“Thật nực cười!”
Sắc mặt của Lê Bách Bình lập tức trở nên u ám.
“Ai cho phép hai đứa nó kết hôn? Ngay từ đầu đã không nên để em ở bên cạnh con bé, nó hồ đồ, em cũng hồ đồ theo.”
Bây giờ đưa em gái về nhà vẫn còn kịp để sửa chữa mọi chuyện.
Nếu để chúng thực sự đính hôn, hai đứa sẽ bị ràng buộc với nhau, ai mà biết An An còn có thể gây ra chuyện ngu ngốc gì nữa?
Lê Chấn Hoa cũng không đồng tình, ông thẳng thắn hỏi:
“Bách Lâm, chuyện đính hôn này là hai đứa nó tự nguyện, hay chỉ là quyết định của riêng An An?”
“Là quyết định của An An và bà cụ Lục.”
Lê Bách Lâm né tránh vấn đề chính.
Đều là người một nhà, nhìn bộ dạng của anh bây giờ, mọi người làm sao mà không hiểu?
Lê Chấn Hoa suýt nữa thì tức c.h.ế.t vì hai đứa con không chịu lớn này.
“Kết hôn là chuyện của hai gia đình nhưng quan trọng hơn cả là ý kiến của người trong cuộc. Lục Trầm không thích An An, vậy sau khi kết hôn, cậu ta có thể đối xử tốt với An An sao?”
Câu trả lời này quá rõ ràng.
Còn về Dư Vãn, cô ta chắc chắn sẽ không cam tâm, sẽ hết lần này đến lần khác dây dưa với Lục Trầm.
Lúc đó, An An sẽ sống ra sao?
Chưa kể sau khi kết hôn còn phải đối mặt với chuyện sinh con, nuôi con. Nếu Lục Trầm không hợp tác với vai trò làm cha thì mọi áp lực sẽ dồn hết lên An An.
Lê Chấn Hoa năm xưa từng chứng kiến tận mắt vợ mình qua đời vì khó sinh, bốn đứa con lại do một tay ông nuôi lớn. Ông quá hiểu những gian nan trong chuyện này.
Ông tuyệt đối không cho phép công chúa nhỏ của mình bước vào hang cọp như thế.
“Nhưng An An rất thích cậu ta. Nếu không lấy cậu ta, con bé sẽ tự sát. Con phải làm sao đây? Chẳng lẽ để mặc em gái mình c.h.ế.t sao? Ba, anh cả, anh hai, ai nói chắc được chuyện tương lai? Có lẽ sau khi kết hôn, Lục Trầm sẽ thay đổi. Mà cho dù cậu ta không thay đổi, chúng ta vẫn có thể giải quyết Dư Vãn.”
Lê Bách Lâm vốn là người có nguyên tắc.
Nhưng khi nhìn thấy em gái mình c.ắ.t c.ổ tay tự sát, mọi nguyên tắc của anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Giữa em gái và một người phụ nữ xa lạ, anh vĩnh viễn chỉ có thể chọn em gái mình.
“Em thấy anh ba nói có lý. Dư Vãn quả thực đáng thương, nhưng thì sao chứ? Xuất thân thấp kém chính là tội lỗi lớn nhất của cô ta.”
Lê Bách Thần quay sang ủng hộ anh ba, cùng thuyết phục cha và anh cả.
“Nhà chúng ta có tiền có thế, chính là để không ai dám ức h.i.ế.p em gái chúng ta. Muốn trách thì chỉ có thể trách Dư Vãn không có người thân bên cạnh.”
Nếu Dư Vãn có cha mẹ yêu thương, có xuất thân tốt đẹp, thì bà cụ Lục đã không xem thường cô ta, và bọn họ cũng sẽ không có suy nghĩ như bây giờ.
Nhưng trong cuộc sống thực tế, không bao giờ có hai từ “nếu như”.
Lê Chấn Hoa lập tức giáng cho con trai mình một cái tát:
“Đồ khốn nạn! Bây giờ không phải người khác ức h.i.ế.p chúng ta, mà là các con đang cậy quyền h.i.ế.p đáp người ta. Con cái của ta sao có thể vô giáo dục đến thế?”
Lê Bách Thần không phản bác lại cha.
Anh ngẩng đầu nhìn Lê Bách Lâm, ánh mắt hai anh em giao nhau, lập tức hiểu ý đối phương.
Máy bay sắp cất cánh, trong suốt mấy tiếng đồng hồ bay, họ sẽ không thể sử dụng mạng internet.
Còn Lê Bách Lâm có thể lợi dụng thời gian này để công khai chuyện đính hôn.
Đến lúc đó, cho dù anh cả và cha có phản đối kịch liệt, thì việc đã rồi, phản đối cũng vô ích.
“Em gái cần uống thuốc, em về phòng bệnh trước, không nói chuyện với mọi người nữa.”
Lê Bách Lâm cúp điện thoại.
Vì em gái, hôm nay anh sẽ ngang nhiên trái ý cha.
Thậm chí, anh không chờ đến khi trời sáng mà liên lạc ngay với giới truyền thông vào giữa đêm, để công bố tin tức đính hôn.
Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ.
Phía Dư Vãn.
Khi ngủ cùng Lục Trầm, để tránh bị làm phiền, cô luôn để điện thoại ở chế độ im lặng.
Đến sáng hôm sau, lúc dậy rửa mặt, cô tiện tay cầm điện thoại lên xem.
Lại một lần nữa, cô bị hàng loạt tin nhắn oanh tạc.
Kiều Sở Sở gửi cho cô một đường link, tiêu đề từng chữ cô đều nhận ra, nhưng ghép lại, cô lại thấy hoàn toàn xa lạ.
“Lục Trầm.”
Cô nhổ bọt kem đánh răng, hướng ra ngoài gọi một tiếng.
Lục Trầm nhấc chân bước vào hỏi:
“Sao thế?”
“Bây giờ anh là người đàn ông đã có vợ rồi đấy.”
“Đương nhiên rồi, thân thể của anh là của em, trái tim của anh cũng là của em. Nếu em không cần anh, vậy anh chẳng còn gì nữa.”
Lục Trầm vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.
Tóc anh còn ướt, chưa kịp sấy khô. Những giọt nước lăn xuống theo lọn tóc, chảy qua cơ bắp săn chắc ở ngực, trông thật quyến rũ.
Cho đến khi Dư Vãn lên tiếng:
“Không, anh không phải của em. Bây giờ anh là vị hôn phu của Lê An, là con rể của nhà họ Lê. Hai chúng ta như thế này có tính là lén lút không nhỉ? À mà không đúng, chính xác thì phải là...”
Chưa kịp nói hết câu, môi cô đã bị Lục Trầm chặn lại. Kem đánh răng cô dùng có vị bạc hà, cay cay.
Cảm giác này giống như tâm trạng anh lúc này.
Anh trừng phạt bằng cách véo nhẹ vào phần thịt mềm bên hông cô:
“Không được nói lung tung. Anh với Lê An không có bất cứ quan hệ gì. Nếu em còn nói bậy, hôm nay em đừng mong bước chân ra khỏi cửa.”
“Anh tự xem đi.”
Dư Vãn đưa điện thoại cho anh.
Cô không hẳn là đang tức giận, vì chuyện này thực sự không liên quan đến Lục Trầm. Nói đúng ra, anh cũng là nạn nhân.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Con người khi giao tiếp với nhau cần có sự chân thành. Đối với người nhà họ Lục, cô luôn cố gắng giữ hòa khí, muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.
Nhưng sự nhẫn nhịn của cô không đổi lại được sự cảm thông, mà chỉ là những hành động ngày càng quá đáng.
Trước đây họ tìm đủ mọi cách để ghép đôi Lục Trầm và Tống Nghiên. Sau khi Tống Nghiên xảy ra scandal, họ lập tức đổi sang một nàng dâu tương lai khác. Khi không thể ép hai người đến với nhau, họ lại trực tiếp công bố tin đính hôn mà không hề thông qua ý kiến của cô.
Từ đầu đến cuối, họ chưa từng quan tâm đến cảm xúc của cô.
“Vãn Vãn, anh... anh thật sự không ngờ bà nội lại làm như vậy. Tối qua bà gọi điện bảo anh đến bệnh viện thăm Lê An. Anh từ chối rồi, nhưng bà lại trực tiếp quyết định chuyện đính hôn này.”
Lục Trầm ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Bà nội anh làm sao có thể hành xử như vậy?
Việc này chẳng khác gì ép cưới cả!
Khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Anh đã rất cố gắng dung hòa mối quan hệ giữa Dư Vãn và gia đình mình, nhưng họ cứ hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện như thế này.
Đặt mình vào vị trí của cô, nếu anh là Dư Vãn, có lẽ anh cũng sẽ chọn cách chia tay.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, Lục Trầm liền siết c.h.ặ.t t.a.y Dư Vãn:
“Vãn Vãn, em đừng rời xa anh.”
Anh thật sự rất sợ nghe cô nói ra hai chữ "chia tay".
“Đương nhiên là không rồi. Tình cảm của chúng ta rất ổn định. Hơn nữa, em yêu anh, đâu phải yêu gia đình anh. Chỉ là, về phía người nhà anh, em cảm thấy họ có lẽ sẽ không bao giờ chấp nhận em.”
Trước đây, Dư Vãn luôn nghĩ rằng sự chân thành sẽ khiến họ thay đổi.
Nhưng bây giờ cô đã thay đổi suy nghĩ.
Định kiến trong lòng người giống như một ngọn núi lớn, trèo qua ngọn núi ấy thực sự quá khó khăn.
“Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ đi? Hôm nay là ngày làm việc, Cục Dân chính vẫn mở cửa. Vãn Vãn, sau khi lấy giấy kết hôn xong, anh sẽ công khai ngay lập tức.”
Lục Trầm bất ngờ nghĩ ra một cách hay ho.