Dưới sự kiên quyết của Lục Trầm, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Trên đường đến bệnh viện, Dư Vãn cũng không ngồi yên, cô gọi điện thoại cho Kiều Sở Sở để bàn bạc cách xử lý dư luận trên mạng.
“Chị Dư, hiện tại dư luận trên mạng thật sự rất bất lợi. Em đã liên hệ với một công ty thủy quân, nhưng họ thẳng thừng từ chối nhận đơn này.”
Giọng Kiều Sở Sở đầy lo âu, mái tóc vốn đã rụng nhiều, giờ lại càng rụng từng nắm lớn vì căng thẳng.
Những lời mắng chửi trên mạng quá khó nghe.
Nào là “vợ chính thê, bồ là vợ lẽ”, thậm chí còn có người nói chị Dư là tiểu tam.
Thật nực cười!
Nếu tính theo mốc thời gian, rõ ràng là chị Dư yêu Lục Trầm trước. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị “hôn thê”, chị Dư tỷ chị vốn là người bị hại lại bị biến thành “tiểu tam” trong mắt dư luận.
Trên đời sao có thể có chuyện vô lý như vậy?
“Chị hiểu rồi. Tình hình của các nghệ sĩ trong công ty thế nào? Các quản lý có kéo được tài nguyên về không?”
So với bản thân, điều Dư Vãn lo lắng hơn cả chính là tương lai của những nghệ sĩ dưới trướng cô.
Nghề diễn viên không giống với nghề khác, tuổi vàng chỉ có một giai đoạn ngắn ngủi. Một khi bỏ lỡ, cả đời có thể sẽ chẳng còn cơ hội tỏa sáng.
Cô không muốn vì vấn đề của mình mà làm lỡ tương lai của họ.
Kiều Sở Sở buồn bã đáp:
“Tạm thời chưa có gì nhưng chị yên tâm, các quản lý đang cố gắng hết sức. Biết đâu tình hình sẽ sớm khởi sắc.”
Nói là vậy, nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Không ai muốn hợp tác với công ty của họ bởi vì nhà họ Lê. Đặc biệt là sau khi Lê An và Lục Trầm tuyên bố đính hôn, người đứng ra công bố tin này còn là bà nội của Lục Trầm.
Cho dù Lục Trầm yêu Dư Vãn, tình cảm đó sâu đến mức nào đi nữa thì liệu cô có thể quan trọng hơn cả lời nói của bậc trưởng bối nhà họ Lục và thế lực của nhà họ Lê hay không?
Hầu như tất cả mọi người đều đặt cược vào bên nhà họ Lê và coi Dư Vãn như một người bị ruồng bỏ.
“Chị biết rồi. Em cứ trấn an mọi người trước đi, chuyện này chị sẽ tìm cách giải quyết.”
Trong lòng Dư Vãn càng thêm nặng trĩu.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Cô có thể lập công ty, nhưng chẳng lẽ lại tự làm một bộ phim, sau đó nhồi nhét tất cả nghệ sĩ trong công ty vào hay sao?
Để cô diễn xuất thì được, nhưng làm đạo diễn thì thôi miễn bàn.
Khoan đã, cô không thể làm đạo diễn, nhưng cô có thể bỏ tiền thuê người khác làm mà.
Nghĩ đến đây, Dư Vãn ngay lập tức xác định hướng giải quyết cho vấn đề.
“Vãn Vãn, em bảo Kiều Sở Sở lập danh sách các nghệ sĩ trong công ty rồi gửi cho anh. Anh sẽ giúp họ tìm tài nguyên.”
Lục Trầm một lần nữa nhắc lại ý định.
Anh đã gây ra nhiều rắc rối cho Vãn Vãn, giờ đây đương nhiên anh phải là người giải quyết tất cả.
Nhưng Dư Vãn lại từ chối:
“Em không thể chuyện gì cũng dựa vào anh được. Nhưng mà, A Lục này, anh có muốn cân nhắc đầu tư phim hoặc phim truyền hình không?”
Cô có tiền, nhưng không nhiều. Để gánh toàn bộ chi phí cho một bộ phim thì hơi khó.
Nhưng Lục Trầm có tiền.
Thậm chí, anh không cần rút tiền từ công ty, chỉ cần dùng tài khoản cá nhân thôi cũng đủ đầu tư vài bộ phim rồi.
“Chúng ta ký hợp đồng, phân chia lợi nhuận theo tỷ lệ đầu tư. Từ nay anh chính là ‘kim chủ’ của em.”
Dư Vãn vừa nửa đùa nửa thật nói.
Lục Trầm lập tức đồng ý không chút do dự.
Anh tiêu tiền cho bạn gái mình, chẳng lẽ còn cần phải ký hợp đồng sao?
Nhưng thái độ của Dư Vãn rất kiên quyết:
“Anh là nhà đầu tư, mọi thứ phải làm đúng theo pháp luật. Nếu không ký hợp đồng, sau này tính toán sẽ rất rắc rối. Đến lúc đó không chừng lại gây tranh cãi.”
Cô không lo Lục Trầm trở mặt, chỉ là không muốn chiếm lợi từ anh.
Người thân còn phải rạch ròi chuyện tiền bạc, huống chi hai người hiện tại chỉ đang yêu nhau, chưa kết hôn. Cô không thể vừa lấy vừa hưởng hết của anh được.
“Được, dù sao tối nào anh cũng về nhà. Em muốn ký thì cứ mang hợp đồng đến tìm anh.”
Vừa nói, Lục Trầm vừa dừng xe trước cổng bệnh viện.
Hai người cùng nhau xuống xe, vào bệnh viện đăng ký khám bệnh.
Bác sĩ tại quầy tiếp tân nói với Dư Vãn:
“Chuyên gia sáng nay có việc, sẽ đến muộn một chút. Cô muốn đợi hay đăng ký bác sĩ khác?”
“Nếu đợi thì phải chờ bao lâu?”
“Khoảng hai tiếng.”
“Vậy tôi đợi.”
Dư Vãn suy nghĩ một lát rồi quyết định. Dù sao đã đến đây, dành thêm chút thời gian để gặp chuyên gia vẫn đáng.
Lục Trầm muốn ở lại cùng cô, nhưng Dư Vãn từ chối:
“Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Ở bên em chính là chuyện quan trọng nhất.”
“Không.”
Dư Vãn giơ điện thoại lên, ánh mắt nghiêm túc:
“Giải quyết dư luận mới là ưu tiên hàng đầu. Em không muốn ở cùng với ‘hôn phu của người khác’.”
Lúc này, Lục Trầm mới nhớ ra chuyện phiền phức của cái hôn ước đáng ghét kia.
Vừa rồi anh chỉ nghĩ đến việc ở bên cô làm kiểm tra, đến mức quên mất vấn đề nghiêm trọng này.
“Vậy anh đi giải quyết ngay. Sau khi khám xong nhớ gửi kết quả cho anh.”
Lục Trầm cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi xoay người rời đi.
Lên xe, anh không lập tức đến công ty mà đăng nhập vào tài khoản chính thức của mình để đăng bài đính chính.
Nhưng anh phát hiện mật khẩu bị sai.
Người biết mật khẩu tài khoản này không nhiều, trợ lý chắc chắn sẽ không cố tình làm khó anh. Như vậy chỉ còn lại bà nội và mẹ anh.
Lục Trầm đạp mạnh chân ga, nhanh chóng đến công ty. Quả nhiên, trong văn phòng đã có hai vị khách không mời.
“Bà nội, từ cuộc gọi tối qua, bà hẳn đã biết, cháu không hề có chút tình cảm nào với Lê An. Dù cô ta có c.ắ.t c.ổ tay tự tử hay làm gì khác, cháu cũng không mảy may d.a.o động. Tại sao bà còn phải làm thế này?”
Lục Trầm đẩy cửa bước vào, giọng nói lạnh lùng, bước chân dứt khoát.
Họ có thể ép buộc công bố hôn ước, nhưng không thể kiểm soát hành động của anh.
“Cháu sẽ không tham dự lễ đính hôn, càng không thể kết hôn với cô ấy. Người vợ duy nhất của cháu chỉ có thể là Dư Vãn.”
“Bà thấy cháu bị mê muội mất rồi, còn mẹ cháu thì chẳng ra gì, để cháu bước sai hết bước này đến bước khác.”
Bà nội Lục nghiêm giọng, liếc mẹ Lục một cái sắc lạnh trước khi nói.
“Cưới vợ sai chính là hủy cả ba đời. Sai lầm mà ta từng mắc phải, giờ sẽ không lặp lại lần nữa.”
Mẹ Lục cúi đầu, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đỏ hoe mắt.
“Bà nội, cháu yêu Dư Vãn, điều này không liên quan đến mẹ cháu. Dù bà, mẹ hay bất kỳ ai, cũng không thể thay đổi tình cảm của cháu dành cho cô ấy.”
Lục Trầm nhíu mày, giọng nói dứt khoát.
Anh ghét việc người nhà bắt bẻ Dư Vãn, và càng ghét việc bà nội chì chiết mẹ mình.
Gia đình phải hòa thuận, chứ không phải suốt ngày hằn học, gây khó dễ lẫn nhau.
Như vậy sao có thể gọi là gia đình?
Lời của anh khiến bà nội Lục tức giận đến run người:
“Chuyện đính hôn đã công bố ra ngoài. Giờ cháu còn làm loạn nữa, thì khác nào quăng mặt mũi nhà họ Lục xuống đất để người ta giẫm đạp?”
“Người thực sự làm nhà họ Lục mất mặt là bà, và bà đã đẩy cháu vào tình thế bất nghĩa, bất nhân.”
Lục Trầm nhíu mày, bình tĩnh đáp.
“Cháu không muốn tổn thương cả hai người phụ nữ, cũng không muốn trở thành một gã đàn ông tồi tệ.”