Nghe nói bọn họ vậy mà vẫn muốn tiếp tục phát sóng tiếp, nhìn thấy Giang Hùng chết thảm An Hòa Thạc ngoại trừ nghĩ rằng bản thân may mắn không chết lại càng thêm nhận định người trong tổ tiết mục đều là đồng lõa!
"Bởi vì tụi mày muốn sống, muốn thoát ra ngoài, cho nên dù đã chết một người tụi mày vẫn muốn đẩy khách mời ra làm lá chắn, dùng mạng của khách mời đổi lấy tính mạng cuat bản thân."
“Thật là vô sỉ!”
Thanh âm của anh ta như tiếng cưa xẹt qua vật liệu gỗ, kẽo kẹt kẽo kẹt vô cùng khó nghe, còn có chút lọt gió.
Ngoài mọi người ở đây, chính anh ta cũng nghe thấy giọng nói phát ra từ cổ họng mình hoàn toàn khác hẳn với tiếng nói từ tính được mọi người ca tụng trước nay.
Lúc trước cho rằng chính mình là mất máu quá nhiều, không có sức lực nói chuyện cũng không quá để ý đến sự biến hóa của thanh âm, anh ta nói đến một nửa liền dừng lại, liều mạng muốn khôi phục giọng nói như cũ.
Kết quả, lại chỉ là từ cưa bàn gỗ biến thành kim loại lướt qua pha lê, thay đổi thành một loại thanh âm khó nghe khác.
Trong lòng của An Hòa Thạc càng hận, nhìn đám người trước mắt ước gì có quỷ hồn Giang Hùng nhảy ra trực tiếp giết sạch bọn họ!
Ánh mắt âm độc cùng lời nói chỉ trích làm cho không ít người ở đây im lặng cảm thấy chột dạ áy náy mà suy xét lại bản thân có phải thất sự giống như những gì anh ta nói không.
Là một đám ích kỷ, khắc nghiệt chanh chua, ỷ vào sức mạnh quần thể mặc kệ sự sống chết của người khác.
"Con mẹ mày chó má! Lúc bản thân tụi mày làm chuyện xấu sao không nghĩ tới những người khác, hiện tại bị trả đũa mày lại đạo đức giả lên án những người vô tội như chúng tao!"
Diệp Càn mắng ra một câu thô tục mà vốn dĩ không phải tác phong của anh ta, thở hồng hộc mà mắng An Hòa Thạc cùng Giang Hùng nằm trên mặt đất.
“Người có đạo đức mới bị đạo đức bắt cóc! Nếu để loại người như tụi mày làm chương trình sợ là đã sớm trực tiếp giết hại lẫn nhau, dùng thủ đoạn đáng xấu hổ, dùng bạo lực bức nhau khai ra chân tướng rồi!"
Diệp Càn nào nhớ rõ bản thân lúc nãy đang suy nghĩ cái gì, chỉ nghĩ đem hết lời nói trong lòng nói ra, mắng người trước mặt một trận thống khoái.
"Tâm của chúng tao phải tràn ngập thánh mẫu, giúp các người che giấu, thế tụi mày chùi đít, đổ chậu phân đúng không! Chúng ta chỉ là quan hệ thương nghiệp bình thường không phải cha mẹ ai, không có nghĩa vụ này!”
Anh ta càng nói, mồm mép càng lưu loát, quả thực giống như súng máy! Trực tiếp làm nhân viên công tác luôn cho rằng nhà sản xuất Diệp tình tình tốt lại dễ nói chuyện dọa cho ngây ngốc.
Nhà sản xuất Diệp... vậy mà có một mặt hung hãn như vậy.
"Con mẹ nó hiện tại liền phát sóng trực tiếp, mày có thể làm gì tao? Không phải thấy tụi tao dễ nói chuyện mới dám mắng chúng tao? Sao không giỏi thì đi tìm con chim làm mày bị thương tính sổ! Sao không soi gương nhìn xem ai mới là đầu sỏ gây tội?!
"Đồ nhát cấy, rác rưởi! Chính là mày tự hại chính mình!"
Diệp Càn một hơi mắng xong, bản thân cũng sợ ngây người.
……Tư duy mình nhanh nhẹn như vậy, biểu đạt lưu loát như thế, mắng chửi người thành thạo như vậy sao?
Trong mắt bạn tốt lâu năm đạo diễn Tả Dương Băng hiện lên nghi ngờ, trong khoảng thời gian này Diệp Càn thật sự trở nên càng ngày càng kỳ quái, chẳng lẽ trên người cậu ấy cũng có cái gì ——
Tả Dương Băng lại thực mau lắc đầu, ai cũng đều có khả năng có hai bộ mặt, chỉ có Diệp Càn là không có khả năng.
An Hòa Thạc vừa mới khí thế tăng vọt, miệng đầy trách cứ đứng ở chỗ cao của đạo đức chỉ trích, lại bị mắng một trận giờ đây hoàn toàn ủ rũ.
Anh ta thật đúng là kẻ hèn nhát, xem ai cũng tầm thường.