Bởi vậy, anh ta trở thành hình tượng không nên thân "điển hình" trong nhà, sau nhiều năm tốt nghiệp lần đầu tiên muốn nghiêm túc chuẩn bị một chương trình, lần đầu tiên nhờ người bên cạnh giúp đỡ.
Tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên chấp nhất với một chương trình như vậy, dù biết sẽ không ngừng xui xẻo, có khả năng khách quý sẽ xảy ra chuyện mà vẫm kiên trì quay chụp, cường ngạnh yêu cầu mọi người đến đây, lại không ngừng dẫn đường khách mời nói ra tin nóng?
Chẳng lẽ, chính mình cũng bị thứ gì ảnh hưởng! Diệp Càn rùng mình, càng nghĩ càng thấy càng thấy quỷ dị.
Bỗng nhiên, anh ta mơ mơ màng màng mà nhớ ra hình như có người đã từng nhắc nhở anh ta cái gì đó.
Là cái gì nhỉ?
Diệp Càn không nghĩ ra được, vừa quay đầu lại vừa vặn liền nhìn thấy Từ Thương đứng ở sau lưng chính mình, đại khái là tiểu thuyết gia suốt ngày ở trong nhà nên thân thể không tốt lắm lại không tiếp xúc xã hội nên mặt Từ Thương sợ đến mức trắng hơn mấy cô gái trong đoàn đội.
Mọi người lo sợ bất an chờ hơn một tiếng, xác định tạm thời an toàn, hẳn là sẽ không có thứ gì đột nhiên xuất hiện tổn thương người khác, mới có người nhỏ giọng khóc lóc nói.
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự không thể ra ngoài được sao?"
Nếu oan hồn của vợ Giang Hùng mang bọn họ đến chỗ này thì nay đại thù đã báo, lẽ ra cũng nên thả họ ra ngoài mới đúng?
Nhưng tại sao vẫn ra không được!
“Có lẽ là…… Bởi vì còn phải phát sóng trực tiếp.”
Đạo diễn đột nhiên nói, mọi ánh mắt đều cùng nhìn về phía một người, lâm vào trầm mặc.
Trước mắt, trừ đang bị thương An Hòa Thạc, đã tử vong Giang Hùng còn dư lại hai khách mời, trong đó lại loại trừ Ôn Tư Hàm nói xong mà cũng không phát sinh chuyện gì, thì chỉ còn dư lại tác giả viết tiểu thuyết Từ Thương…… Cái gì cũng không nói.
“Trong những từ đó, chỉ còn lại ghen ghét đúng không?”
Dư Tích sợ hãi nói, mọi người tự nhiên cũng hiểu rõ trong lòng.
Chính xác, hiện tại chỉ còn lại ghen ghét.
Lại kết hợp với thân phận của Từ Thương, mỗi người trong đầu đều bịa đặt ra một phiên bản khác nhau, mà nhiều nhất chính là tay bút đại thần Từ Thương mỗi ngày cập nhật chương mới không ngừng vì ghen ghét mà làm ra chuyện cạnh tranh ác ý gì đó.
Từ Thương có thể bước lên chương trình cùng nghệ sĩ nổi tiếng, ảnh đế, nghệ sĩ đang nổi cùng nhau làm khách mời thì cũng chẳng phải hạng người vô danh tiểu tốt gì. Tổ chương trình có không ít nhân viên từng ở thời niên thiếu xem qua sách của Từ Thương.
Tính ra Từ Thương viết tiểu thuyết đã nhiều năm, từng cho ra rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ đại thần.
Nhưng mấy năm nay, tuy rằng anh ta kiên trì viết sách mới nhưng cũng đã không bì được với mấy người mới. Danh tiếng kém, nhiệt độ và giá trị thương mại cũng không bằng, đã dần hiện ra dấu vết hết thời.
Bởi vì anh ta sớm nổi danh, có độ công nhận lớn trong mắt của dân chúng, hơn nữa có quan hệ với trang web, lại phi thường tích cực mà bàn bạc với tổ chương trình, còn quen biết với Diệp Càn nên cuối cùng anh ta đã trở thành một trong sáu khách mời.
"Vậy, ngài Từ có thể ——”
Lúc trước người tích cự khai thác tin tức, tích cực phát sóng trực tiếp nhà sản xuất Diệp Càn đột nhiên câm nín, trầm mặc một lúc lâu, đạo diễn quyết định đứng ra làm “Người xấu”.
Từ Thương còn chưa mở miệng, An Hòa Thạc đã thật lâu không có cảm giác tồn tại lúc này bỗng cất tiếng cười to, trong khe núi đen nhánh rất là ghê rợn.
“Ha ha ha, bất quá cũng là một đám người ích kỷ thôi, lúc này không sợ gặp báo ứng?”
An Hòa Thạc hận chương trình này, hận mọi người ở đây, bọn họ đều là đồng lõa gián tiếp chứng kiến hoặc trực tiếp gây ra hiện trạng hiện tại của anh ta! Bằng không, anh ta vẫn như cũ là cái kia đứng trên đỉnh giới giải trí, bị vô số người ái mộ, truy phủng thần tượng hot nhất, có được tất cả những gì mà một người đàn ông tha thiết ước mơ.