Lê Bách Bình rất vui khi ý kiến của mình được công nhận. Anh gật đầu nói:
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Như vậy sẽ không ai có thể cản trở hai người bên nhau nữa. Dư Vãn là em gái tôi, đến ngày hai người kết hôn, tôi nhất định sẽ chuẩn bị một món sính lễ thật hậu hĩnh."
Nhưng đúng lúc anh đang vui vẻ, Lục Trầm lại đổi giọng:
"Nhưng tôi sẽ không đồng ý."
"Tại sao?"
Lê Bách Bình thực sự không hiểu.
Đối với hai người họ, đây rõ ràng là cách tốt nhất rồi. Anh ta yêu Dư Vãn đến mức sẵn sàng chịu đựng áp lực từ cả thế giới, vậy tại sao giờ lại từ chối?
"Bởi vì Vãn Vãn không muốn.
Anh không nhìn ra cô ấy hoàn toàn không muốn nhận lại các người sao?"
Lục Trầm nắm lấy tay Dư Vãn, ánh mắt trấn an cô.
Họ quen nhau đã lâu, thấu hiểu lẫn nhau rất rõ.
Anh biết rõ Dư Vãn ghét nhà họ Lê đến mức nào. Dù mang chung dòng máu, nhưng ai nói anh chị em ruột nhất định phải hòa thuận?
Những câu chuyện anh em ruột trở mặt còn nhiều không kể xiết.
Anh thà dùng thời gian dài để giành được sự công nhận từ gia đình, cũng không muốn ép buộc Vãn Vãn đưa ra lựa chọn trái với lòng mình.
Lê Bách Bình sững người.
Đúng vậy, Vãn Vãn không muốn.
Cô gái vốn dĩ nên được họ nâng niu trong lòng bàn tay này đã phải chịu quá nhiều đau khổ, mà một phần trong số đó đến từ chính em trai anh.
Anh có thể hiểu được cảm giác của cô:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
"Chỉ cần em đồng ý quay về, em muốn gì cũng được. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Sau này chúng ta cũng không cần phải sống chung, em muốn liên lạc thì liên lạc, không muốn thì thôi. Anh chỉ muốn lấy danh nghĩa anh trai tiễn em xuất giá."
Những người khinh thường Dư Vãn là vì cô không có cha mẹ làm chỗ dựa, không có gia đình hậu thuẫn.
Nếu cô đồng ý nhận tổ quy tông, thì mọi chuyện sẽ khác. Những kẻ từng chế nhạo cô sẽ quay đầu cầu xin cô, chẳng ai dám đắc tội với nhà họ Lê.
"Anh không nghe rõ tôi nói gì sao? Vậy để tôi nhắc lại: Tôi không thích các người, không muốn dính dáng gì đến các người, càng không muốn mượn thế lực của nhà họ Lê."
Gương mặt Dư Vãn gần như khắc rõ hai chữ "chán ghét".
Đôi khi cô thực sự không hiểu nổi cách suy nghĩ của nhà họ Lê.
Lê Bách Lâm và Lê Bách Thần như hai kẻ điên, vì em gái mà chuyện gì cũng dám làm.
Còn Lê Bách Bình, nhìn thì có vẻ là người chính trực, nhưng thực tế thì sao?
Anh ta coi cô là gì chứ.
Chẳng lẽ nghe đến cái tên nhà họ Lê, cô phải vui mừng nhận tổ quy tông, rồi cùng họ ngọt ngào gọi nhau là anh trai em gái?
Cô đã từng là nạn nhân của quyền lực nhà họ Lê. Dù có thế nào, cô cũng không thể trở thành kẻ gây hại như họ được.
"Không phải vậy, Dư Vãn, anh thực sự không có ý đó."
Lê Bách Bình luống cuống.
Anh rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng cảm giác như bây giờ nói gì cũng sai.
Đến khi Lục Trầm lên tiếng tiễn khách:
"Anh Lê, để tôi đích thân tiễn anh."
Lê Bách Bình đành phải rời đi. Trước khi ra khỏi phòng làm việc, anh quay đầu nhìn Dư Vãn lần cuối.
Giữa họ chỉ cách vài bước chân, nhưng lại như có một vực thẳm ngăn cách.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh bất chợt nảy sinh một suy nghĩ: Có lẽ cả đời này, em gái anh sẽ không bao giờ quay về nữa.
Trong thang máy, Lê Bách Bình nói với Lục Trầm:
"Cậu là một người đàn ông tốt. Tôi tin rằng Dư Vãn ở bên cậu sẽ hạnh phúc. Nhất định phải đối xử tốt với em ấy. Nếu cậu dám ức h.i.ế.p em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên."
Dù cả đời này Dư Vãn không chịu gọi anh một tiếng anh trai, thì anh vẫn sẽ làm chỗ dựa cho cô.
Lục Trầm mỉm cười.
Dù sao, anh ta cũng là anh trai ruột của Dư Vãn. Tuy Vãn Vãn không muốn nhận anh ta, nhưng vì có mối quan hệ m.á.u mủ này, thái độ của Lục Trầm với anh vẫn khá thân thiện.
"Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Dư Vãn rất tốt và tôi rất yêu em ấy. Được kết hôn với em ấy là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi."
Lục Trầm nói, giọng điệu chân thành.
Đó thực sự là những gì anh nghĩ trong lòng.
Dù tất cả mọi người đều nói Dư Vãn không xứng với anh, nói rằng hai người họ môn không đăng, hộ không đối, nhưng trong lòng Lục Trầm chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Xuất thân không thể quyết định cả đời một con người.
Anh thích nhất chính là sự kiên cường của Vãn Vãn. Dù rơi vào nghịch cảnh, cô vẫn dũng cảm trèo lên, không ngừng vươn tới.
Hơn nữa, Vãn Vãn thực sự rất xuất sắc. Cô nhanh chóng đạt được giải Ảnh hậu danh giá, đồng thời còn thành lập công ty quản lý riêng, phát hiện và bồi dưỡng được vài gương mặt tiềm năng. Chỉ cần thời gian, cô nhất định sẽ trở thành một "đại thụ" vững vàng.
Quan hệ giữa hai người họ không phải như những gì người ngoài đồn đoán – một kẻ tham tiền, một người ham sắc. Thay vào đó, họ thực sự ngưỡng mộ và trân trọng lẫn nhau.
Lê Bách Bình nhìn anh một cái nói:
"Tôi chưa bao giờ nghe những gì người ta nói, chỉ nhìn vào việc họ làm. Tôi sẽ luôn âm thầm dõi theo hai người. Nếu có một ngày cậu thay đổi, tôi sẽ đưa Dư Vãn đi."
"Tuỳ anh, dù sao tôi cũng sẽ không để anh có cơ hội đó."
Lời vừa dứt, cửa thang máy mở ra. Lục Trầm làm động tác mời:
"Tôi không tiễn anh xa hơn nữa."
"Không cần, anh nên dành thời gian ở bên Dư Vãn nhiều hơn. Những năm qua em ấy đã tự mình vượt qua tất cả, áp lực trên vai em ấy không hề nhỏ."
Nói xong, Lê Bách Bình bước ra khỏi thang máy.
Khi đến trước cửa tập đoàn Lục Thị, anh bất ngờ chạm mặt em trai Lê Bách Lâm.
"Anh? Sao anh cũng ở đây?"
Lê Bách Lâm ngạc nhiên hỏi:
"Anh vừa đi gặp Dư Vãn đúng không?"
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định, anh ta lập tức hỏi tiếp:
"Vậy em ấy nói gì? Em ấy có chịu nhận chúng ta không?"
Lê Bách Bình không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
"Em nghĩ thế nào?"
Đáp án chẳng phải đã quá rõ ràng sao!
Lê Bách Lâm im lặng một lúc, mang theo chút hy vọng cuối cùng hỏi:
"Vậy em ấy có nói muốn chúng ta bù đắp cho cô ấy bằng cách nào không?"
Chỉ cần Dư Vãn sẵn sàng chấp nhận thiện ý của họ, đó sẽ là một khởi đầu tốt. Theo thời gian, quan hệ giữa họ chắc chắn sẽ dần thân thiết hơn, không còn lạnh nhạt như bây giờ.
Thế nhưng, Lê Bách Bình vẫn lắc đầu:
"Điểm này cô ấy giống mẹ. Em ấy không muốn chấp nhận chúng ta, tất nhiên cũng không muốn nhận bất kỳ sự bù đắp nào. Thôi quay về đi. Anh đã tự rước lấy bẽ mặt một lần rồi, em đừng lên đó làm phiền em ấy nữa."
Lê Bách Lâm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đỏ hoe mắt.
Anh cả lại dùng từ "làm phiền" để nói về họ.
Đau đớn nhất là anh ta chẳng thể phản bác, bởi sự tồn tại của họ trong mắt Dư Vãn thực sự chỉ toàn là phiền phức và khó chịu.
Trên đường trở về, hai người nhận được cuộc gọi từ Lê Bách Thần. Giọng anh ta đầy gấp gáp, thậm chí pha chút đắc ý:
"Em vừa trừng phạt Lê An một trận ra trò. Em sẽ khiến cô ta phải trả giá. Còn bên phía Vãn Vãn thế nào rồi? Nếu em ấy biết kết cục của Lê An, chắc chắn sẽ rất vui."
"Đủ rồi, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Dư Vãn hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, cũng chẳng để ý đến chúng ta. Thế giới của em ấy đầy màu sắc, không chỉ có thù hận."
Lê Bách Bình lại một lần nữa lạnh lùng vạch trần cái lớp vỏ nguỵ trang mà anh ta đang cố che đậy.