Lê Bách Lâm đầy vẻ bất lực: “An An, anh thật sự là vì muốn tốt cho em.”
“Đó là anh tự mình đa tình thôi. Em hoàn toàn không cần anh xen vào. Hôm nay em nói rõ ở đây, nếu không thể lấy được Lục Trầm, em sẽ nhảy lầu, em sẽ c.ắ.t c.ổ tay c.h.ế.t cho anh xem.”
Lê An buông lời hăm dọa, sau đó giận dữ rời đi.
Nhìn bóng lưng em gái, Lê Bách Lâm trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng anh vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Hôn nhân là chuyện cả đời chỉ có một lần.
Nếu em gái anh thích Lục Trầm đến vậy, thì cứ để em được toại nguyện. Dù sau này hai người họ không hạnh phúc, anh vẫn có thể đón em gái về nhà. Dù thế nào, nhà họ Lê luôn có chỗ cho cô.
Mang theo suy nghĩ ấy, Lê Bách Lâm lấy cớ bàn chuyện hợp tác để đến công ty của Dư Vãn. Khi gặp mặt, anh trực tiếp lấy từ trong cặp ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt lên bàn.
“Xin hỏi, anh làm vậy là có ý gì?”
Dư Vãn thoáng ngẩn người.
Cô đã làm rất nhiều dự án, gặp qua đủ loại người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người vừa gặp mặt đã ném tiền lên bàn.
Cô trả lại chiếc thẻ: “Tôi không biết anh muốn bàn chuyện kinh doanh gì nhưng bây giờ anh đưa tiền, tôi không thể nhận.”
“Cô Dư, cô cứ ra giá đi. Tôi muốn cô rời xa Lục Trầm.”
Lê Bách Lâm đi thẳng vào vấn đề.
Thời gian của anh có hạn, anh không muốn lãng phí với cô gái này.
Nụ cười trên môi Dư Vãn lập tức biến mất.
“Anh tự đi ra ngoài hay để tôi gọi bảo vệ lên đưa anh ra ngoài?”
“Cô Dư, trước khi đến đây, tôi đã điều tra giá trị công ty của cô. Thực ra không cao. Dù cô có nhận được giải Bạch Ngọc nhưng xét về quốc tế, thành tựu của cô chẳng đáng gì. Tôi có thể trả cô mười tỷ, chỉ cần cô chia tay Lục Trầm và rời khỏi quốc gia này.”
Lê Bách Lâm tự thấy cái giá anh đưa ra đã là rất cao.
Nhưng Dư Vãn hoàn toàn không mảy may động lòng.
Cô nhếch môi cười đầy châm biếm:
“Thưa anh, tôi nói thật đấy, không đùa đâu. Nếu anh không rời khỏi đây, tôi sẽ gọi bảo vệ lên thật.”
Lê Bách Lâm, với danh tiếng là đạo diễn thiên tài, đồng thời là Tam thiếu gia nhà họ Lê, từ trước đến nay chỉ quen được người khác xu nịnh. Đây là lần đầu tiên anh bị người ta đuổi đi.
Mà người đuổi anh lại chính là cô gái anh khinh thường nhất - Dư Vãn.
Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống cô:
“Cô Dư, công ty của cô dù có mở đến khi cô già cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu mười tỷ không đủ, tôi có thể tăng giá, năm mươi tỷ, thậm chí một trăm tỷ. Chỉ cần cô nói ra con số, tôi đều có thể đáp ứng.”
“Nhưng tôi khuyên cô nên biết chừng mực, đừng mơ tưởng đòi hỏi những con số cả đời cô cũng không kiếm nổi. Tôi sợ cô có mạng nhận tiền, nhưng không có mạng tiêu.”
Lời nói này chính là một sự uy h.i.ế.p trắng trợn.
Ban đầu, Dư Vãn còn thấy anh có vẻ ngoài nhã nhặn. Nhưng bây giờ, trong mắt cô, anh chỉ là một kẻ cặn bã đội lốt văn minh.
Cô nói rõ ràng hơn: “Tôi không cần tiền của anh. Dù anh đưa nhiều hay ít, tôi cũng không động lòng. Tôi có tay, có chân, có thể tự kiếm tiền.”
“Nhưng tôi đưa cho cô một khoản mà cả đời cô cũng không kiếm nổi!”
“Thì sao? Số tiền tôi kiếm đủ để tôi tiêu là được rồi. Tại sao tôi phải cố gắng kiếm một khoản tiền không thuộc về mình? Tình cảm trong mắt anh có thể là một món hàng có giá trị, nhưng trong mắt tôi thì không. Mời anh lập tức rời khỏi văn phòng của tôi.”
Dư Vãn chỉ tay về phía cửa.
Lê Bách Lâm nhìn cô, tức giận đến bật cười.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Được, rất tốt. Cô giỏi lắm.”
Anh quay lưng bỏ đi.
Nếu Dư Vãn đã không uống rượu mừng, vậy thì anh có thừa cách để xử lý cô.
Khi anh đi đến cửa, sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói:
“Chờ đã.”
Lê Bách Lâm dừng bước, quay lại, ánh mắt đầy dự đoán:
“Không ai lại từ chối tiền. Cô Dư, tôi không thích mấy trò lạt mềm buộc chặt. Nó quá tầm thường. Cô cứ thể hiện rõ bản chất tham lam của mình đi.”
“Dù gì cô cũng không có cha mẹ dạy dỗ, điều đó hoàn toàn dễ hiểu.”
Trước đây, Dư Vãn sẽ đau lòng vì những lời như thế.
Nhưng bây giờ thì không.
Đúng là cô không có tình thân nhưng cô có tình yêu và tình bạn. Quan trọng là sống vì hiện tại, chứ không phải luôn khao khát những thứ vốn không thuộc về mình.
Cô mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tiền, ném thẳng xuống chân Lê Bách Lâm.
“Dù anh có cha mẹ, rõ ràng, họ cũng không dạy anh đàng hoàng.”
“Cô dựa vào đâu mà xúc phạm cha mẹ tôi?”
Lê Bách Lâm nổi giận.
Mẹ anh là điều cấm kỵ, anh không cho phép bất cứ ai xúc phạm bà.
Ngay cả cha anh - người được mọi người ca ngợi là nhà từ thiện, Dư Vãn cũng không có tư cách để chế giễu.
Dư Vãn thản nhiên đáp: “Người xúc phạm cha mẹ anh chẳng phải chính anh sao? Tôi chưa từng gặp họ, không biết họ là người thế nào. Tôi chỉ có thể suy đoán ngược qua đứa con mà họ đã giáo dục.”
Lê Bách Lâm nghẹn lời.
Anh biết câu nói vừa rồi của mình là quá đáng. Nhưng lý do anh đến đây chẳng phải vì Dư Vãn bám lấy quyền thế nhà họ Lục, cướp đi những gì vốn dĩ thuộc về em gái anh sao?
Anh không thể trơ mắt nhìn em gái mình chết.
Còn về Dư Vãn, khoản tiền anh đưa đủ để cô sống cả đời an nhàn. Mất Lục Trầm thì sao chứ? Cô còn gì không hài lòng?
Dù hiện tại cô không đồng ý chia tay, nhà họ Lục cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cô bước chân vào cửa. Họ sớm muộn cũng sẽ chia tay.
“Bảo vệ, có người xông vào văn phòng của tôi. Làm ơn lên đưa người ra ngoài.”
Dư Vãn nhấc điện thoại bàn, gọi thẳng cho bảo vệ.
Sự kiên nhẫn của Lê Bách Lâm cũng cạn kiệt. Anh nói:
“Không cần gọi bảo vệ, tôi tự đi. Nhưng hôm nay cô từ chối tôi, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận.”
“Vậy để đến trưa rồi tính.”
Dư Vãn cầm thêm một xấp tiền nữa ném qua.
Lần này, tiền không rơi xuống đất mà lại đập trúng chân Lê Bách Lâm.
Không đau, nhưng sự sỉ nhục thì tràn đầy.
“Dư Vãn!”
Lê Bách Lâm giận dữ hét lên, xoay người bỏ đi thật nhanh. Nếu ở lại thêm, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ra tay với cô.
Người phụ nữ này thật sự quá đáng ghét.
Sau khi anh rời đi, Dư Vãn lập tức mở camera văn phòng, rồi gọi video cho Lục Trầm.
“Bảo bối, em nhớ anh rồi phải không?”
Lục Trầm bắt máy ngay lập tức. Nhìn Dư Vãn, anh càng nhìn càng thấy không đủ.
“Chiều nay anh sẽ về sớm. Em muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ làm cho em.”
“Anh xem người đàn ông này trước đi.” Dư Vãn quay camera về phía màn hình máy tính.
Nhìn thấy hình ảnh Lê Bách Lâm trên màn hình, đôi mày của Lục Trầm khẽ nhíu lại.
Người đàn ông này quả thật trông không tệ. Nhìn thoáng qua còn có nét giống Dư Vãn. Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết “vợ chồng có tướng phu thê”?
Tâm trạng anh lập tức trở nên tồi tệ.