Có lẽ, cô ta thật sự không có vấn đề gì?
Diệp Càn nhìn về hai vị khách mời còn lại, trước tiên hỏi Giang Hùng: “Giáo sư Giang, người tiếp theo nói là anh đi?”
Giang Hùng rất coi trọng sự riêng tư cá nhân, ngày thường ở trường học cũng ít khi nói chuyện về chuyện riêng của mình với người khác. Bây giờ, lại phải nói ra chuyện của mình trước mặt khán giả cả nước, anh ta cảm thấy rất khó chịu.
“Quá khứ của tôi không có gì để nói, lớn lên trong một gia đình bình thường, không gặp qua chuyện bị bắt nạt. Duy nhất có thể nói là từ nhỏ học hành cũng khá tốt, suôn sẻ học đến tiến sĩ, sau đó được Đại học Giang Âm tuyển dụng làm giáo viên.”
Giang Hùng rõ ràng không muốn nói nhiều, Diệp Càn cũng không buông tha cho anh ta: “Giáo sư Giang thường ngày có sở thích gì không?”
Giang Hùng: “Đọc sách.”
Diệp Càn tiếp tục hỏi: “Vậy thường cuối tuần, anh chỉ một mình ở nhà đọc sách, không đi đâu, cũng không đi xã giao à?”
Giang Hùng lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đúng vậy.”
Bỗng nhiên, trên màn hình phần bình luận có người hỏi.
【 Trước đây tôi đã muốn hỏi, giáo sư Giang năm nay 38 tuổi rồi, lại ưu tú như vậy, vẫn còn độc thân sao? 】
【 Tôi là học sinh của trường anh ta, nghe nói anh ta hình như đã kết hôn? 】
【 À, vậy sao lại không thấy vợ anh ta, thậm chí còn không nghe anh ta nhắc đến? 】
Diệp Càn biết rõ tình trạng hôn nhân của mỗi vị khách mời, bảng thông tin đều có ghi, chỉ là anh ta biết nhiều hơn những người khác một chút, lại không dám mở miệng hỏi.
Bởi vì, trên bảng thông tin khách mời viết rằng giáo sư Giang là người góa vợ.
【 Giáo sư Giang không muốn nhắc cũng bình thường. Rốt cuộc… vợ anh ta đã đội cho anh ta một cái mũ to lớn vô cùng, lại vì hẹn hò với người tình mà đột nhiên xảy ra chuyện rồi mất. 】
Bỗng nhiên, một câu bình luận này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Giáo sư Giang lại còn có quá khứ như thế này!?
Bỗng nhiên, Giang Hùng cảm thấy cổ của mình có chút đau, như là bị con gì đó cắn một cái, đầu của anh ta cũng bắt đầu có chút không thoải mái, cơ thể càng ngày càng nặng nề.
“Ai có tội hay không có tội, đã làm sai điều gì thì phải do cơ quan công an và tòa án quyết định, không phải là cái gì chương trình truyền hình, chương trình giải trí có thể tự tiện làm ra quyết định.”
“Hợp đồng tôi ký là hợp đồng chương trình du lịch, tôi không có nghĩa vụ chia sẻ thông tin cá nhân của tôi với các người.”
Anh ta ôm đầu, cảm thấy tai cũng bắt đầu ngứa, như là có cái gì đó thổi vào tai, thổi vào những con côn trùng nhỏ xíu, chui vào não của anh ta.
Ngoài màn hình, bỗng nhiên khán giả phát hiện màn hình hoàn toàn tối sầm xuống, nhìn thời gian thì thấy cũng muộn rồi, mặt trời cũng lặn xuống rồi.
Mà trong màn hình, không biết vì sao mà thân thể của giáo sư Giang càng ngày càng thấp, như là trên lưng đeo cái đồ vật gì rất nặng, đè lên anh ta làm anh ta không ngẩng đầu lên được.
Nói xong câu kia anh ta muốn rời khỏi máy quay, nhưng vì da đầu, cô, phía sau lưng phát ngứa mà hành động có chút chậm chạp.
Lý trí bảo anh ta phải rời khỏi ống kính, không để cho mọi người nhìn thấy anh ta đang gãi ngứa, không phù hợp với hình tượng hàng ngày của anh ta. Nhưng cơn ngứa lại càng ngày càng khủng khiếp, ngứa đến mức anh ta không thể chịu đựng được.
“Tôi có phải bị con gì đó cắn hay không, hay là bị trúng độc gì?”
Giang Hùng vừa cố gắng duy trì cơ thể vừa nói với nhân viên bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói lớn: “Bác sĩ đâu! Bác sĩ mau đến đây!”
Bầu trời lại đột nhiên trở nên tối hơn, nhiệt độ cũng giảm xuống thấp.
Lúc này, cảnh sát đang theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp đã có trong tay toàn bộ thông tin của bốn vị khách mời. Giáo sư Giang cũng trở thành đối tượng quan tâm chính của bọn họ.
Một năm trước, vợ của Giang Hùng bị giết hại khi đang trên đường đi ăn với bạn bè, kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt.
Cảnh sát vẫn không bao giờ từ bỏ việc điều tra, giữa chừng cũng từng nghi ngờ Giang Hùng có nghi vấn, nhưng sau khi kiểm tra, bọn họ thấy hai vợ chồng rất hạnh phúc, Giang Hùng không có thời gian và động cơ phạm tội, cũng không có bằng chứng nào có thể chứng minh anh ta có liên quan đến vụ án này.
Lúc này, Lỗ Quốc An dẫn theo người thành thật đứng chờ ngoài hành lang, chờ đợi người trong phòng bệnh khi nào tỉnh lại, cho phép gặp mặt bọn họ một lần.