Bà cụ Lục tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu "có việc" của cháu trai mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà không tiếp tục ngăn cản nữa:
"Được rồi, vậy cháu mau đi đi, nhớ nghỉ ngơi sớm nhé."
Hôm nay bà đã cố tình tạo cơ hội để Lục Trầm và Lê An gặp nhau.
Nếu ép buộc quá mức khiến Lục Trầm cảm thấy bất thường, sau này muốn gọi anh quay về e rằng sẽ khó khăn hơn.
"Bà nội Lục ơi..."
Lê An nhẹ nhàng lắc cánh tay bà, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Cô ta không muốn Lục Trầm đi gặp Dư Vãn. Trong mắt cô ta, Dư Vãn giống như một miếng kẹo cao su vừa cứng vừa bẩn, đã dính vào rồi thì không thể nào gỡ ra được. Ai biết cô ta sẽ giở trò gì để quyến rũ Lục Trầm?
Bà Lục đáp lại cô ta bằng một ánh mắt trấn an, rồi lắc đầu:
"An An, tối nay cháu ngủ lại đây với bà nhé. Hai bà cháu mình nói chuyện. Bà ở nhà một mình, chẳng có ai để trò chuyện, buồn biết bao nhiêu."
"Vậy được ạ."
Lê An đành đồng ý.
Lục Trầm nghe thấy những lời này, trong lòng thoáng suy tư.
Bấy lâu nay anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của bà nội, lại vô tình bỏ qua thế giới tinh thần của bà.
Ông nội thích đánh cờ, tập thái cực quyền, hoặc đi câu cá với bạn bè, có khi đi cả ngày mới về. Còn bà nội lại thích thêu thùa may vá, hai ông bà chẳng có điểm chung để chia sẻ.
Trong nhà, dù người giúp việc hay bảo mẫu có ở bên cạnh, nhưng lời nói của họ luôn mang chút gì đó lấy lòng, không thể nào trò chuyện như bạn bè được.
Cũng chẳng trách bà nội lại thích Lê An đến vậy.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Xem ra anh cần tìm hiểu thêm những sở thích của bà, tạo thêm niềm vui trong cuộc sống tinh thần của bà. Như vậy, tâm trạng của bà tốt hơn thì sức khỏe cũng sẽ dần cải thiện.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lục.
Lê An đỡ bà nội xuống xe. Sau khi họ đi khuất, Lục Trầm lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Dư Vãn.
Vừa mở khóa màn hình, anh đã thấy hàng loạt tin nhắn chưa đọc.
Có tin nhắn từ trợ lý hỏi cách xử lý vụ việc trên mạng, có tin từ bạn bè hỏi về sự việc.
Anh vội vàng mở khung trò chuyện với Dư Vãn, nhưng chẳng có gì cả. Tin nhắn cuối cùng vẫn là từ ba tiếng trước.
Chắc chắn là cô giận rồi, giận đến mức không thèm nói với anh câu nào.
Anh lập tức nhắn tin an ủi cô:
[Vãn Vãn, vừa nãy anh bận đưa bà đi kiểm tra sức khỏe nên không để ý đến chuyện trên mạng. Lê An là hộ lý, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ta, giữa chúng anh không hề có gì không đúng mực.]
[Em về nhà trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.]
Dư Vãn trả lời ngay lập tức.
Cô không còn là cô gái tuổi đôi mươi bồng bột, sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện chỉ vì một hiểu lầm.
Nếu Lục Trầm muốn giải thích, cô sẽ cho anh cơ hội. Thật thì không thể giả, giả cũng chẳng thể thành thật.
[Được, 20 phút nữa anh sẽ về đến nhà.]
Lục Trầm đặt điện thoại xuống, đạp chân ga, lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Vừa bước vào nhà, đón chào anh không phải là những lời trách móc, mà là mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn.
Trên bàn ăn, một bàn đầy những món ngon được dọn sẵn, tất cả đều là món anh thích.
"Vãn Vãn..."
Lúc này, lòng Lục Trầm tràn ngập cảm động, đến mức chẳng thể diễn tả thành lời.
Mặc dù anh không làm gì sai với Lê An, tất cả chỉ là do truyền thông thêu dệt, nhưng nếu Dư Vãn giận dỗi, anh cũng thấy hợp lý.
Dù cô có làm ầm lên, thậm chí đánh anh vài cái, anh cũng cảm thấy không có gì đáng trách.
Thế nhưng cô không làm vậy.
Cô chỉ lặng lẽ chuẩn bị một bàn thức ăn anh thích, ngồi bên bàn chờ anh về.
Lục Trầm bước đến, ngồi xuống đối diện cô:
"Trên đường về nhà, anh nhận được điện thoại của bà nội, sau đó..."
"Ăn cơm trước đã. Em đã hâm lại đồ ăn một lần rồi, nếu để nguội nữa thì sẽ mất ngon."
Dư Vãn gắp một miếng sườn bỏ vào bát của anh:
"Thật ra anh không cần giải thích quá nhiều với em. Anh nói cô ấy là hộ lý, thì em tin anh."
Đối với cô, điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ chính là niềm tin. Cô tin tưởng Lục Trầm. Nếu anh thực sự phản bội, thì khi niềm tin mất đi, nó sẽ không bao giờ quay lại.
Thái độ của Dư Vãn khiến Lục Trầm càng thêm áy náy:
"Vãn Vãn, em yên tâm, trong hôm nay anh sẽ giải quyết mọi chuyện."
Rất nhanh sau đó, tài khoản chính thức của tập đoàn Lục Thị đã đăng thông báo: Cô Lê An chỉ là hộ lý của bà Lục, giữa cô ấy và Lục Trầm không hề có bất kỳ mối quan hệ không đứng đắn nào.
Sau khi thông báo được phát đi, một số người trong phần bình luận vẫn tỏ ra hoài nghi nhưng phần lớn mọi người lại thở phào nhẹ nhõm.
【Tôi đã biết ngay mà, Lục Trầm tuyệt đối không thể nào bắt cá hai tay, cũng không bao giờ phản bội bạn gái mình.】
【CP Lục Vãn lại sống lại rồi!】
【Đám fan mấy người có bị ngu không vậy? Người ta nói gì cũng tin, tập đoàn Lục Thị tất nhiên sẽ bảo vệ Lục Trầm rồi, chẳng lẽ họ lại tự thừa nhận tổng tài nhà mình là một gã tệ bạc? Hộ lý nào mà trẻ trung, xinh đẹp đến thế chứ.】
【Tôi đây, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học top đầu, hiện đang làm bảo mẫu. Công việc này có gì đáng xấu hổ sao? Có thể là vậy, nhưng tôi kiếm được 50 triệu mỗi tháng đấy.】
【Nghỉ học, tôi cũng muốn làm hộ lý. Một tháng 50 triệu, mẹ nó, còn hơn đi làm thuê chứ sao. Đằng nào cũng làm việc quần quật, miễn là tiền nhiều là được.】
Còn về Lê An, cô ta từ lâu đã bị dư luận lãng quên, chẳng ai nhắc đến cô nữa, cũng chẳng ai ghép cặp cô với Lục Trầm.
Trong mắt mọi người, cô ta chỉ là một hộ lý không hơn không kém.
"Anh ơi, anh nhìn những người này mà xem, họ thật quá đáng. Họ gọi em là hộ lý mà chẳng thèm nhắc đến tên em, chẳng lẽ ngay cả cái tên em cũng không xứng có sao?"
Lê An tức đến phát khóc khi nhìn thấy những bình luận đó.
Cô ta vừa khóc lóc vừa làm ầm lên trước mặt Lê Bách Lâm.
Nhìn em gái như vậy, Lê Bách Lâm không khỏi đau lòng, nhưng anh thở dài:
"An An, tất cả những điều này đều do em tự nguyện lựa chọn. Chính em đã đồng ý làm hộ lý cho bà Lục. Trước đây khi cả nhà phản đối, em còn nói rằng nghề nghiệp không phân sang hèn."
Nếu trước đây cô ta nghĩ như vậy, thì bây giờ bị cư dân mạng gọi là hộ lý, cũng là lẽ thường tình.
"Anh! Nhưng làm như vậy em làm sao có thể gả cho Lục Trầm? Em muốn làm vợ anh ấy, chứ không phải một hộ lý không xứng có cả cái tên. Anh giúp em được không?"
Lê An tiếp tục khóc lóc.
Làm hộ lý chỉ là cách cô ta tiếp cận bà Lục, cô ta đâu định gắn bó với hai chữ đó cả đời.
"Em muốn anh giúp em thế nào?"
Lê Bách Lâm chỉ cảm thấy cơn đau đầu ngày càng tăng.
Trong lòng anh không ngừng nhắc nhở bản thân rằng đây là em gái duy nhất của mình. Là anh trai, ngoài cưng chiều cô ta, anh còn có thể làm gì khác đây?
"Công khai thân phận của em đi! Anh, liên hệ ngay với truyền thông được không?"
Lê An nắm chặt lấy tay anh trai, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Cô ta ngước lên, một giọt nước mắt khéo léo rơi xuống nơi khóe mắt:
"Nếu anh không đồng ý, em sẽ quỳ xuống cầu xin anh."
"An An!"
Lê Bách Lâm cảm thấy như có một luồng khí nghẹn trong lồng ngực, muốn xả ra nhưng không thể.
Anh không thể hiểu nổi, làm sao em gái mình lại trở nên như thế này.