Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 258

Sau khi Thao Vân thất bại độ kiếp, để lại một đồ đệ duy nhất là Lận Du Thảo. Suốt trăm năm qua, nhờ có Tịnh Trừng nuôi dưỡng và chăm sóc mà hắn mới sống sót đến ngày nay. Tuy ngoài mặt hai người là sư thúc - sư điệt, nhưng thực chất Lận Du Thảo sớm đã coi ông như nửa sư phụ.

Lận Du Thảo có chuyện gì cũng không giấu Tịnh Trừng, việc Bạch Kỳ tặng y công pháp tất nhiên cũng phải nói. Huống chi công pháp trước đó hắn tu luyện là do Tịnh Trừng truyền dạy, nếu muốn bỏ để tu lại từ đầu thì sao giấu được?

Tịnh Trừng từng trải rộng rãi, chỉ nhìn qua công pháp Bạch Kỳ đưa đã biết là thứ quý giá. Lời Bạch Kỳ nói rằng đây là đồ của Thao Vân gửi tới, ông tin không nghi ngờ.

Dù Bạch Kỳ chưa chính thức bái sư ghi danh, nhưng Tịnh Trừng đã tin rằng y là đệ tử của sư huynh Thao Vân. Vì tình cảm với Thao Vân, lại thêm công pháp quý giá mà ông gửi đến, vậy nên khi Bạch Kỳ đề nghị để Hắc Thất tham gia đại hội tỉ thí, Tịnh Trừng tất nhiên sẵn lòng giúp đỡ.

Với bối phận của Tịnh Trừng trong tông môn thì vẫn có tiếng nói nhất định. Hơn nữa, Bạch Kỳ được xem là "người nhà", Hắc Thất lại là con y, có chút quan hệ, việc tham gia đại hội cũng hợp lý. Do đó trong tông môn không ai phản đối.

Thực ra Bạch Kỳ hiểu rõ, nguyên nhân chính là sau khi Thao Vân thất bại độ kiếp mất tích, người trong tông cho rằng ông ta đã chết, liền ra sức chèn ép Lận Du Thảo để tranh đoạt tài nguyên ở Mặc Tư Trúc Viên. Việc lần này dễ nói chuyện như vậy cũng coi như ngầm nhận sai, mong rằng sau khi Thao Vân trở lại sẽ không so đo, bỏ qua chuyện cũ.

Bạch thượng thần kể lại chuyện này như một trò đùa để chọc Thao Vân, nói rằng uy danh của hắn thật đáng gờm, chết rồi vẫn còn gây khiếp sợ. Thao Vân cười khổ, trong lòng hừ lạnh.

Vừa mới rời đi thì đã có kẻ nhòm ngó tài sản của hắn, bỏ qua thù cũ á? Không đời nào!

Giữa sự mong đợi của mọi người, đại hội tông môn chính thức khai mạc. Thục Vân Tông chọn ra một ngọn linh sơn cho đệ tử các tông thi đấu. Trong thời gian giới hạn, ai hoàn thành nhiệm vụ được giao và trụ đến cuối sẽ tiếp tục thi đấu 1 chọi 1 ở vòng sau.

Hắc Thất ở trong đội ngũ đệ tử Thục Vân Tông cùng Lận Du Thảo đi chung. Bình thường Hắc Thất ít giao tiếp, ngoài Lận Du Thảo và Chung Ly Oánh Oánh, hầu như không nói chuyện với ai khác trong môn.

Lận Du Thảo do hoàn cảnh đặc biệt lại thêm tính cách u uất, khép kín, chẳng hiểu phong tình, nên quan hệ trong môn cũng bình thường. Ngoài các đệ tử dưới danh nghĩa của Tịnh Trừng thì ít ai chủ động giao lưu với hắn. Vì vậy, Hắc Thất và Lận Du Thảo đứng thành một nhóm riêng biệt, không ai đến bắt chuyện.

"Kỳ Quang!" – Chung Ly Oánh Oánh len qua đám đông tìm được Hắc Thất, khi thấy Lận Du Thảo đứng bên thì không quên chào một tiếng "sư huynh".

"Chúng ta hành động cùng nhau đi, hợp tác thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn."

Chung Ly Oánh Oánh là người bạn đầu tiên của Hắc Thất tại Diệu Hoang, hơn nữa tổ tiên cô dường như có quen biết với tên Bạch cặn bã, nên Hắc Thất cũng không ngại chiếu cố cô một chút, đồng ý hợp tác.

Lận Du Thảo cũng không phản đối, tính cách lãnh đạm, một hay hai người với y đều không quan trọng.

"Lận sư huynh." – Úy Lan Tình xuất hiện trước mặt Lận Du Thảo – "Chúng ta có thể..."

"Không thể." – Chung Ly Oánh Oánh bước lên chắn trước mặt Lận Du Thảo, hống hách ngắt lời.

"Lận sư huynh đã đồng ý đi cùng ta rồi, cảnh cáo ngươi đừng tới gần, nếu không ta đem ngươi cho linh thú ăn."

Chung Ly tiểu thư liếc mắt ra hiệu cho Hắc Thất, Hắc Thất lập tức hiểu ý, phối hợp bước lên cùng cô kẹp lấy Lận Du Thảo từ hai bên, không cho hắn cơ hội mở miệng, cưỡng ép kéo đi.

"......" – Lận Du Thảo, người hoàn toàn không có quyền quyết định.

Quy tắc cuộc thi trên linh sơn là: tất cả đệ tử tham gia cùng tiến vào khu vực linh sơn, trong đó có 150 con Thúy Linh Thiền (ve sầu xanh). Trong thời gian quy định, ai bắt được và giữ được chúng đến cuối mới được vào vòng đấu 1vs1 sau 5 ngày.

Thúy Linh Thiền chỉ to bằng ngón tay cái, toàn thân màu xanh biếc, ẩn trong rừng nên rất khó phát hiện và di chuyển cực nhanh. Loài này nhát gan, chỉ cần bị dọa liền bỏ chạy, khó mà bắt lại được.

Bạch Kỳ kê đầu lên tay, nằm lười biếng trên cành cây to, nhai một quả linh quả, buồn chán nhìn các trưởng lão mở đại trận cho đệ tử các tông vào linh sơn.

Lúc giúp Hắc Thất đi cửa sau, Tịnh Trừng từng hỏi y có muốn tham gia không, nhưng Bạch Kỳ chẳng có hứng bắt nạt hậu bối. Một lão tổ tông mà đi giành đồ với lũ nhóc, nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị đám lão già thượng giới cười nhạo sao?

Tất nhiên lý do chính là y lười. Thà ngủ thêm còn hơn phí thời gian chơi trò nhàm chán không thử thách này.

Tiễn mắt nhìn Hắc Thất cùng các tu sĩ bước vào linh sơn, Bạch Kỳ nuốt miếng linh quả cuối cùng, tiện tay ném hạt vào rừng, rồi ngồi dậy nhảy nhẹ vào trong rừng cây.

Nhiệm vụ bắt Thúy Linh Thiền kéo dài ba ngày, Bạch rác rưởi chẳng đời nào chịu phơi nắng ba ngày ngoài núi chờ đợi, y già rồi, sức khỏe không chịu nổi.

Đang định quay về, đột nhiên y cảm nhận được gì đó trong thần hồn, khiến y dừng bước, lập tức cảnh giác nhìn quanh.

Chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác bị thần hồn kéo căng vẫn còn – là một phần thần hồn mà y đã mất!!

Trái tim Bạch Kỳ như bị ngàn cân đè nặng, y cố trấn tĩnh cảm ứng xung quanh – nhưng đã biến mất.

Cảm giác vuột mất khiến y lo lắng, lập tức đổi hướng bay nhanh vào rừng sâu.

Bay như điên, khi bay ngang một thác nước ào ạt, Bạch Kỳ đột nhiên đau nhói ngực, thần hồn bị tê dại, toàn thân mất lực, mắt tối sầm ngã xuống.

"Bùm——" Nước văng tung tóe, dòng nước lạnh tràn vào miệng, mũi, tai khiến y cực kỳ khó chịu.

Dưới thác, Bạch Kỳ vùng vẫy trong nước, trong lúc hoảng loạn chạm vào một vật cứng láng, lập tức bám lấy mà trèo lên.

"Ào——"

Bạch thượng thần bị ai đó túm cổ áo sau kéo khỏi mặt nước.

Bạch Kỳ lắc đầu, sặc một ngụm nước, ngẩng đầu thì đập ngay vào một gương mặt đeo mặt nạ ở cự ly siêu gần.

"......"

Bạch Kỳ chết lặng vài giây, rồi ánh mắt chầm chậm lướt xuống: yết hầu, xương quai xanh, cơ ngực... đang định nhìn tiếp thì một bàn tay lớn đã che mắt hắn lại.

"Buông tay!" – Một giọng nam trầm thấp, mang theo chút xấu hổ tức giận.

Bạch cặn bã lập tức buông tay, nhưng trước khi rút tay lại còn sờ một cái vào đùi trong săn chắc của Trần Cấu.

"......" – Trần Cấu.

"......" – Bạch cặn bã.

"Khụ, bản năng thôi, bản năng, tuyệt đối không cố ý." – Bạch rác rưởi cười gượng.

Trần Cấu vừa xấu hổ vừa tức giận, buông tay đang túm cổ áo Bạch Kỳ ra. Ai ngờ Bạch Kỳ mềm nhũn ngã vào lòng hắn, mặt chuẩn xác đè ngay lên cơ ngực.

Bạch thượng thần im lặng.

Lần này thật sự là ngoài ý muốn. Thần hồn như bị dòng điện hàng vạn volt đốt cháy trong ngoài, ngay cả chân và eo cũng tê dại đến mức không đứng vững.

Bạch Kỳ cụp mắt, giấu đi cơn bão đang cuộn trào trong đáy mắt.

Ai đã chạm vào phần thần hồn mà y đánh mất?

Sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất, Bạch Kỳ ngẩng đầu lên lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt như xưa.

"Đang tắm à? Tâm trạng tốt thật."

Lời gượng gạo của Bạch thượng thần chỉ nhận lại ánh nhìn vô cảm từ Trần Cấu.

Một dải lụa đen được buộc lên mắt Bạch Kỳ, che đi tầm nhìn của y. Trần Cấumóc lấy eo y, bay ra khỏi đầm nước rồi đáp xuống một tảng đá bên bờ, đặt y xuống.

Khi Bạch Kỳ gỡ bỏ dải lụa khỏi mắt, Trần Cấu đã quay lưng mặc y phục, y chỉ kịp liếc thấy một góc eo săn chắc.

Bạch Kỳ toàn thân ướt đẫm, thả lỏng nằm ngửa trên tảng đá, dáng người dưới lớp y phục ướt hiện rõ không sót chi tiết nào, nhưng y vẫn vô tư nằm đó, tay chân dang rộng không chút kiêng dè, chẳng hề lo lắng Trần Cấu sẽ làm gì mình.

Trần Cấu nhìn thấy cái dáng nằm dụ hoặc của "tên nào đó" thì nhíu mày, đưa tay lấy ra một chiếc áo choàng trong không gian giới chỉ, ném lên người y.

Thấy Trần Cấu định rời đi, Bạch thượng thần than thở đầy mỉa mai: "Chốn hoang dã thế này kẻ xấu nhiều vô kể, tiểu sinh dung mạo như hoa như ngọc, lỡ gặp tên hái hoa tâm địa bất chính thì sao mà chống đỡ nổi..."

Trần Cấu chợt dừng chân.

Một lát sau.

Trần Cấu quay lại, ngồi xổm bên cạnh Bạch Kỳ, ánh mắt lạnh lùng nhìn y hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tu luyện xảy ra trục trặc, không nghiêm trọng đâu, ngươi về đi, thật sự không cần lo cho ta." – Bạch Kỳ khách sáo nói nhưng trong lòng thì nghĩ khác.

Trần Cấu nhìn y một lúc lâu, rồi đưa tay bọc hắn kín trong áo choàng, sau đó bế hắn lên khỏi tảng đá.

"Ngươi định bán ta để trả thù chuyện ta làm phiền ngươi tắm hả?" – Bạch Kỳ hỏi.

"...Đưa ngươi về Thục Vân Tông."

Bên trong thành Cuồng Minh.

Tại một quán trọ, thuộc hạ đang báo cáo tin tức mới nhất cho Thương Quân Khâm.

"Trong Thục Vân Tông xuất hiện một tu sĩ tên là Bạch Quy Hủ, nói là đệ tử của Thao Vân – người mất tích bảy trăm năm trước khi độ kiếp. Y có một đứa con trai tên Bạch Kỳ Quang, trong tay còn sở hữu pháp khí Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến – từng là pháp khí lão tổ dùng."

"Bạch Quy Hủ từng thừa nhận trực tiếp rằng cây quạt đó được lấy từ tàn tích Quyết Kiểu Môn ở đỉnh Đôn Hồng. Gần đây, có lời đồn tại Diệu Hoang rằng đỉnh Đôn Hồng xuất hiện dị bảo, các tu sĩ đều đang rục rịch kéo đến tìm kiếm."

Việc Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến tái xuất vốn đã không còn là bí mật trong giới tu sĩ nhân tộc, còn yêu giới do là giới khác nên tin tức chậm hơn. Hơn nữa, Thương Quân Khâm sau khi biết lão tổ Vô Cưu nhập thế đã lập tức sang nhân giới tìm kiếm, nên không để ý tới những chuyện bên ngoài.

Thương Quân Khâm ánh mắt lạnh lẽo, sát khí hiện rõ trên mặt: "Một tên tu sĩ phàm trần sao có thể xứng đáng dùng pháp khí của yêu tổ?"

"Thông tin này mới chỉ là lời truyền miệng trong nhân giới, vẫn cần kiểm chứng thêm." – Thuộc hạ thận trọng đáp.

"Đại hội của Thục Vân Tông tên Bạch Kỳ Quang đó cũng tham gia, có cần..."

"Việc này để ta xử lý. Còn ở đỉnh Đôn Hồng, ngươi truyền lệnh về, bảo họ để ý sát sao." – Thương Quân Khâm ra lệnh.

Việc Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến xuất hiện, hắn sẽ tự mình kiểm chứng. Nếu là thật, dù cướp hay trộm, hắn cũng phải lấy lại cho bằng được. Di vật của lão tổ Vô Cưu tuyệt đối không thể rơi vào tay tu sĩ nhân giới.

"Rõ." – Thuộc hạ nhận lệnh.

Tại Linh Sơn,

Thúy Linh Thiền rất nhỏ, giỏi ẩn nấp và chạy trốn, Hắc Thất tìm mãi cũng không thấy một con nào. Nó định dùng công nghệ hiện đại để tìm kiếm diện rộng nhưng nghĩ tới lời đe dọa đáng sợ từ "tên nào đó"... đành tặc lưỡi bỏ qua.

Chiếc nhẫn đang đeo trên tay Hắc Thất lưu giữ tàn hồn của Thao Vân. Thấy Hắc Thất luống cuống, ông cũng muốn ra tay giúp, nhưng Thượng thần giao nhiệm vụ lần này là để rèn luyện Hắc Thất, nếu ông ra mặt thì mất đi ý nghĩa.

'Bình tâm tĩnh khí, dùng thần thức bao phủ xung quanh.' – Thao Vân chỉ dẫn.

"Lại chạy mất rồi!!"

Chung Ly Oánh Oánh chui từ trong rừng ra, tức giận hét lớn, còn dùng chân đá đất để xả giận.

Lúc này Lận Du Thảo cũng vừa kết thúc việc truy đuổi quay lại. Chung Ly vội hỏi: "Lận sư huynh, huynh bắt được chưa?"

Lận Du Thảo mở tay ra, trong luồng linh lực nhẹ nhàng đang vây lấy một con Thúy Linh Thiền màu xanh biếc.

Chung Ly Oánh Oánh kinh ngạc thốt lên, lập tức ca ngợi: "Không hổ là Lận sư huynh!"

"Ta lớn hơn muội vài trăm tuổi rồi, số lần tham gia đại hội của tông môn cũng không đếm xuể, sớm có kinh nghiệm rồi. Chỉ vì sư phụ không có ở đây, không ai làm chủ giúp ta đăng ký đệ tử, nên đành phải tham gia để đủ đầu người."

Nói cách khác, là "lấy danh nghĩa dự thi cho đủ số lượng của tông môn".

Mỗi kỳ đại hội, mỗi tông môn đều sẽ có vài "sư huynh có kinh nghiệm" dẫn dắt, bất kể tuổi tác. Vì quy tắc thi đấu là chỉ cần chưa thu nhận đệ tử thì đều có thể tham gia, các tông môn đều có kiểu "giả danh" như vậy, ai cũng không tiện nói ai.

Thấy Hắc Thất có vẻ chán nản, Lận Du Thảo hơi ngừng lại rồi lên tiếng an ủi: "Các ngươi đều không tệ, ai được chọn vào tham gia thi đấu đều là người có thiên phú."

"Kỳ Quang, Lận sư huynh đã bắt được Thúy Linh Thiền rồi, chúng ta phải tăng tốc thôi."

Chung Ly Oánh Oánh lần đầu tham gia đại hội nên rất hăng hái, tinh thần dồi dào tràn đầy năng lượng, đến mức khiến cả Lận Du Thảo cũng bất giác mỉm cười.

"Không bắt nữa." Hắc Thất mặt không cảm xúc, từng khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc, "Cướp còn dễ hơn là tìm."

Chung Ly Oánh Oánh: "??" – Cướp? Cướp thật hả?

Lận Du Thảo: "..." – Trong một thoáng có ảo giác Hắc Thất và Bạch Kỳ hợp thành một thể.

Tại Mặc Tư Trúc Viên - Thục Vân Tông

Gió đêm có chút se lạnh, rừng trúc như được nhuộm một màu mực đen không thể tan, chỉ có căn viện bằng trúc và gỗ sâu trong rừng vẫn phát ra ánh sáng ấm áp.

Bạch Kỳ thay bộ đồ ướt ra, chỉ mặc một chiếc áo lót trắng rộng rãi, lười biếng nằm bò trên bệ cửa sổ, mái tóc đen như mực xõa dài nửa bên lưng. Y chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn về nửa vầng trăng sáng treo trên trời, không biết thần trí đã lang thang tới đâu.

Khi Trần Cấu đưa y về rừng trúc, y thừa lúc sơ hở định lén tháo mặt nạ của Trần Cấu, đáng tiếc thất bại, lại còn khiến Trần Cấu nổi giận, thẳng tay ném y lại trước cổng rừng trúc.

Do thần hồn ảnh hưởng khiến thân thể khó chịu, y không cách nào thăm dò gì từ Trần Cấu. Dù cho Trần Cấu ngụy trang vô cùng hoàn hảo, trực giác của Bạch Kỳ vẫn cảm thấy hắn có điều kỳ lạ.

Bỗng một tiếng hắt hơi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Kỳ, y quay đầu nhìn về phía thuyền ngọc nhỏ ở bên cạnh, nơi Bạch Kỳ Quỳnh đang nằm, rồi giơ tay kết một tầng linh lực bao phủ bốn phía con thuyền.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn tròn trịa của Bạch Kỳ Quỳnh hồi lâu, Bạch Thượng Thần khẽ cong môi cười thành tiếng.

"Bản Thượng Thần nửa đời tung hoành chiến trận, người kính sợ ta đếm không xuể."

"Kẻ góp nửa dòng máu còn lại cho ngươi cũng chẳng phải loại hiền lành gì, ngay cả Thất Thất ngu ngốc cũng dám ương ngạnh với ta, vậy mà ngươi lại mang tính cách mềm mại như vậy, rốt cuộc là giống ai?"

"Ba..." Bạch Kỳ Quỳnh đang cầm linh thạch chơi bỗng kêu khẽ một tiếng.

Bạch Kỳ sửng sốt, mất vài giây mới kịp phản ứng lại, cúi người lại gần: "Vừa rồi con gọi ta đó à?"

Tóc đen như mực rũ theo vai phủ xuống, như một dòng thác đổ lên thuyền ngọc nhỏ. Gương mặt tuấn tú của Bạch Kỳ mang theo nét cười dịu dàng, y cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Bạch Kỳ Quỳnh, dưới ánh sáng ấm áp, khung cảnh ấy dịu dàng như một bức tranh.

"Gọi lại lần nữa nào," Bạch Kỳ dịu dàng dụ dỗ.

"Nếu con gọi lại một lần nữa, ta sẽ tặng con cái này." Bạch Kỳ lấy ra từ không gian một chiếc lông phượng đỏ rực, lắc qua lắc lại trước mặt Bạch Kỳ Quỳnh.

Đôi mắt đen nhánh như nho của Bạch Kỳ Quỳnh chăm chú dõi theo chiếc lông phượng đong đưa, đôi môi nhỏ căng mọng khẽ chu lên.

"Ba..."

"Ba... Ba ba."

"Haha—" Bạch Thượng Thần cười lớn đầy vui vẻ, tiện tay nhét chiếc lông phượng vào tay đứa nhỏ.

"Thất ngốc đoán đúng thật, quả nhiên là một con heo con mê tiền."

Sau trận cười vui vẻ, trong lòng Bạch Kỳ lại trào dâng một cảm giác chua xót mơ hồ, nhìn đứa nhỏ trong thuyền ngọc, tâm trạng phức tạp không diễn tả được.

Nỗi đau khi một tu sĩ nhân tộc sa vào yêu đạo, nếu không trải qua, thì sẽ không thể hiểu được. Y tu luyện bằng con đường chiến đấu, đoạn tuyệt tình ái, không vướng bận yêu hận, không còn lưu luyến điều gì.

Nửa đời phiêu bạt, nửa đời cô độc, đến chừng này tuổi rồi lại vướng phải hai "miếng cao dán chó" không thể gỡ ra được.

Bạch Kỳ vừa cười vừa nhéo khuôn mặt trắng mịn của Bạch Kỳ Quỳnh: "Vũ trụ mênh mông, thế giới rộng lớn, giữa muôn vàn hỗn loạn mà con lại đầu thai vào thân xác này trên đường luân hồi, làm con của Bản Thượng Thần, nên nói con có phúc hay là xui xẻo đây?"

Bạch Kỳ Quỳnh chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ.

Không hiểu gì cả.

Nhưng... cứ làm mặt đáng yêu là đúng rồi.

Bình Luận (0)
Comment