Hùng Thác (熊拓) vung tay nói: "Không cần, ta Hùng Thác (熊拓) có thể tiến giai thì tiến giai, không thể tiến giai đó cũng là mệnh của ta, các ngươi không cần tới quấy rầy nữa. Đi mạnh khỏe, không tiễn!"
Ngao Dương (敖炀) kinh ngạc đến mắt tròn mắt dẹt, ban đầu hắn cho rằng, những thứ khác không thể làm Hùng Thác (熊拓) động lòng, điều kiện cuối cùng này tất nhiên có thể khiến Hùng Thác (熊拓) động lòng, có ai có thể kháng cự được viễn cảnh tiến giai Hoá Thần (化神), nhưng bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Có một khoảnh khắc, Ngao Dương (敖炀) thậm chí nghi ngờ mình có phải nghe lầm không, nhưng không nghĩ hắn tu vi gì, là tu sĩ sao có thể nghe lầm, huống chi Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) một bên biểu lộ đồng dạng chấn kinh, vừa có với điều kiện hắn hứa ra, vừa có chấn kinh với việc Hùng Thác (熊拓) cự tuyệt điều kiện ưu đãi như vậy.
"Hùng Thác (熊拓), quả thật như vậy? Ta hỏi lần cuối, nhất định sẽ không tự mình chuốc nhục nữa."
"Mệnh ta do trời." Hùng Thác (熊拓) lạnh lùng ném ra bốn chữ.
Ngao Dương (敖炀) nghiến răng nói: "Tốt, tốt, ta Ngao Dương phục ngươi Hùng Thác (熊拓), hy vọng có một ngày được nghe tin ngươi đột phá Hóa Thần. Chúng ta đi!"
Những tu sĩ ẩn trong bóng tối bảo vệ Ngũ Thái Tử Long tộc này lập tức hiện ra, rồi hộ tống Ngao Dương bay thẳng khỏi Thành Chủ Phủ. Đã bị cự tuyệt thô bạo đến thế, còn lưu lại đây làm gì? Chỉ phí thời gian, Long tộc cũng có tự tôn và khí phách của riêng mình.
Hồ Kiều Kiều (胡娇娇) luôn chú ý biểu cảm của Hùng Thác, phát hiện khi Ngao Dương rời đi, nét mặt hắn không hề biến đổi, lòng nàng chìm xuống. Tên này tim sắt đá lạnh lùng cứng rắn, một mỹ nhân mỹ lệ như nàng công khai theo đuổi phía sau, hắn lại không chút rung động.
Hồ Kiều Kiều bất mãn giậm chân: "Hùng đại ca, ngươi thật không cho Kiều Kiều chút thể diện nào sao?"
Hùng Thác lạnh lùng liếc mắt: "Muốn lột da hồ ly?"
Hồ Kiều Kiều "oa" khóc thét, quay người chạy vụt ra ngoài. Đội hộ vệ của nàng lập tức hiện ra đuổi theo. Trong số đó không ít kẻ ái mộ Kiều Kiều, vừa đuổi vừa ngoảnh lại trừng mắt Hùng Thác. Tên khốn này dám làm Kiều Kiều khóc!
Người cuối cùng cũng tản đi, Thành Chủ Phủ lại trở nên yên tĩnh. Hùng Thác lúc này mới đưa tay xoa bóp khuôn mặt gần như cứng đờ của mình. Thật đáng ghét, cứ bắt ta phải nói lời cay nghiệt. Mà thôi, da hồ ly thật sự rất tốt, trong thu hoạch của hắn quả thật có vài tấm. So với mỹ nhân mỹ lệ, hắn đúng là thích dùng da hồ ly làm đệm hơn.
"Được rồi, ra đi, người đều đi hết rồi." Hùng Thác giậm chân mấy cái lên mặt đất nói.
Một lúc sau, từ căn phòng vốn không một bóng người, bóng dáng Ưng Ngột (鹰兀) bước ra. Hắn liếc nhìn bốn phía, lau vội mồ hôi trên trán: "Thật sự đi rồi a, mẹ nó, thật là khó chơi! Quả nhiên vẫn phải ngươi xuất thủ mới được. Suýt nữa ta đào lỗ chui xuống đất trốn rồi!"
Cũng may hai tên kia không tra xét kỹ phòng hắn, nếu không đã phát hiện ra một lỗ hổng bị trận pháp che lấp. Hơn nữa khu vực này bị thần thông của Hùng Thác bao phủ, nếu tu vi không cao hơn hắn thì khó lòng phát giác tình hình dưới lòng đất. Hùng Thác vừa bước vào phạm vi này đã biết Ưng Ngột trốn dưới đất, thật là đồ vô dụng.
"Đồ vô dụng, chỉ biết trốn, trực tiếp đuổi người ta đi chứ!" Hùng Thác trách mắng bực dọc.
Ưng Ngột mặt dày: "Ta đuổi rồi a! Nhưng lời ta nói bọn họ nghe vào đâu? Bọn họ cứ đòi ở lại thì ta biết làm sao? Ngươi xem, cuối cùng chẳng phải ngươi vẫn phải ra mặt? Nếu sớm ra thì có khi bọn họ đã đi rồi. À mà này, dạo này lão Hùng ngươi trốn ở đâu vậy?"
Ưng Ngột còn muốn kéo Hùng Thác nói chuyện, nhưng hắn đã không muốn ở lại, phải quay về. Lần ra ngoài này chắc chắn không giấu nổi "vị kia". Hùng Thác vẫy tay: "Ta đi đây. À, địa chỉ cửa hiệu này cho ngươi, hai ngày nữa sẽ khai trương, ngươi phái người qua hỗ trợ một chút."
Nói xong, Hùng Thác không thèm để ý Ưng Ngột nữa, lập tức thuấn di biến mất. Ưng Ngột nghe mà sửng sốt. Hùng Thác lại bảo hắn – một thành chủ đường đường chính chính, đi "đứng đường" cho một cửa hiệu sắp khai trương? Chẳng lẽ là tiểu tình nhân vừa quen mấy ngày nay của Hùng Thác? Ngoài quan hệ này, Ưng Ngột không nghĩ ra khả năng nào khác.
Hắn biết làm sao? Đành nghe lời Hùng Thác, đi đứng đường cho cái cửa hiệu vô danh một lần, thuận tiện ngắm xem tiểu tình nhân Hùng Thác để mắt tới dung mạo ra sao. Hùng Thác vốn là con gấu già vạn năm bất động tâm kia mà! Nhìn đi, ngay cả loại như Hồ Kiều Kiều hắn còn chẳng thèm.
Hùng Thác đang bay nửa đường suýt chút nữa loạng choạng ngã từ trên không xuống đất. Hắn xoa xoa mũi, ai ở sau lưng đang bụng bảo dạ ta đây? Phải Ưng Ngột tên khốn đó không? Lần sau không thể tha cho hắn!
Hùng Thác tiếp tục bay, vừa bay vừa suy nghĩ, phải thổ lộ thân phận thế nào trước mặt "vị kia". Có lẽ trước tối nay người ta đã nghi ngờ rồi. Không đúng, ngay từ lúc hắn cố ý tiếp cận vị kia đã bị phát giác rồi. Ngay cả hắn còn cảm ứng được lực lượng huyết mạch, vị kia sao có thể không phát hiện? Tối nay lại thêm chuyện này, Hùng Thác còn có thể tự lừa dối bản thân tiếp sao?
Kết quả khi trở về sân viện, cả tòa viện tử yên tĩnh không một động tĩnh, như thể không ai phát hiện hắn rời đi. Hùng Thác đứng giữa không trung gãi đầu, cuối cùng thở dài quay về chỗ ở của mình. Tạm thời vậy đi, biết đâu vị kia lại thích như thế này.
Khi Hùng Thác trở về, Vân Ly (云离) lần này thậm chí chẳng buồn nhấc mắt. Tô Du (苏俞) tuy có chút cảm ứng – cũng bởi Hùng Thác không cố ý thu liễm – nhưng động tác trong tay không hề dừng lại.
Sáng hôm sau thức dậy, mọi việc như thường. Tuy nhiên bên ngoài truyền đến tin vui: vì lý do không rõ, Ngũ Thái Tử Long tộc Ngao Dương và Tiểu Công Chúa Hồ tộc Hồ Kiều Kiều, đã rời Phi Ưng Thành giữa đêm, khiến bao tu sĩ trong thành thất vọng. Sao lại đi rồi? Nhất là Hồ Kiều Kiều kia, chẳng phải vì Hùng Lão Đại (熊老大) của bọn ta sao? Hùng Lão Đại còn chưa lộ diện kìa!
Cũng có người nói, Hùng Lão Đại lộ diện bọn ta cũng không biết được, trừ phi hắn tự nguyện hiện hình trước mặt mọi người. Nhưng nhìn tình thế này thì có thể thấy một điều: Hùng Lão Đại lại cự tuyệt Hồ Kiều Kiều, nên vị Tiểu Công Chúa này mới bỏ chạy giữa đêm, nhất định là thương tâm ra đi, không muốn lưu lại thêm nữa.
Tin tức là do Sung Nhĩ (充耳) mang tới. Vì ấn tượng Sung Nhĩ để lại trước đó khá tốt, làm việc lại siêng năng, nên mọi người thuê hắn làm việc dài hạn. Sung Nhĩ vui mừng khôn xiết, nên sáng sớm đã thu thập tin tức bên ngoài chạy đến báo với mấy vị lão bản.
Vân Ly hoàn toàn không để ý. Tô Du hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Hùng Lão Đại làm việc hiệu suất thật cao, chỉ đi một chuyến tối qua mà hai toán người kia đã rời đi. Không biết Hùng Lão Đại dùng biện pháp gì? Những người khác nghe mà sửng sốt, bởi họ hoàn toàn không biết chuyện Hùng Lão Đại rời đi đêm qua.
Vừa lúc này, Hùng Lão Đại đi tới. Trần Cảnh (陈景) mấy người đồng loạt ngoảnh đầu nhìn. Sung Nhĩ hơi kỳ quặc, thầm nghĩ mọi người đang nói về Hùng Lão Đại, sao mấy vị lão bản lại quay đầu nhìn tiền bối A Thác (阿拓)?
"Các ngươi... làm sao vậy?" Hùng Thác dừng bước, hỏi không hiểu. Ở đất người, hắn đương nhiên không chủ động phóng thần thức dò xét người khác.
Trần Cảnh nhanh miệng: "Sung Nhĩ mang tin đến, Hùng Lão Đại vô tình cự tuyệt Tiểu Công Chúa Hồ tộc, khiến Tiểu Công Chúa đau lòng bỏ đi giữa đêm?"
Hùng Thác lại lặng lẽ dừng bước. Sung Nhĩ cũng hơi ngượng, rõ ràng hắn không miêu tả như thế, sao từ miệng Trần Cảnh thuật lại chuyện lại biến thành vị khác?
Thấy ngoại trừ "vị kia", mấy người còn lại vì lời Trần Cảnh mà ánh mắt sáng rực nhìn sang, Hùng Thác cảm giác mình hại chính mình, nhưng đành giả vờ vô sự: "Đi rồi chẳng phải tốt hơn sao? Các ngươi chẳng phải đang đợi bọn họ đi rồi mở cửa hiệu sao?"
Trần Cảnh gật đầu: "Đúng vậy, đi rồi chúng ta vừa mở cửa. Nhưng tiền bối A Thác vẫn chưa nói, Hùng Lão Đại thật sự nhẫn tâm như thế với Tiểu Công Chúa Hồ tộc sao?"
Thấy mấy người này đều dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn hắn, Hùng Thác cũng chán. Mấy tên tiểu tử này trong mắt không có chút kính sợ nào với tiền bối sao? Còn hóng hớt chuyện tiền bối thế này, trực tiếp trêu chọc luôn, phải chăng vì "vị kia" đi cùng?
Ngay lúc này, Vân Ly ném tới một ánh mắt nửa cười. Hùng Thác giật mình, bao ý nghĩ tiền bối lập tức tan biến, đành gượng nói: "Bởi ta biết Long tộc và Hồ tộc đều muốn lợi dụng thực lực Hùng Lão Đại, thay họ hai tộc tiến vào một nơi hiểm địa, đoạt lấy bảo vật bên trong. Đây là bí mật nội bộ của tộc Yêu tu đại tộc."
Tô Du chớp chớp mắt. Tối qua hắn tùy miệng cùng Vân Ly suy đoán, không ngờ lại đúng. Trần Cảnh mấy người cũng chớp chớp mắt. Trần Cảnh cũng thôi không trêu chọc tiền bối nữa. Không có Vân Ly trấn trường, Hùng Lão Đại nhìn lại thân thiện, nhưng nơi hiểm địa cần đại lão cấp bậc như hắn mạo hiểm, dùng nghĩ cũng biết nguy hiểm cỡ nào. Vì vậy hắn và mấy người kia đều không có ý định tiếp tục dò hỏi về nơi hiểm địa đó.
Sau đó mọi người đồng lòng chuyển chủ đề, bàn việc mở cửa hiệu, thương lượng hôm nay đi dọn dẹp, ngày mai khai trương.
Hùng Thác cũng thầm thở phào. Việc tiết lộ chuyện trọng yếu như thế cho Vân Ly, hắn cũng muốn tỏ rõ thành ý. Việc Trần Cảnh biết điều dừng lại đúng lúc khiến hắn cũng có cảm tình.
Sung Nhĩ vui nhất. Hiện tại hắn sợ nhất là nhàn rỗi, phải để bản thân bận rộn, hắn mới cảm thấy không hổ thẹn khi nhận tiền công.
Ưng Ngột cũng phái người theo dõi địa chỉ cửa hiệu Hùng Thác báo ra. Theo người trở về báo cáo, đó chỉ là một cửa hiệu tạp hóa vị trí không tốt, diện tích không lớn. Điều này khiến Ưng Ngột càng tò mò.
Không để Ưng Ngột đợi lâu, cách một ngày, thuộc hạ phái đi vội vàng mang tin về: cửa hiệu tạp hóa khai trương rồi! Vậy còn chờ gì nữa?
"Nhanh nhanh! Bổn thành chủ phải tự mình đi xem, rốt cuộc là tiểu yêu tinh nào đã câu mất tim gan lão Hùng!"
Ưng Ngột vừa hấp tấp chạy ra ngoài vừa lẩm bẩm. Lời lẩm bẩm này cũng bị tâm phúc bên cạnh nghe thấy. Tâm phúc nghe xong suýt chút nữa ngã lộn nhào giữa không trung. Thành chủ đại nhân nói thật sao? Thật sự có tiểu yêu tinh câu mất tim gan Hùng Lão Đại? Tiểu yêu tinh chính là lão bản cửa hiệu tạp hóa sắp tới? Lập tức, hồn tám nhánh trong họ bùng cháy dữ dội, theo sau Ưng Ngột tăng tốc lao đi.
[Chi3Yamaha] Có khi nào rộ lên tin đồn Hùng lão đại x Diệp đan sư ko?