Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 194

“Là tôi.” 

 

Lê Bách Lâm lập tức bước tới, giọng nói không giấu nổi sự lo lắng:

 

“Tình trạng của em gái tôi bây giờ thế nào rồi?”

 

“Rất tệ, cô ấy có thể không qua khỏi bất cứ lúc nào. Đây là giấy báo nguy kịch, người nhà ký tên vào đây.” 

 

Bác sĩ đưa giấy và bút ra.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Thực ra, tình trạng của Lê An hiện giờ rất ổn.

 

Vết cắt kia chỉ trông có vẻ sâu nhưng thực chất không chạm đến động mạch lớn, chỉ cần băng bó và khâu đơn giản là không sao.

 

Nhưng Lê An không hài lòng với kết quả này.

 

Nếu cứ xuất viện một cách nhẹ nhàng như thế, chẳng phải cô đã chịu đau một cách vô ích sao?

 

Cô chi tiền mua chuộc toàn bộ nhân viên y tế có mặt, mới có được màn kịch như hiện tại.

 

Lê Bách Lâm cầm lấy bút ký, bàn tay run rẩy đến nỗi bút rơi xuống đất, lăn vài vòng. Nước mắt anh không ngừng tuôn rơi.

 

Người ta thường nói đàn ông không dễ khóc, chỉ vì chưa gặp phải nỗi đau xé lòng. Nghĩ đến việc Lê An đang cận kề sống chết, Lê Bách Lâm vừa sợ hãi vừa đau lòng khôn xiết.

 

Bác sĩ đứng đó cũng cảm thấy không thoải mái.

 

Ông không hiểu tại sao bệnh nhân lại muốn làm như vậy. Tờ giấy báo nguy kịch này chỉ khiến người nhà đau lòng mà thôi.

 

Nhưng ông đã nhận được một khoản tiền lớn, làm việc cho người ta thì phải kín miệng, nên không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Lê Bách Lâm ký tên.

 

“Giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân. Nhưng thưa anh, anh cũng biết tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, tốt nhất đừng nói đến những chủ đề khiến cô ấy buồn. Nếu không, e rằng...”

 

Bác sĩ không nói hết câu, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng.

 

Chỉ cần bất cẩn, đây có thể là lần cuối anh được gặp em gái mình.

 

Lê Bách Lâm tất nhiên không muốn đi một mình. Anh và bà cụ Lục cùng theo bác sĩ vào phòng bệnh.

 

Lúc này, Lê An đã mở mắt.

 

Cổ tay cô quấn đầy băng gạc, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

 

Nhìn thấy Lê Bách Lâm và bà cụ Lục, cô miễn cưỡng nhếch môi, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: 

 

“Hai người đến rồi? Thật xin lỗi vì làm phiền hai người muộn thế này, lại khiến mọi người lo lắng. Mau về nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm đến con nữa.”

 

“An An, em là em gái của anh, là người mà anh quan tâm nhất. Sao anh có thể không để ý đến em chứ?” 

 

Lê Bách Lâm vội vàng tiến lại gần.

 

Anh nắm lấy bàn tay không bị thương của Lê An: 

 

“Em vừa làm anh sợ muốn chết. Bác sĩ mang giấy báo nguy kịch đến, bắt anh ký vào. Nếu em thật sự có mệnh hệ gì, anh biết làm sao đây? Anh theo em về nước, đã hứa với gia đình là sẽ chăm sóc tốt cho em.”

 

Trong đôi mắt anh, Lê An chỉ nhìn thấy sự đau lòng và áy náy, không hề có chút khó chịu nào.

 

Cô biết mục đích của mình đã đạt được.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

 

Cô rút tay ra: “Em là tự sát, không phải bị người khác hãm hại. Đây là lựa chọn của em, không ai có thể trách anh cả. Còn... bà nội Lục.”

 

“Có bà đây.” 

 

Bà cụ Lục vội bước tới.

 

Bà còn chưa kịp nói cho Lê An biết tin tức vừa quyết định, Lê An đã bắt đầu than thân trách phận: 

 

“Bà tốt với cháu như vậy, cũng luôn hy vọng cháu có thể làm cháu dâu của bà, nhưng cháu không có phúc phận ấy. Cháu biết mình nên tự giác mà rời đi, nhưng không có Lục Trầm, cháu thật sự không thể sống nổi.”

 

“An An...” 

 

Lê Bách Lâm không thể nghe thêm được nữa.

 

Dù anh vẫn không hiểu tại sao em gái mình lại một lòng một dạ với Lục Trầm, nhưng vừa rồi anh đã giải quyết vấn đề rồi.

 

Anh nói với Lê An: “Sáng mai, nhà họ Lục sẽ chính thức công bố tin đính hôn. Từ giờ em chính là vị hôn thê của Lục Trầm, còn Dư Vãn chỉ là kẻ thứ ba. Dù là bà Lục hay anh, chúng ta đều sẽ giúp em đuổi cô ta ra khỏi cuộc đời Lục Trầm.”

 

Lời này như một quả b.o.m nổ tung bên tai Lê An.

 

Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự nghi ngờ mình đang mơ.

 

“Anh, anh đùa với em đúng không? Sao có thể chứ? Lục Trầm thậm chí còn không chịu đến gặp em. Dù em có chết, anh ấy cũng không động lòng. Anh ấy ghét em như vậy, làm sao có thể đồng ý đính hôn?” 

 

Lê An nói thế, nhưng nhịp thở không thể kiềm chế được mà dồn dập hơn.

 

Cô biết mà, tự sát chắc chắn có tác dụng.

 

Sớm biết thế này, cô đã tự sát từ sớm, như vậy đã chẳng phải chịu bao nhiêu lần bị từ chối đến đau lòng như thế.

 

"Lục Trầm bây giờ chỉ là bị mấy con hồ ly tinh bên ngoài làm mờ mắt thôi. Chuyện hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều phải nghe theo cha mẹ, qua lời mai mối, làm sao có thể để nó muốn làm gì thì làm?” 

 

Bà cụ Lục cũng cho cô một liều thuốc an thần:

 

"Cháu yên tâm, cháu dâu nhà họ Lục chỉ có thể là cháu."

 

Lúc này Lê An mới thực sự an tâm.

 

Tình hình nhà họ Lục cô đã nghe qua.

 

Ông cụ Lục và vợ không phải là kiểu tình thâm ý đậm, nhưng hai người đã kết hôn với nhau nhiều năm, chắc chắn vẫn có sự gắn bó. Mẹ của Lục Trầm khi đối diện với bà nội cũng chỉ biết nghe lời, không dám trái ý.

 

Hơn nữa, sức khỏe của bà cụ không tốt, vì điều này mà trong nhà không ai dám làm trái ý bà. Có thể nói, bà chính là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong gia đình.

 

Bây giờ bà cụ đích thân nói ra chuyện đính hôn, thì chuyện này đã như đóng đinh trên gỗ, không thể thay đổi được nữa.

 

"Bà nội Lục, sao bà lại đối xử tốt với cháu như vậy? Nhưng cháu lại không thể giữ được trái tim của một người đàn ông, cháu thật sự cảm thấy mình không xứng đáng với sự tốt đẹp của bà.” 

 

Lê An cảm động đến mức khóc nức nở.

 

Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào việc lấy lòng bà cụ Lục, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lê Bách Lâm.

 

Mặc dù Lê Bách Lâm không muốn tính toán những chuyện này, vì chỉ cần sức khỏe của em gái anh tốt lên là đủ.

 

Nhưng trong phòng bệnh chỉ có ba người, hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất sôi nổi, còn anh thì ngồi bên cạnh, không cách nào xen vào được. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.

 

Từ trước đến nay, anh luôn là trung tâm của đám đông, chỉ trừ khi ở bên cạnh em gái mình.

 

Cuối cùng, Lê An cũng chuyển ánh mắt về phía anh.

 

Câu đầu tiên cô nói đã là thúc giục: 

 

"Anh ba, chuyện đính hôn là việc của cả hai gia đình. Khi nhà họ Lục thông báo, nhà mình cũng phải có động thái gì đó, đúng không?"

 

"Anh sẽ nói với ba.”

 

"Em nhờ anh nói giúp vài câu hay với mọi người, nhất là với anh cả. Anh ấy luôn nghiêm khắc với em. Làm ơn đi, anh ba, nếu không có Lục Trầm, em thật sự sẽ c.h.ế.t và sẽ c.h.ế.t rất thê thảm."

 

"Đừng nói những từ liên quan đến cái c.h.ế.t nữa. Anh đã đồng ý với em rồi mà." 

 

Lê Bách Lâm lúc này giống như đang đưa Phật qua sông.

 

Vì em gái có thể sống tốt, anh đã nhượng bộ rất nhiều lần, thêm một lần cũng chẳng sao.

 

Anh cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh, gọi video cho anh cả. Lúc này, cả nhà họ Lê đang tụ tập với nhau.

 

"Bây giờ chúng ta đang trên máy bay, 20 phút nữa sẽ cất cánh. Chúng ta sẽ về nước để xem tình hình của An An.” 

 

Lê Bách Bình - anh cả của Lê An, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ: 

 

"Chờ nó xuất viện xong, chúng ta sẽ đưa nó về nhà.”

 

An An mới rời nhà được mấy ngày?

 

Vậy mà đã tự gây chuyện khiến bản thân phải nhập viện, anh cả làm sao dám để cô tiếp tục ở ngoài như thế này được nữa?

 

Lê Bách Lâm lập tức đính chính: 

 

"Không, chúng ta không nên đưa em ấy về nhà. An An phải đính hôn với Lục Trầm.”

Bình Luận (0)
Comment