Diện tích của nhà cũ nhà họ Lục rất lớn, Lê Bách Lâm đi suốt hơn mười phút mới đến được gara.
Hắn ngồi vào xe, bật nhạc lên mức lớn nhất rồi đạp mạnh chân ga.
Hắn không biết mình muốn đi đâu, chỉ lang thang vô định trên phố cho đến khi nhìn thấy một quán bar. Dừng xe lại, hắn bước vào, tìm một góc khuất và bắt đầu uống rượu giải sầu.
“Đạo diễn Lê? Đúng là anh rồi. Ngưỡng mộ đã lâu, danh tiếng vang dội, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gặp.”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói đầy phấn khích.
Lê Bách Lâm ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt là một người trung niên xa lạ.
Hắn khẽ gật đầu coi như chào hỏi, nhưng người kia liền ngồi xuống, tiếp tục bắt chuyện.
Người ta đã có thái độ thân thiện, hắn dù tâm trạng khó chịu cũng không thể nói năng khó nghe. Lê Bách Lâm miễn cưỡng đáp lại vài câu cho có lệ.
“Đạo diễn Lê, gần đây tôi có đầu tư vào một bộ phim. Ban đầu định để Lý Như đóng vai nữ thứ, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy là nghệ sĩ của công ty Dư Vãn. Tôi nghĩ thế không ổn, lập tức báo đạo diễn thay người. Từ nay về sau, nghệ sĩ nào thuộc công ty của Dư Vãn, tôi nhất quyết không hợp tác nữa.”
Người đàn ông tiếp tục thể hiện sự trung thành.
Vì chuyện này mà ông ta đã bỏ ra một khoản lớn để bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Tiền đã chi, tất nhiên phải tìm cách gây ấn tượng với Lê Bách Lâm. Biết đâu Lê đạo diễn vui vẻ, trực tiếp hứa hẹn hợp tác thì chẳng phải ông ta sẽ lời to sao?
Lê Bách Lâm vốn đã ghét Dư Vãn, nay có người đồng tình, hắn cũng không ngần ngại xả hết bực tức trong lòng, kể ra mọi điều không vừa ý.
Rất nhanh, câu chuyện dẫn đến việc hủy hợp tác.
“Các người không muốn hợp tác với Dư Vãn là vì nhân phẩm cô ta có vấn đề.”
“Đúng vậy, không sai chút nào. Nếu không thì tôi đâu dám tốn tiền bồi thường chỉ để tránh xa cô ta.”
“Nhưng Dư Vãn lại đổ mọi chuyện lên đầu tôi, nói rằng vì tôi nên người khác mới không hợp tác với cô ta. Thật nực cười.”
Lê Bách Lâm tiếp tục bày tỏ sự bất mãn.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên ngừng đáp lời, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, lòng không khỏi băn khoăn.
Mọi chuyện vốn dĩ là như vậy mà.
Nếu không phải vì Lê Bách Lâm đưa ra lời đe dọa, bọn họ sao có thể phá hợp đồng?
Khoan đã, chẳng lẽ bây giờ Lê Bách Lâm nói thế là vì không muốn ghi nhận ân tình của bọn họ?
Không được, như thế thì không xong.
Người đàn ông vội vàng ngắt lời:
“Đạo diễn Lê, chúng tôi chính vì anh nên mới chấm dứt hợp đồng với nghệ sĩ dưới trướng Dư Vãn mà.”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Lê Bách Lâm ngạc nhiên.
Trong thoáng chốc, anh thậm chí còn nghi ngờ người này là kẻ do Dư Vãn cử đến để vu khống anh.
Nhưng nghĩ lại, hai người họ vừa mới nói rất nhiều lời không hay về Dư Vãn, người đàn ông này chắc chắn không thể là người của cô ta.
Người kia tiếp tục giải thích:
“Đạo diễn Lê, cả giới giải trí đều biết rằng ai hợp tác với Dư Vãn là cố tình đối đầu với nhà họ Lê. Đắc tội với anh thì còn sống yên trong ngành này được sao? Chúng tôi vì nể mặt anh nên mới phá hợp đồng, bồi thường vi phạm đấy!”
Câu nói này khiến Lê Bách Lâm càng thêm mơ hồ.
Hắn chưa bao giờ nói ra những lời như vậy. Nhưng nhìn vẻ chắc chắn của người đàn ông này, rõ ràng không giống nói dối.
Chẳng lẽ là do Lê An?
Nghĩ đến khả năng này, Lê Bách Lâm thật sự tức điên, nhưng hắn cố nén giận, hỏi: “Ai nói với các người điều đó?”
“Là em gái anh, tiểu thư Lê An.”
Không ai nghi ngờ lời này, bởi ai cũng biết Lê An được cưng chiều hết mực. Những gì cô ta nói chính là thái độ của nhà họ Lê.
Lê Bách Lâm vốn đã đoán được điều này, nhưng khi nghe trực tiếp từ người khác, hắn vẫn cảm thấy giận đến nghẹt thở.
An An sao lại có thể tùy tiện làm như vậy?
“Đạo diễn Lê, chẳng lẽ chuyện này có hiểu lầm gì sao?”
Người đàn ông thấy hắn im lặng, càng thêm lo lắng bất an.
Người đàn ông trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng tất cả chỉ là họ đã hiểu lầm ý của Lê đạo diễn. Nếu không, chẳng phải họ đã mất cả chì lẫn chài rồi sao?
Lê Bách Lâm hít sâu một hơi nói:
“Gửi số tài khoản của anh cho tôi, phí vi phạm hợp đồng bao nhiêu tôi sẽ trả thay. Còn chuyện hợp tác với Dư Vãn, tôi sẽ không can thiệp, đó là việc của các anh."
“Đạo diễn Lê, anh làm vậy là...”
Người đàn ông cầm điện thoại, đứng hình hồi lâu, không thể hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao.
Sau khi rời khỏi quán bar, Lê Bách Lâm đi bộ một mình trên đường phố, càng nghĩ càng thấy giận.
An An sao có thể tự ý làm ra chuyện như vậy sau lưng anh.
Giờ thì danh tiếng của anh đã hoàn toàn bị hủy hoại. Mọi người khi nhắc đến anh, dù có khen anh là một đạo diễn thiên tài, chắc chắn cũng sẽ thêm vào rằng hắn là kẻ cậy quyền thế ức h.i.ế.p người khác.
Điều anh nên làm nhất lúc này là làm rõ mọi chuyện.
Nhưng nếu anh ra mặt thanh minh, chẳng phải sẽ làm An An mất mặt sao? Dù rất giận em gái, cảm thấy cô ấy không đủ hiểu chuyện, nhưng dù sao họ vẫn là anh em ruột, m.á.u mủ tình thâm. Họ chính là những người thân thiết nhất với nhau.
Cân nhắc mãi, cuối cùng Lê Bách Lâm không làm gì cả, chỉ gửi cho em gái một tin nhắn:
"Sau này không được phép nhân danh anh mà cậy quyền ức h.i.ế.p người khác. An An, làm vậy không hay chút nào.”
Anh nén hết mọi nỗi bực tức trong lòng, chỉ nhẹ nhàng trách móc cô một câu.
Nhưng khi nhận được tin nhắn này, thế giới của Lê An như sụp đổ.
Chỉ mới gặp Dư Vãn một lần mà tam ca đã bị cô ta mê hoặc, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng lẽ anh ấy sẽ trở thành kẻ quy lụy theo đuôi cô ta sao?
Không, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Lê An cắn răng, đi vào bếp, lấy một con d.a.o rồi mạnh tay rạch lên cổ tay mình. Sau đó, cô chụp lại bức ảnh cổ tay chảy m.á.u không ngừng và đăng vào nhóm chat gia đình.
Bức ảnh vừa được gửi đi, cả nhà lập tức náo loạn. Lê Chấn Hoa cùng ba người anh của cô thay nhau gọi điện nhưng Lê An không bắt máy một cuộc nào.
Cô chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, rồi ném nó sang ghế sofa, kiên nhẫn chờ đợi.
Bà nội nhà họ Lục thường hay thức dậy vào giờ này mỗi đêm.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lê An bắt đầu choáng váng, suýt nữa ngã quỵ. Đúng lúc đó, đèn phòng khách bật sáng. Nhìn thấy cô, bà Lục hốt hoảng thốt lên:
"An An, cháu làm sao thế này?"
"Bà nội Lục, thật sự cháu rất xin lỗi. Cháu chỉ muốn qua đây để ở bên bà. Nhưng cháu không ngờ sự xuất hiện của cháu lại khiến bà phải chịu nhiều phiền toái như vậy. Nếu cháu biến mất, Lục Trầm sẽ không giận bà nữa.”
Lê An cười thê lương, rồi để mình ngã thẳng xuống đất.
Phòng khách trải thảm rất dày, dù ngã xuống cũng không bị thương. Cô đã tính toán kỹ, nhưng bà Lục thì không biết điều đó.
"An An!”
Bà cụ Lục vội vàng chạy tới, nhanh chóng đỡ cô dậy, sau đó gọi xe cứu thương và ngay lập tức liên lạc với Lục Trầm:
"Cháu về nhà ngay đi, Lê An xảy ra chuyện rồi."
"Cô ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến cháu?"
Lục Trầm trả lời bằng giọng đầy phiền chán.
“Bà nội, người cháu yêu chỉ có Dư Vãn. Xin bà đừng ép cháu nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện tác hợp cháu với Lê An. Giữa chúng cháu không bao giờ có khả năng đâu.”