Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 257

Mặc Tư Trúc Viên.

Rừng trúc yên tĩnh, gió ấm quyến luyến người say, Bạch Kỳ nằm nghiêng trên chiếc chiếu mát, dùng một sợi tơ vàng treo viên linh thạch trêu chọc Bạch Kỳ Quỳnh. Thấy nhóc con mập mạp trong chiếc thuyền ngọc đưa tay chụp mà không với được, vẻ mặt thích thú của Bạch Kỳ khiến khóe mắt y cong lên cười.

Trẻ con lớn nhanh, gần như mỗi ngày lại thay đổi một chút, giờ đã có thể tự mình bò trong thuyền ngọc rồi.

Thấy Bạch Kỳ Quỳnh bị Bạch rác rưởi trêu đến nỗi mắt ngân ngấn nước, mím môi sắp khóc, Hắc Thất bất lực lẩm bẩm: "Sinh con ra không phải để anh chơi đâu."

"Ngày thường đừng cứ chiều nó mãi, con trai Bản Thượng Thần không thể yếu đuối được." Bạch rác rưởi không hề để tâm.

Nhóc con trong thuyền ngọc òa lên khóc thật sự, Hắc Thất không chịu nổi nữa, lập tức gấp sách lại bước lên giật lấy "dụng cụ gây án" của Bạch tồi nhét vào tay Bạch Kỳ Quỳnh, miệng không quên lầm bầm.

"Con nít bé tí thế này, giai đoạn khai trí là rất quan trọng, anh lấy linh thạch cho nó chơi, sau này đừng có nuôi ra một đứa mê tiền như hũ bạc nhỏ."

"Bản Thượng Thần không thiếu tiền." Bạch Thượng Thần lại lấy ra một khối linh ngọc dụ dỗ Nhị Bạch, đợi nhóc đưa tay ra thì xấu xa rút lại.

Lần này Nhị Bạch "Oa" một tiếng khóc lớn thật sự.

Hắc Thất dứt khoát bế cả người lẫn thuyền rời xa kẻ họa hại Bạch rác rưởi.

"Nhị Bạch ngoan, đừng khóc nữa, cha Bạch của con vốn từ gốc đã gian xảo xấu xa, đừng để ý tới anh ta."

Bạch Thượng Thần chán chường ném khối linh ngọc cho Hắc Thất, vươn vai rồi nằm ườn ra chiếu nghỉ ngơi lười biếng.

Ánh nắng xuyên qua tán trúc tạo nên những đốm sáng loang lổ rọi nghiêng qua cửa sổ, phủ lên người Bạch Kỳ. Ánh mắt y lơ đãng nhìn ra khoảng xanh ngoài cửa sổ, dường như đang chìm vào trầm tư.

Tiếng nức nở của Bạch Kỳ Quỳnh được Hắc Thất dỗ dành cũng dần yên lặng, nó ngoái lại nhìn Bạch Kỳ đang nằm lười nhác đăm chiêu trên chiếu, không làm phiền y, chỉ ngồi xuống cạnh thuyền ngọc, mở sách đọc tiếp.

Không còn bị cha tồi trêu chọc, Bạch Kỳ Quỳnh không khóc không nháo nữa, ngoan ngoãn ôm viên linh thạch chơi một mình, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn.

Trong tông môn.

"Bạch đại ca!"

Chung Ly Oánh Oánh đuổi theo Bạch Kỳ, sánh vai đi cùng, "Huynh có rảnh không?"

Bạch Thượng Thần liếc nhìn tiểu thư Chung Ly có ý đồ chẳng lành, "Có chuyện gì cần ta giúp à?"

"Mời huynh ăn cơm." Chung Ly Oánh Oánh nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Trong thành Cuồng Minh có một tửu lâu, đầu bếp ở đó tay nghề tuyệt đỉnh, rượu lại thơm ngon, là công thức độc quyền, mùi vị không đâu sánh bằng."

"Không có việc gì mà nhiệt tình bất ngờ thì hoặc là gian hoặc là trộm." Bạch Kỳ không mắc bẫy.

"Thôi mà, đi cùng muội đi." Chung Ly Oánh Oánh kéo tay áo Bạch Kỳ, làm nũng bằng giọng ngọt ngào.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, buông tay, ta là người có nguyên tắc đấy..."

Một canh giờ sau.

Trước cổng phủ Thành Chủ.

"Tửu lâu?" Bạch Thượng Thần liếc xéo Chung Ly Oánh Oánh đầy chột dạ.

"Đầu bếp tay nghề tuyệt đỉnh, có rượu độc quyền ủ bằng công thức bí mật?"

"Đầu bếp nhà muội mà, khắp thành này không ai sánh kịp." Chung Ly Oánh Oánh biện bạch.

"Tiểu Oánh à, ta tuy đẹp trai, lại còn ưu tú, nhưng trong phủ đã có vợ con, không nạp thiếp đâu nhé." Bạch Kỳ dí ngón tay vào trán Chung Ly Oánh Oánh, trêu chọc xong liền định rời đi.

Gặp phụ huynh gì đó thì y không ngại, nhưng nếu để một tên khốn nào đó biết thì phiền toái lắm, đánh nhau thì y không sợ, chỉ sợ liên lụy người khác rồi lại phải là y đi dọn dẹp hậu quả.

"Huynh nghĩ gì vậy?" Chung Ly Oánh Oánh dở khóc dở cười.

"Trưởng lão Trường Không của Tốn Mộc Linh Tông là cố nhân của phụ thân muội, hôm nay tới thăm, phụ thân gọi muội về gặp mặt lấy thiện cảm. Huynh cùng đi với muội nhé."

Nói đến mức này thì ý của Chung Ly Oánh Oánh đã rất rõ ràng — muốn Bạch Kỳ nhân cơ hội này làm quen với Trường Không để sau này dễ hành sự hơn.

Vì chuyện liên quan đến của Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến, Bạch Kỳ hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, tiến thoái lưỡng nan. Việc Chung Ly Oánh Oánh đưa y về phủ lúc này, ngoài việc giúp y ra mắt Tốn Mộc Linh Tông, cũng là ngầm cho họ biết rằng — Bạch Kỳ được Chung Ly gia bảo hộ. Nếu mai này y thực sự bị ép vào đường cùng, cũng mong họ nương tay.

Chung Ly Oánh Oánh tuy là tiểu thư kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng đối đãi với người khác lại rất chân thành. Một khi đã xem ai là bạn, cô sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với họ.

Nhìn gương mặt kiêu ngạo của Chung Ly Oánh Oánh một lúc, Bạch Thượng Thần bất giác bật cười, búng vào trán cô.

"Lén ngươi biết một bí mật."

"Ta vốn là Thần, đám tu sĩ ở hạ giới vốn không làm gì được ta cả."

Chung Ly Oánh Oánh trợn mắt, kéo Bạch Kỳ vào trong phủ, "Giữa ban ngày ban mặt mà còn nằm mơ à!"

"...." Bạch Kỳ im lặng.

Ta nói toàn là sự thật, sao lại không tin?

Chung Ly Oánh Oánh với một tấm lòng thiện ý, Bạch Kỳ cũng không tiện làm mất mặt cô, để mặc cô kéo mình vào phủ.

Thấy tiểu thư đáng lẽ đang ở tông môn lại bất ngờ trở về cùng một nam nhân tay kéo tay, đám hạ nhân trong phủ ai nấy đều lộ vẻ kỳ quái, ánh mắt đầy ẩn ý quan sát hai người.

Tiểu thư vừa mới hủy hôn với con thứ của nhà họ Úy, giờ lại dẫn về một nam nhân tuấn tú thế này... Chẳng lẽ là người mới??

Hai người cười đùa náo nhiệt bước vào chính sảnh.

"Cha, con về rồi đây!" Chung Ly Oánh Oánh chưa vào cửa đã vang giọng gọi, rõ ràng là được cưng chiều quen rồi, chẳng hề giữ quy củ.

Bạch Kỳ khéo léo rút tay khỏi tay cô, ánh mắt lướt một vòng quanh đại sảnh. Người đàn ông trung niên ngồi nghiêm trang ở vị trí chính giữa hẳn là thành chủ thành Cuồng Minh – Chung Ly Thương, khí chất bất phàm, theo tiêu chuẩn của hạ giới thì quả là nhân vật có tiếng.

Trong sảnh còn có trưởng lão Trường Không của Tốn Mộc Linh Tông,Tư Thanh Nghiệp và một người mà Bạch Kỳ từng gặp mặt một lần, nam nhân mặc huyền y đeo mặt nạ, lạnh lùng như băng giá.

Thấy Chung Ly Thương chú ý đến Bạch Kỳ, Chung Ly Oánh Oánh liền hồ hởi giới thiệu: "Đây là bằng hữu của con – Bạch Quy Hủ."

Về con gái mình, Chung Ly Thương hiểu rất rõ. Còn những lời đồn về Bạch Kỳ ông cũng biết sơ qua: đệ tử của lão tổ Thao Vân đã mất tích bảy trăm năm, có một đứa con trai, đang giữ trong tay Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến.

Ý đồ của Chung Ly Oánh Oánh khi dẫn Bạch Kỳ về phủ hôm nay, ông hiểu rất rõ.

Chung Ly Thương quan sát Bạch Thượng Thần kỹ lưỡng một hồi, chân mày khẽ nhíu lại.

Thanh niên trước mắt dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, tuy nở nụ cười ôn hòa, tao nhã nhưng bản năng khiến ông cảm thấy người này rất nguy hiểm, một loại áp lực vô hình khiến người ta không thoải mái.

"Bạch tiểu hữu." Trường Không gật đầu chào một cách khách khí.

Cũng như Chung Ly Thương, ông cảm nhận được áp lực tỏa ra từ Bạch Thượng Thần, nên trước khi hiểu rõ thực lực đối phương, Trường Không cũng giữ thái độ cẩn trọng, chừa lại đường lui.

Chung Ly Thương và Trường Không trao đổi ánh mắt, sau đó lập tức nở nụ cười hiền hòa.

"Oánh Oánh lần nào về nhà cũng nhắc đến ngươi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật."

Bạch Kỳ khẽ nhếch môi, chắp tay hành lễ: "Thành chủ Chung Ly, trưởng lão Trường Không."

Không hiểu sao, cả Chung Ly Thương và Trường Không đều cảm thấy lạnh sống lưng khi thấy Bạch Thượng Thần hành lễ, vô thức rùng mình một cái.

Sau vài câu khách sáo, Chung Ly Thương bắt đầu giới thiệu Trường Không với Oánh Oánh. Khi cô quỳ lạy, Trường Không chỉ khẽ đỡ tay cô.

"Lần trước gặp con là chuyện của hai mươi năm trước, lúc ấy con mới vừa chào đời."

Trong lúc hai bên trò chuyện khách sáo, ánh mắt Bạch Kỳ rơi lên người nam nhân mặc huyền y im lặng như tấm phông nền. Dù bị che kín mặt không nhìn rõ diện mạo, nhưng đôi tay rót trà lại rất đẹp.

"Chắc chắn là một mỹ nhân." – Bạch Thượng Thần thầm nghĩ.

"Sao hả? Cuộc sống nhàm chán quá lại muốn thêm màu xanh à?" – Hắc Thất chọc.

"Chỉ là thưởng thức thôi mà." – Bạch Kỳ phản bác lời trêu chọc, đôi mắt mỉm cười nhìn chằm chằm vào người kia. "Hắn ngượng rồi."

"Đừng ảo tưởng, người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ngươi."

"Một chén trà mà đi đi lại lại rót đến bốn năm lần rồi." – Bạch Thượng Thần đưa ra chứng cứ.

"Trời nóng, khát nước không được sao?" – Hắc Thất phản bác.

Ánh mắt của Bạch Kỳ không hề che giấu, khiến nam nhân kia muốn giả vờ làm ngơ cũng khó.

Nam nhân mặc huyền y ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn về phía Bạch Kỳ. Bạch Kỳ nở một nụ cười quyến rũ mê người, bày tỏ sự "thả thính" đầy chính đáng.

" Tư Trúc Mặc Viên còn có một Lận Du Thảo đó, anh không tán tỉnh nữa à?" – Hắc Thất hỏi.

"Ai mà chê bàn tiệc có nhiều món chứ?" – Bạch Kỳ cười khẩy.

Hắc Thất: "..." – Quả thật là không biết liêm sỉ, tam quan tan vỡ.

Hôm nay là bữa tiệc riêng của Chung Ly Thương chiêu đãi lãobằng hữu. Dù da mặt Bạch Thượng Thần có dày cũng không thể trơ trẽn ở lại ăn chùa. Sau khi đã trêu chọc đủ "caca cấm dục" kia, bất chấp sự níu kéo của tiểu thư Oánh Oánh ngốc nghếch, y vẫn cáo từ rời đi.

Chung Ly Oánh Oánh đưa Bạch Thượng Thần dạo quanh phủ một vòng rồi tiễn ra tận cổng.

Bạch Kỳ giả vờ như vô tình hỏi: "Người đeo mặt nạ đó, ngươi biết là ai không?"

"Nghe nói là quý khách của tông chủ Túc Mộc Linh Tông, không thuộc môn phái nào, quanh năm chu du tu luyện. Lần này trở về đúng dịp đại hội tông môn nên đi cùng Trường Không đến thành Cuồng Minh tham dự."

Hôm đó ở Tông Thục Vân, ánh nhìn lạnh buốt của người kia khiến Oánh Oánh sợ hãi, nên khi thấy hắn xuất hiện trong phủ mình, nàng đã lặng lẽ hỏi cha về thân phận hắn.

"Thế còn tên?" – Bạch Kỳ hỏi.

"Trần Cấu."

"Phụt—" Bạch Thượng Thần bật cười.

"Trần cẩu? – Cái tên gì mà kỳ cục vậy chứ?"

(Cấu /gòu/ và Cẩu /gǒu/, đọc gần giống nhau)

Thấy Bạch Kỳ cười, Oánh Oánh nhìn hắn đầy nghi hoặc, không hiểu nụ cười của y có ý gì.

Bạch Kỳ cười xong, búng nhẹ vào trán nàng: "Ta về tông môn đây. Lần sau mời ta ăn nhớ chọn ngày thích hợp."

Nói xong, Bạch Thượng Thần trầm ngâm một lúc rồi ra hiệu cho Oánh Oánh đến gần, thì thầm: "Lúc về nhớ mang theo ít rượu bí phương của đầu bếp phủ ngươi cho ta, lén lút thôi, đừng để sư huynh Du Thảo của ngươi biết."

Chung Ly Oánh Oánh đổ mồ hôi, "...Được rồi, biết rồi."

Sau khi chia tay Chung Ly Oánh Oánh, Bạch Kỳ rời khỏi phủ thành chủ chuẩn bị quay về Thục Vân Tông. Nhưng trước khi về, y phải ghé qua Tam Hương Lâu để mua một ít rượu trứ danh Hoa Hạ Túy của họ.

Sau khi ghé qua Tam Hương Lâu để tích trữ đủ rượu riêng định mang về Trúc Viên, trên đường ra khỏi lầu, Bạch Quỳ lại bất ngờ gặp được Trần Cấu.

Mắt Bạch thượng thần thoáng lóe sáng, mang theo ý cười, không liếc ngang liếc dọc mà đi thẳng về phía trước. Khi đi ngang qua Trần Cấuđang đứng trước một quầy bán kẹo, chân y bỗng mềm nhũn, khoa trương "ối da" một tiếng rồi nhào vào người một nam nhân xa lạ.

Nam nhân kia thấy Bạch Quỳ đẹp như hoa liền vội vàng đưa tay đỡ. Nhưng khi y sắp ngã vào lòng người khác, Trần Cấubất ngờ ra tay kéo y về, đỡ y đứng vững rồi dứt khoát buông tay.

"Ăn quả đắng rồi chứ gì?"Hắc Thất cười nhạo không chút nể nang, "Người ta căn bản không thèm ngó ngươi."

"Đồ ngu, tin vào sức hút của bổn thượng thần đi." Bạch Quỳ tự tin đáp.

"Đa tạ." Bạch thượng thần mặt dày lên tiếng cảm ơn Trần Cấu.

Sau đó, ánh mắt thản nhiên lướt qua mặt hắn, giả bộ như không quen biết: "Ngươi tên gì?"

Trần Cấulạnh lùng liếc y một cái, giọng lạnh nhạt đáp: "Trần Cấu."

"Ta là Bạch Quy Hủ." Bạch Quỳ vừa nói vừa bất thình lình nghiêng người tới gần khiến Trần Cấuphải lui lại nửa bước.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Bạch Quỳ hỏi.

"Hơn hai ngàn tuổi rồi." Trần Cấucảnh giác đề phòng Bạch rác rưởi đánh úp.

"Tiểu thịt tươi nha." Bạch Kỳ ôn hòa nhét vò rượu Hoa Hạ Túy vào lòng hắn, "Lễ cảm ơn, sau này có rảnh thì đến Mặc Tư Trúc Viên tìm ta, ca ca dẫn ngươi đi chơi."

Nói xong không đợi Trần Cấuphản ứng, y quay đầu bước đi một cách sảng khoái.

"Tạm biệt nhé, Trần Gâu Gâu." =))))

Trần Cấuôm vò rượu Hoa Hạ Túy, mặt mày đơ cứng: "..." Trần Gâu Gâu là cái quỷ gì?

Bạch Kỳ rời đi, để lại Trần Cấuđứng ngây ra tại chỗ. Còn y thì trong lúc hắn không thấy, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm.

Tu sĩ Hợp Thánh kỳ tứ phẩm, hồn thể hai ngàn năm, tư chất không tệ, từ trong ra ngoài đều không thấy có gì kỳ quái. Nhưng mơ hồ, Bạch Kỳ vẫn cảm thấy Trần Cấukhiến y có một cảm giác khó nói thành lời.

Bạch thượng thần không hoàn toàn tin vào giác quan thứ sáu, nhưng cũng không hề bỏ qua nó. Trên người Trần Cấuchắc chắn có điều gì đó bí ẩn.

Khi Bạch Kỳ trở lại Mặc Tư Trúc Viên trong tông môn, Hắc Thất đang chơi cùng Bạch Kỳ Quỳnh. Thấy y về, nó liếc mắt đầy giễu cợt: "Hoa cỏ dại ngoài kia mùi vị thế nào?"

"Không bằng sơn trân hải vị, nhưng thanh đạm dễ chịu, có phong vị riêng." Bạch cặn bã cười trả lời.

Hắc Thất nghẹn lời: "..." Mặt dày thật.

Thấy Bạch cặn bã có vẻ đắc ý vui vẻ, Hắc Thất trong lòng lại hơi lo lắng. Chuyện giữa Bạch Kỳ và "người đàn ông hoang dã" kiếp trước, nó không rõ, cũng không dám hỏi. Nhưng nhìn dáng vẻ Bạch Kỳ cứ như định ve vãn hết người trong thiên hạ, chẳng lẽ định đá tên kia rồi sống cuộc đời buông thả?

Nghĩ tới cũng hơi sợ thì phải?

"Các tông môn tụ hội biểu diễn báo cáo, ngươi cũng theo đi náo nhiệt một phen." Bạch Kỳ đột nhiên đề nghị khiến Hắc Thất sững sờ.

"Ngươi tu luyện đến giờ vẫn chưa thực chiến lần nào. Tông môn tỉ thí chỉ là lũ hậu bối tụ tập đánh nhau giành thứ hạng, toàn bộ quá trình đều có người giám sát bảo vệ, rất an toàn. Ngươi đi rèn luyện một chút để làm quen."

Dù đã là một tu sĩ, nhưng Hắc Thất vẫn chưa thích nghi với thân phận mới. Lúc ra tay đánh nhau lại quen tay rút vũ khí nóng trong không gian ra, vì tật xấu này mà không ít lần bị Bạch Kỳ "dạy dỗ".

"Tỉ thí là hoạt động giữa các tông môn, mà tôi chỉ là người ở nhờ nơi đây." Hắc Thất nói.

"Dù không vào sổ sách, nhưng trong mắt tầng lớp trên của Thục Vân Tông, ta là đồ đệ được sư phụ Thao Vân thu ngoài tông môn. Ngươi là con ta, đương nhiên cũng là người trong nhà. Ta sẽ gặp Tịnh Trừng, nhờ ông ta giúp một tay, chắc không thành vấn đề."

Bạch rác rưởi đã mở miệng, Hắc Thất nào còn lựa chọn từ chối??

Những câu hỏi từ miệng Bạch thượng thần từ trước đến nay đều là câu hỏi trắc nghiệm một đáp án. Dù Hắc Thất có muốn hay không, đến ngày đại tỷ, Bạch cặn cũng sẽ trói hắn vứt thẳng vào sân đấu.

Nhưng Hắc Thất biết "cha cặn" đều vì tốt cho mình, nên cũng ngoan ngoãn nghe theo đề nghị của Bạch Quỳ.

"Cảnh cáo trước, phong tỏa không gian của ngươi lại. Trừ khi bị đánh đến còn nửa cái mạng, nếu không không được dùng vũ khí trong không gian."

Mục tiêu của Bạch Quỳ là huấn luyện Hắc Thất thích ứng với cách sinh tồn của tu sĩ. Nếu hắn chỉ biết dựa vào vũ khí công nghệ, thì việc huấn luyện này chẳng còn ý nghĩa gì.

"Biết rồi." Hắc Thất gật đầu lấy lệ.

Bạch thượng thần nở nụ cười hiểm, giọng u ám dọa dẫm: "Nếu ngươi dám trong lúc đánh nhau lại móc đồ từ không gian ra, bản thượng thần sẽ treo ngược ngươi trên sườn núi phơi khô làm thịt xông khói."

"!!" Hắc Thất.

Đừng thấy lời đe dọa của Bạch rác rưởi nghe như đùa, nhưng sau mười mấy kiếp ở bên nhau, Hắc Thất quá hiểu bản tính của y – chuyện tàn nhẫn kiểu này y hoàn toàn làm được.

Nếu thật sự phạm lỗi, có bị làm thịt xông khói hay không thì chưa biết, nhưng việc bị treo ngược trên sườn núi "hấp thu tinh hoa nhật nguyệt" là chắc chắn.

"Baba là cha con mà." Hắc Thất phản đối.

"Ta làm đấy." Bạch Kỳ lạnh lùng vô tình.

"Chúng ta đồng hành mười mấy kiếp rồi đó."

"Vậy ngươi càng nên biết bản thượng thần cặn bã đến mức nào."

Hắc Thất: "..." Muốn giết anh ta quá.

Bình Luận (0)
Comment