Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 196

Mặc dù gia đình đã lan truyền tin tức về lễ đính hôn, nhưng dù sao đi nữa, hai người họ vẫn chưa tổ chức tiệc đính hôn.

 

Chỉ cần anh công khai giấy chứng nhận kết hôn, vấn đề này sẽ được giải quyết. Từ đó về sau, chẳng ai còn nhắc đến chuyện đính hôn nữa.

 

Khi đã đăng ký kết hôn, anh và Vãn Vãn sẽ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

 

“Lục Trầm, không phải em không muốn đăng ký kết hôn với anh, chỉ là làm như vậy em cảm thấy không ổn lắm.” 

 

Sau một hồi suy nghĩ, Dư Vãn vẫn từ chối.

 

Nếu hai người họ tự ý đăng ký kết hôn ngay lúc này, mâu thuẫn giữa Lục Trầm và gia đình sẽ leo thang đến đỉnh điểm.

 

Hơn nữa, sức khỏe của bà nội Lục không tốt, lỡ như vì quá giận mà ngã bệnh, cả đời này cô sẽ luôn cảm thấy áy náy.

 

“Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang sống chung, ngày nào cũng ở bên nhau, còn nuôi hai chú chó đáng yêu. Có kết hôn hay không cũng chẳng khác biệt gì nhiều. Hay là đợi đến lúc gia đình anh chấp nhận em, khi đó chúng ta hãy đăng ký kết hôn.”

 

Hiện tại, tình trạng của họ chẳng khác gì sau khi kết hôn.

 

Nhưng Lục Trầm thực sự rất mong muốn có được tờ giấy chứng nhận ấy.

 

Anh muốn một danh phận chính thức.

 

Tuy nhiên, Vãn Vãn đã nói vậy, anh cũng không thể ép buộc thêm.

 

Anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nghiêm túc hứa hẹn:

 

“Vãn Vãn, dù ai muốn ép anh ở bên Lê An, anh cũng không bao giờ đồng ý. Trong lòng anh, mãi mãi chỉ có em.”

 

“Đương nhiên rồi. Được rồi, để em rửa mặt đã. Anh xuống chuẩn bị bữa sáng trước đi nhé?” 

 

Dư Vãn xoa bụng mình.

 

Dạo này không hiểu sao cô lúc nào cũng thấy đói, khẩu phần ăn cũng tăng lên đáng kể.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Nếu như trước đây cô chỉ ăn một bát cơm, thì bây giờ ít nhất phải một bát rưỡi.

 

“Được thôi. Trong tủ lạnh vẫn còn ít thịt băm, anh sẽ nấu canh thịt viên rồi hấp bánh bao cho em.” 

 

Lục Trầm làm sao nỡ để người phụ nữ mình yêu phải chịu đói.

 

Anh lập tức xuống bếp, đeo tạp dề, bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.

 

Khi Dư Vãn rửa mặt xong, bữa sáng gần như đã hoàn thành.

 

Cô ngồi vào bàn ăn chờ, ngửi thấy mùi thơm từ bếp bay ra, không hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn.

 

Chẳng lẽ dạ dày lại có vấn đề?

 

“Vãn Vãn, bánh bao đã hấp xong rồi, canh cũng sắp xong, em thử một miếng trước đi.” 

 

Đúng lúc này, Lục Trầm mang ra một đĩa bánh bao.

 

Đây là bánh bao anh đã làm sẵn và để đông trong tủ lạnh, nhân thịt mà Dư Vãn thích nhất.

 

Cô cầm một chiếc bánh bao lên, cắn một miếng. Nước thịt tràn đầy, hương thơm của thịt heo lan tỏa khắp khoang miệng.

 

Nhưng ngay sau đó, cảm giác buồn nôn càng ngày càng mạnh.

 

Cô vội vàng đặt bánh bao xuống, lấy chiếc thùng rác bên cạnh, cúi người nôn ra.

 

Tối qua cô ăn không nhiều, cộng thêm vừa rồi chỉ mới ăn vài miếng, nên dạ dày trống rỗng, chỉ nôn ra chút nước mật và dịch dạ dày.

 

Khi Lục Trầm mang canh ra, anh liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.

 

Anh nhanh chóng đặt bát canh xuống bàn, cầm khăn ướt tới lau miệng cho cô:

 

“Vãn Vãn, em sao vậy? Sao tự nhiên lại nôn?”

 

“Em cũng không biết nữa. Hôm trước ăn bánh bao vẫn ổn, nhưng vừa rồi ăn lại thấy buồn nôn. Có lẽ tối qua ngủ em đá chăn nên bị lạnh.” 

 

Dư Vãn uống vài ngụm nước lọc, cố gắng xoa dịu cơn khó chịu.

 

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Lục Trầm, cô cảm thấy hơi áy náy:

 

“Để anh phải mất công vô ích rồi.”

 

Mấy chiếc bánh bao này đều là do chính tay Lục Trầm làm theo sở thích của cô. Dù giá trị không cao, nhưng tấm lòng này là vô giá.

 

Giờ đây lại bị nôn hết vào thùng rác, thật là lãng phí.

 

“Vãn Vãn, em đừng nghĩ vậy. Có lẽ do bánh bao đông lạnh quá lâu nên ăn vào dễ gây buồn nôn. Lần sau anh sẽ làm ít hơn, không cần để tủ đông nhiều nữa.”

 

Lục Trầm vừa nói vừa múc cho cô một bát canh.

 

Thịt băm là thịt tươi anh mua ở siêu thị hôm kia, rau xanh cũng là rau mua sáng qua, mọi thứ đều rất mới.

 

“Em ăn nhẹ chút canh trước đi, lát nữa đến công ty rồi mua thêm bánh mì ăn nhé.”

 

Dư Vãn gật đầu, cầm thìa lên, múc một muỗng canh nhỏ đưa vào miệng. Canh thơm ngọt, vị rất đậm đà.

 

Lục Trầm ngồi đối diện cô, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

 

Rất nhanh, Dư Vãn uống được nửa bát canh, nhưng cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập đến.

 

Cô vội vàng đặt thìa xuống, lần nữa cầm thùng rác bên cạnh, cúi người nôn thốc nôn tháo, cả người như muốn kiệt sức.

 

Nôn liên tiếp hai lần, lúc này cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác thèm ăn.

 

“Anh ăn sáng đi, em đến công ty trước. Có lẽ là bệnh dạ dày lại tái phát. Em sẽ nhịn ăn vài giờ, rồi uống thuốc trị dạ dày sau.”

 

Bệnh dạ dày của cô cũng được coi là bệnh cũ, chỉ là rất lâu rồi không tái phát. Cô từng nghĩ rằng mình đã khỏi hẳn.

 

Ai ngờ, hôm nay lại đột ngột tái phát mà không hề báo trước.

 

Lục Trầm lập tức bước tới, lo lắng hỏi:

 

“Vãn Vãn, em bị bệnh dạ dày à? Sao trước đây anh chưa từng nghe em nói?”

 

“Vì em uống thuốc nên đã kiểm soát được, hầu như không tái phát nữa. Ai ngờ bệnh dạ dày lại giống như gã đàn ông cặn bã kia, đột nhiên xuất hiện để gây chú ý.” 

 

Dư Vãn chợt nhớ tới một người.

 

Lần trước Tạ Hãn gọi điện thoại cho cô, nói năng lung tung, còn ngỏ ý muốn quay lại với cô.

 

Nhưng sau cuộc gọi ấy, anh ta bặt vô âm tín.

 

Dựa theo tính cách của Tạ Hãn, Dư Vãn biết anh ta giống như một con gián trong cống rãnh, sống dai dẳng, bám riết không buông. Trừ khi bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu không, chỉ cần có cơ hội là anh ta sẽ lại xuất hiện, làm phiền cuộc sống của cô.

 

Hơn nữa, anh ta rất giỏi xu nịnh, luôn biết cách bám vào người khác để mưu lợi.

 

Ngày trước, khi cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé bị dính đầy scandal, bị giới giải trí dẫm đạp. Tạ Hãn tỏ thái độ cực kỳ tệ bạc, thậm chí còn mong cô biến mất khỏi đời anh ta.

 

Nhưng bây giờ, khi cô đã nổi tiếng, còn Tạ Hãn lại từ một ngôi sao sa cơ lỡ vận, bị gạt khỏi ánh hào quang, vị thế giữa hai người đã hoàn toàn đảo lộn. Những suy nghĩ mờ ám trong lòng anh ta lại bắt đầu trỗi dậy.

 

“Chờ em về, em sẽ tìm hiểu xem Tạ Hãn đang ở tình trạng nào. Nếu anh ta tìm cách ra tù, em sẽ lại tống anh ta trở về đó.”

 

Dư Vãn nghĩ rất đơn giản: rác rưởi thì nên nằm ở nơi thuộc về nó, không nên ra ngoài gây hại cho xã hội.

 

“Chuyện của Tạ Hãn cứ để anh lo.” 

 

Lục Trầm chẳng thèm để gã đàn ông kia vào mắt.

 

Tạ Hàn bây giờ chỉ là một con ch.ó mất nhà, chẳng đáng bận tâm.

 

Điều anh quan tâm hơn cả là sức khỏe của Dư Vãn. Anh nói:

 

“Vừa rồi em nôn dữ như vậy, nếu không uống thuốc thì chắc chắn không ổn. Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, cho chắc chắn.”

 

Nếu kiểm tra không có vấn đề gì thì tốt, nhưng lỡ như có chuyện, phát hiện sớm vẫn hơn là muộn.

 

Dù sao, trước đây Dư Vãn từng là bệnh nhân ung thư.

 

Dù bây giờ cô đã khỏi bệnh, nhưng Lục Trầm vẫn sợ hãi. Lỡ như đây không phải là bệnh dạ dày, mà là tế bào ung thư di căn đến dạ dày thì...

 

“Được rồi, hôm nay em sẽ đi kiểm tra.” 

 

Dư Vãn đồng ý.

 

Cô nghĩ rằng Lục Trầm sẽ tiếp tục ăn sáng, nhưng anh lập tức cúi người xỏ giày:

 

“Anh sẽ đi cùng em tới bệnh viện.”

 

Trong tình trạng hiện tại của cô, anh thật sự chẳng còn tâm trạng nào để ăn sáng nữa.

Bình Luận (0)
Comment