“Cảm ơn anh, Lục Trầm. Ở bên anh thật sự rất tuyệt.”
Dư Vãn chủ động hôn anh.
Hai người hoàn thành chuyện còn dang dở khi nãy.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, họ mới tách ra. Dư Vãn xoa nhẹ phần eo đau nhức.
“Dạo này anh lại lén tập gym sau lưng em đúng không?”
“Không có, sao lại thế được.”
Lục Trầm miệng thì chối, nhưng lưng lại càng thẳng hơn.
Anh vốn đã có tám múi cơ bụng, gần đây lại ngày ngày rèn luyện trong phòng làm việc, cơ bắp càng rõ nét hơn.
Dù sao Dư Vãn cũng thường xuyên tiếp xúc với các nam nghệ sĩ, từ “cún con” đến “sói con” đều đủ cả. Nếu anh không chăm chỉ tập luyện, lỡ bị chê bai thì phải làm sao?
“Nhưng em cảm thấy sức anh lớn hơn trước.”
Dư Vãn nằm bệt trên ghế sofa, chẳng muốn nhúc nhích. Nhưng cơ thể lại khó chịu, muốn đi tắm.
Cô vươn tay, làm nũng: “A Lục, hay là anh bế em đi tắm nhé?”
“Anh rất sẵn lòng.”
Lục Trầm bế cô lên, bước về phía phòng tắm.
Bồn tắm rất rộng, đủ chỗ cho hai người ngồi thoải mái.
Thấy nguy cơ việc tắm rửa biến thành tắm chung, Dư Vãn lập tức quyết định, đuổi anh ra ngoài.
“Vãn Vãn, em thật sự nỡ lòng đuổi anh đi sao?”
Lục Trầm đứng trước cửa, giọng nói trầm thấp.
Lúc này, dáng vẻ của anh toát lên sức hấp dẫn đầy quyến rũ.
Nhưng phần eo đau nhức nhắc nhở Dư Vãn rằng, tuyệt đối không được mềm lòng. Nếu lại làm thêm lần nữa, e là cô sẽ gãy lưng mất.
Dư Vãn kiên quyết thái độ, đẩy anh ra ngoài.
Giờ đây trong phòng tắm chỉ còn lại cô. Vừa ngâm mình trong bồn, cô vừa bật điện thoại xem phim.
Bỗng màn hình hiện thông báo có người lạ muốn kết bạn, kèm theo lời nhắn là tên Lê Bách Lâm.
Nhà họ Lê quả thật không chịu từ bỏ.
Dư Vãn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý kết bạn. Thay vì trốn tránh, cô chọn cách đối mặt.
Cô muốn xem thử nhà họ Lê còn có chiêu trò gì.
Ngay sau khi được chấp nhận, Lê Bách Lâm nhắn tin:
[Cô Dư, tôi thật lòng muốn bàn về giao dịch này. Cô có điều kiện gì cứ nói thẳng. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.]
Giọng điệu vẫn cao ngạo như thường, thật đáng ghét.
Ấn tượng của Dư Vãn về nhà họ Lê càng thêm tệ hại.
Dù cô chỉ tiếp xúc với Lê Bách Lâm và Lê An, nhưng anh em nhà này đã khó ưa đến vậy, những người còn lại trong gia đình chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cô đáp lại: [Rốt cuộc là tôi muốn gì, hay các người muốn làm gì?]
Lời lẽ của hắn thật nực cười.
Dư Vãn nhìn màn hình, tưởng tượng dáng vẻ ngang nhiên của hắn, tức đến bật cười:
[Các người cướp hết lịch trình của nghệ sĩ dưới trướng tôi, muốn ép tôi phải cúi đầu. Giờ lại chạy đến bảo tôi ra điều kiện. Con người anh thật ghê tởm. Vừa đóng vai nạn nhân, vừa làm kẻ ác. Đúng là diễn xuất đỉnh cao!]
Đây là lần đầu tiên Lê Bách Lâm bị mắng thẳng vào mặt như vậy.
Hơn nữa, những gì Dư Vãn nói hoàn toàn là bịa đặt.
Hắn từng nói lời đe dọa, muốn dạy cho cô một bài học, nhưng cũng chỉ nói cho hả giận, không thực sự làm.
Lê Bách Lâm càng nghĩ càng bực, lập tức gọi điện.
Dư Vãn nhận cuộc gọi.
Ngay lập tức, giọng nói đầy tức giận của hắn vang lên trong phòng tắm:
“Dư Vãn, người ta nói đàn bà và tiểu nhân là khó chiều. Hôm nay tôi thật sự được mở mang tầm mắt. Cô đúng là cao thủ cãi cùn. Nếu Lục Trầm biết bộ mặt này của cô, cô nghĩ anh ta còn muốn cô nữa không?”
Hắn thật sự không hiểu, Lục Trầm rốt cuộc thích cô ở điểm nào.
Chỉ vì gương mặt sao?
Hắn thừa nhận Dư Vãn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong veo ấy. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã cảm thấy đôi mắt này rất giống mẹ hắn.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhưng mẹ hắn và Dư Vãn khác biệt một trời một vực. So sánh hai người họ với nhau chẳng khác gì xúc phạm mẹ hắn.
“Anh ấy có muốn tôi hay không là chuyện của tôi, không phiền anh lo lắng. Tôi đồng ý lời mời kết bạn của anh chỉ để nói cho anh biết, đừng tưởng ép tôi như vậy, tôi sẽ chịu khuất phục.”
Dư Vãn ung dung đáp lại.
Cô thực sự muốn xem thử, nhà họ Lê rốt cuộc còn có thể giở trò gì.
“Tôi đã nói tôi không hề nhắm vào cô. Việc lịch trình của nghệ sĩ dưới trướng cô bị cướp, chỉ chứng minh nhân phẩm của cô trong giới quá tệ, chẳng ai muốn hợp tác với cô cả. Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Lê Bách Lâm tức đến đỏ mặt.
Tại sao những việc hắn không làm lại bị đổ lên đầu hắn chứ.
Hắn không biết rằng, Lê An đã nhân danh hắn để tung tin trong giới, rằng bất kỳ ai hợp tác với Dư Vãn đều coi như chống lại nhà họ Lê. Lê Bách Lâm sẽ không tiếc bất cứ giá nào để phong sát họ.
Phải biết rằng, Lê Bách Lâm còn rất trẻ đã trở thành đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, địa vị trong giới giải trí không hề tầm thường. Với sự đe dọa từ hắn, tất nhiên chẳng ai dám chọc vào.
Dư Vãn cười khẩy: “Hóa ra đạo diễn Lê là người làm mà không dám nhận, thế thì chúng ta không còn gì để nói.”
Nói xong, cô thẳng tay cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Lê Bách Lâm giơ nắm đ.ấ.m đập mạnh vào tường.
Cơn giận dữ trong lòng hắn chẳng biết trút vào đâu.
Hắn thực sự muốn dạy cho Dư Vãn một bài học nhưng một quý ông không thể ra tay với phụ nữ. Huống hồ, Dư Vãn lại không đứng trước mặt hắn, dù muốn cũng chẳng thể làm gì.
Lê Bách Lâm tức giận trong phòng một lúc, sau đó định sang phòng bên cạnh tìm em gái trò chuyện.
Vừa gặp mặt, Lê An đã lên tiếng phàn nàn:
“Anh, chương trình thực tế em bảo anh chuẩn bị đã sắp xếp xong chưa? Em vừa hỏi thăm ở trường, mấy ngày qua Cốc Cốc biểu hiện rất tốt, học được nhiều kỹ năng lắm. Nếu lên show ngay bây giờ, chắc chắn nó sẽ hút được một lượng lớn fan.”
“Chưa xong.” Lê Bách Lâm lắc đầu.
Việc tổ chức một chương trình thực tế đâu phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, hắn đang bị Dư Vãn làm cho tức điên, hoàn toàn không có tâm trạng.
Sự không hài lòng trên gương mặt Lê An càng lộ rõ:
“Anh, em thấy anh chẳng hề quan tâm đến chuyện của em chút nào. Những gì em nói với anh đều như gió thoảng qua tai.”
“An An, anh đang rất bực mình. Chúng ta có thể không nói đến những chuyện phiền phức này được không?”
Giọng điệu của Lê Bách Lâm tràn đầy sự cầu khẩn.
Nhưng Lê An chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của anh.
Cô chỉ mải miết phàn nàn, hoàn toàn không nhận ra sự thất vọng trong ánh mắt anh trai ngày càng lớn.
Cuối cùng, Lê Bách Lâm không muốn ở đây thêm nữa.
“Anh có việc, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lúc này anh chỉ muốn tìm một quán bar để dùng rượu làm tê liệt bản thân.
“Anh! Em biết mà, anh chẳng bao giờ yêu thương em như anh hai. Nếu anh hai ở đây, chắc chắn...”
Những gì Lê An nói tiếp theo, Lê Bách Lâm không nghe được chữ nào. Anh sải bước nhanh hơn, rời khỏi đó.