Trương Từ cùng vợ ông ta thành kính mà kính sợ kể ra sự cường đại cùng thần bí của cô, ánh mắt kiên nghị.
Bọn họ biết bệnh tình của Lâm Lạc Dao gần đây xuất hiện vài lần có vẻ có chút “Vô cớ” lặp lại, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
Bọn họ không phải cô, vĩnh viễn vô pháp tự mình cảm nhận được nổi đau khổ mà bệnh ung thư thời kì cuối mang lại, mỗi khi nhìn thấy sự bình tĩnh cùng nhẹ nhõm của cô trước sự đau khổ của cơ thể, bọn họ càng thêm cảm thấy đề cập đến cô đều sẽ nhịn không được cảm thán người thường như bọn họ hẹp hòi, hạn chế cùng nhỏ bé.
Cô thật sự không có biện pháp nào có thể giải quyết bệnh tật của mình sao?
Phải chăng mỗi một câu nói, mỗi khi vạch trần một câu chuyện xưa, thân thể và linh hồn của cô không cần phải trả giá đắt sao?
Nếu Lâm Lạc Dao thật sự có được có thể thay đổi hiện tượng tự nhiên như sấm sét, mưa gió, hoặc là nói là lực lượng thần bí của trời…… Điều này còn cao thâm và điên cuồng hơn so với những gì mà bọn họ đã từng tưởng tượng!
Ý tưởng của Cố Sướng cực kỳ đơn thuần: Vì cái gì phải vì người khác trả một cái giá thảm thiết như vậy?
Nhớ tới tính cách của cô, sau khi bình tĩnh lại Cố Sướng thế nhưng cũng cảm thấy cô làm ra loại chuyện này cũng không kỳ quái. Rồi sau đó, trong đầu anh cũng chỉ còn lại một vấn đề ——
Cứ tiếp tục như vậy, cô còn có thể sống bao lâu?
Từng cùng hệ thống hứa hẹn muốn thọ cùng trời đất trước khi “Hôn mê” Lâm Lạc Dao không quên cùng Tiểu Viên, hệ thống nói chuyện, miễn cho bọn họ lại giống lần trước giống nhau khóc đến lnước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt như hai chú mèo mướp, không duyên cớ lo lắng hãi hùng lâu như vậy.
“Tôi muốn tâm sự với Thiên Đạo của thế giới này, lại nói cho nó biết ở thế giới khác, “Đồng nghiệp” của nó đều giải quyết những chuyện này như thế nào.”
Sắc mặt của Lâm Lạc Dao càng thêm tái nhợt, thân thể cũng trở nên suy yếu mà mắt thường cũng có thể thấy được, như là một đóa hoa lung lay, run rẩy, một cơn gió thổi qua cũng có thể đánh gục, nghiền nát, rơi xuống bùn đất.
Nhưng điều mà Tiểu Viên cảm nhận được đó là lực lượng linh hồn của người trước mặt phát ra vô cùng cường đại, kinh người, làm người chỉ có thể nhìn lên.
Từ lần trước, hệ thống đã không thể tra xét được các chỉ số của ký chủ. Tuy rằng nó thật sự phi thường thông minh, thậm chí đã có thể biểu đạt ra được cảm tình cùng thái độ rõ ràng, nhưng trong đầu nó không có nhiều sự loanh quanh lòng vòng như vậy.
Nghe cô nói những điều quả thực có thể xưng là “Đại nghịch bất đạo”, “Kiệt ngạo khó thuần”, cũng chỉ biết cho cổ vũ cho cô!
|Đại nghịch bất đạo là một thuật ngữ trong đạo Phật, được dùng để chỉ việc làm đi ngược lại với đạo lý, những hành động không tuân thủ các nguyên tắc đạo đức và giá trị đạo đức của Phật giáo.|
|Kiệt ngạo khó thuần: kiêu ngạo, không chịu khuất phục trước bất kỳ điều gì.|
【 Ký chủ cố lên! Dạy dỗ Thiên Đạo thối kia một chút, Thiên Đạo ngu ngốc, còn không thông minh bằng ta đâu! 】
【 Đi thôi! 】
Ánh sáng vô hình nhưng cực kỳ chói mắt bùng phát từ sâu trong cơ thể cô tiếp tục khuếch đại trong đêm tối, nhưng nó không còn khiến những sinh vật yếu đuối xung quanh cảm thấy sợ hãi và hung bạo mà nếu chạy trốn chậm, chúng sẽ trực tiếp bị thương tổn như lần trước nữa.
Chúng nó không hẹn mà đông thời cùng quay đầu nhìn về phía một phương hướng, nghiêm túc đứng ở vị trí ban đầu mà nhìn vào căn phòng bệnh kia.
Nhân viên bảo vệ tình cờ đang tuần tra đi ngang qua nhìn thấy vài con chim trên cây đậu bất động trên cành, nhiều loài động vật nhỏ không biết từ đâu thò đầu ra trên bãi cỏ, xếp thành hàng ngay ngắn trên hàng rào. Không khỏi dùng sức dụi dụi mắt, chúng nó tựa hồ đang cùng lúc nhìn vào khu nằm viện?
Anh ta hoảng hốt mà cầm lấy bộ đàm: “Các vị đông nghiệp chú ý, hãy liên hệ với cơ quan chức năng…… Nhìn xem có phải lại là cảnh báo trước tai họa nào sắp xảy ra hay không.”