Thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài di chuyển rất nhanh, chỉ trong vài phút, Dư Vãn đã đứng trước cửa văn phòng của Lục Trầm.
Cô nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.
“Ra ngoài!”
Từ bên trong vang lên một giọng nói đầy bực bội.
Dư Vãn có thể nhận ra tâm trạng anh lúc này rất tệ.
Vì vậy, cô càng muốn báo tin tốt này cho anh hơn.
Cô tiếp tục gõ cửa nhẹ nhàng.
Cuối cùng, Lục Trầm bước nhanh ra mở cửa. Tất cả sự khó chịu trên gương mặt anh tan biến ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy Dư Vãn.
Anh dang tay ôm chầm lấy cô.
“Xin lỗi, anh không nghĩ người đến là em.”
“Không sao. Sao anh lại bực bội đến vậy? Có phải bà nội lại ép anh không?”
Dư Vãn đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt của anh.
“Hay là chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian đi, đừng làm bà giận đến mức xảy ra chuyện không hay.”
Vì sức khỏe của bà cụ, cô sẵn sàng nhượng bộ tạm thời.
Lục Trầm kéo cô vào văn phòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
Anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi:
“Vãn Vãn, bây giờ anh thật sự không biết phải làm thế nào. Bà nội vừa mới nhập viện, anh định ở lại chăm sóc bà. Nhưng khi tỉnh lại, bà liền đuổi anh đi.”
Không chỉ vậy, bà cụ còn nói thẳng: Nếu anh không chịu chia tay với Dư Vãn và kết hôn với con gái nhà họ Lê, thì từ nay đừng gọi bà là bà nội nữa, cũng đừng quay về thăm bà. Dù bà có qua đời, cũng sẽ không báo tin cho anh.
Những lời này thật sự quá nặng nề.
Lục Trầm cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên người. Anh không muốn từ bỏ Dư Vãn. Vì cô, anh sẵn sàng làm rất nhiều điều, nhưng đứng trước một người già yếu, đang lâm bệnh, anh không thể cứng rắn đến cùng.
“Nghe em đi, tạm thời nhượng bộ đã. Dù sao chúng ta còn trẻ, tách xa nhau vài năm cũng không sao. Có lẽ sau này, khi bà nhận ra quyết tâm của anh, bà sẽ không còn ép anh nữa.”
“Nhưng nếu bà vẫn tiếp tục ép anh thì sao?”
Lục Trầm vừa hỏi xong, đã tự biết câu trả lời.
Đến lúc đó, hai người họ sẽ từ tạm thời chia xa thành chia ly mãi mãi.
Anh sẽ vĩnh viễn mất đi Dư Vãn, trở lại như trước đây, cô đơn đến cùng cực, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình gánh vác.
Đó là điều anh tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Dư Vãn hôn lên môi anh, sau đó khẽ thì thầm:
“Em mang thai rồi.”
“Cái gì?”
Lục Trầm ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức hân hoan tột độ.
Điều này có nghĩa là anh sắp trở thành cha!
Ý tưởng ban nãy của cô vốn đã không hay, giờ đây lại càng trở nên vô lý trong mắt anh. Anh kiên định nói:
“Vãn Vãn, em đang trong tình trạng thế này, anh càng phải đứng vững bên em. Không ai có thể chia rẽ chúng ta.”
“Nhưng bà nội thì sao? Bà đã nhập viện rồi, người lớn tuổi rất sợ tức giận. Em thực sự không muốn vì em mà anh và gia đình xảy ra mâu thuẫn như vậy.”
Dư Vãn cũng đang rơi vào thế khó xử.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong văn phòng vang lên. Là trợ lý gọi đến.
Lục Trầm bước tới nghe máy.
Giọng trợ lý truyền đến:
“Tổng giám đốc Lục, Lê Bách Bình muốn gặp anh. Xin hỏi anh bây giờ có thời gian không?”
Ban đầu, Lục Trầm định từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ, gặp mặt một lần cũng tốt, nhân tiện nói rõ mọi chuyện.
Lê Bách Bình nhanh chóng đến văn phòng, gõ cửa rồi bước vào.
Trên bàn có ba ly trà đã được chuẩn bị sẵn.
Lục Trầm và Dư Vãn ngồi cùng nhau. Anh đưa tay chỉ chiếc ghế đối diện.
“Mời ngồi, anh Lê.”
“Xin lỗi.”
Sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên Lê Bách Bình làm chính là xin lỗi.
“Em trai và em gái tôi đã làm sai rất nhiều, gây tổn thương cho cô Dư.”
Lục Trầm cười nhạt: “Lời xin lỗi của anh chẳng có chút thành ý nào. Nếu anh thực sự cảm thấy áy náy, chẳng phải nên gỡ bỏ những tin tức trên mạng hay sao?”
Sau khi bị bà nội đuổi khỏi bệnh viện, anh đã đăng nhập vào tài khoản của studio Lục Trầm để đăng bài đính chính trên Weibo.
Nhưng hiệu quả lại chẳng đáng kể.
Mọi người vẫn cho rằng, Lục Trầm hiện tại vì Dư Vãn mà tạm thời xung đột với gia đình nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ nhượng bộ, quay trở về với gia tộc.
Đến lúc đó, người duy nhất chịu tổn thương sẽ là Dư Vãn.
“Đúng là tôi nên làm vậy nhưng tôi còn một cách tốt hơn.”
Lê Bách Bình lấy từ trong túi ra hai bản kết quả giám định ADN.
Ánh mắt anh dừng trên người Dư Vãn, càng nhìn càng cảm thấy cô giống mẹ mình.
Anh là con trai lớn trong nhà, đã sống cùng mẹ lâu nhất, nên ký ức về mẹ trong anh cũng sâu sắc nhất.
“Cái cách gọi là tốt hơn mà anh nói, chẳng qua cũng chỉ là muốn tôi nhượng bộ. Một người đóng vai người tốt, một người đóng vai kẻ xấu. Màn kịch này thực sự rất nhàm chán. Còn tờ giấy này…”
Dư Vãn cầm bản giám định lên một cách thờ ơ.
Khi nhìn rõ những dòng chữ đen trên nền giấy trắng, cả người cô sững lại.
Cô cảm thấy như đang cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, lập tức ném tờ giấy đi:
“Anh Lê, làm giả một bản báo cáo đối với các người mà nói dễ như trở bàn tay. Đừng nói với tôi rằng, tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Lê và để bù đắp cho Lê An, tôi nên nhường Lục Trầm lại cho cô ta, đúng không?”
Nghe thì có vẻ vô lý, nhưng nghĩ đến việc đây là điều mà nhà họ Lê làm ra, cô lại thấy rất hợp lý.
Dù sao thì gia đình này có chuyện gì mà không làm được cơ chứ?
“Em thực sự là tiểu thư nhà họ Lê, là con gái của mẹ anh, là em gái ruột của anh. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng em phải bù đắp cho Lê An. Người cần được bù đắp chính là em.”
Lê Bách Bình vội vàng giải thích.
Anh có thể cảm nhận rõ sự định kiến mà Dư Vãn dành cho họ.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhưng điều này không thể trách cô được.
Chỉ có thể trách họ gieo gió gặt bão. Dù những chuyện đó không phải do anh làm, anh cũng không hề hay biết, nhưng là anh cả, anh có trách nhiệm phải dạy bảo em trai em gái mình. Việc để chúng gây ra lỗi lầm là do anh thất trách.
Dư Vãn khoát tay, cười nhạt:
“Thôi bỏ đi. Tôi đã quen với việc không cha không mẹ, cũng chẳng có anh chị em. Bản giám định này dù thật hay giả, tôi cũng không cần các người bù đắp. Chỉ cần các người đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi là được.”
Nhà họ Lê rất giàu có, nếu nhận họ, bà cụ cũng sẽ không phản đối tình cảm giữa cô và Lục Trầm nữa.
Nhưng từ sâu trong lòng, cô ghét cả gia đình này, huống chi phải sống dưới cùng một mái nhà, gọi họ là anh chị em.
Đối với cô, điều đó chẳng khác gì một sự tra tấn.
“Giữa hai nhà Lục và Lê chỉ nói đến chuyện liên hôn, nhưng chưa nói rõ người liên hôn cụ thể là ai. Em mới là tiểu thư thực sự của nhà họ Lê, hôn ước đó chính là của em và Lục Trầm. Không ai có thể cướp nó đi. Dư Vãn, tôi nghĩ đây là cách tốt nhất.”
Lê Bách Bình thừa nhận mình có ý đồ riêng.
Dư Vãn đã chịu quá nhiều tổn thương, muốn cô tự nguyện quay về nhà họ Lê gần như là điều không thể.
Chỉ trừ phi thông qua cách này, vì nể tình Lục Trầm, có lẽ cô sẽ tha thứ cho họ, dù chỉ là trên danh nghĩa anh em. Với anh, điều đó cũng đã là một sự an ủi tinh thần to lớn.
“Anh Lê, ý tưởng này của anh thực sự rất tuyệt.”
Lục Trầm đột nhiên cất tiếng.