Tô Du bọn họ bận rộn mở phố tử (铺子) mới, cũng không giấu tiền bối A Thác đang ở cùng, đương nhiên muốn giấu cũng không giấu nổi, còn muốn mượn vị tiền bối A Thác này làm chỗ dựa, càng không cần thiết giấu hắn.
Mùi đan hương (丹香) quen thuộc bay ra, tiền bối A Thác theo mùi hương đi đến trước mặt mấy người, Từ Ngôn Ninh đang đưa Hóa Hình Đan (化形丹) mình luyện chế tốt cho Tô Du bọn họ xem, cùng lúc còn có Diệp Vân (叶芸) luyện chế, có lẽ vì uống qua Linh Tiêu Lộ (灵霄露), thần thức của Diệp Vân (叶芸) có tiến bộ, phẩm chất đan dược (丹药) luyện ra cũng đang tăng lên, có Từ Ngôn Ninh vị thiên tài đan sư (丹师) này chỉ đạo, mấy lò đan lần này Diệp Vân (叶芸) luyện, vậy mà cũng ra một viên cực phẩm Hóa Hình Đan (化形丹), thành tích này đáng mừng.
Diệp Vân (叶芸) bản thân cũng vui mừng hết hồn, hoàn toàn không nghĩ tới mình cũng có ngày luyện được cực phẩm đan (极品丹), may mà bên Hồng Nguyệt Thành (红月城) ném không ít linh thạch mua Linh Tiêu Lộ (灵霄露), nàng quyết định tiếp tục kiên trì uống, dù bây giờ uống hiệu quả đã rất yếu, nhưng chỉ cần có một tia tăng trưởng đều là tốt.
Tiền bối A Thác vừa đến liền nhìn thấy cực phẩm Hóa Hình Đan (化形丹) đặt trên bàn trước mặt mấy người: "Cực phẩm Hóa Hình Đan (化形丹)? Các ngươi tự mình luyện chế?"
Trần Cảnh đắc ý nói: "Không sai, chúng ta ở đây có hai vị đan sư (丹师), dựa vào cực phẩm Hóa Hình Đan (化形丹) này có thể đâm rễ ở Phi Ưng Thành (飞鹰城) rồi chứ?"
Tiền bối A Thác nhìn sâu mấy người một cái, tình huống mấy người này có chút ngoài dự liệu của hắn, hóa ra không chỉ một hai người không đơn giản. Tuy hắn không thích chạy qua nhân tộc, nhưng cũng rất rõ ràng đan sư (丹师) có thể luyện cực phẩm đan (极品丹) hiếm có đến mức nào, nhưng đan sư (丹师) như thế lại chạy tới Nam Đại Lục (南大陆) của bọn họ, là để tránh nhân họa? Có người không chịu nổi thiên tài như vậy?
Một nhân tài như thế tự mình đưa đến địa bàn Phi Ưng Thành của bọn ta, tất nhiên phải lưu lại. Hắn quá rõ tầm quan trọng của Hoá Hình Đan (化形丹) cực phẩm, có thể nâng cao địa vị Phi Ưng Thành lên rất nhiều.
Trong đầu lóe lên vô số ý niệm, A Thác (阿拓) tiền bối nở nụ cười rất mộc mạc: "Có Hoá Hình Đan (化形丹) cực phẩm này, hà tất chỉ cắm rễ, hoàn toàn có thể trở thành tọa thượng khách (座上客) của thành chủ phủ, khách quý tôn quý nhất của thành chủ."
Hắn đang nói chính hắn sao? Trong đầu mọi người đều nảy ra ý nghĩ như vậy. Tuy thành chủ trên danh nghĩa là Ưng Ngột (鹰兀), nhưng thân phận của Hùng Lão Đại (熊老大) ở nơi này, có khác gì thành chủ.
Vân Ly (云离) nhàn nhã ngồi bên cạnh Tô Du (苏俞), xoay xoay chén rượu trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ, vô cùng khoan khoái, suýt chút nữa đã thu mình thành một cục rồi lăn vào lòng Tô Du (苏俞) ngủ khì, coi như vị A Thác (阿拓) này không tồn tại.
Kiều Vạn Hải (乔万海) cười cười nói: "Kia thì không cần thiết, bọn ta chỉ muốn ở nơi này yên ổn mở một gian phố tử (铺子), kiếm chút linh thạch để tu luyện, không bị tu sĩ khác ức h**p vô cớ là được rồi. Ngoài Hoá Hình Đan (化形丹), tạp hoá phố của bọn ta còn sẽ bán linh phù, trận bàn, pháp khí, cũng sẽ thu mua nguyên liệu liên quan đến những thứ này."
A Thác (阿拓) tiền bối xoa xoa cằm, cười nói: "Các ngươi có trình độ như vậy, tất nhiên có thể toại nguyện."
Nụ cười trên mặt mấy người nở rộng, bọn họ liền coi như Hùng Lão Đại (熊老大) đã đưa ra lời hứa.
Mấy người kéo A Thác (阿拓) tiền bối ăn mừng trước, mừng phố tử của bọn họ khai trương thuận lợi, chỉ đợi những vị khách kia của Phi Ưng Thành rời đi là có thể mở cửa kinh doanh, đánh bật thanh danh tạp hoá phố tử của bọn họ.
Đêm hôm đó, Tô Du (苏俞) trong tu luyện thất mười ngón bay múa, thuần thục chế tác trận bàn, khi không có người ngoài, Vân Ly (云离) liền thu mình thành một cục dựa vào Tô Du (苏俞) ngủ, bỗng nhiên, cục bông bên cạnh từ trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn ra phía ngoài một phương hướng nào đó, Tô Du (苏俞) cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn, phương hướng kia chẳng phải là nơi A Thác (阿拓) tiền bối đang ở sao.
Tay vẫn không ngừng động tác, Tô Du (苏俞) hỏi Vân Ly (云离): "Hùng Lão Đại (熊老大) rời đi rồi?"
Vân Ly (云离) lười nhác thu hồi ánh mắt: "Ừ, đi thành chủ phủ rồi, đại khái cũng không kiên nhẫn bọn kia ở lại Phi Ưng Thành nữa, đi đuổi người rồi."
Tô Du (苏俞) hiếu kỳ nói: "Ngươi nói vừa là Long tộc Ngũ Thái Tử (龙族五太子), vừa là Hồ tộc Tiểu Công Chúa (狐族小公主), thân phận đều không đơn giản, bọn họ đến Phi Ưng Thành rốt cuộc là mục đích gì? Thân phận của Hùng Lão Đại (熊老大) quan trọng như vậy, khiến bọn họ tự mình chạy tới đây lôi kéo hắn?"
Còn về yêu xà Vệ Hoặc (蛇妖卫惑), trên bề mặt nhìn rất ngang ngược phóng túng, nhưng quan sát kỹ cẩn thận thì có thể phát hiện, dù nàng ta có ngang ngược thế nào, cũng có một phần cẩn thận với Long Ngũ Thái Tử (龙五太子), vì vậy có thể khẳng định, yêu xà Vệ Hoặc (卫惑) bị Long Ngũ Thái Tử (龙五太子) sử dụng, dù là do khống chế thiên nhiên về huyết mạch, hay là nguyên nhân khác.
Vân Ly (云离) lại nheo mắt: "Hẳn không phải thân phận của hắn quan trọng, mà là nhìn trúng thực lực của hắn, lại không có bối cảnh, là muốn lợi dụng Hùng Thác (熊拓) đi làm chuyện gì đó, chuyện này có lẽ liên quan đến các đại tộc yêu tu Nam đại lục, nhưng ngoại nhân đại khái rất khó moi ra sự thật từ miệng những yêu tu này."
Tô Du (苏俞) suy đoán: "Thực lực như Hùng Lão Đại (熊老大), dính dáng đến đồ vật sẽ không liên quan đến Hoá Thần (化神) chứ?" Không phải quá quan trọng, sao cần huy động sự việc như thế.
Vân Ly (云离): "Có lẽ là vậy, những yêu tu này so với nhân tu, đặc biệt là những đại tộc kia, truyền thừa rất ít bị gián đoạn, bí mật bọn họ biết tất nhiên càng lớn, có lẽ là đại yêu và đại tộc thời vạn năm trước hoặc Thượng Cổ (上古) để lại bí cảnh (秘境) hay bảo địa gì đó quan trọng."
Hai người cũng chỉ tùy tiện suy đoán một chút, dù biết có bí cảnh (秘境) hay bảo địa, Tô Du (苏俞) lúc này cũng chưa nảy sinh ý niệm muốn đi thám hiểm, phải biết nơi này là địa bàn yêu tu, yêu tu sẽ dung túng cho nhân tu lẫn vào sao?
Tô Du (苏俞) đổi đề tài: "Đợi phố tử mở ra, ta có thể đi đánh lôi đài, đề nghị của Hùng Lão Đại (熊老大) không tệ, những yêu tu lên lôi đài tất nhiên da dày thịt béo, chịu đựng được đánh."
Vân Ly (云离) khóe miệng cong lên, rất thích nhìn Tô Du (苏俞) dũng mãnh sinh động như vậy, tỏ ra vô cùng tràn đầy sức sống.
Yêu tu hiếu chiến, trong thành cấm đấu đá, vậy thì làm sao để yêu tu giải tỏa năng lượng dư thừa? Thế là thành chủ phủ Phi Ưng Thành khoanh ra một mảnh đất, xây dựng rất nhiều lôi đài, có tranh chấp gì, đều lên lôi đài giải quyết.
Trong thành chủ phủ, giữa đêm khuya thanh vắng, Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) cùng Ngao Dương (敖炀) lại đụng mặt, Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) tức giận dậm chân: "Ngao Dương (敖炀), ngươi rốt cuộc muốn làm gì, sao khắp nơi phá hảo sự của ta?"
Ngao Dương (敖炀) khoanh tay sau lưng nói: "Ngươi mục đích gì, bản thái tử chính là mục đích đó, đêm khuya khoắt này ngươi chẳng phải chính là muốn lén lút một mình tìm Ưng Ngột (鹰兀), tìm cách tác động hắn sao? Sao, không coi trọng Hùng Thác (熊拓), đổi thành Ưng Ngột (鹰兀) rồi? Chuyển tình đổi ý nhanh thế?"
Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) nghe lời này, khuôn mặt kiều mị suýt nữa biến dạng, nếu không phải Long tộc này da quá dày thịt quá béo, nàng đã muốn dùng móng vuốt cào rách nát khuôn mặt kia của hắn, xem hắn sau này còn gì để quyến rũ mẫu long, đã bị phát hiện, Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) cũng không khách khí: "Ngươi tránh ra, ta muốn tìm Ưng Ngột (鹰兀) bàn việc quan trọng."
Ngao Dương (敖炀) nhướng mày cười nói: "Được, ngươi ta cùng đi, vừa vặn bản thái tử cũng có việc quan trọng muốn bàn với Ưng thành chủ."
Hai người đành cùng hành động, hộ vệ của bọn họ đều ẩn trong bóng tối bảo vệ, phòng bị lẫn nhau, thế nhưng bọn họ gõ cửa thế nào, cũng không gõ mở được cửa phòng Ưng Ngột (鹰兀), vẫn là Ngao Dương (敖炀) đá cửa chạy vào, phát hiện Ưng Ngột (鹰兀) người căn bản không ở bên trong.
Mặt Ngao Dương (敖炀) cũng muốn biến dạng: "Trốn rồi? Hắn lại bỏ Phi Ưng Thành trốn rồi?"
Ngay lúc này, sau lưng có một thanh âm thong thả vang lên: "Lão Ưng (老鹰) đều bị các ngươi bức phải trốn rồi, các ngươi có thể dừng lại đi, đều rời khỏi Phi Ưng Thành (飞鹰城) đi, bất luận các ngươi ôm mục đích gì tới đây, ta đều sẽ không đồng ý."
"Hùng Thác (熊拓)!"
Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) cùng Ngao Dương (敖炀), bao gồm cả hộ vệ bên cạnh bọn họ, trong khoảnh khắc thanh âm vang lên đều kinh ngạc nhìn về nơi phát ra thanh âm, bọn họ đều không phát hiện Hùng Thác (熊拓) là lúc nào tới, thực lực của Hùng Thác (熊拓) thật sự lợi hại như vậy? Sợi tơ huyết mạch Thực Thiết Thú (食铁兽) kia mạnh mẽ đến thế?
Điều này khiến trong lòng Ngao Dương (敖炀) có chút không phục, theo hắn nhìn, hoặc là toàn bộ Long tộc nhìn, trên địa giới yêu tu này, duy chỉ có huyết mạch Long tộc là mạnh nhất, có thực lực khiến vạn yêu quy phục, vì vậy dù có dùng được Hùng Thác (熊拓), biết hắn thức tỉnh huyết mạch Thực Thiết Thú (食铁兽), Ngao Dương (敖炀) cũng không quá coi trọng hắn, có thể vì Long tộc sử dụng, đó là cho Hùng Thác (熊拓) thể diện, bản thân ngũ thái tử tự mình tới, Hùng Thác (熊拓) nên lập tức đáp ứng, chứ không phải như trước kia trốn tránh không gặp.
Hùng Thác (熊拓) từ trong bóng tối thong thả bước ra: "Không sai, là ta Hùng Thác (熊拓)."
"Hùng đại ca (熊大哥)~ Kiều Kiều (娇娇) tìm ca tìm được khổ quá." Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) lập tức lộ ra ánh mắt sùng bái ái mộ, thanh âm cũng yểu điệu thướt tha, khiến người nghe không nhịn được sinh lòng thương xót, nhưng trước mặt Hùng Thác (熊拓) chắc chắn là phí công vô ích.
"So với hồ ly sống, ta Hùng Thác (熊拓) thích hơn tấm da hồ ly kia, lúc ngủ lót chắc chắn sẽ ngủ thoải mái hơn."
Mặt Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) lập tức xám ngoét, dám nói lột da nàng trước mặt nàng, tên khốn này có phải đực rựa không, lại có thể vô động tâm lãnh khốc vô tình như vậy.
Ngao Dương (敖炀) thì ha ha cười lớn, Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) mất mặt, hắn liền sướng rơn, mấy ngày nay Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) chuyên chống đối hắn, cười thỏa thuê xong nói: "Hùng Thác (熊拓), Long tộc ta không làm những chuyện giả tình giả nghĩa đó, với ngươi thành ý đầy đủ, lần này bản thái tử tự mình tới chính là muốn mời Hùng Thác (熊拓) ngươi làm khách khanh (客卿) của Long tộc ta, cùng bàn đại kế."
"Không rảnh, quá mệt, ta chỉ muốn ngủ, các ngươi quá phiền, làm ồn đến giấc ngủ của ta." Hùng Thác (熊拓) không cho ai mặt mũi, dù trước mắt vị này là Long Ngũ Thái Tử (龙五太子), với vị trí cao hứa ra hoàn toàn không lay động.
Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) khoảnh khắc trước cực kỳ hận Hùng Thác (熊拓), một mỹ nhân như nàng cao điệu truy cầu hắn, hắn lại chẳng động tâm chút nào, khoảnh khắc sau thấy Ngao Dương (敖炀) cũng bị cự tuyệt, tâm tình lập tức khá hơn nhiều: "Ngao Dương (敖炀), để ngươi chế giễu ta, ngươi ta kết cục như nhau."
Ngao Dương (敖炀) tức giận Hùng Thác (熊拓) cho mặt không biết giữ mặt, lại tăng thêm mã: "Hùng Thác (熊拓), ngươi bế tắc ở bình cảnh đã rất lâu rồi chứ? Có lẽ liên quan đến nồng độ huyết mạch (血脉浓度) của ngươi quá thấp, Long tộc ta có bảo vật đề thuần nồng độ huyết mạch, chỉ cần ngươi đến, Long tộc ta giúp ngươi đề thăng tiến giai."
Nếu là trước khi gặp Tô Du (苏俞) một đoàn nghe lời như vậy, Hùng Thác (熊拓) có lẽ sẽ hơi động lòng, đương nhiên chỉ là động lòng, đồ vật của Long tộc không dễ lấy như vậy, rốt cuộc e rằng không có mạng để hưởng thụ.
Nhưng bây giờ hắn từ trên người người đàn ông bên cạnh Tô Du (苏俞) nhìn thấy hi vọng, tuy sự áp chế từ người đàn ông kia không nhỏ, nhưng hắn cũng có loại trực giác, hắn muốn đột phá, muốn tiến thêm bước nữa, cơ duyên chính rơi vào người đàn ông kia, vì vậy bất luận là Hồ tộc hay Long tộc, hoặc là tộc khác, hứa ra điều kiện cao bao nhiêu, Hùng Thác (熊拓) cũng không thể động lòng.
[Chi3Yamaha] Hồ Kiều Kiều kiểu: em tính biến hình Liliana em cào nát mặt nó mà nó lên 3 cái giáp phép với đôi giày kiên cường với cả gươm Uriel =))