Đồng nghiệp lại chắc chắn nói với cô ta rằng vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy —— trên người An Hòa Thạc có một con hồ ly màu đen!
“Nhưng mà… dù cho trên người anh ta thật sự có cái gì kỳ quái, con chim ưng đó là thật, làm sao có thể mổ trúng cái đồ vật đó được!”
Nghe xong đồng nghiệp nói những tin đồn trong giới về An Hòa Thạc, cũng như đột nhiên anh ta trở nên già nua, làn da nhăn nheo, Dư Tích dùng tay che miệng mình lại vì ngạc nhiên.
Không trả lời được câu hỏi của Dư Tích, đồng nghiệp chống cằm nản lòng nói: “Ai biết được, có lẽ trên đời này thật sự có những chuyện kỳ diệu như thế, có lẽ chúng ta bây giờ ở đây đã không phải là thế giới ban đầu nữa?”
Nghe thấy giọng nói u sầu của đồng nghiệp, nhìn thấy mặt trời sắp lặn và mọi người vẫn không tìm được lối ra, Dư Tích cũng lo lắng cho sự an toàn của bản thân.
Không lẽ, bọn họ nhiều người như thế lại bị mắc kẹt, chết ở chỗ này!
Ẩn dưới băng gạc, chăn, trong lòng An Hòa Thạc gọi tên vị tiên nhân mà anh ta cúng bái không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Anh ta hoảng sợ như một đứa trẻ mất đi sự bảo vệ của mẹ, cho đến khi anh ta cũng không đếm được mình đã gọi bao lâu ở trong lòng, mới ngẩn ngơ từ bỏ.
Hàm răng anh ta run rẩy, cơ thể cũng không ngừng run rẩy, như một ông già tàn tạ. Trước đây anh ta sống trong vô tận tình yêu, sự theo đuổi của rất nhiều người, lần đầu tiên An Hòa Thạc cảm nhận được sự yếu đuối là gì, hít thở phải dùng hết sức lực, vô cùng mệt mỏi.
Ban đầu, bác sĩ còn ở bên cạnh chăm sóc anh ta, sau đó cũng đi sang một bên nghỉ ngơi. Những người khác vì nhiều lý do khác nhau, lại không có một ai đến quan tâm anh ta dù chỉ là một câu nói.
Chỉ có Diệp Càn đến một lần, xác nhận anh ta không sao rồi rời đi.
Sự chênh lệch rất lớn khiến An Hòa Thạc, người đã sống trong sự yêu mến, theo đuổi của rất nhiều người trong suốt những năm qua, cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta không hiểu tại sao con chim ưng kia lại đột nhiên tấn công mình, cũng không hiểu tại sao vị tiên nhân lại đột nhiên mất hơi thở.
Cho đến qua một lúc sau, anh ta mới nhớ lại người mẹ của mình đã rất lâu rất lâu không nhớ đến, nhớ lại những lời bà ấy từng nói với mình.
“Làm người phải chân chính, mọi việc cũng phải kiềm chế. Không phải của mình thì đừng cố gắng, nếu không sẽ phải trả giá rất lớn.”
Vừa rồi không bỏ lỡ một chút gì xảy ra trên người An Hòa Thạc, giáo sư Giang một mình ngồi ở một bên, quan điểm duy vật chủ nghĩa duy trì hơn ba mươi năm cuối cùng cũng có chút lung lay.
Sau đó, cả đoàn đội gặp phải quỷ đánh vòng, rõ ràng cách thành phố chỉ có nửa tiếng đồng hồ, rõ ràng khán giả cả nước đều thấy bọn họ ở đâu quay phim, nhưng nhiều giờ qua đi, không có một người nào tới đây, càng không có ai tìm thấy bọn họ.
Không lẽ… thế giới này thật sự có những thứ khoa học không thể giải thích.
Giáo sư Giang cũng từ ban đầu cho rằng tất cả đều là tổ sản xuất chương trình giở trò quỷ, bỏ thiết bị chặn tín hiệu vào đây, thông đồng với những người khác.
Nhưng anh ta đi theo một chiếc xe rồi quay trở lại vị trí ban đầu, mới thực sự xác nhận tổ sản xuất chương trình không lừa bọn họ.
Nếu nói trên đời này thật sự có…
Giang Hùng quay đầu lại, phía sau không có gì cả. Anh ta theo bản năng nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng hơi khô, ánh mắt còn mang theo tàn nhẫn.
Chính mình không cần phải nghi ngờ này kia, có lẽ nơi này có một loại từ trường đặc biệt nào đó.
Giang Hùng lại quay đầu về phía trước, nhưng không để ý rằng trên lưng anh ta cũng xuất hiện một bóng đen, theo sự dao động của tâm trạng anh ta cái bóng đó bắt đầu hiện ra hình dạng.
“Tôi đã kết nối được!”
Luôn không từ bỏ tìm kiếm cơ hội, Diệp Càn kiên trì đùa nghịc các loại thiết bị. Anh ta nhớ lại lời của người kia, chỉ dẫn anh ta khám phá bí mật trên người những vị khách mời, là có thể phá vỡ tất cả những khó khăn.
Vì thế, không biết tại sao anh ta lại mở giao diện phát sóng trực tiếp trên điện thoại của mình, ngạc nhiên phát hiện! Thật sự mở được trang web, thậm chí còn có thể phát sóng trực tiếp!