Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 204

Điện thoại đầu dây bên kia đột nhiên trở nên im lặng.

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngay lúc Lê Bách Bình chuẩn bị cúp máy, Lê Bách Thần khó nhọc mở lời:

 

“Vậy... anh hai, còn Lê An thì sao?”

 

Cuộc sống của Dư Vãn phong phú đa sắc, đó là điều tốt.

 

Là anh trai, cho dù Dư Vãn cả đời này không muốn nhận anh, anh cũng chỉ mong em gái có được cuộc sống tốt đẹp.

 

Nhưng Lê An, một người đã lớn như vậy, chẳng lẽ cứ để cô ấy ăn bám mãi trong nhà sao?

 

“Hãy để nó rời khỏi nhà họ Lê. Hiện tại nó đã trưởng thành, có khả năng tự nuôi sống bản thân, nhà họ Lê sẽ không làm chỗ dựa cho nó nữa. Nếu nó dám làm tổn thương Vãn Vãn lần nữa, tôi sẽ không tha cho nó.” 

 

Lê Bách Bình nhanh chóng đưa ra quyết định.

 

Những năm qua, nhà họ Lê đã dành cho cô ta điều kiện giáo dục tốt nhất.

 

Bất kể cô ta muốn học gì, chỉ cần mở miệng, gia đình sẽ mời về những thầy cô giỏi nhất trong lĩnh vực đó. Dù cô ta ham chơi thế nào, ít nhất cũng phải học được một nghề chứ.

 

“Được, em biết rồi.” 

 

Lê Bách Thần đặt điện thoại xuống, một mình đi bộ vô định trên phố.

 

Cả đời này, liệu em gái có tha thứ cho anh không?

 

Phía Lê An

 

Vì không trả nổi viện phí, cô bị y tá mời ra khỏi bệnh viện. Đứng trước cổng bệnh viện, nhìn dòng xe cộ tấp nập, Lê An hoảng loạn hoàn toàn.

 

Bây giờ tài khoản ngân hàng của cô bị khóa, cả người chỉ còn vài nghìn trong ví điện tử.

 

Số tiền này làm được gì đây?

 

Đến một khách sạn tốt một chút còn không đủ tiền để ở!

 

Từ khi biết nhận thức, ra ngoài cô chưa bao giờ lo nghĩ về tiền bạc. Vài triệu cho một chiếc vòng cổ nói mua là mua, nhưng giờ đây, vì Dư Vãn, cô chẳng còn gì cả.

 

Không! Cô không tin cả ba người anh đều lạnh nhạt như vậy. Dù anh cả và anh hai không quan tâm đến cô, chẳng phải vẫn còn anh ba sao.

 

Lê An vội vàng gọi điện cho Lê Bách Lâm, khóc lóc cầu xin:

 

“Anh ba, anh có thể chuyển cho em một ít tiền được không? Giờ em đến ăn cơm cũng không đủ tiền nữa rồi. Dù sao chúng ta đã gọi nhau là anh em bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh không nhớ những ngày chúng ta cùng chơi xếp hình khi còn bé sao?”

 

Khi đó, anh cả và anh hai đều đã đi học. Là người thừa kế của nhà họ Lê, ngoài việc học trên trường, họ còn phải hoàn thành bài tập mà gia sư giao cho.

 

Chỉ có Lê Bách Lâm là nhỏ tuổi, chưa đến tuổi đi học, có thể ở trong phòng chơi cùng cô.

 

Chẳng lẽ chỉ vì một tờ giấy giám định quan hệ huyết thống mà tất cả những ký ức đó đều bị xóa sạch sao?

 

“Lê An, anh vẫn nhớ những điều đó. Không chỉ nhớ việc chúng ta cùng chơi xếp hình, mà cả việc em vì Lục Trầm mà nổi giận với anh, anh đều không quên.” 

 

Lê Bách Lâm hồi tưởng lại khi mình mới đến nhà họ Lê.

 

Lúc Lê An buồn bực, anh là người dỗ dành. Nhưng những lúc anh buồn bực, Lê An lại làm gì?

 

Cô chỉ lo phát giận một cách ích kỷ.

 

Nhiều lần anh đã mệt mỏi đến mức muốn rời khỏi nơi đó, không quan tâm đến cô nữa. Nhưng nghĩ đến cô là đứa em gái duy nhất, là bảo bối mà mẹ để lại, anh không đành lòng, hết lần này đến lần khác nhượng bộ.

 

Cho đến ngày sự thật về thân thế của cô được phơi bày, anh vô cùng bàng hoàng. Nhưng sau cơn bàng hoàng là một sự thanh thản chưa từng có, anh thở phào nhẹ nhõm.

 

“Trước đây anh buộc phải nhịn em, nhưng giờ thì không còn cần thiết nữa. Với thái độ của em dành cho anh, anh không có lý do gì để tiếp tục thương xót em. Lê An, anh chỉ muốn nói với em một câu: Mọi mối quan hệ trên đời đều cần sự cho đi từ hai phía.” 

 

Lê Bách Lâm cúp máy.

 

Nghĩ một lúc, anh lại chặn hết tất cả các cách liên lạc từ cô.

 

Đường xa núi thẳm, từ nay không cần phải gặp lại nữa.

 

Lê An cầm điện thoại, khóc đến không thành tiếng.

 

Cô không khóc vì hối hận cho những gì mình đã làm, mà là vì đau lòng, tại sao cô không g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Vãn sớm hơn!

 

Biết thế, cô đã không tự sát để gây sự chú ý đến gia đình, mà âm thầm thuê người g.i.ế.c Dư Vãn. Một khi Dư Vãn chết, bí mật đó sẽ mãi mãi bị chôn vùi.

 

Dù sau này gia đình phát hiện cô không phải con ruột, thì đã sao?

 

Tiểu thư thực sự của nhà họ Lê đã c.h.ế.t rồi, không thể quay lại được nữa. Đến lúc đó, tất cả tình yêu thương của gia đình chỉ có thể chuyển sang cô.

 

Khóc xong, Lê An ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, gọi điện cho Lê Chấn Hoa. Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

 

“Ba!” 

 

Lê An vội vàng gọi, giọng nói đầy sự cầu xin. 

 

“Con biết con sai rồi, con…”

 

“Cô Lê, hãy gọi tôi là Lê tổng.” 

 

Giọng điệu của Lê Chấn Hoa hoàn toàn mang phong thái công việc, không chút cảm xúc.

 

Người ba từng thương yêu cô đã không còn nữa.

 

Giờ đây, người ở đầu dây bên kia chỉ là Lê Chấn Hoa, tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lê.

 

Lê An hít hít mũi, cố kìm nén nước mắt: 

 

“Lê tổng, chúng ta đã sống cùng nhau bao năm, ông làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?”

 

“Kể từ khoảnh khắc cô muốn ra tay với con gái ruột của tôi, tình nghĩa cha con giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt. Đừng bao giờ nghĩ đến việc động đến Lục Trầm hay Dư Vãn nữa.” 

 

Lê Chấn Hoa lạnh lùng cảnh cáo.

 

Hiện tại ông không làm gì Lê An, chỉ vì cô ta chưa thực sự gây tổn hại đến Dư Vãn.

 

Nếu đã có, ông tuyệt đối không nương tay.

 

Lại là Dư Vãn!

 

Giờ đây, hai chữ “Dư Vãn” là điều mà Lê An căm ghét nhất. Từng người một trong gia đình đều cảnh cáo cô, họ muốn cô ngoan ngoãn rời đi, nhường chỗ cho Dư Vãn, rồi trốn trong góc tối như con chuột cống, lén lút nhìn trộm hạnh phúc của cô ta.

 

Sao có thể như thế được?

 

Những gì cô không có được, thì cô sẽ hủy hoại chúng.

 

Nhân lúc nhà họ Lê chưa công bố chuyện thật giả của hai tiểu thư, Lê An nhanh chóng liên lạc với nhóm lính đánh thuê mà Lê Bách Thần từng giới thiệu.

 

Những người này đều là kẻ liều mạng, vì tiền mà việc gì cũng làm.

 

“Lê tiểu thư, cô muốn chúng tôi g.i.ế.c một người, chuyện này quá đơn giản. Nhưng thành ý của cô đâu?” 

 

Người đàn ông đứng đầu nhóm giơ tay ra, cười nhạt: 

 

“Chúng tôi làm nghề liều mạng, giá cả tất nhiên không thấp.”

 

“Đương nhiên, các anh muốn bao nhiêu?”

 

“Con số này.” 

 

Người đàn ông giơ năm ngón tay lên. 

 

“Tôi muốn bảy chữ số.”

 

Năm triệu đối với Lê An bây giờ chẳng khác nào con số trên trời. Dù có bán cả cô đi cũng không đủ.

 

Nhưng uy tín của danh xưng tiểu thư nhà họ Lê thì cao hơn năm triệu rất nhiều.

 

Lê An khẽ cười: “Chỉ bấy nhiêu thôi à? Các anh chẳng lẽ không biết tôi là ai sao? Đừng nói là số tiền đó, gấp năm hay mười lần tôi cũng không thèm để mắt. Nhưng các anh phải đảm bảo làm tốt chuyện này cho tôi.”

 

“Đương nhiên, chỉ là một người phụ nữ, chúng tôi chẳng để vào mắt. Nhưng mà, Lê tiểu thư, nói suông thì không ai tin, cô cũng nên đưa chút tiền đặt cọc để chúng tôi thấy thành ý chứ.” 

 

Người đàn ông vẫn cười, nhưng ánh mắt đã sâu hơn, bàn tay đưa về phía trước thêm vài phần.

 

Anh ta rõ ràng là kiểu không thấy thỏ thì không thả chim ưng.

 

Lê An không còn cách nào khác, đành tháo chiếc đồng hồ trên tay. 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

“Chiếc đồng hồ này đủ làm tiền đặt cọc chứ?”

 

Người đàn ông ngầm ước lượng giá trị chiếc đồng hồ, sau đó mỉm cười đút vào túi. 

 

“Tất nhiên là đủ. Cô muốn cô ta c.h.ế.t thế nào?”

 

“Bị xe tông chết. Không, vậy thì quá rẻ cho cô ta. Tôi muốn cô ta sống dở c.h.ế.t dở, tàn phế cả đời nằm trên giường, sống không bằng chết.” 

 

Lê An không hề che giấu sự ác độc trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment