Bà cụ Đỗ không để ý nhiều đến con gái mà chỉ nhìn từ trên xuống bộ dáng của cháu trai mình, lẩm bẩm điều gì đó.
Hai mẹ con hơn mười năm không gặp lại nhau, bầu không khí thậm chí còn không bằng khi gặp người quen bình thường.
Mẹ An đưa cho bà cụ vài nghìn đồng tiền, bà cụ nhận lấy mà không hỏi thăm con gái mình sống như thế nào hay tại sao con rể không đến.
Mẹ An xấu hổ một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu nói nhiều hơn và kể cho mẹ mình nghe chuyện đã xảy ra cũng như những thay đổi đã xảy ra trong gia đình trong những năm qua.
Nói về con trai, mẹ An thở dài, rồi nhanh chóng mỉm cười cho biết hiện tại con mình đã là nghệ sĩ, tuy hơi khó khăn và tương lai chưa rõ ràng nhưng con trai vẫn làm việc rất chăm chỉ và được nhiều người yêu thích.
Nghe được có nhiều người yêu thích anh ta, bà cụ Đỗ càng trở nên kỳ lạ, miệng không hề ngừng nghỉ, như đang thì thầm nói nhỏ với ai đó.
Càng ở lại An Hoà Thạc càng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn hối hận khi theo mẹ về đây.
Quả nhiên, lâu như vậy trong nhà đều không về thăm bà ngoại, trừ bỏ không có phương tiện. Còn bởi vì bà ngoại có tính cách kỳ lạ nên có lẽ đầu óc bà có vấn đề chăng?
Tuy nhiên, mẹ An có vẻ đã quen, nên chính mình cứ tiếp tục nói. Sau khi nói hết những điều muốn nói và đưa tiền cho bà cụ, chuẩn bị rời đi sau khi hoàn thành tâm nguyện và làm tròn trách nhiệm của một người con gái.
An Hoà Thạc lễ phép nói: “Bà ngoại, lần sau cháu đến thăm bà nhé”, nhưng tay anh ta đột nhiên bị bà cụ nắm lấy.
Khuôn mặt già nua nhăn nheo vì nắng gió nghiêm túc nói với anh ta: “Ở thành phố tốt lắm, cậu bé không sao đâu, nó cũng muốn ra ngoài xem một chút.”
Mẹ An đi phía trước không nghe thấy, thấy mẹ mình đang ôm con trai mình, bà ta nhanh chóng tiến tới kéo con trai lại bên mình, vẻ mặt cảnh giác như không muốn con trai tiếp xúc nhiều hơn với người kia, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Mẹ luôn lải nhải như vậy.
An Hòa Thạc đi theo mẹ An về nhà, khi trở về phòng của chính mình, anh ta lén lấy từ trong túi quần ra một tấm bảng gỗ nhỏ.
Tấm bảng gỗ này nhìn hơi cũ, nhưng hoa văn khắc trên đó vẫn thấy rõ, là một con hồ ly có chút quái dị?
Trong lúc bàng hoàng, anh ta cảm thấy đôi mắt của con hồ ly cũng đang nhìn mình! Quỷ mị và tà ác, khiến An Hòa Thạc chớp mắt nhanh chóng, khi nhìn lại nó vẫn là một tấm bảng gỗ được chạm khắc thông thường, không hề có cử động.
Có lẽ chính mình đã nhìn nhầm.
Cho đến đêm hôm đó, anh ta mơ thấy bà mình và một con vật mà anh ta không thể nhìn rõ.
Bà ngoại nói với anh ta rằng trong nhà luôn thờ phụng một vị tiên, người đã mang lại cho họ vinh quang và sự giàu có vô tận cùng sự ái mộ của vô số người.
Nhưng tiên không thích con cháu của bà cụ nên sống ẩn dật trong núi rừng. Cho đến khi hôm nay gặp được anh ta ——
“Tiên có thể đáp ứng mọi mong muốn của cháu.”
Nghe được nội dung khó tin này, An Hòa Thạc bối rối nhanh chóng kể lại chuyện hoang mang hiện tại của mình, mà con vật kia dường như càng cười lớn hơn, nó gật đầu với bà ngoại, như đang truyền đạt điều gì đó.
“Tiên rất hài lòng với cháu, năng lực lớn nhất của nó chính là điều cháu đang mong đợi."
Sau đó, An Hoà Thạc nhanh chóng nổi tiếng và trở thành người tình trong mộng của vô số phụ nữ, anh ta có sức quyến rũ như thần trong lời nói của người hâm mộ, mối liên hệ của anh ta với tiên mà anh ta tôn thờ càng trở nên chặt chẽ hơn.
Anh ta hầu như ngủ với nhiều người phụ nữ khác nhau mỗi đêm, cuộc sống của anh ta sa đọa đến mức anh ta không còn gì để thêm vào.
Tuy nhiên, càng đùa giỡn tình cảm, được nhiều người yêu hận, anh ta càng trở nên quyến rũ và mọi người càng không thể rời xa anh ta! Không thể sống thiếu anh ta!
Cho đến hôm nay, những người phụ nữ từng yêu anh ta nhiều như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Khoé miệng của Lâm Lạc Dao nhếch lên, cái đồ vật kia thật ra sẽ trốn. Nhưng làm sao —— có thể thoát khỏi bàn tay của cô?
Và người đàn ông này sẽ sớm nếm trải cảm giác mọi tình yêu điên cuồng đều biến mất cùng một lúc.