“Ông Lợi đây có bệnh cao huyết áp nghiêm trọng, xơ cứng động mạch, đã từng làm phẫu thuật ghép thận, đến nay thỉnh thoảng vẫn sẽ phát tác, phù hợp với điều kiện tại ngoại chờ xét xử.”
Đoàn đội luật sư tinh anh lạnh như băng mà lấy ra hồ sơ bệnh án và giấy chứng nhận y tế trước đây của thân chủ, rõ ràng là sớm có chuẩn bị làm thủ tục để đưa Lợi Thiên Hoa đi.
Cảnh sát ngồi đối diện Ôn Tư Hàm tạm thời không có câu trả lời cho câu hỏi của cô ta, chỉ có thể nói chính xác được số năm mà những người có bằng chứng trực tiếp như người đại diện, giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ. Còn những hình phạt cho những vụ liên quan đến nhiều tội danh, chuỗi chứng cứ cuối cùng thì khó mà nói trước được.
Nghe được lời bảo đảm của đồng chí cảnh sát: Bọn họ nhất định sẽ cố gắng hết sức để điều tra rõ ràng, làm kẻ phạm tội nhận được trừng phạt xứng đáng, Ôn Tư Hàm cũng chỉ hơi mang tiếc nuối gật đầu.
Thật ra trong lòng cô ta đã có cân nhắc. Hằng ngày Ôn Tư Hàm tiếp xúc nhiều nhất với người đại diện Phan Phi Tường nên chứng cứ trong tay có hai phần ba đều có liên quan đến anh ta.
Tuy rằng bản thân là ngôi sao nhỏ đang nổi, nhưng địa vị của Ôn Tư Hàm ở công ty cũng không cao. Căn bản là không có nhiều cơ hội tiếp xúc với ông chủ nắm quyền cao nhất, kiểm soát toàn bộ công ty —— Lợi Thiên Hoa.
Cho dù biết ông già ghê tởm này sẽ chỉ đạo cấp dưới đưa nghệ sĩ đến nơi riêng tư để phục vụ cho mấy người nào đó để kiếm lợi cho ông ta, nhưng bất đắc dĩ là cô ta không thể lấy được chứng cứ trực tiếp.
Lợi Thiên Hoa cũng là một người rất đa nghi, cho dù có gặp gỡ, ăn cơm với ông ta cũng phải bị người chuyên môn kiểm tra, bất cứ thứ gì cũng không được phép mang vào.
Càng không cần nói đến bị bắt làm những việc không thể nói kia.
Phan Phi Tường từng khoe khoang đề cập với cô ta rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, chủ tịch cũng sẽ không có việc gì, tất cả mọi việc bọn họ đều đã suy xét đến rồi. Cho dù có người có đầu óc muốn tố cáo bọn họ, quản lý cấp cao cũng sẽ không chịu ảnh hưởng lớn, đều sẽ có người chịu tội thay họ.
Cho nên, nỗ lực của cô ta đại khái cũng chỉ có thể vướng ngã Phan Phi Tường cùng với một số ít nhân sự tầm trung.
Phần còn lại chỉ có thể phụ thuộc vào số mệnh.
Nghe bảo đoàn luật sư của Lợi Thiên Hoa đang canh giữ bên ngoài, 24 giờ vừa hết sẽ lập tức đưa Lợi Thiên Hoa tại ngoại chờ xét xử, cục trưởng Trương vừa mở họp xong lập tức ra lệnh.
“Tăng tốc độ thẩm vấn, nhất định phải hỏi ra manh mối!”
“Thu thập được chứng cứ, lưu lại Lợi Thiên Hoa!”
Đội ngũ luật sư Lợi Thiên Hoa thật trâu bò, nhưng cánh cửa Cục Công An của bọn họ cũng không phải tùy tiện có thể bước vào, càng không phải trò chơi đóng vai gia đình! Nếu dám trực tiếp triển khai hành động lao vào Tập Phương thì bọn họ đã chuẩn bị tra xét đến tận cùng!
Người giống như Lợi Thiên Hoa đa mưu túc trí, lại có rất nhiều chuyên gia và nhân viên pháp lý chuyên nghiệp xung quanh, bọn họ cần thiết tận dụng 24 giờ quý giá này nhanh chóng tìm được chứng cứ chứng minh ông ta là kẻ cầm đầu băng nhóm tội phạm, hoặc chứng minh ông ta là tội phạm đặc biệt nghiệm trọng có tính chất ác liệt, tình tiết nghiêm trọng để giữ ông ta lại tiếp tục điều tra và từ chối đơn tại ngoại chờ xét xử điều tra!
Sau khi ra lệnh, cục trưởng Trương lại vội vã chạy lên lầu gặp mặt vị kia.
“Cuộc họp vừa rồi vô cùng quan trọng, thật sự không thể rút ra được.”
Mở cửa, Trương Hưng Xương giải thích bản thân mình vì sao vừa nãy không xuất hiện, hoàn toàn không nhận được tin tức gì, cũng không biết lí do vì sao đối phương lại đột nhiên xuất hiện còn đặc biệt yêu cầu gặp mình.
“Không có việc gì, vừa đúng lúc.”
Lâm Lạc Dao mở to mắt, nhếch khóe miệng lên, cũng không thèm để ý đến đối phương chậm chạp tới muộn.
Hôm nay, trên người cô vẫn mặc đồ bệnh nhân. Nhưng không giống các bệnh viện bình thường, đó là bộ đồ bằng lụa trắng tinh bên dưới chỉ có một logo nhỏ của bệnh viện, những sọc đen cực mỏng không chỉ sẽ không khiến người khác liên tưởng đến đồng phục bệnh nhân mà ngược lại như là quần áo thoải mái hàng ngày.