Lúc trước, khi An Hoà Thạc vẫn còn là sinh viên, đã trở thành nam thần nổi tiếng trong trường vì vẻ ngoài nổi bật của mình. Khi còn trẻ, anh ta đã có kinh nghiệm tiếp xúc với các học tỷ học muội, học sinh ngoài trường và thậm chí cả các chị gái trẻ ở nơi làm việc.
Kỷ lục cao nhất là thay ba bạn gái trong một tuần, bọn họ còn không ngừng níu kéo anh ta.
Vào thời điểm đó, văn hóa thần tượng đang trên đà phát triển. Nhìn thấy những thần tượng quyến rũ trên sân khấu và hàng nghìn cô gái đang phát cuồng ở dưới khán đài, An Hoà Thạc cũng nảy sinh ý tưởng trở thành một ngôi sao thần tượng.
Vì vẻ ngoài nổi bật của mình, anh ta thực sự đã nhận được một cành ô liu từ một người săn tìm tài năng.
Tuy nhiên, sau khi vào cái gọi là công ty, An Hoà Thạc phát hiện ra rằng có rất nhiều người trẻ tuổi đẹp trai, có thể nhảy, hát và có sức quyến rũ trên sân khấu hơn anh ta.
Anh ta không những không được ra mắt và trở nên nổi tiếng nhanh chóng mà còn phải tập luyện với rất nhiều đàn ông mỗi ngày, đau khổ chờ đợi ông chủ chọn anh ta và cạnh tranh cho suất ra mắt công chúng.
Vất vả lắm mới được ra mắt công chúng, nhưng nguồn lực của công ty không đủ, trình độ tổng thể của các thành viên không đồng đều, toàn đội không tạo được tiếng vang. Mặc dù An Hoà Thạc đã có được sự nổi tiếng nhất định nhưng anh ta vẫn kém xa những thần tượng nổi tiếng đang đứng đầu.
An Hoà Thạc bị đả kích, không hiểu rằng điều kiện của chính mình cũng không tệ hơn những thần tượng nổi tiếng kia, nhưng tại sao anh ta không thể trở nên nổi tiếng và tại sao anh ta không có nhiều người hâm mộ như bọn họ?
Hoạt động của công ty càng ngày càng ít đi, khi rảnh rỗi, An Hoà Thạc dứt khoát đi theo gia đình trở về quê hương, nơi đã lâu rồi anh ta chư trở về. Chính sự trở lại này đã thay đổi hoàn toàn số phận của anh ta.
Trên đường đi, An Hòa Thạc khó có thể nhớ được chính mình về thăm bà ngoại năm bao nhiêu tuổi, thản nhiên hỏi mẹ tại sao lại không về thăm bà ngoại.
Mẹ An trả lời rằng bà ta quá bận, bà ngoại lại không thích người khác làm phiền, nhưng An Hoà Thạc lại cho rằng đó hoàn toàn là một cái cớ.
Một người lớn tuổi làm sao có thể không thích người nhà đến thăm? Bận rộn, làm sao bọn họ có thể bận rộn như vậy?
Hàng năm trong nhà đều về nhà ông bà nội để đón Tết.
Tuy nhiên, nơi bà ngoại sống thực sự rất xa! Trong thời đại ngày nay, ô tô thậm chí không thể lái đến đó, vì vậy phải đi bộ một đoạn, khi tới nơi hẻo lảnh không nhìn thấy dấu chân người mới nhìn thấy một ngôi làng.
Dân làng nhìn thấy có người ngoài tới, liền đi lên hỏi thăm, khi nghe nói hai người này là người nhà của bà Đỗ, dân làng lập tức nhường bước như đang tránh đi điều gì đáng sợ, không ngừng chỉ vào họ từ phía sau với ánh mắt kỳ quái.
An Hoà Thạc bị dân làng nhìn ngó, đi theo mẹ mình tới nhà bà ngoại.
Ngoài sân, mẹ An hét lên: "A Gia, con là A Mẫn, con mang con trai về thằm người!"
Đợi vài giây, bà ta mới dẫn đứa con trai đang bối rối mở cửa sân rồi bước vào. Trong sân nuôi rất nhiều gà, nhưng những con gà đó không giống những con gà mà An Hòa Thạc thường thấy, chúng đặc biệt nhút nhát và không có cổ họng. Ngoài ra còn trồng một số loại trái cây.
Sau khi gõ cửa hai lần, vài giây sau nghe thấy giọng bà cụ nói “Vào đi”, mẹ An mang theo con trai bước vào nhà.
Nhỏ hẹp, khô ráo, yên tĩnh và tối tăm, đó là những ấn tượng đầu tiên của An Hoà Thạc về ngôi nhà của bà ngoại.
Hơn nữa, anh ta luôn cảm thấy nơi này thật kỳ lạ, thậm chí còn nghi ngờ có con mắt trong bóng tối đang lén lút theo dõi mình ——
“Sao ngươi lại tới đây?”
Bà cụ gầy gò đột nhiên xuất hiện không biết từ đâu và khiến An Hoà Thạc nhảy dựng lên! Táo bạo gần như mất khả năng suy nghĩ!