"Vãn Vãn, anh không muốn xem nữa, em mau đuổi tên đàn ông đó đi đi."
Giọng Lục Trầm đầy bất mãn, anh quay mặt sang một bên.
Vốn dĩ nhận được cuộc gọi của bạn gái là chuyện khiến người ta vui mừng. Nhưng hóa ra cô lại gọi chỉ để bắt anh xem mặt một gã đàn ông khác? Điều này thực sự làm anh tức điên!
"Không được, anh nhất định phải xem, người này có liên quan đến anh." Dư Vãn nghiêm túc đáp.
Lục Trầm miễn cưỡng quay lại, không tình nguyện nhìn lên màn hình.
Anh nhìn trái, nhìn phải, thế nào cũng không thấy gã đàn ông này có liên quan gì đến mình.
Hai người bọn họ không quen biết, chẳng lẽ là tình địch?
Cho đến khi anh nhìn thấy người kia lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt trước mặt Dư Vãn và lạnh lùng nói:
"Cô cần bao nhiêu để rời xa Lục Trầm?"
Khoảnh khắc đó, cơn giận của Lục Trầm bùng lên, anh đập bàn mạnh một cái:
"Hắn là ai? Sao dám dùng tiền để chia rẽ chúng ta? Vãn Vãn, em nhất định không được nghe hắn nói bậy! Anh không thiếu tiền, em muốn bao nhiêu anh đều có thể cho. Dù anh không có, anh cũng sẽ kiếm được."
Đối với anh, Dư Vãn là người mà anh đã dốc lòng yêu thương, hai người cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn. Giờ đây họ đã đi đến bước bàn chuyện cưới hỏi.
Nếu phải chia tay ngay lúc này, điều đó còn đau đớn hơn cả cái chết.
"Đương nhiên em sẽ không nghe hắn, Lục Trầm. Em ở bên anh vì tình yêu, mà tình yêu không thể bị đánh giá bằng tiền. Em chỉ muốn anh xem người này là ai, rồi điều tra xem hắn được ai cử đến."
Người đầu tiên cô nghi ngờ chính là mẹ Lục.
Bà vốn không thích cô, còn từng cố tình chuốc thuốc cho Lục Trầm để ép anh đến với Tống Nghiên. Giờ đây, việc bà thuê người uy h.i.ế.p cô cũng hoàn toàn hợp lý.
Nhưng vì không có bằng chứng, cô không tiện nói thẳng. Nếu phán đoán sai, quan hệ giữa hai mẹ con họ sẽ càng thêm căng thẳng, điều này cô không muốn.
"Được rồi, anh sẽ tra rõ ràng. Vãn Vãn, tối nay em về sớm nhé, Đại Đầu và Bánh Mì nhớ em lắm." Giọng Lục Trầm lộ rõ nỗi nhớ nhung.
Nghe anh nói, Dư Vãn không nhịn được bật cười.
Trước đây, đúng là Đại Đầu rất quấn người, nhưng từ khi Bánh Mì Bơ đến, cả ngày nó chỉ lo lẽo đẽo theo sau nàng ta, hận không thể dính chặt. Nó còn tâm trí đâu mà nhớ cô chứ?
Người nhớ cô thực ra là Lục Trầm mới đúng. Nhưng cô chỉ mỉm cười, không vạch trần:
"Em sẽ về sớm, tiện thể ghé cửa hàng thú cưng mới mở bên cạnh công ty, mua ít đồ ăn ngon cho chúng."
"Thế còn anh?"
Lục Trầm cầm điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong mơ hồ.
Cô đã nghĩ đến hai con chó, chẳng lẽ không nghĩ đến anh?
Thật ra, điều anh quan tâm không phải món quà, mà là tấm lòng của cô. Chỉ cần cô mang về một thứ nhỏ nhặt nào đó, dù là món ăn vặt, anh cũng sẽ vui mừng cả ngày.
Dư Vãn cố ý giả vờ ngây thơ:
"Còn gì nữa chứ? Đồ dùng trong nhà đều đầy đủ cả rồi. Nếu thiếu gì, anh cứ bảo dì giúp việc đi mua là được."
"Thôi được, anh cúp máy đây."
Lục Trầm nói thế, nhưng chẳng hề có ý định dứt cuộc gọi.
Cuối cùng, chính Dư Vãn không nhịn được cười phá lên:
"A Lục, em về nhà là để gặp bạn trai của mình, chứ không phải gặp chó. Để chúng chơi ngoài vườn là được rồi."
Một cánh cửa ngăn cách, bên ngoài là thế giới của hai con chó, bên trong là thế giới riêng của hai người họ.
"Tối gặp nhé."
Lục Trầm nghe xong, tim không khỏi loạn nhịp, khóe môi nhếch lên, nụ cười ngày càng tươi.
Anh hoàn toàn bị cô nắm gọn trong tay.
Nhưng anh cam tâm tình nguyện.
Về phía Lê Bá Lâm.
Anh ta trở về trong cơn giận dữ. Đẩy mạnh cửa phòng khách, anh định yên tĩnh một mình, nhưng vừa bước vào đã đụng ngay Lê An.
Cô cau mày hỏi: "Anh vừa đi đâu? Là lang thang ngoài đường hay gặp ai đó?"
Nhà họ Lê đã chuyển hướng phát triển ra nước ngoài hơn 50 năm qua, quan hệ với những người bạn cũ trong nước cũng dần xa cách.
Hai anh em bọn họ vừa mới quay về, ngoài nhà họ Lục ra thì chẳng qua lại với ai.
Như vậy, anh có thể gặp ai khác ngoài Dư Vãn chứ?
Ba người anh đều không ủng hộ cô gả cho Lục Trầm, vậy nên chuyến đi này của anh ba chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt lành.
"Anh ba, anh rõ ràng biết Lục Trầm quan trọng với em thế nào. Nếu không thể gả cho anh ấy, em thật sự sẽ c.h.ế.t cho anh xem. Em không nói đùa đâu, chẳng lẽ ngay cả điều này anh cũng không quan tâm sao?"
"An An, đừng làm loạn nữa."
Lê Bá Lâm cố kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, dịu giọng dỗ dành em gái, dù hiện tại tâm trạng anh vô cùng tồi tệ.
Từ khi Lê An ra đời, cả gia đình luôn đặt cô lên hàng đầu, bất kể chuyện gì xảy ra cũng đều nhường nhịn cô. Cô đã quen được nuông chiều như vậy từ lâu.
Cô đẩy anh ra, giọng lạnh lùng:
"Anh về đi, em không cần anh ở đây nữa. Em từng nghĩ gia đình là chỗ dựa vững chắc nhất của em, không ngờ cuối cùng các anh lại chính là những người cản đường em."
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
"Chuyện không phải như em nghĩ, An An."
Lê Bá Lâm cảm thấy huyệt thái dương giật thon thót.
Anh thực sự mệt mỏi, chỉ mong An An có thể hiểu và thông cảm cho anh một chút, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
"Anh dám nói anh không đi gặp Dư Vãn sao?"
"Đúng, anh đã gặp cô ta. Anh muốn cô ta rời xa Lục Trầm để em và cậu ấy có thể chính thức đến với nhau. Nghĩ mà xem, từ lễ đính hôn đến hôn lễ, mọi thứ đều có thể diễn ra theo ý em. Anh không ngăn cản em tìm hạnh phúc, anh chỉ không muốn em bị người đời chỉ trích và bêu rếu."
Lê Bá Lâm nhanh chóng giải thích. Anh biết em gái mình đang nghĩ gì, chẳng qua cô chỉ xem Dư Vãn là một cô bạn gái hạ đẳng, một món đồ chơi không xứng đáng. Còn cô, mới là cháu dâu được gia đình họ Lục công nhận.
Nhưng vấn đề chính nằm ở chỗ Dư Vãn và Lục Trầm đều là minh tinh nổi tiếng, lại còn có rất nhiều fan hâm mộ couple. Lực lượng anti-fan trên mạng không phải thứ dễ đối phó.
Một vài bình luận không đáng ngại nhưng nếu hàng nghìn, hàng vạn người cùng spam?
Khi đó, dù bộ phận kỹ thuật có cố xóa cũng không kịp.
Lê An lập tức thay đổi sắc mặt, từ tức giận chuyển thành vui vẻ, cô ôm lấy cánh tay anh ba:
"Anh, em biết mà, anh vẫn là người tốt với em nhất. Vậy cô ta nói gì khi anh gặp cô ta? Có phải lập tức đồng ý biến mất không?"
"Không, cô ta từ chối anh, còn gọi bảo vệ đến đuổi anh ra ngoài."
"Thế anh có nói rõ thân phận của mình chưa? Anh là đạo diễn quốc tế danh tiếng, nếu cô ta đắc tội với anh, sự nghiệp của cô ta chắc chắn tiêu tan. Thậm chí cả những nghệ sĩ trong công ty cô ta cũng sẽ bị anh cấm cửa toàn ngành."
Đôi mắt Lê An sáng rực, cô tự tin rằng khi biết được thân phận của anh ba, Dư Vãn nhất định sẽ sợ đến mức quỳ lạy xin tha.
Nhưng Lê Bá Lâm chỉ lắc đầu.
Anh đã đưa ra mức giá cao đến như vậy, năm mươi tỷ mà vẫn không lay chuyển được Dư Vãn. Huống chi là những điều khác.
Người phụ nữ này chẳng khác nào tảng đá trong hố phân – vừa hôi thối vừa cứng đầu.
"Sao có thể như vậy?"
Lòng Lê An dần nguội lạnh, vẻ hớn hở trên mặt cũng tan biến.