Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 187

【Fan CP thì đừng kêu gào nữa, ít nhất các người còn có người để đau lòng. Còn chúng tôi, những độc fan thì sao? Thật sự, từ giờ tôi sẽ không bao giờ theo đuổi thần tượng nữa.】

 

【Chỉ là người qua đường, vào xem cho vui thôi. Trước đây không phải mọi người đều nói Lục Trầm là nam thần sạch sẽ nhất trong giới giải trí sao? Giờ thì hay rồi, mảnh đất trong sạch cuối cùng cũng chẳng còn.】

 

【Buồn cười thật, showbiz có thể sạch sẽ đến đâu chứ? Nơi này vốn là nơi bẩn thỉu nhất rồi, huống chi Lục Trầm còn là tổng tài. Đàn ông có tiền thì hư, đây là chân lý muôn thuở.】

 

Khi thấy những luồng dư luận đó, cả người Kiều Sở Sở không khỏi bàng hoàng.

 

Chuyện này không gây ảnh hưởng nhiều đến Dư Vãn, cũng chẳng tác động gì đến công ty của họ nhưng cô lo lắng cho tâm trạng của chị Dư.

 

Ai mà chịu nổi việc người yêu phản bội chứ?

 

Đặc biệt là hôm nay chị Dư về nhà sớm, chỉ vì muốn dành thời gian tận hưởng thế giới của hai người với Lục Trầm. Kết quả, Lục Trầm lại ở bên một người phụ nữ khác, còn bị chụp ảnh đưa lên mạng, biến chị Dư thành một trò cười.

 

Kiều Sở Sở tức đến nỗi mắng không ngừng. Mắng đã đời xong, cô gọi ngay cho Dư Vãn:

 

“Chị Dư, chị… chị xem điện thoại chưa?”

 

“Chưa, chị đang chơi với mấy con chó, có chuyện gì vậy?” 

 

Dư Vãn đặt bịch đồ ăn vặt cho chó xuống.

 

Đại Đầu và Bánh Mì nhanh chóng xông tới. Hai chú cún nhỏ ăn một cách ngon lành, nhìn trông thật đáng yêu.

 

Rất nhanh, đồ ăn vặt chỉ còn lại một miếng cuối cùng.

 

Đại Đầu suy nghĩ một lát, rồi dùng chân đẩy miếng ức gà khô sang cho Bánh Mì, sau đó sủa hai tiếng như muốn bảo nó ăn đi.

 

Bánh Mì cúi đầu ngửi miếng ức gà khô, sau đó l.i.ế.m nhẹ lên đầu Đại Đầu. Hai chú cún nương tựa vào nhau một lúc lâu, rồi Bánh Mì Bơ mới ăn hết miếng ức gà khô.

 

Nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi Dư Vãn bất giác cong lên. Tình cảm của hai đứa nhóc thật khiến người ta ấm lòng.

 

“Lục Trầm lên hot search rồi, anh ấy bị chụp ảnh cùng một cô gái khác và đăng lên mạng. Phần bình luận toàn mắng anh ấy, còn thay chị cảm thấy bất công.” 

 

Nói xong, lòng Kiều Sở Sở đầy lo lắng.

 

Cô thực sự sợ rằng chị Dư không chịu nổi cú sốc này.

 

Dư Vãn ngẩn người.

 

Cô về nhà, tự tay nấu một bàn thức ăn ngon, chỉ chờ Lục Trầm trở về. Nhưng thứ cô đợi chỉ là một cuộc gọi.

 

Bà cụ Lục bị bệnh, Lục Trầm muốn đưa bà đến bệnh viện kiểm tra.

 

Liên quan đến sức khỏe của người lớn tuổi, cô không thể ích kỷ mà kéo anh về. Nhưng giờ Kiều Sở Sở lại nói với cô rằng, Lục Trầm đang ở bên một người phụ nữ khác.

 

Phản ứng đầu tiên của Dư Vãn là không tin:

 

“Chắc chắn có hiểu lầm, để chị hỏi rõ đã, em cứ lo chuyện của mình đi.”

 

“Chị Dư, hay tối nay em qua chỗ chị nhé? Hai chị em mình đi uống một ly. Gần đây có quán bar mới mở, mấy anh mẫu nam ở đó đẹp lắm, đủ mọi phong cách, có vài người nhan sắc không thua gì minh tinh đâu.” 

 

Kiều Sở Sở cố gắng nghĩ cách để an ủi chị.

 

Chị Dư bây giờ quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.

 

Dư Vãn hiểu ý cô, bật cười:

 

“Chị thật sự không sao. Chờ chị làm rõ chuyện này, đến lúc đó chị sẽ tự hẹn em đi chơi, tất cả chi phí chị bao. Chị sẽ gọi tám anh mẫu nam phục vụ em.”

 

Cúp máy xong, Dư Vãn mở mạng xem hot search, sau đó gọi cho Lục Trầm.

 

Chuông reo một lúc lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

 

Trong điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ xa lạ:

 

“Tuy tôi không biết cô là ai nhưng Lục Trầm hiện tại đang bận. Những kẻ không liên quan thì đừng gọi đến làm phiền nữa.”

 

“Cô là ai?” 

 

Dư Vãn nghe ra sự ác ý trong giọng nói của Lê An.

 

Cô và Lục Trầm đang trong mối quan hệ yêu đương, ai ai cũng biết. Hơn nữa, Lục Trầm lưu số cô là “bà xã yêu dấu”.

 

Vậy thì làm sao người phụ nữ bên kia không biết được thân phận của cô?

 

Chẳng qua là cố ý nói những lời đó để chọc tức cô mà thôi.

 

“Cô quản tôi là ai?” 

 

Lê An vốn định thốt ra rằng cô là vợ chưa cưới của Lục Trầm, nhưng rồi lại đổi ý.

 

Cô không muốn quá sớm lộ diện:

 

“Tôi chỉ biết rằng, Lục Trầm chỉ coi cô là trò đùa. Nếu cô còn chút liêm sỉ, thì hãy tự giác rút lui, đừng cứ mặt dày mà bám lấy anh ấy nữa.”

 

Cô ta nghĩ rằng nói đến mức này, dù Dư Vãn không rút lui, thì cũng sẽ tìm đến Lục Trầm mà làm loạn lên, khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ.

 

Làm gì có người đàn ông nào thích loại đàn bà chanh chua, đanh đá chứ?

 

Nhưng điều mà Lê An không ngờ tới chính là, Dư Vãn lại hoàn toàn không nổi giận, cô chỉ bình tĩnh nói:

 

"Những lời này không phải do cô nói, hãy để Lục Trầm tự mình nói với tôi. Nếu anh ấy muốn chia tay, tôi sẽ lập tức rời đi."

 

“Anh ấy chỉ muốn giữ chút thể diện cho cô mà thôi. Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ, phải đ.â.m đầu vào ngõ cụt mới chịu dừng lại sao?” 

 

Lê An tiếp tục buông những lời cay nghiệt.

 

Dư Vãn lặng lẽ ghi âm lại.

 

Đợi Lê An nói xong, cô chậm rãi đáp lại:

 

“Đúng vậy, vậy cô nói xem, bao giờ tôi mới có thể đ.â.m đầu vào ngõ cụt đây?”

 

Lê An hoàn toàn mất bình tĩnh.

 

Cô ta tức tối cúp máy, sau đó xóa sạch nhật ký cuộc gọi và đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.

 

Rất nhanh sau đó, Lục Trầm cùng bà nội Lục làm xong kiểm tra và quay trở lại.

 

“Bà nội Lục, mau ngồi xuống, để cháu rót cho bà ly nước.” 

 

Lê An vội vàng bước tới.

 

Nhân lúc dìu bà nội Lục ngồi xuống, cô ta cố ý chạm vào tay của Lục Trầm.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc, Lục Trầm lập tức lùi lại một bước một cách kín đáo. Anh nhìn Lê An chạy qua chạy lại, lúc thì rót nước, lúc lại gọt hoa quả.

 

Cho đến khi bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đi vào:

 

“Bà Lục, bà hơi bị thiếu máu, lại còn bị hạ đường huyết. Trong chế độ ăn uống cần phải chú ý hơn, rất có thể đây là dấu hiệu của bệnh tiểu đường.”

 

“Bác sĩ, những điều cần chú ý, phiền anh nói rõ với tôi. Tôi là người chăm sóc riêng cho bà Lục, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.” 

 

Lê An vội vàng muốn dẫn bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

 

Bằng cách này, tất cả những lưu ý quan trọng chỉ có mình cô ta biết. Nếu Lục Trầm muốn quan tâm đến bà nội, thì đương nhiên phải tìm đến cô ta. Từ đó, họ sẽ có thêm nhiều cơ hội để gần gũi.

 

Bà nội Lục cũng cười phụ họa:

 

“Đúng rồi, cứ nói với An An. Tôi già rồi, đầu óc chẳng nhớ nổi gì, tất cả đều nghe theo An An cả.”

 

Bệnh nhân đã nói vậy, bác sĩ chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì bị Lục Trầm ngăn lại.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Anh hoàn toàn không hiểu:

 

“Có chuyện gì thì nói ngay tại đây, chỉ là những điều cần chú ý, có gì mà phải thảo luận riêng?”

 

Dù tất cả sinh hoạt hàng ngày của bà nội đều giao cho Lê An phụ trách, chẳng lẽ những lời này anh lại không thể nghe được sao?

 

Lê An đành phải từ bỏ ý định.

 

Bác sĩ nhắc nhở rất nhiều điều, Lục Trầm đều ghi nhớ hết. Sau khi sắp xếp lại hồ sơ bệnh án, anh lái xe đưa bà nội về nhà.

 

“ Tiểu Trầm này, hôm nay cũng muộn rồi, cháu ở lại nhà ăn bữa cơm, ngủ sớm một chút, sáng mai hãy đến công ty.” 

 

Bà nội muốn giữ anh lại.

 

Nhưng Lục Trầm từ chối, anh đang nhớ Dư Vãn:

 

“Bà ơi, tối nay cháu có việc, để hôm khác cháu sẽ quay lại thăm bà.”

 

Bây giờ, anh đã quen với việc mỗi tối đều ôm Dư Vãn ngủ. Nếu thiếu cô, anh chẳng thể nào chợp mắt được.

Bình Luận (0)
Comment