Tia sấm chớp kia sắp bổ trúng Diệp Càn, thì lại đột nhiên điều chỉnh phương hướng khi cách giữa mày anh ta mấy mét, bổ về phía đất trống bên tai anh ta!
Một ngụm khí thở phào của Từ Thương đã đến bên miệng lại bị tình huống trước mắt buộc phải nhịn xuống nuốt vào trong, anh ta nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng tràn đầy thất vọng!
Tình huống này là như thế nào, chỉ còn một bước vậy mà đột nhiên đánh trật!
Nhân viên công tác Dư Tích trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng Diệp Càn hình như bị tia sấm chớp đánh trúng lập tức hét chói tai ra tiếng, đúng lúc này hai chiếc xe đi ra ngoài cũng đã trở lại.
Cảnh tượng này trong mắt Tả Dương Băng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn làm anh ta ngây người, trong lòng nảy lên một trận bi thương cực kì, hận chính bản thân vì sao lại theo người khác đi ra ngoài! Vì sao không chuyển Diệp Càn đến một nơi an toàn hơn!
Đang hôn mê Diệp Càn hoàn toàn không biết phản ứng của những người khác, mà những người khác xem anh ta không nhúc nhích, cũng không phát ra bất kì tiếng động nào, đều cho rằng anh ta bị sấm chớp đánh trúng, có khả năng đã mất đi tính mạng!
Nhưng không chờ bọn họ khiếp sợ, bi thương đến xem tình trạng của Diệp Càn thì không ngờ tia sấm chớp vừa mới vô cớ dừng lại lại một lần nữa vang lên!
Lần này, uy thế càng lớn hơn lần trước!
Như thể ông trời đang hoàn toàn nổi giận, trong phút chốc, gió mạnh thổi lên, đột nhiên ở chân trời giông bão ầm ầm kéo tới, cùng với ánh sáng mãnh liệt, rung chuyển núi non, đất trời.
Mọi người liền trơ mắt nhìn tia sấm chớp kia hình như đang tức hộc máu trên không trung một lát, sau đó không hề quy luật mà giận dữ đánh xuống khắp nơi!
Vậy mà trước mặt mọi người một lần nữa đánh xuống nhưng lần này không phải đánh người không hề có ý thức Diệp Càn mà chính là đánh Từ Thương vì muốn xác nhận Diệp Càn có thật sự thoát nạn hay không mà đang từ lều trại bước ra ngoài!
Rốt cuộc Từ Thương đã biết cảm giác bị sét đánh là như thế nào.
Trong khoảnh khắc tia sét đánh xuống người lông tóc trực tiếp dựng thẳng lên, sau đó một luồng sức mạnh cực lớn đánh anh ta ngã trên mặt đất, cảm giác cực kì đau đớn nóng rát lan rộng toàn thân làm người không thể chịu đựng nổi.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng hô kinh hãi của nhân viên công tác bên cạnh vang lê, nhưng vì màng nhĩ đã hoàn toàn bị sét đánh nát, ý thức và tư tưởng cũng bởi vì cơ thể nhân loại không thừa nhận nổi cơn giận dữ của tự nhiên mà hoàn toàn biến mất, mất đi ý thức.
Nhân viên công tác cùng những khách mời khác đều lo lắng cho an toàn của bản thân, sợ tia sấm chớp này có thể sẽ đánh trúng bọn họ, tạm thời trốn tránh, không dám ra ngoài.
Chỉ có Tả Dương Băng một lòng muốn xác nhận an toàn của bạn thân, không quan tâm gì cả bất chấp mà mở cửa xe chạy về phía Diệp Càn!
Thấy Tả Dương Băng chạy qua cũng có người khác lấy hết can đảm tiến lên vài bước từ xa mà kiểm tra tình trạng của Từ Thương.
Chỉ thấy hai mắt anh ta lồi ra, toàn thân nổi lên vô số vết sẹo hồng tím do cháy bỏng, cái chết bi thảm thế nhưng không kém chút nào so với tình trạng bị quỷ báo thù của Giang Hùng!
Mà Tả Dương Băng cuối cùng cũng thấy được bạn tốt của mình, ngoại trừ sắc mặt Diệp Càn không được tốt cho lắm, hình như... Mọi thứ đều ổn?
Anh ta ôm lấy bạn mình, nghẹn ngào nói: “Tôi liền biết người lười biếng lại tốt bụng quá độ như cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy mà!”
Trong trận hỗn loạn, bỗng nhiên có người chú ý tới hình như bên cạnh đột nhiên có rất nhiều người?
!!! Bọn họ nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục!
“A a a! Cuối cùng chúng ta cũng ra ngoài rồi!”
Từ giữa trưa đến buổi tối, tổ chương trình “chuyến đi tuyệt vời” trải qua hàng loạt các sự kiện quỷ dị mà người thường cả đời đều không thể trải qua thì cuối cùng bọn họ cũng đã được cứu!
Không ít người đã khóc đến rối tinh rối mù, nói thẳng đời này đều không muốn làm những việc trái với lương tâm, đời này cũng không dám làm chuyện xấu, nhanh chóng lao tới ôm cảnh sát cao lớn chưa từng quen biết lại cho người ta cảm giác vô cùng thân thiết vào giờ phút này!