Trong tay người kia ngưng tụ một mặt trời, đánh thẳng xuống phía dưới. ͏ ͏ ͏

Một chiêu này giống như là phán quyết của hắn ta. ͏ ͏ ͏

Đối mặt với một chiêu từ trên trời giáng xuống, mọi người chỉ có thể nhìn. ͏ ͏ ͏

Trong lòng tất cả mọi người đều mang theo sự tàn ác. Ngự Linh Tông không có kẻ yếu, không có ai sợ chết. ͏ ͏ ͏

Điều bọn họ sợ là chết một cách vô ích. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày gầm lên giận dữ: ͏ ͏ ͏

- Không phục, ta không phục. ͏ ͏ ͏

Người kia khinh miệt nói: ͏ ͏ ͏

- Nỗi buồn của kẻ yếu. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày đứng lên. Hắn ta ngưng tụ tất cả lực lượng mình có. Hắn ta muốn công kích, hắn ta không thể ngồi chờ chết được. ͏ ͏ ͏

Lúc này, công kích của lão ăn mày trực tiếp bộc phát. ͏ ͏ ͏

Thấy lực công kích yếu ớt tới cực điểm đó, người kia căn bản hoàn toàn khinh thường. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, hai lực lượng có sự chênh lệch rất lớn va chạm. ͏ ͏ ͏

Người kia vốn cho rằng, sức mạng của mình có thể nuốt chửng lực lượng của đối phương trong chớp mắt. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng, sức mạnh của đối phương không những không bị nuốt chửng, mà ngược lại còn có dấu hiệu phản lại. ͏ ͏ ͏

Mà trong nháy mắt hắn ta khiếp sợ đó, lực lượng của hắn ta trực tiếp bị sức mạnh yếu ớt của đối phương áp đảo. ͏ ͏ ͏

Sau đó, lực lượng này trực tiếp tấn công về phía hắn ta. ͏ ͏ ͏

Ầm! ͏ ͏ ͏

Chỉ trong khoảnh khắc suy nghĩ, người kia đã bị đánh bay. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh hắn ta đã ổn định lại, sau đó giận dữ hét lên: ͏ ͏ ͏

- Kẻ nào? ͏ ͏ ͏

Hắn ta không tin, hắn ta không tin lực lượng vừa rồi là thứ làm mình bị thương. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, chắc chắn là có người âm thầm ra tay. ͏ ͏ ͏

Đừng nói đến bọn họ, ngay cả đám người lão ăn mày cũng khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Biến cố xảy ra vừa rồi vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. ͏ ͏ ͏

Mà lúc đối phương hỏi kẻ nào. ͏ ͏ ͏

Một luồng sức mạnh khủng bố phủ xuống, giống như một mặt trời đang thiêu đốt, lan rộng. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người đều nhận thấy được, dường như đó là trung tâm của tất cả lực lượng. ͏ ͏ ͏

Sau đó, người kia xuất hiện. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt thân ảnh hắn ta hiện ra, giọng nói cũng truyền ra: ͏ ͏ ͏

- Tần Thiên, nhân loại. ͏ ͏ ͏

Chương 1200

- Tần thiên, nhân loại. ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt nghe thấy những lời này, đám người lão ăn mày gần như muốn khóc lên. ͏ ͏ ͏

Nhóm đại lão tuổi đã cao, cường giả đứng đầu giới Tu chân , thực sự sắp không nhịn được nữa. ͏ ͏ ͏

Giá trị gì cũng đáng giá. ͏ ͏ ͏

Ngự Linh Tông không bị tiêu diệt vô ích. ͏ ͏ ͏

Sau khi Tần Thiên xuất hiện, vô số người bắt đầu xông ra. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Đạo tu Tửu Sinh. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Kiếm tu Dương Diễm. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Ma tu Ngạo Vô Cực. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Quỷ tu Tiều. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Vong tộc Ám. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Thú tu Nhất Thanh Tiếu. ͏ ͏ ͏

- Nhân loại, Nguyên tố sử Lễ Nhạc. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Từng giọng nói vang lên, từng cái tên không ngừng vang lên trên chiến trường. ͏ ͏ ͏

Đây là đại quân sinh tử của nhân loại. ͏ ͏ ͏

Một khi bọn họ tới đây, không ai có thể mong chờ sống sót trở về. ͏ ͏ ͏

Bọn họ chiến đấu vì nhân loại. ͏ ͏ ͏

Nhân loại không đơn giản là chỉ có con người. ͏ ͏ ͏

Bất cứ ai có khả năng và sẵn sàng gia nhập thì đều có thể coi là nhân loại, đều là một thành viên của nhân loại. ͏ ͏ ͏

Bất kể xuất thân, bất kể mạnh yếu đều đối xử bình đẳng. ͏ ͏ ͏

Chỉ có Tần Thiên mới có thể khiến tất cả mọi người thần phục. ͏ ͏ ͏

Chỉ có Tần Thiên mới có thể khiến bọn họ đứng cùng nhau, chỉ có Tần Thiên mới có thể khiến tất cả mọi người buông bỏ thành kiến. ͏ ͏ ͏

Sự xuất hiện của nhân loại khiến mọi người khiếp sợ. ͏ ͏ ͏

Bọn họ cho rằng trước đó đã là tất cả lực lượng của nhân loại rồi. ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn họ sai rồi, hoàn toàn sai rồi. ͏ ͏ ͏

Thời điểm Tần Thiên xuất hiện, bọn họ đã biết đây mới chính là lực lượng của nhân loại. ͏ ͏ ͏

Bởi vì Tần Thiên chói mắt như vậy. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tần Thiên đến trước mặt Huyền Vũ và lão ăn mày, nói: ͏ ͏ ͏

- Hai vị tiền bối, chúng tôi tới muộn. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày cười ha ha: ͏ ͏ ͏

- Không, là vừa đúng lúc, đúng lúc, ha ha ha. ͏ ͏ ͏

Lão ăn mày nở nụ cười, nước mắt liền chảy ra. ͏ ͏ ͏

Đúng lúc, thực sự rất đúng lúc. ͏ ͏ ͏

Nếu như Tần Thiên không tới, Ngự Linh Tông bọn họ sẽ chết không nhắm mắt. ͏ ͏ ͏

Bởi vì bọn họ không phòng thủ được, cũng không có bảo vệ được lỗ hổng. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ nói: ͏ ͏ ͏

- Lão hủ đúng là không nhìn lầm người. Có điều lão hủ cảm thấy hổ thẹn, không thể kiên trì được đến ngày thứ bảy. ͏ ͏ ͏

Tần Thiên cung kính hành lễ: ͏ ͏ ͏

- Là chúng tôi đã tới chậm. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, đã tới chậm, Huyền Vũ thủy tổ đã như đèn cạn dầu rồi. ͏ ͏ ͏

Nó ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Ta đã dự kiến được kết cục này từ lâu rồi. Thế nhưng trước khi chết có thể gặp ngươi, có chết cũng không đáng tiếc. Thật không hổ danh là người mạnh nhất nhân loại. Huyền Vũ nhất tộc chúng ta tình nguyện tôn ngươi làm Vương. Một ngày làm Vương cả đời làm Vương, Huyền Vũ nhất tộc chúng ta tình nguyện nghe theo lệnh của Vũ Vương, chiến đấu vì nhân loại. ͏ ͏ ͏

Lúc này, khí tức của Huyền Vũ thủy tổ ngày càng suy yếu: ͏ ͏ ͏

- Huyền Vũ nhất tộc giao cho Vũ Vương. Xin hãy mang đến bình yên cho nhân loại, xin thứ cho Thánh thú tứ tộc vô năng. ͏ ͏ ͏

Tần Thiên cúi đầu cung kính nói: ͏ ͏ ͏

- Xin tiền bối an tâm, lên đường bình an. ͏ ͏ ͏

Huyền Vũ thủy tổ nói: ͏ ͏ ͏

- Để ta xây một vòng phòng ngự cho các người đi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, thân thể cường đại của Huyền Vũ thủy tổ đứng sừng sững ở đây, thân hình không ngừng vươn ra lấp đầy lỗ hổng, cuối cùng dựng lên một tấm bia đá khổng lồ ở trước lỗ hổng. ͏ ͏ ͏

Nhìn tất cả việc này, Tần Thiên nói: ͏ ͏ ͏

- Giết địch bình thiên hạ, hậu táng Huyền Vũ tiền bối và chư vị đạo hữu của Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏

Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ lúc này, thiên địa đều phải nhớ kỹ cái tên Tần Thiên này của hắn ta. ͏ ͏ ͏

Để bọn họ biết được sức nặng của nhân loại. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Giang Tả rút lui. ͏ ͏ ͏

Không lui không được. ͏ ͏ ͏

Thời gian đã tới rồi, hoặc nói là video đã kết thúc. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy tư trong chốc lát, không nói gì. ͏ ͏ ͏

Đó là một nhóm người đáng kính, hắn không thể bình luận bất cứ điều gì. ͏ ͏ ͏

Hắn có thể nói Ngự Linh Tông ngu xuẩn sao? ͏ ͏ ͏

Không thể. ͏ ͏ ͏

Hắn có thể nói những người đó yếu ớt sao? ͏ ͏ ͏

Cũng không thể. ͏ ͏ ͏

Hắn là người thế hệ sau, cho dù có mạnh đến đâu thì hắn cũng không có tư cách này. ͏ ͏ ͏

Thiên Bi thần chiến thảm khốc, chiến thắng thực sự là một kỳ tích. ͏ ͏ ͏

Với sức chiến đấu của nhân loại mà Giang Tả nhìn thấy, muốn giành được thắng lợi cuối cùng thực sự quá khó khăn. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hắn biết rõ, thời điểm đó Tần Thiên vẫn chưa phải là cường giả Chí cao. ͏ ͏ ͏

Tần Thiên rất mạnh, thực sự rất mạnh. ͏ ͏ ͏

Hắn ta cũng giống như Kiếm Thập Tam, đều là những người mạnh mẽ thế gian hiếm có, chỉ cần bọn họ lấy loại trạng thái này tiến đến Chí cao. ͏ ͏ ͏

Như vậy bọn họ có thể là người mạnh nhất trong tất cả những cường giả mà Giang Tả đã từng gặp. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Giang Tả có thể thấy được, Tần Thiên Chí cao không đạt tới cảnh giới mạnh nhất. ͏ ͏ ͏

Rất đáng tiếc. ͏ ͏ ͏

Thực lực vốn dĩ có thể đỡ được ba chiêu của hắn đã trực tiếp hạ xuống còn hơn một chiêu. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng hắn ta vẫn mạnh hơn những Chí cao khác, tệ nhất cũng chỉ kém Cửu Tịch Chí cao đỉnh phong một cấp bậc. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Giang Tả lắc đầu, chuyện này không có gì để nghĩ cả. ͏ ͏ ͏

Nhưng dù sao hắn đã có thể tham chiến. ͏ ͏ ͏

Suy cho cùng hắn cũng không thể nào không để ý đến chuyện này. ͏ ͏ ͏

Còn một điểm nữa là Tiên Linh Phủ chủ đương nhiên có thể trợ giúp. ͏ ͏ ͏

Cho nên Giang Tả rất tò mò hắn phải đi đâu để tiếp nhận sức mạnh? ͏ ͏ ͏

Chương 1201

Lúc này, Giang Tả liền bay đến trước dòng chữ viết bằng máu. ͏ ͏ ͏

Chữ viết bên trên đã thay đổi: ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi có đồng ý không? Nếu đồng ý, vậy hãy lấy hạt giống phía trên. Nhưng trước đó xin hãy lập thệ ngôn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cười cười: ͏ ͏ ͏

- Như ngươi mong muốn. ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn vươn tay lấy hạt giống. ͏ ͏ ͏

Hạt giống này ngay từ đầu còn không lấy được, giống như đang suy nghĩ lời Giang Tả vừa nói. ͏ ͏ ͏

Có điều nó còn chưa tự hỏi xong, Giang Tả đã dùng sức lấy nó ra rồi. ͏ ͏ ͏

Đây là một hạt giống rất nhỏ. ͏ ͏ ͏

Trong hạt giống này có một luồng sức mạnh, vô cùng yếu ớt. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cười nói: ͏ ͏ ͏

- Hạt giống sức mạnh, thứ này chỉ khi tiến vào Ngũ giai thì mới thấy được hiệu quả đúng không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Thứ này có chút đặc biệt, nhưng với hắn thì không có tác dụng. ͏ ͏ ͏

Sau này, khi tiến vào Ngũ giai, nó cũng không có tác dụng gì với hắn. ͏ ͏ ͏

Hạt giống sức mạnh này kém hơn so với sức mạnh mà hắn nhận thức, hoàn toàn không có tác dụng trợ giúp gì đối với hắn. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đổi thành người khác, đó là một cơ hội ngàn vàng. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hạt giống sức mạnh này sẽ bén rễ nảy mầm, sẽ kích hoạt sức mạnh của người đó, tốt hơn nhiều so với chút tác dụng nhỏ bé đối với hắn. ͏ ͏ ͏

Vì vậy, một khi nó được gieo xuống, cơ hội lĩnh ngộ được sức mạnh Chí cao trong tương lai là rất lớn. ͏ ͏ ͏

Cho dù không lĩnh ngộ được thì cũng đã tiếp cận được rất gần. ͏ ͏ ͏

Cho nên đây là hạt giống cùng cấp bất khả chiến bại, vô địch về sức mạnh cùng cấp. ͏ ͏ ͏

Ngoại trừ Kiếm Thập Tam, Giang Tả chưa gặp được người thứ hai. ͏ ͏ ͏

Cho dù là Tĩnh Nguyệt hiện tại cũng vẫn có chút không bằng. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng giống như vậy. ͏ ͏ ͏

Hai người bọn họ chỉ có tu vi xuất chúng mà thôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả thở dài, vật mà Tiên Linh Phủ chủ lưu lại rất có thành ý, thế nhưng vẫn không thể nào so sánh với hắn. ͏ ͏ ͏

Cho nên, hạt giống vô ích này đã cho thấy rõ lập trường của mình. ͏ ͏ ͏

Thu hồi lại hạt giống sức mạnh, Giang Tả nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không có thêm lớp cát nào nữa, hắn liền rời khỏi đây. ͏ ͏ ͏

Lúc hắn rời đi, tất cả mọi thứ phía sau đều biến mất. ͏ ͏ ͏

Cát biến mất, mộ biến mất, chữ viết bằng máu cũng biến mất. ͏ ͏ ͏

Giống như tất cả đều chưa từng tồn tại vậy. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên chỉ có Giang Tả hiểu, đó là thủ đoạn của Tiên Linh Phủ chủ. ͏ ͏ ͏

Thủ đoạn này mạnh mẽ đến mức không ai có thể can thiệp. ͏ ͏ ͏

Dù sao ở thời kỳ viễn cổ, người mạnh hơn Tiên Linh Phủ chủ cũng chẳng có mấy người. ͏ ͏ ͏

Hoặc nói là chỉ có một. ͏ ͏ ͏

Mà ở những phương diện khác, có thể thực sự không có ai mạnh hơn hắn ta. ͏ ͏ ͏

Khi Giang Tả trở lại boong thuyền một lần nữa, hắn biết đồ vật bên trong đã không còn nữa. ͏ ͏ ͏

Nhưng cát trên boong thuyền vẫn còn đó. ͏ ͏ ͏

Có thể sẽ còn có người tới đây. ͏ ͏ ͏

Sau đó, lựa chọn con đường của cường giả? ͏ ͏ ͏

Hắn nghĩ có thể đưa Kiếm Thập Tam đến thử một chút, thực lực của hắn ta cũng được tính là mạnh. ͏ ͏ ͏

Hoặc có lẽ chờ Giang Tả hắn đạt đến Lục giai hoặc Thất giai cũng có thể thử xem. ͏ ͏ ͏

- Cạc, cạc, cạc. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự đột nhiên kêu to. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền nở nụ cười. ͏ ͏ ͏

Tốc độ của thuyền này đúng là rất nhanh. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn thấy ba ngọn núi khổng lồ. ͏ ͏ ͏

Những ngọn núi này đứng sừng sững ở đó, dường như không ngừng trôi theo những ngọn sóng. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, đây không phải là ảo giác. ͏ ͏ ͏

Tiên Sơn không phải là cố định, chúng vẫn chuyển động. ͏ ͏ ͏

Chỉ là chúng di chuyển rất chậm mà thôi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, mấy người Tô Kỳ cũng đã tỉnh lại. ͏ ͏ ͏

Lúc nhìn thấy Tiên Sơn, Tĩnh Nguyệt lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Điện thoại di động đâu? Nhìn xem có tín hiệu hay không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lấy điện thoại di động ra xem, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Không có. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy cũng không sao, chúng ta chụp mấy tấm hình lưu lại đi, mấy khi gặp được Tiên Sơn trong truyền thuyết. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tĩnh Nguyệt sư tỷ, làm sao chị biết đây là Tiên Sơn? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Đây không phải rất rõ ràng sao? Không thấy tốc độ thuyền cũng bắt đầu giảm hả? Đây là sắp cập bến rồi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên quan sát, phát hiện quả thực là như vậy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng không quan tâm nhiều, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Mau, chụp ảnh đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ bất đắc dĩ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ đứng cẩn thận, em chụp hình cho chị. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Một mình chị chụp thì có ý nghĩa gì. Đến đây, chúng ta cùng chụp chung, gọi Đoạn Kiều đến chụp. ͏ ͏ ͏

Giang Tả chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó không muốn để ý đến. ͏ ͏ ͏

Tiên Sơn có gì đẹp mà chụp? ͏ ͏ ͏

- Em rể, lại đây. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ đột nhiên kêu lên. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả liếc mắt nhìn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần Tô Kỳ nói không cần, hắn có thể không qua đó nữa. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Tô Kỳ cũng ngoắc hắn: ͏ ͏ ͏

- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Chụp một tấm mà thôi, có gì thú vị chứ? ͏ ͏ ͏

-------------

Chương 1202

Lúc này, Đoạn Kiều đã bị lệnh cưỡng chế qua chụp hình. Cũng may sức của Hồng Thự khá lớn, có thể giữ chắc được điện thoại. Sau đó, Đoạn Kiều đứng một bên chờ bấm nút chụp. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Đoạn Kiều cũng không ngốc. Nó là khí linh đã sống vô số năm, cũng chỉ có ăn thiệt từ Giang Tả mà thôi. ͏ ͏ ͏

Không thì một đại tiền bối như nó chụp một tấm hình nhất định không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Nếu có vấn đề thì nó có thể làm lại. ͏ ͏ ͏

- Đến đây, em rể, cậu và Tiểu oán phụ ngồi xổm xuống. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ nói. ͏ ͏ ͏

Mặt Giang Tả xạm lại, Tĩnh Nguyệt tỷ nói Tô Kỳ là Tiểu oán phụ trước mặt hắn, đây không phải là đang mắng hắn à? ͏ ͏ ͏

Nhưng thấy Tô Kỳ đã ngồi xổm xuống rồi, Giang Tả cũng chỉ có thể ngồi xổm xuống. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt đặt tay lên đầu Tô Kỳ và Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, cứ như vậy đi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên im lặng đứng một bên. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Giang Tả thực sự muốn cầm đao chém Tĩnh Nguyệt tỷ. ͏ ͏ ͏

Kêu hắn ngồi xổm thì cũng thôi đi, lại còn đè đầu hắn xuống nữa. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên thực tế hắn chẳng nói gì. ͏ ͏ ͏

Nói thế nào thì Tĩnh Nguyệt cũng là sư tỷ của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Nhưng còn chưa chụp, Tĩnh Nguyệt đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏

- Xong rồi, lạnh nhạt với Thanh Liên rồi. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên đứng một bên hơi sửng sốt, đâu có lạnh nhạt với cô đâu. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Dựa vào tiểu Giang đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ chắc chắn không ý kiến gì với việc này, sau đó quay về bên cạnh Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cười cười: ͏ ͏ ͏

- Nhớ em không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

- Tiểu oán phụ, tém tém lại một chút. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lè lưỡi. ͏ ͏ ͏

Thực ra Giang Tả cảm thấy Tĩnh Nguyệt tỷ nói rất đúng. ͏ ͏ ͏

Tém tém lại một chút. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Thanh Liên bị Tĩnh Nguyệt gọi tới ngồi xổm ở vị trí của Tô Kỳ trước đó. Tĩnh Nguyệt tỷ tiếp tục ấn đầu Tô Kỳ và Thanh Liên, nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, chụp đi. Chụp ba tấm. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều đương nhiên rất nghe lời, sau đó chụp vài tấm, nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tỷ vô cùng hưng phấn chạy tới, cầm điện thoại di động lên lướt xem một chút rồi cười nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, mấy đứa có muốn không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Muốn. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Em cũng muốn. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không thèm để ý, tiếp tục nhìn về phía Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Hiện tại sắp đến Tiên Sơn rồi. ͏ ͏ ͏

Sau khi gửi ảnh chụp cho mấy người Tô Kỳ, Tĩnh Nguyệt liền cất điện thoại di động. ͏ ͏ ͏

Lần này cô rất để ý đến điện thoại di động, nói gì thì nói cũng phải bảo vệ cho tốt. ͏ ͏ ͏

Ảnh đã chụp được rồi, đây là bằng chứng có lợi nhất cho việc cô đi bộ phận thị trường. ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó tất nhiên sẽ điều tra ra. ͏ ͏ ͏

Cô nhất định sẽ túm được cái đuôi của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Sẽ hoàn thành được một việc lớn. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt mới nghiêm túc nhìn về phía Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Ban đầu không có cảm giác cách quá xa, chỉ là lúc đến gần lại có một cảm giác rộng lớn vô biên. ͏ ͏ ͏

Đứng trước Tiên Sơn, bọn họ có vẻ như quá nhỏ bé. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, thuyền đã đi vào phạm vi đại trận của Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, điều này chỉ có mình Giang Tả biết, tất cả những người khác đều không hề cảm giác được, đại trận ở nơi này vô cùng lợi hại. ͏ ͏ ͏

Nhưng nó vẫn không thể so sánh được với đại trận ở Thánh địa. ͏ ͏ ͏

Từ trước đến nay, Giang Tả chưa bao giờ thấy đại trận nào huyền diệu hơn trận pháp ở Thánh địa, ngoại trừ trận pháp do chính tay hắn bày bố. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên sau khi tiến vào đại trận, đại trận lại không hề có chút phản ứng nào. ͏ ͏ ͏

“Xem ra người của Tiên Sơn đã sớm biết Tiên Minh Thuyền sắp tới.” ͏ ͏ ͏

Trong lòng Giang Tả nghĩ. ͏ ͏ ͏

Đời trước khi hắn tới Tiên Sơn cũng không có vấn đề gì quá lớn. ͏ ͏ ͏

Mong rằng lần này cũng sẽ không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng làm thế nào để có thể triệu hoán được chân thân càng nhiều lần, điều này Giang Tả cũng không hiểu rõ lắm. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hiện tại hắn chưa đủ mạnh để nhìn thấu bản chất của ấn ký. ͏ ͏ ͏

Chờ đến khi nhìn thấu được, hẳn là hắn sẽ biết. ͏ ͏ ͏

Thậm chí hắn muốn triệu hoán chân thân thì triệu hoán chân thân, muốn triệu hoán hình chiếu thì triệu hoán hình chiếu. ͏ ͏ ͏

Những suy nghĩ thoáng qua rồi biến mất. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tiên Minh Thuyền đã ngừng lại. ͏ ͏ ͏

Bởi vì đã cập bờ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nhìn về phía Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ? ͏ ͏ ͏

Cô hỏi nên làm gì bây giờ? Các cô đương nhiên cũng chú ý đến Tiên Sơn, không thấy có ai xuất hiện, các cô cũng khó mà nói được đó là chuyện tốt hay chuyện xấu. ͏ ͏ ͏

- Mọi người nhìn xem, trên bờ có người. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên đột nhiên kêu lên. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tĩnh Nguyệt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một cô bé đang đứng trên bờ ngoắc ngoắc tay. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Cô bé đang chào hỏi chúng ta sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Hẳn là vậy đi, trước tiên lên xem một chút. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt dẫn đầu đi lên bờ. ͏ ͏ ͏

Giang Tả và Tô Kỳ đương nhiên cũng bay vào bờ. ͏ ͏ ͏

Khoảng cách này rất gần, đối với Thanh Liên đương nhiên cũng không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Bốn người bọn họ vừa lên bờ, cô bé kia liền cười nói: ͏ ͏ ͏

- Là Thánh nữ Thánh địa sao? ͏ ͏ ͏

Chương 1203

Cô bé này cũng không lớn, chỉ lớn hơn Tiểu Sồ một chút. ͏ ͏ ͏

Cô bé mặc một bộ váy trắng, tay cầm đèn lồng, tóc không dài, nhưng lại đội một miếng vỏ trai nhỏ. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Chúng tôi đúng là đến từ Thánh địa, tiểu Tiên tử làm thế nào mà biết được? ͏ ͏ ͏

Tiểu cô nương kia cười nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi là Bạch Tiên Tiên, các ngươi gọi Tiên Tiên là được. Tiên chủ sai tôi đến đón các người. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tĩnh Nguyệt nhìn nhau một cái, các cô hoàn toàn không hiểu Tiên chủ là ai. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tiên Tiên tiểu Tiên tử, Tiên chủ của các người có nói tìm bọn tôi để làm gì không? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên nói: ͏ ͏ ͏

- Không có nói. Tôi chỉ là một thị nữ nhỏ, làm sao Tiên chủ có thể nói với tôi những chuyện này. ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại cũng đúng, tiểu Tiên tử này rất yếu. ͏ ͏ ͏

Sau đó, mấy người Tĩnh Nguyệt chỉ có thể đi theo tiểu Tiên nữ này lên Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Trên đường đi, Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tiểu Tiên nữ, tại sao trên đầu ngươi lại mang vỏ? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên nghe vậy lập tức lấy tay giữ vỏ, hình như sợ nó bị rơi ra. ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến việc đã từng bị đụng phải rất nhiều lần, đây đã trở thành hành động thuộc về bản năng. ͏ ͏ ͏

- Bởi vì đây là vỏ của tôi đó. Có thể các người không nhìn ra, trước đây không lâu tôi còn là một con trai nhỏ, sau đó được Trí Tuệ lão nhân làm phép mới biến thành người, sau đó gia nhập Tiên Sơn bắt đầu tu luyện. ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng tại sao chúng ta lại không nhìn ra được? ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, đây không phải là lúc để buông lỏng. Tiểu hồ ly Tô Kỳ không nhìn ra được, là bởi vì không để ý. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đến Tiên Sơn, các cô không thể thả lỏng được. ͏ ͏ ͏

Nếu như một mình cô không nhìn ra được thì thôi đi, nhưng ngay cả sư tỷ cô cũng không nhìn ra là có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên tu vi thấp, đương nhiên là không nhìn ra được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đứng một bên không nói gì, mặc kệ người khác có nhìn ra hay không, dù sao thì hắn cũng đã nhìn ra được. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng dù hắn có nhìn ra thì cũng sẽ không nói ra, cho nên mấy người Tô Kỳ chắc chắn sẽ không biết trước được. ͏ ͏ ͏

Nhưng đối với việc Trí Tuệ lão nhân thi pháp, Giang Tả không muốn nói gì cả. ͏ ͏ ͏

Dù sao Trí Tuệ lão nhân cũng đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong đó. ͏ ͏ ͏

Trai biến thành người, mười nghìn con không có nổi một. ͏ ͏ ͏

Cho nên thoạt nhìn cũng không có gì khác con người. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Bạch Tiên Tiên nói: ͏ ͏ ͏

- Sư phụ nói tôi khá đặc biệt, cho nên người bình thường không thể nhìn ra được điều gì. ͏ ͏ ͏

Ừm, mấy người Tĩnh Nguyệt đều là người bình thường. ͏ ͏ ͏

Hoặc là nói ánh mắt của người bình thường. Nếu như không nói đến tốc độ tu luyện, như Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ đều có thể đánh được tất cả người trong Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Trí Tuệ lão nhân lợi hại như thế sao? ͏ ͏ ͏

Nên biết, linh thú hóa hình là một chuyện vô cùng khó khăn. ͏ ͏ ͏

Rất nhiều linh thú cường đại đều không thể thực sự hóa hình. Mà linh thú này còn không hề có tu vi, đã được làm phép liền hóa hình, quả thực là khó lường. ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên giữ chắc vỏ, cầm theo đèn lồng nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, Trí Tuệ lão nhân vô cùng bản lĩnh. Ngay cả Tiên chủ gặp ông ấy cũng phải gọi một tiếng tiền bối. ͏ ͏ ͏

Nghe Bạch Tiên Tiên nói như vậy, mấy người Tĩnh Nguyệt cũng có lý giải nhất định về Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Nói chung, không thể trêu vào người này. ͏ ͏ ͏

Cũng không biết so với sư bá của các cô thì thế nào. ͏ ͏ ͏

Sau đó, các cô cũng không xoắn xuýt về vấn đề này nữa. Tĩnh Nguyệt nhìn đèn lồng của Bạch Tiên Tiên, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Bây giờ đang là ban ngày, tại sao tiểu Tiên nữ còn phải cầm theo đèn lồng? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên không quay đầu lại, ngược lại bước đi rất cẩn thận: ͏ ͏ ͏

- Bởi vì ở Tiên Sơn sẽ bị lạc đường, chỉ có đốt đèn lồng mới có thể tìm được đường. Cụ thể tôi cũng không biết, thế nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy, tôi cũng không dám không nghe theo. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nếu như không có đèn lồng, bị lạc đường thì thế nào? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên ngừng lại, hình như đang cố gắng nhớ lại, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi cẩn thận nhớ lại một chút. Hình như chưa có ai gặp phải chuyện này. Thế nhưng tôi thường nghe các sư huynh sư tỷ nói, bị lạc sẽ không về được nữa. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt đều khiếp sợ. Cho nên, nếu bọn họ không có ai dẫn đường, có phải là sẽ lạc đường ở chân núi Tiên Sơn không? ͏ ͏ ͏

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. ͏ ͏ ͏

Giang Tả mặt không chút thay đổi đi theo sau. Hắn không muốn nói gì cả. ͏ ͏ ͏

Chỉ là một trò bịp nho nhỏ mà thôi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, bọn họ đi theo Bạch Tiên Tiên đi tới một ngã rẽ đôi, cả hai đều là đường lên núi. ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên ngừng lại. ͏ ͏ ͏

Sau đó, cô ấy quay sang nói với Giang Tả: ͏ ͏ ͏

- Tiên chủ nói, nam bên trái nữ bên phải. ͏ ͏ ͏

Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“???” ͏ ͏ ͏

Chương 1204

Giang Tả nghe được câu này có hơi mờ mịt, lúc nào rồi còn nam trái nữ phải? ͏ ͏ ͏

Là ai đặt ra quy định tồi tệ này? ͏ ͏ ͏

Hơn nữa hai con đường này dẫn tới hai chỗ khác nhau đấy. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng kinh ngạc, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đến cùng nhau, lẽ nào không thể cùng nhau đi lên sao? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không thể. Tiên chủ đã đặc biệt dặn dò, tôi cũng không hiểu là ý gì. Bình thường không có trường hợp chia ra như thế này. ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên suy nghĩ một chút, lát nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, Tiên chủ đã dặn dò, không cần phải lo lắng gì về an toàn cả. Cái tên Thánh địa còn lớn hơn các người nghĩ, Tiên Sơn vẫn chưa đến mức làm ra mấy chuyện ngu xuẩn đâu. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà... ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Không có chuyện gì, có thể là có liên quan đến thân phận của mọi người. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không muốn liên lụy đến Tô Kỳ. Đương nhiên, cuối cùng là ai liên lụy ai còn chưa biết được. ͏ ͏ ͏

Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng làm liên lụy đến sự lựa chọn của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Giang Tả quả thực cũng muốn đi bên trái, mà bên phải cũng không phải là vấn đề lớn. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hắn không cảm thấy có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Nếu có nguy hiểm, hắn sẽ cảm giác được. ͏ ͏ ͏

Những thứ khác không nói, kêu Tô Kỳ triệu hoán Tiểu Dã miêu thì không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏

Bởi vì nguyên nhân lần trước, Tiểu Dã miêu đã tỉnh lại, bây giờ có thể triệu hoán ra được chân thân. ͏ ͏ ͏

Mà Tô Kỳ có Thất Tình Lục Dục thạch, hoàn toàn không có vấn đề gì cả. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần mấy người Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh Tô Kỳ, nhất định sẽ không có chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Yên tâm đi, em rể đâu phải trẻ con. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên cũng nói: ͏ ͏ ͏

- Giang đại ca bây giờ rất mạnh, sư tỷ không cần lo lắng. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tô Kỳ cũng thỏa hiệp, có điều vừa định dặn Giang Tả có chuyện thì tìm mình, cô lại bất đắc dĩ phát hiện ở đây không có tín hiệu. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tô Kỳ chỉ có thể dặn dò Đoạn Kiều: ͏ ͏ ͏

- Nếu các người gặp nguy hiểm, nhớ phải tìm đến chúng ta trước. ͏ ͏ ͏

Đoạn Kiều đương nhiên đồng ý: ͏ ͏ ͏

- Vâng, nữ chủ nhân. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự cũng vui vẻ kêu một tiếng: ͏ ͏ ͏

- Cạc. ͏ ͏ ͏

Những người khác đương nhiên không biết Hồng Thự có ý gì. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Hồng Thự vui vẻ là thật. ͏ ͏ ͏

Nữ chủ nhân không có ở đây, cô gái kia cũng không, nó căn bản là an toàn. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Giang Tả phất tay với các cô một cái, đi về phía bên trái. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tô Kỳ cũng đi theo Bạch Tiên Tiên sang con đường bên phải. ͏ ͏ ͏

Đi một lát, Giang Tả ngừng lại. ͏ ͏ ͏

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía con đường mình đang đi, cười nói: ͏ ͏ ͏

- Trí Tuệ lão nhân, cuối cùng lại gặp mặt rồi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả biết Trí Tuệ lão nhân. Đây là một lão nhân vô cùng đặc biệt. ͏ ͏ ͏

Hắn ta rất mạnh sao? ͏ ͏ ͏

Bình thường thôi, thế nhưng hắn ta thực sự biết rất nhiều thứ. ͏ ͏ ͏

Điều thú vị hơn chính là những thứ mà hắn ta sưu tầm. Có lẽ nên nói những cuốn sách mà hắn ta sưu tầm rất thú vị. ͏ ͏ ͏

Lần này Giang Tả muốn đi xem cho kỹ một chút. ͏ ͏ ͏

Đời trước không có nhiều thời gian, hơn nữa hắn cũng không thích những cuốn sách này. ͏ ͏ ͏

Vậy nếu đời trước năng lực của hắn không mạnh mẽ, hắn còn có thể gặp được Trí Tuệ lão nhân sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy vấn đề không lớn. Dù sao khi lần đầu tiên tới nơi này, hắn cũng không đủ mạnh. Khi đó còn chưa khai chiến với những người ở Tu Chân giới đó. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cười cười rồi cất bước đi. ͏ ͏ ͏

Tiên Sơn rất lớn, đệ tử cũng không ít, thế nhưng ở đây, Giang Tả không nhìn thấy một ai cả. ͏ ͏ ͏

Bởi vì tất cả các đệ tử đều tập trung ở con đường mà Tô Kỳ đi kia. ͏ ͏ ͏

Còn về Tiên chủ gì đó kia, hắn ta quả thực rất mạnh. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng tình trạng của hắn ta rất kỳ quái. ͏ ͏ ͏

Đời trước khi Giang Tả tới, hắn ta giống như bị vây khốn. ͏ ͏ ͏

Hiện tại chắc cũng thế đi. ͏ ͏ ͏

Cho nên dù cho hắn ta có cường đại hơn nữa, thì cũng chẳng làm gì được. ͏ ͏ ͏

Giang Tả từng bước đi lên Tiên Sơn. Đây là đường núi, có đoạn có bậc thang có đoạn không. Thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến bước chân của Giang Tả. ͏ ͏ ͏

Bước đi của hắn không nhanh không chậm, thế nhưng hắn biết không lâu nữa là hắn có thể đi tới nơi ở của Trí Tuệ lão nhân. ͏ ͏ ͏

Chẳng qua, khi hắn đi đến giữa sườn núi, đột nhiên chợt ngừng lại. ͏ ͏ ͏

Trên con đường núi lẽ ra không có ai này, bất ngờ xuất hiện một người. ͏ ͏ ͏

Là một cậu bé. Nó đang ngồi xổm bên bụi cỏ. ͏ ͏ ͏

À, không phải là đang đi đại tiện, mà là đang quan sát một số thứ gì đó. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không vội vã đi về phía trước, mà là đi tới chỗ cậu bé. Sau khi đi tới hắn mới phát hiện cậu bé đang quan sát kiến. ͏ ͏ ͏

Kiến Tiên Sơn, chắc cũng không phải kiến bình thường đúng không? ͏ ͏ ͏

Đương nhiên là không bình thường, Giang Tả liếc mắt nhìn đã biết, trên người những con kiến này đều mang theo linh khí yếu ớt. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa còn có độc. ͏ ͏ ͏

Lúc này, cậu bé đưa tay muốn bắt kiến. ͏ ͏ ͏

Giang Tả lên tiếng: ͏ ͏ ͏

- Ngươi sẽ hại chết chúng nó đấy. ͏ ͏ ͏

Chương 1205

Cậu bé đột nhiên nghe được tiếng Giang Tả, lại càng hoảng sợ, rồi trực tiếp ngồi bệt xuống đất. ͏ ͏ ͏

Sau đó, cậu bé kêu lên: ͏ ͏ ͏

- Anh, anh đừng có đến gần tôi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không có suy nghĩ lại gần mà chỉ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Chất độc trên người cậu sắp phát tác, sắp chết rồi. ͏ ͏ ͏

Nghe Giang Tả nói, cậu bé kia nhìn hắn với vẻ khó tin, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy anh còn không mau chạy đi. ͏ ͏ ͏

Cậu bé kia hơi quật cường, cũng có chút không cam lòng. ͏ ͏ ͏

Nó nhìn Giang Tả, Giang Tả đương nhiên cũng nhìn nó. ͏ ͏ ͏

Giang Tả cũng không để ý đến chất độc gì đó, hắn chỉ tò mò sao người này vẫn sống được. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa cậu bé này hẳn là phải rất đau đớn mới đúng, nhưng hắn lại không hề nghe thấy nó kêu đau. ͏ ͏ ͏

Rất hiếm thấy. ͏ ͏ ͏

Giang Tả quay sang nói với nó: ͏ ͏ ͏

- Ba phút, nếu trong ba phút mà không áp chế được độc của cậu, cậu chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. ͏ ͏ ͏

Cậu bé nhìn chằm chằm Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi biết, tôi không sợ, không sợ chút nào. ͏ ͏ ͏

Giang Tả ồ một tiếng, nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi có thể cứu cậu. Cậu nói sợ đi, tôi sẽ cứu cậu. ͏ ͏ ͏

Cậu bé không hề tin tưởng: ͏ ͏ ͏

- Tôi không phải trẻ lên ba, anh đi mà lừa trẻ con. ͏ ͏ ͏

Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Cậu đã từng bị người nào chạm qua chưa? ͏ ͏ ͏

Nghe được câu này, viền mắt cậu bé đỏ lên, nước mắt như thể sắp chảy xuống. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà nó vẫn cố gắng nhịn được: ͏ ͏ ͏

- Ai muốn người khác chạm vào chứ? Tôi cũng đâu phải trẻ con, không cần người ta chạm vào, không cần người ta an ủi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn vị trí của con kiến lúc trước, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Vừa rồi cậu rất muốn chạm vào chúng nó đúng không? Thực ra cậu có thể chạm vào thực vật, độc của cậu không đến mức truyền sang thực vật. ͏ ͏ ͏

Chất độc trên người cậu bé này rất kỳ lạ, chỉ cần là sinh vật có máu thịt chạm vào sẽ bị chất độc nhiễm vào và tử vong. ͏ ͏ ͏

Cũng may một khi người chết, chất độc này sẽ không truyền nhiễm nữa, nếu không cậu bé này đã sớm bị người ta giết rồi. ͏ ͏ ͏

Bởi vì nguồn gốc của nó là chất kịch độc gần như không thể giải được. ͏ ͏ ͏

Loại độc này được gọi là vô căn. ͏ ͏ ͏

Độc này là trời sinh, mà người trúng độc không thể sống quá chín tuổi. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đại đa số đều chết lúc ba tuổi, mà cậu bé này ít nhất phải tám tuổi, nếu như đó không phải là kỳ tích, thì chắc chắn là có người hao phí vô số tinh lực vì nó. ͏ ͏ ͏

Đối mặt với lời nói của Giang Tả, cậu bé muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng lại không nói được gì. ͏ ͏ ͏

Sau đó, nó nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi muốn trước khi chết đụng thử xem. Tôi không để chạm vào người khác, thế nhưng tôi chỉ muốn... ͏ ͏ ͏

Lúc cậu bé chưa nói hết, nó cảm giác đầu mình bị người ta vỗ, nó cảm thấy có người chạm vào đầu mình. ͏ ͏ ͏

Loại cảm giác này thật xa lạ, thật kỳ quái. ͏ ͏ ͏

Nó lớn đến ngần này vẫn chưa từng cảm nhận được loại cảm giác như vậy. ͏ ͏ ͏

Hình như mình được chạm vào. ͏ ͏ ͏

Lúc nó ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông không chút biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng trước mặt lại đang đặt tay lên đầu nó. ͏ ͏ ͏

Thì ra là loại cảm giác này. Thì ra cảm giác được người khác xoa đầu là như thế. ͏ ͏ ͏

Nó cảm thấy trước khi chết mình có thể được chạm vào, thật là tốt. ͏ ͏ ͏

Bởi vì người chạm vào nó, chỉ biết sẽ... ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đây, cậu bé liền hoảng sợ lui ra: ͏ ͏ ͏

- Anh, anh, anh sao lại dám chạm vào tôi? ͏ ͏ ͏

Giang Tả thu tay về, mặt không chút thay đổi nói: ͏ ͏ ͏

- Tóc dầu quá, phải đi rửa tay. ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn nhìn cậu bé, nói: ͏ ͏ ͏

- Chạm vào cậu thì sao? Không phải cậu muốn cảm nhận một chút sao? ͏ ͏ ͏

- Anh, anh, anh thế mà không, thế mà không, không việc gì ͏ ͏ ͏

Cậu nhóc có chút khó tin. ͏ ͏ ͏

Nó chỉ biết từ nhỏ mình không thể được chạm vào ai, chạm vào liền chết. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa còn chết rất nhanh. ͏ ͏ ͏

Đâu có giống như người trước mặt này, không hề bị sao cả, lại còn ghét bỏ đầu nó đầy dầu. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn cậu bé nói: ͏ ͏ ͏

- Một phút cuối cùng rồi, cậu sắp phải chết rồi. Có muốn nói cậu sợ không? Nói sợ tôi liền cứu cậu. ͏ ͏ ͏

Cậu bé sững sờ nhìn Giang Tả, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi rất sợ, thế nhưng tôi không nói, không thể nói. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Nhưng cậu đã nói rồi. ͏ ͏ ͏

Cậu bé: ͏ ͏ ͏

- Không có, tôi không có nói đâu. Không thể nói được, nói ra cha sẽ tự trách mình, sẽ lén lau nước mắt. Tôi không thể nói gì hết. Tôi rất khỏe. ͏ ͏ ͏

Giang Tả đi trên đường, sau đó nói: ͏ ͏ ͏

- Ở bên cạnh tôi, tôi có thể kéo dài tính mạng cho cậu. ͏ ͏ ͏

Cậu bé không tin, thế nhưng vẫn đi theo hắn. Người này không giống những người khác, ít nhất là sẽ không sợ nó. ͏ ͏ ͏

Trò chuyện cũng tốt. ͏ ͏ ͏

Thấy cậu bé đi theo tới, Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏

- Cậu tên gì? ͏ ͏ ͏

- Mục Minh Châu, vậy anh tên gì? ͏ ͏ ͏

Mục Minh Châu hỏi. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Với những tu luyện giả không liên quan đến Tô Kỳ, Giang Tả thường sử dụng tên này. ͏ ͏ ͏

Cậu bé này ở đây, đương nhiên xem như tu luyện giả. ͏ ͏ ͏

Mục Minh Châu tò mò nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Tôi nhớ là đã từng nghe tên của anh rồi. ͏ ͏ ͏

- Vậy sao? ͏ ͏ ͏

Giang Tả thuận miệng nói. ͏ ͏ ͏

Chương 1206

Hắn căn bản không quan tâm đến việc Mục Minh Châu này đã từng nghe tên hắn hay chưa. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hoàn toàn không quan trọng. ͏ ͏ ͏

Về việc tại sao lại dẫn nó theo, Giang Tả cũng không có đáp án, chỉ là muốn dẫn theo mà thôi. ͏ ͏ ͏

- Minh Châu, Minh Châu, con ở đâu? Con mau ra đây, nhanh lên chút nào, sắp không còn thời gian nữa rồi. ͏ ͏ ͏

Một giọng nữ vô cùng lo lắng đột nhiên truyền tới. ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Tìm cậu đó ͏ ͏ ͏

Mục Minh Châu nói: ͏ ͏ ͏

- Là đại thẩm, nhưng tôi không muốn liên lụy đến cha và đại thẩm. ͏ ͏ ͏

Giang Tả không trả lời, mà chỉ tiếp tục đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

Việc này không liên quan đến hắn. ͏ ͏ ͏

Hắn cũng không quan tâm. ͏ ͏ ͏

Chỉ là, giọng nói không ngừng vang lên gần đó khiến hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ. ͏ ͏ ͏

Mà Mục Minh Châu tự nhiên cũng không đành lòng, cuối cùng nó lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏

- Đại thẩm, cháu ở đây, ở đây. ͏ ͏ ͏

Giọng Mục Minh Châu bên này vừa truyền đi, cô gái kia hẳn là nghe được, sau đó rất nhanh đã chạy đến bên này. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau Giang Tả đã nhìn thấy cô ấy. Đó là một tiên tử trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn có chút quen mắt. ͏ ͏ ͏

Cô ấy chạy tới với vẻ mặt lo lắng, chẳng qua khi nhìn thấy Giang Tả lại vô cùng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏

Người này lại dám đi gần Minh Châu như vậy, hắn không sợ sao? ͏ ͏ ͏

Hay là không biết? ͏ ͏ ͏

Cô gái lập tức nói với Mục Minh Châu: ͏ ͏ ͏

- Minh Châu, mau tới đây, không nên đứng bên cạnh người khác. Còn nữa, mau uống thuốc này đi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, trên tay cô ấy cầm một viên thuốc màu đen sì. ͏ ͏ ͏

Mục Minh Châu nhận lấy thuốc, không nói thêm gì nữa. ͏ ͏ ͏

Nó đã mang đến rất nhiều phiền toái cho bọn họ, lần này nó tùy hứng chạy đi là vì muốn chết ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏

Nhưng mà lại bị tìm được rồi, đương nhiên nó không thể tùy hứng được nữa. ͏ ͏ ͏

- Phụ thân con sắp phát điên rồi, lần sau đừng có chạy loạn như thế nữa. Có việc gì cứ nói với đại thẩm. ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt cô gái đó trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Mục Minh Châu uống viên thuốc vào. ͏ ͏ ͏

Nhưng còn chưa đưa vào miệng, Giang Tả đã đoạt lấy viên thuốc từ trong tay nó. ͏ ͏ ͏

Mục Minh Châu không hiểu, còn cô gái kia thì phẫn nộ, đây không phải là muốn lấy mạng Tiểu Minh Châu sao? ͏ ͏ ͏

Không chờ cô ấy gây khó dễ, Giang Tả liền nói: ͏ ͏ ͏

- Lạc Thần thảo? Thảo nào Vô Căn không có biến đổi bất thường. Hóa ra là do tác dụng của Lạc Thần thảo. Tuy rằng trong thời gian ngắn Lạc Thần thảo có thể áp chế được độc tính của Vô Căn, thế nhưng bản thân Lạc Thần thảo đã là một loại độc, độc không thể công độc được. Ăn rồi, Vô Căn độc có thể giải cũng biến thành không thể giải rồi. ͏ ͏ ͏

Cô gái vốn tức giận đột nhiên lại ngây người. Không đơn giản chỉ là lời nói của người kia, mà quan trọng hơn là hắn đã chạm vào Minh Châu rồi. ͏ ͏ ͏

Cô không thể nhìn nhầm được. ͏ ͏ ͏

Chạm vào Minh Châu mà vẫn bình an vô sự sao? ͏ ͏ ͏

Người, người này nếu không phải là tu vi thông thiên thì chính là người có thể miễn dịch với Vô Căn độc. ͏ ͏ ͏

Nhất là câu nói kia, Vô Căn độc có thể giải, sao có thể không khiến cô ấy kinh ngạc được? ͏ ͏ ͏

Cuối cùng cô ấy cắn răng nói: ͏ ͏ ͏

- Tại hạ Ngọc Đồng, không biết đạo hiệu của đạo hữu là gì? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nhìn người này, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu, Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏

Cô nhắc lại trong lòng hai lần. ͏ ͏ ͏

Cô muốn xem xem có vị đại tiền bối nào có đạo hiệu này không. ͏ ͏ ͏

Nhưng rất nhanh cô ấy đã sững sờ, hoàn toàn sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu? ͏ ͏ ͏

Là Phá Hiểu đã bán Lạc Thần thảo cho bọn họ sao? ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi lấy được Lạc Thần thảo. ͏ ͏ ͏

Phá Hiểu kia có chút khó hiểu. Rõ ràng ngay từ đầu đã không định bán, nhưng sau đó lại quyết định bán một cách khó hiểu. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa người đó lại không cần thần hồn của sư huynh cô. Người đó vô cùng kỳ quái, lại còn đeo một tấm mặt nạ khiến bọn họ khó mà nhìn thấu được. ͏ ͏ ͏

Lúc này, gặp lại, thế nhưng lại chỉ là một tiểu tu sĩ Tam giai. Điều này khiến cô có hơi khó chấp nhận được. ͏ ͏ ͏

Thậm chí cô còn nghi ngờ có phải chỉ là trùng tên thôi hay không. ͏ ͏ ͏

Nhưng đối phương đã nói Vô Căn độc có thể giải, Ngọc Đồng cũng không dám làm xằng bậy, mà hỏi: ͏ ͏ ͏

- Phá Hiểu đạo hữu là Thiên Tinh Động Phủ đó... ͏ ͏ ͏

Giang Tả bình thản nói: ͏ ͏ ͏

- Lạc Thần thảo là tôi bán cho các người. ͏ ͏ ͏

Việc này Giang Tả không cần phải phủ nhận. ͏ ͏ ͏

Cũng chẳng phải chuyện lớn gì. ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng không nói gì thêm, mà chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy đạo hữu có thể giải Vô Căn độc không? ͏ ͏ ͏

Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏

- Đã giải rồi, quay về nghỉ ngơi một thời gian là được. ͏ ͏ ͏

Nói xong, Giang Tả liền nhấc chân đi về phía trước, không để ý đến hai người kia nữa. ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng ngây người. cô ấy không quá tin tưởng, không, là hoàn toàn không tin, đã giải rồi? ͏ ͏ ͏

Làm sao có thể giải độc dễ dàng như vậy? ͏ ͏ ͏

Đừng lừa gạt người khác chứ! ͏ ͏ ͏

Giang Tả đương nhiên sẽ không để ý đến cô gái này, tin hay không thì có liên quan gì đến Giang Tả hắn? ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo hữu, xin hãy ở... ͏ ͏ ͏

Lúc cô ấy muốn mời Phá Hiểu ở lại thì đột nhiên phát hiện, Phá Hiểu kia đã đi mất không còn bóng dáng. ͏ ͏ ͏

Tu sĩ Tam giai có thể biến mất trước mặt cô như thế sao? ͏ ͏ ͏

Điều đó là không thể. ͏ ͏ ͏

Chương 1207

Lúc này, Ngọc Đồng mới nhìn về phía Mục Minh Châu, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Minh Châu, con cảm giác thế nào rồi? ͏ ͏ ͏

Dứt lời cô ấy liền đi tới chạm vào nó. ͏ ͏ ͏

Cách kiểm tra Vô Căn độc tốt nhất chính là chạm vào một chút. ͏ ͏ ͏

Nhưng việc này lại hù dọa Mục Minh Châu. Nó lập tức lui về phía sau: ͏ ͏ ͏

- Đại thẩm, thẩm làm gì thế? ͏ ͏ ͏

Nếu như đụng phải, sẽ chết đó. ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng cũng cảm thấy mình điên rồi, lại muốn tự mình thử. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nếu không thử làm sao biết được độc đã giải hay chưa? ͏ ͏ ͏

Sau đó, Ngọc Đồng hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏

Chờ Mục Minh Châu trả lời xong, Ngọc Đồng hoàn toàn không hiểu. Không có bất kỳ động cơ, không có bất kỳ yêu cầu gì, hắn cứ thế giúp giải Vô Căn độc sao? ͏ ͏ ͏

Việc này cô ấy phải quay về nói chuyện với sư huynh mới được. ͏ ͏ ͏

Nhắc đến sư huynh, Ngọc Đồng vội vàng liên lạc với hắn ta, lúc này có lẽ hắn ta đang tìm kiếm đến phát điên rồi. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Quả thực Giang Tả đã trị Vô Căn độc của Mục Minh Châu. ͏ ͏ ͏

Việc này hắn chẳng thèm nói dối. ͏ ͏ ͏

Với hắn, giải Vô Căn độc quả thực rất đơn giản. ͏ ͏ ͏

Hắn có Tiên Thiên tam khí, gần như không độc nào không giải được. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, có một số loại độc tương đối đặc thù, dù là Tiên Thiên tam khí cũng sẽ gặp khó khăn. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng giải Vô Căn độc thì không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu Vô Căn độc đột biến, thì việc này quả thực khó khăn. ͏ ͏ ͏

Muốn giải được cũng không phải không thể, nhưng nó lại không đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏

Còn nếu Giang Tả đã cho rằng phức tạp, thì chẳng khác nào là không giải được. ͏ ͏ ͏

Cứu Mục Minh Châu, Giang Tả không nể mặt bất cứ kẻ nào, cũng không cần phải nể mặt kẻ khác. ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn là do bản thân hắn muốn cứu, cho nên hắn không cần bất cứ thù lao gì. Chuyện hắn muốn làm đương nhiên hắn sẽ không để ý những thứ khác. ͏ ͏ ͏

Chuyện hắn không muốn làm rất ít người có thể làm hắn dao động. ͏ ͏ ͏

Rời khỏi hai người kia, Giang Tả tiếp tục đi về phía trước. ͏ ͏ ͏

Thực ra hắn không để ý tại sao mấy người này lại ở đây, vì việc này không liên quan đến hắn. ͏ ͏ ͏

Chuyện này quả thực không liên quan đến Giang Tả, nhưng lại có liên quan đến người khác. ͏ ͏ ͏

Lúc này, trong khu phố của Tiên Sơn, một đạo sĩ đang bày quầy hàng đột nhiên hơi sửng sốt. ͏ ͏ ͏

- Duyên đã đứt, lại tiếp tục? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nhíu mày: ͏ ͏ ͏

- Người sói kia đến rồi sao? ͏ ͏ ͏

Sau đó, đạo sĩ cười nói: ͏ ͏ ͏

- Duyên, quả thực tuyệt không thể tả. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Ở giữa đường lên Tiên Sơn, Mục Tam Sinh run run tay muốn chạm vào con trai mình. ͏ ͏ ͏

Hai sư muội đứng bên cạnh hắn ta, các cô ai cũng mang vẻ mặt khẩn trương, rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn họ đã thử rồi, quả thực có linh thú chạm phải Mục Minh Châu, hơn nữa vẫn bình an vô sự. ͏ ͏ ͏

Lúc này, tay của Mục Tam Sinh rốt cuộc cũng chạm vào Mục Minh Châu. ͏ ͏ ͏

Không có bị thương, không bị lây độc, không có việc gì. ͏ ͏ ͏

Thực sự không có việc gì. ͏ ͏ ͏

Giờ khắc này, viền mắt Mục Tam Sinh ươn ướt, không nói hai lời ôm lấy Mục Minh Châu vào lòng. ͏ ͏ ͏

Hắn ta không nói gì nhưng nước mắt đã chảy đầy mặt. ͏ ͏ ͏

Mục Tam Sinh khóc. ͏ ͏ ͏

Tỷ muội Ngọc Đồng cũng ôm lấy Mục Minh Châu khóc nức nở. ͏ ͏ ͏

Mấy năm nay mọi thứ đều đáng giá. ͏ ͏ ͏

Mục Minh Châu là người khóc to nhất. ͏ ͏ ͏

Nó, rốt cuộc nó đã có thể giống như một đứa trẻ bình thường rồi. ͏ ͏ ͏

Nó, đã không còn đặc biệt nữa. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Mục Tam Sinh hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vị Phá Hiểu đạo hữu kia đâu? ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng lắc đầu, cô ấy cũng không biết. ͏ ͏ ͏

Người kia biến mất quá nhanh, căn bản không cho cô có cơ hội nói chuyện. ͏ ͏ ͏

Mục Tam Sinh nắm chặt hai tay. Hắn ta không thể hiểu được Phá Hiểu. Phá Hiểu có năng lực mà hắn ta không thể tưởng tượng được. ͏ ͏ ͏

Thực ra đối phương chỉ cần nói với hắn là có cách trị hết độc cho con trai hắn. ͏ ͏ ͏

Như thế kêu Mục Tam Sinh làm gì hắn ta cũng đều đồng ý. ͏ ͏ ͏

Cho dù là kêu hắn ta cả đời này làm nô bộc, hắn ta cũng sẽ không nhíu mày. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng, lại chẳng có gì cả. ͏ ͏ ͏

Người kia chưa từng muốn gì, giống như chỉ thực sự tiện tay mà thôi. ͏ ͏ ͏

Nhưng cho dù đối phương có tiện tay thế nào, thì việc này đối với Mục Tam Sinh đều là hy vọng xa vời ở kiếp này. ͏ ͏ ͏

Hắn ta muốn báo đáp, thế nhưng không biết tìm ai báo đáp. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Mục Tam Sinh nghĩ đến túi gấm trên người. Hắn ta không nói hai lời liền trực tiếp mở ra. ͏ ͏ ͏

Cái này không biết là của ai cho hắn ta, kêu hắn ta muốn mở lúc nào thì mở. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Mục Tam Sinh đã mở túi gấm ra. ͏ ͏ ͏

Bên trong có ghi mấy chữ: Tiên Sơn hậu, kim sinh hải, minh tâm kiến tính. ͏ ͏ ͏

Ngọc Đồng hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư huynh, đây là có ý gì? ͏ ͏ ͏

Mục Tam Sinh lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không biết, nhưng hẳn là bảo chúng ta đi lên hậu sơn Tiên Sơn. Còn về Minh tâm kiến tính, ý là có cơ hội báo ân sao? ͏ ͏ ͏

Không ai hiểu điều này, thế nhưng họ vẫn làm theo lời trong túi gấm. ͏ ͏ ͏

Dù sao bọn họ cũng được chỉ dẫn như vậy. ͏ ͏ ͏

Tiên Sơn chưa từng có người lên, thế nhưng bọn họ lại cứ thế đi lên. ͏ ͏ ͏

Có thật là giống như lời người kia nói, nó đã mang lại cho họ may mắn lớn. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng người kia là ai, bọn họ lại không biết. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Chương 1208

Lúc này, Tô Kỳ và những người khác được đưa đến đường phố rồi. ͏ ͏ ͏

Ở đây cũng giống như ở Cổ Nhai, tất cả đều là tu luyện giả mà thôi. ͏ ͏ ͏

Sự xuất hiện của mấy người Tô Kỳ cũng không khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý. ͏ ͏ ͏

Bởi vì gần như tất cả đều giống nhau. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi Bạch Tiên Tiên: ͏ ͏ ͏

- Tiểu Tiên nữ, chúng ta trực tiếp đi gặp Tiên chủ sao? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên cất đèn lồng xong, phủi phủi tay nói: ͏ ͏ ͏

- Chắc chắn là không phải rồi. Tiên chủ nói, việc đầu tiên của các người chính là tìm được ngài ấy. Đây là khảo nghiệm. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cùng kinh ngạc: ͏ ͏ ͏

- Đây là khảo nghiệm gì vậy? ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Việc này tôi cũng không biết. Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, tiếp đó dựa vào chính các người thôi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Bạch Tiên Tiên chỉ vào một loạt đèn lồng bên cạnh, nói: ͏ ͏ ͏

- Được rồi, nếu các người muốn đi ra ngoài, nhớ mang theo đèn lồng, nếu không sẽ bị lạc đường. Tôi phải đi về tu luyện, sẽ không đi cùng các người nữa. À, là Tiên chủ không cho phép, chứ tôi cũng rất thích mấy vị tỷ tỷ kia đấy. ͏ ͏ ͏

Thực ra cô ấy rất thích mấy vị tỷ tỷ này, ít nhất họ sẽ không đụng vào vỏ của cô ấy, các sư huynh sư tỷ thật là bất lịch sự. ͏ ͏ ͏

Mấy người Tĩnh Nguyệt cũng phất tay: ͏ ͏ ͏

- Tạm biệt tiểu tiên nữ, có cơ hội sẽ mời cô ăn hải sản, ví dụ như thịt trai, vô cùng tươi ngon, cô nhất định sẽ thích. ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên làm mặt quỷ với Tĩnh Nguyệt, sau đó liền chạy đi. ͏ ͏ ͏

Cô mới không thèm ăn hải sản. ͏ ͏ ͏

Nói gì thì cũng là đồng bào. ͏ ͏ ͏

Bạch Tiên Tiên đi rồi, Tĩnh Nguyệt liền quay sang nói với Tô Kỳ và Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

- Đi thôi, đi dạo một chút. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Người ở đây rất nhiều, nếu hỏi đường có hỏi được không? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Hỏi đường có lẽ chỉ hỏi được manh mối thôi đúng không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

- Đừng để ý nhiều như vậy, chơi trước đã, chơi vui rồi lại nói. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt quay sang hỏi Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Không cần quá để ý đến tiểu Giang. Thực lực của hắn rất mạnh, hơn nữa bên cạnh còn có khí linh lợi hại như vậy. Dù có lo cũng là hắn lo cho em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Em không lo những thứ khác mà lo anh ấy chưa quen thuộc chuyện giới tu luyện. Cơ bản nhất là lễ phép, anh ấy vẫn luôn gọi tên của sư bá. Đôi khi nhìn thấy đại lão cũng đều thờ ơ. Nếu ai không biết còn tưởng anh ấy mới là đại lão. Em có thể không lo lắng sao? ͏ ͏ ͏

Tinh Nguyệt nhìn bốn phía một chút, thờ ơ nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu tiểu Giang thực sự là đại lão thì sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy có phải là anh ấy trâu già gặm cỏ non không? Em còn trẻ như vậy. Phi phi phi, Tả ca và em lớn lên cùng nhau, chuyện của anh ấy làm sao mà em không biết được? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt trợn trắng mắt. Chuyện của em, không phải là Giang Tả cũng không biết đấy à? ͏ ͏ ͏

Ặc, nghĩ tới đây, Tĩnh Nguyệt liền ngây người. Đúng vậy, chuyện của Tiểu oán phụ, Giang Tả không biết. ͏ ͏ ͏

Cho nên nếu quả thực Giang Tả không bình thường, làm sao hắn có thể không biết vợ mình là tu luyện giả? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt thoáng mờ mịt. ͏ ͏ ͏

Nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, đến lúc đó rồi nói. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tĩnh Nguyệt vẫn không nhịn được hỏi một câu: ͏ ͏ ͏

- Nếu như tiểu Giang là do người khác giả trang thành, em có thể nhận ra không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ trợn trắng mắt, tùy tiện nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chuyện này đừng có nói xàm, nếu Tả ca bị đoạt xá, em có thể nhận ra ngay. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không tin: ͏ ͏ ͏

- Có khoa trương đến thế không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ gật đầu: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, nhưng mà chuyện này đâu có khoa trương thế đâu. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi: ͏ ͏ ͏

- Có căn cứ không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không có, chỉ là cảm giác thôi. Em chắc chắn sẽ không nhận nhầm. Cho dù thoạt nhìn không ra, thế nhưng chỉ cần em chạm vào anh ấy, ai giả trang cũng không thể trốn tránh được. Đây là Tiên Thiên kỹ năng của em. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói với vẻ mặt vô cùng tự hào. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hoàn toàn không hiểu, chuyện này rất đáng tự hào sao? ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cô quả thực không có thiên phú này. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên cô cũng có một điều nghi ngờ, đó chính là có phải tất cả những người đã kết hôn đều có khả năng này không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đương nhiên là mang theo thái độ nghi ngờ. Nếu khả năng này là thật, thì cũng quá khoa trương đi. ͏ ͏ ͏

Đồng thời cũng quá xui xẻo. Khó mà có được tài năng thiên phú, thế mà lại là cái loại thiên phú vô dụng này. ͏ ͏ ͏

Có điều chỉ cần không nhận nhầm là được. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt liền mặc kệ, chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Đi thôi, đi chung quanh xem. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đi theo hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị nghĩ tên Tiên chủ kia có ý gì? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Khó nói. ͏ ͏ ͏

Quả thực rất khó nói, dẫn người lên là có ý tốt, sau đó lại không gặp là có ý gì? ͏ ͏ ͏

Chương 1209

Ra oai phủ đầu sao? ͏ ͏ ͏

Là Tiên chủ Tiên Sơn mà còn không phóng khoáng đến thế sao? ͏ ͏ ͏

Các cô chẳng qua chỉ là mấy tiểu bối rất nhỏ mà thôi, không cần thiết phải làm khó thế này chứ? ͏ ͏ ͏

Thế nhưng khảo nghiệm có phải là quá đặc biệt không? ͏ ͏ ͏

Loại khảo nghiệm tìm người này của Tiên chủ đúng là rất khác biệt. ͏ ͏ ͏

- Có thể Tiên Sơn này có thâm ý khác. Nói chung cứ chơi một lần rồi nói tiếp, đừng nóng vội hỏi người khác. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Thanh Liên gật đầu. ͏ ͏ ͏

Ở đây thực sự có rất nhiều thứ, đồ ăn đồ dùng đều có, hơn nữa còn rất không tầm thường. Thức ăn cũng đều là các loại linh vật, bất cứ thứ gì cũng có hiệu quả nhất định với con người. ͏ ͏ ͏

- Nhìn xem nhìn xem, tiên tiên quả Sơn một quả tầm vạn vật, hai quả định chúng sinh, ba quả phán sinh tử. Những sản phẩm bổn đạo làm ra này đều là tinh phẩm. Tiên quả hiếm thấy, tiên quả trong một vạn mới có một, bây giờ bổn đạo xả kho bán phá giá, tiên quả tốt nhất đây. Đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ qua. ͏ ͏ ͏

m thanh rao lớn bỗng nhiên truyền vào tai mấy người Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏

Điều này khiến Tĩnh Nguyệt nổi lên thích thú. ͏ ͏ ͏

Sau đó, cô ấy nhìn quanh, cuối cùng thấy một đạo sĩ. Vị đạo sĩ này bày quầy hoa quả, la hét rất có sức. ͏ ͏ ͏

- Chúng ta qua xem một chút. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên tò mò: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, tại sao lại phải qua đó? Vừa nhìn là biết lừa đảo rồi. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười, nhìn Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Chuyện bất thường chắc chắn có bí ẩn. ͏ ͏ ͏

Ở trên Tiên Sơn mà hét to như vậy, lại còn bán tiên quả cực phẩm, còn bày ra sạp bán, đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa người trên Tiên Sơn không hề ngăn cản, việc này lại càng không bình thường. ͏ ͏ ͏

Nói một cách đơn giản, Tĩnh Nguyệt nghĩ vị đạo sĩ này rất có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Đã có vấn đề, như vậy nếu không qua xem một chút thì thật xin lỗi thân phận Thánh nữ của cô ấy. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lại cau mày. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị cũng biết là có vấn đề sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Thực ra chị không suy nghĩ nhiều như thế. Chẳng qua chỉ cảm thấy đạo sĩ này nhìn rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Thật là kỳ quái. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt đương nhiên cũng nghe thấy, liền nói: ͏ ͏ ͏

- Vị đạo sĩ này tuyệt đối không tầm thường. Đào, nhất định phải đào ra được vật gì đó. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ và Thanh Liên gật đầu. ͏ ͏ ͏

Tuy rằng không xác định được lời Tĩnh Nguyệt nói có thật hay không, thế nhưng nhìn qua thực sự có vấn đề. ͏ ͏ ͏

Nhất là Tô Kỳ. Không có Giang Tả ở đây, đương nhiên cô cũng nghĩ rất nhiều. ͏ ͏ ͏

Nơi này chính là Tiên Sơn đấy. ͏ ͏ ͏

Làm gì có ai ở trên Tiên Sơn mà hét tiên quả cực phẩm chứ! ͏ ͏ ͏

Ngươi không sợ bị người ta đánh chết sao? ͏ ͏ ͏

Gạt người cũng đừng có gạt như thế chứ? ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, mấy người Tĩnh Nguyệt đã đi đến trước mặt đạo sĩ. Đạo sĩ đang hét to, thấy mấy người Tĩnh Nguyệt liền hơi sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Chủ yếu là do nhìn thấy Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Lúc này, hắn muốn thu dọn đồ đạc chạy luôn. ͏ ͏ ͏

Có điều hắn ta nhìn lại lại không phát hiện thấy bóng dáng của tên hung ác kia, thoáng cái liền yên tâm lại. ͏ ͏ ͏

Chỉ cần tên hung thần kia không ở đây, tất cả đều tốt đẹp. ͏ ͏ ͏

Ngoại trừ tên hung thần kia, việc buôn bán của hắn ta sẽ không bị thua lỗ. ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, cũng phải cẩn thận cả đạo lữ của tên hung thần đó. ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng là đạo lữ của hung thần. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ yên lòng, trực tiếp nghênh đón: ͏ ͏ ͏

- Ba vị tiểu hữu, có vừa ý tiên quả cực phẩm không? Quả nhiên thật tinh mắt, tiên quả ở đây của chúng ta đều là tiên quả cực phẩm, những người đã từng mua chưa một ai nói không tốt cả. Lúc tôi bán pháp bảo cũng vậy, có người mua một lần liền muốn mua lần thứ hai. Thậm chí còn chỉ mua pháp bảo của tôi. ͏ ͏ ͏

Lúc này, đạo sĩ nhìn về phía Tô Kỳ, hỏi: ͏ ͏ ͏

- Có đúng không vị tiểu hữu này? ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Tô Kỳ mờ mịt, sau đó khó hiểu hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối quen biết tôi? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ nhìn Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải là cô đã dùng linh dịch chân thực sao? Dùng có tốt không? ͏ ͏ ͏

- À? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Cái đó là do tiền bối bán sao? Tôi vẫn cho rằng đó là hàng giả nên vẫn chưa từng thử. Chẳng lẽ không phải là hàng giả sao? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Sau đó, đạo sĩ không xoắn xuýt vấn đề này nữa, quay sang nói với Tinh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Tiểu hữu, tiên quả của bổn đạo chỉ bán cho người có duyên. Cô đã đi tới trước mặt bản đạo, chính là có duyên với bản đạo. Loại duyên phận này, tiểu hữu không thể bỏ qua được. ͏ ͏ ͏

Mặc dù Tĩnh Nguyệt tò mò chuyện Tô Kỳ, nhưng cũng không hỏi vào lúc này, mà quay sang hỏi đạo sĩ: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối nói, không biết tiên quả cực phẩm của tiền bối giá bao nhiêu? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ vươn ba ngón tay, dáng vẻ cao thâm khó lường nói: ͏ ͏ ͏

- Số này. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn động tác tay của đạo sĩ có vẻ do dự. ͏ ͏ ͏

Ba ngón tay? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không biết điều này có nghĩa như thế nào nhưng đi mua đồ tất nhiên phải mặc cả. ͏ ͏ ͏

Bất kể là bao nhiêu tiền, trước chém hai ngón đi. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt vươn tay ấn hai ngón tay của đạo sĩ xuống rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Con số này thì sao? ͏ ͏ ͏

Chà, rất hoàn hảo. ͏ ͏ ͏

Điều mà Tĩnh Nguyệt không ngờ tới là khi tay cô chuẩn bị chạm vào vị đạo sĩ, liền theo bản năng chuyển thành tát một cái. ͏ ͏ ͏

Chương 1210

Bốp. ͏ ͏ ͏

m thanh vô cùng thanh thúy. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt choáng váng, Tô Kỳ và những người khác cũng choáng váng. ͏ ͏ ͏

Sao chị hung dữ vậy? ͏ ͏ ͏

Một lời không hợp liền vung tay đánh người? ͏ ͏ ͏

Có làm tổn hại đến danh tiếng Thánh nữ không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng biết mình đã làm sai điều gì đó, nhưng chuyện vừa rồi quá kỳ lạ. ͏ ͏ ͏

Cho nên trước tiên nhất định phải hét lên, nếu không sẽ bị đối phương ăn vạ sẽ không tốt, hơn nữa ai biết được đây có phải là phương thức ăn vạ mới hay không. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt bất mãn: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối, sao ông dùng mặt đánh người? Kinh doanh không chính trực. Chúng ta cần thương lượng. Dùng mặt đánh người cũng là quá đáng. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Họ đều ngây ngốc, có chỗ nào không đúng thì phải? ͏ ͏ ͏

Hơn nữa dùng mặt đánh người là sao? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ càng thêm phiền muộn, hôm nay làm ăn rất nghiêm túc, làm sao lại đánh người được? ͏ ͏ ͏

Phi, tại sao lại bị người khác đánh? ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, vị đạo sĩ không để ý đến điều này, mà chỉ nói: ͏ ͏ ͏

- Vậy tiểu thư, cô có muốn lấy một tiên quả quả cực phẩm nữa hay không? ͏ ͏ ͏

Thấy đạo sĩ cũng không xoắn xuýt quá nhiều, Tĩnh Nguyệt tự nhiên sẽ không nhắc lại lần nữa, mà xa cách một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Ý của tiền bối có nghĩa là một tiên quả cần ba viên Nhất phẩm Linh thạch? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ sửng sốt, sau đó nhìn ba ngón tay của mình, cuối cùng liền hiểu ra. ͏ ͏ ͏

Hắn ta bỏ đi hai ngón tay, nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu thư nói đùa, bản đạo đưa ra tuyệt thế tạo hóa, là vô số người hữu duyên đưa ra pháp bảo, giá cả đều là đồng nhất. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cau mày, đây là muốn giá cao ngất trời sao? ͏ ͏ ͏

Điều này khiến cô ấy khó đối phó, kẻ dối trá này thật thiếu lương tâm. ͏ ͏ ͏

Lúc này, đạo sĩ nói: ͏ ͏ ͏

- Tuyệt thế tạo hóa, pháp khí cổ xưa, tiên quả cực phẩm, một viên Tam phẩm Linh thạch đều có thể lấy được. Tiểu thư không ngại thì lấy cho mỗi người một quả. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt sững sờ, một viên Tam phẩm Linh thạch? ͏ ͏ ͏

Giá tiền này... Quá rẻ? ͏ ͏ ͏

Điều này không phải nói rõ với mọi người, người này bán hàng giả sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhìn vào quầy hàng, thấy bọn nó không khác gì những trái cây thông thường? ͏ ͏ ͏

Đây là tiên quả cực phẩm? ͏ ͏ ͏

Nhưng Tĩnh Nguyệt không quan tâm mà hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy tiền bối, ngài có bao nhiêu tiên quả ở đây? ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ có chút tự hào nói: ͏ ͏ ͏

- Chín trăm chín mươi chín quả, một quả không nhiều, một quả cũng không thiếu. Nhưng người hữu duyên chỉ có ba người. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối không cần tiếc nuối, hậu bối muốn toàn bộ. Tính ra một ngàn quả, tổng cộng có ba nghìn viên Tam phẩm Linh thạch tương đương với ba viên Lục phẩm Linh thạch. Bây giờ, tiền bối cất nó đi. Tiền bối không cần lo lắng, hậu bối không thiếu tiền. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Hắn ta kinh doanh nhiều năm chưa từng thấy người nào hào phóng như vậy, khiến hắn ta có chút không vui. ͏ ͏ ͏

Bởi vì trong đó có ba quả là hàng thật. ͏ ͏ ͏

Hắn ta đang ở đây đợi người hữu duyên thực sự, chứ không phải một người hữu duyên kiểu này. ͏ ͏ ͏

Nhưng đối phương trả tiền rồi, hắn ta không bán không được. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, đạo sĩ chỉ có thể cười nói: ͏ ͏ ͏

- Tiểu thư thật là phúc khí thâm hậu, may mắn vô cùng. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cũng cười nói: ͏ ͏ ͏

- Tiền bối khen sai rồi. Tất cả đều là tiền bối hào phóng, cho tôi rất nhiều may mắn như vậy. ͏ ͏ ͏

Đạo sĩ cười tủm tỉm, rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Đạo gia cáo từ. ͏ ͏ ͏

Từ nay về sau, đạo sĩ không chỉ ghét những người tàn nhẫn, mà còn cả những người giàu có. ͏ ͏ ͏

Chờ đến lần sau, hắn ta sẽ không lỗ nữa. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Sau khi đạo sĩ rời đi, không ai còn nhớ tới hắn ta. ͏ ͏ ͏

Chờ đạo sĩ kia rời đi, Tô Kỳ muốn hỏi Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, làm như vậy có phải quá ngốc hay không? Đây không phải là dê béo bị làm thịt sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên chưa cọ xát với bên ngoài nhiều, nhưng cũng hiểu điều đó như vậy. ͏ ͏ ͏

Dù nhìn thế nào đi nữa, chính Thánh nữ bị lừa một cách nặng nề. ͏ ͏ ͏

Không đợi mọi người mở miệng nói, Tĩnh Nguyệt liền lôi kéo bọn họ đáp: ͏ ͏ ͏

- Đi đến một nơi không có ai đã. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cau mày, tựa hồ nghĩ tới một số khả năng, nhưng không nói gì, lập tức làm theo. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên khó hiểu. ͏ ͏ ͏

Sau đó, họ đến một nơi không có một bóng người qua lại. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị cảm thấy những thứ này có vấn đề? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt không nói gì thêm, mà đặt trái cây xuống đất nói với Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

- Theo trực giác chọn cho mình một quả. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm mà liếc nhìn cái gọi là tiên quả. ͏ ͏ ͏

Xem qua, Tô Kỳ nhận thấy có rất nhiều loại. ͏ ͏ ͏

Dứa, táo, cà chua, tất cả đều có. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi lấy ba quả lê. ͏ ͏ ͏

- Cái này trông khá ngọt, có thể đưa cho Hồng Thự ăn. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏

Chương 1211

Tĩnh Nguyệt không để Tô Kỳ làm theo ý mình mà cầm lấy ba quả lê , nói: ͏ ͏ ͏

- Không được, bây giờ chúng ta phải giữ lại ba quả lê này, những thứ khác tạm thời cất đi đã. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ đã khó hiểu, Thanh Liên càng khó hiểu hơn. ͏ ͏ ͏

- Tại sao vậy? Thánh nữ sư tỷ nghĩ ba quả lê này có gì đặc biệt sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng muốn hỏi, bởi vì đây là do cô chọn. ͏ ͏ ͏

Câu trả lời của Tĩnh Nguyệt đã khiến Tô Kỳ ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, nó rất đặc biệt, bởi vì đây là do Tô Kỳ chọn. ͏ ͏ ͏

- Tại sao? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hoàn toàn không thể giải thích được. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ cũng vậy. ͏ ͏ ͏

Cô đã chọn một cái gì đó đặc biệt sao? ͏ ͏ ͏

Có căn cứ gì không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Em còn nhớ ai đã bán tiên quả cho chúng ta không? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ sững sờ, Thanh Liên cũng sửng sốt, đã quên, quên mất là ai. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Quên rồi, đúng không? Người này ngay từ đầu đã có vấn đề. Một người có vấn đề như vậy, sẽ bán hoa quả bình thường sao? ͏ ͏ ͏

Không đợi đám người Tô Kỳ trả lời, Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, nhưng hắn ta rất có thể giấu một ít hàng thật trong đống hàng giả. Hắn ta nhớ rõ Tô Kỳ nhưng Tô Kỳ không nhớ hắn ta, nên ta đã quyết định mua hết. Đây là đang chơi bốc thăm trúng thưởng. Hơn nữa phần thắng là rất lớn. ͏ ͏ ͏

Được rồi, Tô Kỳ quả nhiên cũng hiểu được, nhưng vẫn có một câu hỏi: ͏ ͏ ͏

- Tại sao chị lại để em chọn? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi trả lời: ͏ ͏ ͏

- Điều này liên quan đến một lập luận mới, nói một cách đơn giản, hắn đã từng bán cho em một thứ tốt thực sự, đó là sức mạnh tâm linh mách bảo em chọn. Tất nhiên, đây không phải là lý do chính, lý do thực sự là bởi vì may mắn. Cho nên, điều này lại phải liên hợp với tiểu Giang rồi. Sự thật đã chứng minh, vận may của tiểu Giang rất tốt, trên người của em hẳn là cũng được thêm vào loại vận khí đó. Vì vậy, để cho em chọn, rất có thể trực tiếp chọn được những thứ thật tốt, đây cũng là lập luận rút thưởng. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Vậy làm sao chị có thể biết được chị ấy có trúng thưởng hay không? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

- Còn nhớ lúc hắn kêu lên không? ͏ ͏ ͏

Mặc dù mọi người không nhớ, nhưng cô ấy vẫn nhớ tiếng hét đó. ͏ ͏ ͏

Nhưng Thanh Liên không biết cô ấy đang nói về câu nói nào. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lúc này, mới nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏

- Một quả tìm vạn vật, hai quả nhốt chúng sinh, ba quả phán sinh tử? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, mặc dù không biết nó có phải là sự thật không, nhưng rất đáng để thử một lần. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Câu này lý giải như nào? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt sáng ngời trí tuệ nói: ͏ ͏ ͏

- Một quả có thể tìm người, hai cái hợp thể không chỉ có thể tìm người mà còn có thể giam cầm người. Ba cái liên hợp không chỉ có thể tìm người, giam cầm người, mà còn có thể định đoạt sinh tử của người đó. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên có chút không thể tin được: ͏ ͏ ͏

- Thật hay giả? Tiên quả từ khi nào có tác dụng như vậy? ͏ ͏ ͏

Tiên quả không phải dùng làm thuốc, thì chính là ăn trực tiếp. ͏ ͏ ͏

Làm thế nào có thể có một chức năng kỳ lạ như vậy. ͏ ͏ ͏

Nó còn có thể tìm kiếm ai đó giam cầm, còn có thể giết người. ͏ ͏ ͏

Đây có phải là tiên quả không? ͏ ͏ ͏

Hay đây là thần vật. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nhún vai: ͏ ͏ ͏

- Cái này chị cũng không biết. Mặc dù có hơi khoa trương nhưng có thể sẽ giúp ích cho chúng ta. Thử chút xem. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ biết rõ cách thử như thế nào sao? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói thẳng: ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên không biết, vừa rồi chỉ là lập luận suy đoán. Hành động thực tế chị làm sao biết được. Cho nên, mọi người cùng nghĩ biện pháp đi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Cuối cùng bọn họ đặt ba quả lê xuống đất, Tô Kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, chị có muốn triệu hoán thử không? ͏ ͏ ͏

Thanh Liên hỏi: ͏ ͏ ͏

- Triệu hoán là gì? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Ví dụ như cho Thần Long xuất hiện, ví dụ như bảo bối hãy tìm người giúp tôi. Một ví dụ khác nữa là lập tức tuân lệnh tôi,... ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt thực sự thử. ͏ ͏ ͏

- Xuất hiện đi, Thần Long. ͏ ͏ ͏

- Xuất hiện đi, tiên tiên quả linh. ͏ ͏ ͏

- Lạp lạp tiểu ma tiên. ͏ ͏ ͏

- Bảo bối, xin hãy xuất hiện. ͏ ͏ ͏

- Vừng ơi mở ra. ͏ ͏ ͏

- Sức mạnh ẩn chứa trong tiên quả, hãy nghe theo tiếng triệu tập của tôi. ͏ ͏ ͏

- Nhân danh Tĩnh Nguyệt, ra lệnh cho ngươi mau xuất hiện. ͏ ͏ ͏

- Biển cả vô biên. ͏ ͏ ͏

- Đấu tranh cho tôi. ͏ ͏ ͏

- Các ngươi đi ra cho tôi. ͏ ͏ ͏

- Đứng lên di chuyển, đứng lên di chuyển. ͏ ͏ ͏

- Bé thỏ con ngoan ngoãn mở cửa. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Tĩnh Nguyệt bỏ cuộc. ͏ ͏ ͏

Cô ngồi xuống đất nói: ͏ ͏ ͏

- Phương pháp sai rồi, đổi lại đi. ͏ ͏ ͏

Chương 1212

Thanh Liên ở bên cạnh rất muốn cười, vừa rồi Tĩnh Nguyệt không chỉ nói, mà còn phối hợp với hành động. ͏ ͏ ͏

Đặc biệt vui vẻ. ͏ ͏ ͏

Nhưng cô không dám cười thành tiếng vì sợ bị lườm. ͏ ͏ ͏

Lúc Thánh nữ sư tỷ nghiêm túc chỉ có thể vụng trộm cười. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏

- Cái kia, tuy rằng không hiểu Thánh nữ nói cái gì, nhưng là chúng ta đang tu luyện, có nên thử truyền nhiều thứ linh khí vào xem sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏

- Thanh Liên nói đúng, sư tỷ, thử truyền linh khí vào mấy quả này xem. ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tĩnh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên phát hiện: ͏ ͏ ͏

- Đúng, nhưng mình ta không thể làm cùng lúc ba quả, mọi người mỗi người thử một quả. ͏ ͏ ͏

Nghe vậy Tô Kỳ và Thanh Liên đều vui mừng, sau đó bắt đầu truyền linh khí vào. ͏ ͏ ͏

Lúc này, ba quả lê sáng lên, bắt đầu đan xen vào nhau. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói một cách hào hứng: ͏ ͏ ͏

- Thành công rồi, nhưng không giống với những gì chúng ta dự đoán. ͏ ͏ ͏

Đúng vậy, nó không giống. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa điều mấu chốt nhất, đó là nó không thể tìm người. ͏ ͏ ͏

Muốn tìm ai thì phải có khí tức của đối phương, nghĩa là phải ghi nhớ trước thì mới có thể giam giữ và giết chết đối thủ. ͏ ͏ ͏

Tất nhiên, hai cái sau sẽ vô dụng đối với họ. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Nếu như không thể tìm kiếm cụ thể, chúng ta mở rộng hơn một chút, thử tìm kiếm khí tức mạnh nhất ở Tiên Sơn. ͏ ͏ ͏

Lúc này, ba quả lê bắt đầu chuyển động tản ra, chuyển động vô cùng yếu ớt, rất ít người có thể cảm nhận được. ͏ ͏ ͏

Mà Giang Tả trên đường đã cảm thấy nó. ͏ ͏ ͏

Hắn cau mày: ͏ ͏ ͏

- Vật này tại sao lại có ở đây? Tại sao nó lại bị sử dụng một cách tùy tiện như vậy? Không sợ chết đúng không? ͏ ͏ ͏

Nghĩ lại Giang Tả cảm thấy không phải, dường như không ai ở Tiên Sơn có thể cảm nhận được Tuyệt Mệnh tam quả. ͏ ͏ ͏

Đúng như tên gọi, Tuyệt Mệnh tam quả được dùng để giết người. ͏ ͏ ͏

Hầu như lần nào cũng thành công. ͏ ͏ ͏

Ai đó đã từng làm điều này với hắn. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tuyệt Mệnh tam quả quá ít đối với hắn, không có đủ để hắn ăn. ͏ ͏ ͏

Nhưng nói thật là Tuyệt Mệnh tam quả ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏

Nếu không phải vì bất tiện, Giang Tả thậm chí còn muốn đi qua đó ăn. ͏ ͏ ͏

Nhưng rất dễ bị tiêu chảy, chủ yếu là do hiện tại hắn quá yếu. ͏ ͏ ͏

Nhưng nếu như cho Hồng Thự ăn sẽ như thế nào. Liệu linh thú cấp cao đó có thể hấp thụ được không? ͏ ͏ ͏

Không thể hấp thụ được thì có thể nhả ra chứ? ͏ ͏ ͏

Nghĩ xong, Giang Tả cảm thấy tốt hơn là nên quên nó đi. ͏ ͏ ͏

Hồng Thự nằm trên vai Giang Tả bỗng giật mình một cái, nó có cảm giác mình vừa nhặt lại cái mạng sắp bị đánh rớt. ͏ ͏ ͏

Sau đó, liền yên tâm gặm lê. ͏ ͏ ͏

Đi được một lúc, Giang Tả thở dài: ͏ ͏ ͏

- Những người này không phải là quá ngu ngốc sao? Cứ ngang nhiên sử dụng như vậy, tại sao sau một lúc rồi cũng không dừng lại? Đây là không sợ người khác tìm thấy mình hả? ͏ ͏ ͏

Giang Tả đương nhiên biết rằng đây là tìm người trong phạm vi rộng, nhưng một đợt là đủ, đằng sau là không cần thiết. ͏ ͏ ͏

Điều này chỉ thu hút sự chú ý của mọi người. ͏ ͏ ͏

Đây không phải là đi tìm chết sao? ͏ ͏ ͏

Càng sử dụng lâu, nó càng dễ bị chú ý. ͏ ͏ ͏

Giang Tả suy nghĩ một chút nói: ͏ ͏ ͏

- Không phải ba người bọn họ đều ngốc đấy chứ? ͏ ͏ ͏

Giang Tả cảm thấy rằng đó là mấy người Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tuyệt Mệnh tam quả hiếm có đến mức nào, mà ba người bọn họ không có khả năng có. ͏ ͏ ͏

Cho nên có phải không? ͏ ͏ ͏

Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, Giang Tả vẫn cảm thấy đó là đám người Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, sau đó vui vẻ mở ấn ký truyền tin của Tô Kỳ ra, sau đó bắt đầu soạn tin nhắn. ͏ ͏ ͏

Khi Tô Kỳ và Tĩnh Nguyệt đang tìm kiếm hăng say, Tô Kỳ đã rất ngạc nhiên, sau đó cô nhận được tin nhắn từ Giang Tả: ͏ ͏ ͏

“Nam Thánh nữ dự khuyết gửi một lời nhắn: Đủ rồi, dừng.” ͏ ͏ ͏

“Có trả lời hay không?” ͏ ͏ ͏

“Có/Không.” ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lập tức nói: ͏ ͏ ͏

- Em nhận được tin nhắn của nam Thánh nữ dự khuyết, hắn nói đủ rồi dừng lại. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt lập tức dừng lại, nói: ͏ ͏ ͏

- Đừng đùa nữa, dừng lại. ͏ ͏ ͏

Sau đó, họ ngừng dùng Tuyệt Mệnh tam tìm kiếm quả. ͏ ͏ ͏

Thanh Liên tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Nam Thánh nữ dự khuyết, hắn có ở đây không? Hắn có ở gần đây không? ͏ ͏ ͏

Điều này Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ cũng không biết. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏

- Khả năng hắn cũng ở đây, hắn có liên quan đến Thánh nữ cũng không nên vắng mặt. Nhưng hắn làm sao biết chúng ta đang làm gì? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Không biết, hơn nữa không hỏi được, hỏi cũng không trả lời được. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Tô Kỳ đang vận hành ấn ký. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏

- Em đang làm gì vậy? Trả lời hắn sao? ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏

- Đối với loại chuyện này em không có hứng thú, em vừa mới chặn hắn. Được rồi, thành công chặn hắn. ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Thanh Liên: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

- Tô Kỳ, em có bệnh không? Tại sao muốn chặn hắn? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt hỏi. ͏ ͏ ͏

Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏

- Em không quen biết hắn, chặn hắn thì có làm sao nào? Để cho hắn tìm sư tỷ là được rồi, hắn tìm em làm gì? ͏ ͏ ͏

Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏

Bình Luận (0)
Comment