“Lục Trầm!”
Bà cụ Lục suýt nữa bị thái độ hiện tại của anh chọc tức đến phát bệnh.
“Đó là một mạng người. Bà không ép cháu phải lập tức kết hôn với con bé nhưng ít nhất cháu cũng nên đến bệnh viện một chuyến.”
Chẳng lẽ yêu cầu này quá đáng lắm sao?
Đến bệnh viện thăm Lê An, nói vài lời dễ nghe, cả quá trình chẳng qua cũng chỉ tốn của anh hai tiếng đồng hồ. Chẳng lẽ ngay cả hai tiếng anh cũng không có?
Hay là vì Dư Vãn quản anh quá chặt, đến mức không cho anh rời nửa bước?
Ban đầu, bà cụ Lục không có ý kiến gì với Dư Vãn. Mặc dù hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, cũng chẳng giúp được gì cho Lục Trầm, nhưng ít ra cô ấy là một người tử tế.
Thế nhưng bây giờ, bà thay đổi cách nhìn rồi.
“Bà vốn không muốn ép cháu quá mức nhưng nếu ngay cả tự do cá nhân cháu cũng không có, đi bệnh viện một chuyến mà cũng phải nhìn sắc mặt của nó thì hai đứa chia tay ngay đi.”
Dù Lục Trầm không đến với Lê An, bà cũng không cho phép cháu mình tiếp tục lãng phí thời gian với người phụ nữ kia.
Lục Trầm nghe những lời này như nghe một trò hề, anh cười nhạt.
“Bà ơi, cháu và em ấy là yêu nhau tự do. Chân mọc trên người cháu, là cháu không muốn đi bệnh viện thăm Lê An. Bà đã lừa cháu một lần rồi, đừng mong lừa được lần thứ hai. Cháu sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa đâu.”
Nói xong, anh thẳng tay cúp máy.
Về chuyện Lê An tự sát, anh vẫn giữ thái độ nghi ngờ. Dù gì cô ta cũng có tiền sử, một người phụ nữ giỏi tính toán như cô ta, ai biết được là muốn c.h.ế.t thật hay chỉ giả vờ?
Dù sao, tất cả chuyện này đều chẳng liên quan gì đến anh.
“Vãn Vãn, anh hơi mệt, lên giường nghỉ trước đây.”
Lục Trầm ôm nhẹ lấy Dư Vãn rồi nằm xuống giường.
Dù nhắm mắt nhưng đầu óc anh lại hoàn toàn tỉnh táo, không chút buồn ngủ.
Dư Vãn nhìn anh như vậy, trong lòng không khỏi xót xa.
Cô cúi người, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh:
“Nếu trong lòng anh thấy khó chịu, cứ nói với em. Chúng ta là vợ chồng, có gì cứ nói ra, anh không cần giữ trong lòng mọi thứ như vậy.”
Anh đã gánh chịu quá nhiều, quá nhiều rồi.
Nếu không tìm được cách giải tỏa, liệu anh có tự làm mình nghẹt thở không?
“Không có gì đâu, ngày mai anh còn phải gặp khách hàng. Ngủ trước đi.”
Lục Trầm không muốn nói gì cả.
Anh không muốn mang thêm tiêu cực đến cho Dư Vãn.
Công việc ở công ty đã khiến cô phiền lòng quá đủ rồi.
“Gâu uuu!”
“Gâu... gâu uuu!”
Ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng hú đặc trưng của loài chó.
Dư Vãn bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ. Đại Đầu và Bơ Bánh Mì lập tức lao vào, lăn lộn đùa giỡn trong phòng.
Đại Đầu cố ý nhường nhịn Bánh Mì, chỉ cần thấy nó lao đến là lập tức nằm lăn ra, để lộ cái bụng.
Dư Vãn nhìn cảnh này mà không nhịn được cười.
Nhân tiện, cô cũng muốn tìm việc gì đó làm để dời sự chú ý, không để tâm trạng chìm trong những chuyện không vui nữa.
“A Lục, em nhớ trước đây anh từng học vẽ phác họa đúng không?”
“Trước khi tham gia chương trình, quản lý bắt anh đi học cấp tốc nửa tháng, anh chỉ biết chút ít thôi.”
Lục Trầm ngồi thẳng dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra ít đồ ăn vặt cho chó, ném xuống đất cho chúng ăn.
Dư Vãn lấy bảng vẽ và bút ra từ góc phòng:
“Hay là chúng ta vẽ một bức tranh về hai đứa nó đi. Vừa hay tường phòng ngủ trống trơn, mình treo lên đó.”
“Cũng có thể vẽ thêm hai người bên cạnh, nhưng anh không giỏi vẽ người, vẽ ra tỷ lệ kỳ cục lắm.”
Lục Trầm do dự, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dư Vãn không để tâm: “Không vẽ được kiểu hiện thực, thì mình vẽ kiểu trừu tượng. Quan trọng là bốn chúng ta ở bên nhau, vẽ kiểu gì cũng được.”
Lời này làm Lục Trầm bừng tỉnh.
Đúng vậy, chỉ cần hai người họ ở bên nhau, bất kể chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Lục Trầm không nghĩ ngợi lung tung nữa, anh cầm lấy bút vẽ, tập trung vẽ lên bảng hình ảnh một gia đình bốn người.
Tại bệnh viện.
Bà cụ Lục không thể gọi được Lục Trầm đến, đành ngồi một mình ở hành lang, lo lắng chờ đợi.
Mãi đến khi Lê Bách Lâm thở hổn hển chạy đến.
Anh luôn tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, nhưng lúc này, em gái mà anh thương yêu nhất đang nằm trong phòng phẫu thuật, sống c.h.ế.t chưa rõ. Đứng trước bà cụ Lục, anh thật sự khó mà giữ được vẻ mặt hòa nhã.
“Bà Lục, em gái tôi đang yên đang lành, tại sao lại tự sát?”
Anh đứng trước mặt bà cụ, chất vấn thẳng:
“Chỉ có người sống không tốt mới nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng trước đây, em tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc.”
“Bước ngoặt là sau khi em ấy về nước. Kể từ khi chúng tôi dọn vào nhà họ Lục, em ấy không còn cười nữa, ngày nào cũng chỉ than phiền hết cái này đến cái khác. Bà Lục, bà nói xem, là điều gì đã khiến em gái tôi trở nên như thế này?”
Dù lời anh nói là câu hỏi, nhưng bà cụ Lục nghe ra được ý trách móc ẩn trong từng chữ.
Anh đang trách bà, trách Lục Trầm.
Và đúng là chuyện này họ đã làm chưa tốt.
Bà thở dài, xin lỗi Lê Bách Lâm.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Bà Lục, tôi không muốn nghe lời xin lỗi của bà. Xin lỗi thì có ích gì? Nó không thể khiến em gái tôi khỏe lại, cũng không thể đưa em ấy trở lại làm một người vui vẻ như trước kia.”
Lê Bách Lâm ngắt lời bà cụ.
Thứ anh thật sự quan tâm chỉ có một:
“Giờ mọi chuyện đã đến nước này, tôi chỉ muốn biết, bà định bù đắp cho An An thế nào? Lần này em ấy tự cứa tay, tôi không muốn lần sau nghe tin em ấy nhảy lầu tự tử hoặc uống thuốc độc.”
Nếu An An thật sự có mệnh hệ gì, gia đình họ sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Cha anh chắc chắn không chịu nổi cú sốc lớn như vậy, thậm chí có thể vì đau buồn mà đi theo con gái.
Khi đó, ba anh em họ làm sao chịu đựng được mất mát cả cha mẹ và em gái?
“Bà sẽ nói chuyện với Lục Trầm.”
Bà cụ Lục không ngừng nghĩ đến các biện pháp bù đắp.
Nhưng những điều đó chẳng khiến Lê Bách Lâm hài lòng.
Nhà họ Lê đâu thiếu tiền, thứ họ cần không phải sự bù đắp về vật chất, mà là sự an ủi về tinh thần.
Dù anh không hề ủng hộ em gái mình và Lục Trầm ở bên nhau, nhưng không cản nổi An An thích anh ta, thậm chí còn dám lấy cái c.h.ế.t để ép buộc. Là anh trai, anh còn biết làm gì khác?
Cuối cùng, Lê Bách Lâm chủ động đưa ra yêu cầu:
“Bà Lục, nếu hôm nay em gái tôi tỉnh lại, tôi hy vọng bà có thể lấy danh nghĩa nhà họ Lục để tuyên bố chuyện đính hôn, cho em tôi một danh phận chính đáng.”
“Không vấn đề gì.”
Đây chính là điều bà cụ Lục mong muốn.
Bà đã sớm muốn trói chặt hai người bọn họ lại với nhau, sau đó ép Lục Trầm chia tay với Dư Vãn.
Nhưng vấn đề là, làm vậy liệu có quá thiệt thòi cho Lê An không?
Bà nói ra mối băn khoăn trong lòng với Lê Bách Lâm:
“Chỉ là đứa trẻ Lục Trầm kia quá bướng bỉnh, hiện tại nó vẫn chưa dứt khoát với Dư Vãn. Bà lo rằng nếu tuyên bố quá sớm, trên mạng sẽ có lời đồn không hay, ảnh hưởng đến tâm trạng của An An.”
“Không sao, tôi sẽ xử lý tất cả. Chỉ cần tin tức đính hôn được công bố, An An nhất định sẽ tốt hơn.”
Lê Bách Lâm kiên quyết.
Đúng lúc này, một bác sĩ chạy đến:
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”