Y phục trắng tinh, làn da trắng nõn, tóc cùng mắt rất đen và dài, cô gái ngồi trên xe lăn mặt ngoài nhìn như ốm yếu trái ngược hoàn toàn với khả năng thực tế ẩn chứa bên trong.
Thần thái bình tĩnh khiến cô giống như chủ nhân nơi này hơn cả Trương Hưng Xương. Đôi chân không nhanh không chậm dậm theo một nhịp điệu nào đó và dừng lại ngay trước khi ông ta bước vào.
“Hôm nay tôi đến chỉ vì hai việc.”
Cô nhẹ nhàng rút ra một lá bài vận mệnh mà cô đã chơi với hệ thống và Tiểu Viên cách đây không lâu, đặt lên bàn.
“Một, nhắc nhở các người chú ý chuyện này.”
Trương Hưng Xương nghiêm túc mà nhận lấy lá bài, cứ cảm thấy nó có chút quen mắt. Bởi vì là người trước mặt đề cập đến chuyện này nên ông ta có vẻ cực kỳ trịnh trọng.
“Tôi cảm nhận được không ít ác ý bám vào bộ bài đang được lưu hành ở Thủ Đô này, nếu để mọi người tiếp xúc lâu dài sẽ gây hại cho họ. Lọt vào tay người có tâm càng xảy ra một số điều không tốt.”
Nghe đến đây, cục trưởng Trương lập tức đặt lá bài xuống, cuối cùng nhớ ra bộ bài này dường như xuất hiện trong bức ảnh chụp nhà ở Từ Thương mà ông ta nhìn thấy trong báo cáo kết thúc vụ án!
Cho nên, Từ Thương đột nhiên nhắm đến Diệp Càn, thực hiện hành động kỳ kỳ quái quái kia không chỉ là ý tưởng cá nhân của anh ta mà còn có sự tham gia của người khác?
Không chờ ông ta hỏi thêm kỹ càng, Lâm Lạc Dao đã nhẹ nhàng, bình tĩnh mà nói ra lí do thứ hai.
“Thứ hai, chính là tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Lợi Thiên Hoa vừa buồn bực vừa may mắn tự hỏi liệu những luật sư mình thuê đã đến chưa, đông thời ông ta cũng tính toán xem bản thân đã vào đây bây lâu rồi. Phòng thẩm vấn không có bất luận đồ vật gì có thể chỉ thời gian, lại thêm sự quấy nhiễu hỏi han thường xuyên của cảnh sát làm ông ta khó lòng phán đoán thời gian đã trôi qua bao lâu.
“Nếu thân thể ông Lợi xuất hiện bất kì vấn đề gì mà không kịp thời chữa trị, các người gánh nổi trách nhiệm không!”
Đoàn luật sư của Lợi Thiên Hoa chắc chắn biết cảnh sát muốn lợi dụng thời gian này dùng hết khả năng khiến thân chủ khai ra. Vì vậy đương nhiên bọn họ không thể chỉ ngồi không được.
Có người tính giờ chính xác, có người quay video, có người lợi dụng tài phú, địa vị của Lợi Thiên Hoa dùng giọng điệu uy hiếp nhắc nhở bọn họ: Nếu muốn mạnh mẽ giam giữ một bệnh nhân bệnh nặng hơn 50 tuổi thì đó chính là vi phạm pháp luật cùng mưu sát trắng trợn!
Lâm Lạc Dao chỉ vô cùng đơn giản nói vài lời này, lại để lại một nhiệm vụ không nhỏ cho cục trưởng Trương, bọn họ chuẩn bị triệu tập các nhân sĩ huyền học tiến hành kiểm tra bộ bài này, sau đó đi điều tra trên thị trường xem là nơi nào in ấn, tiêu thụ để kịp thời thu hồi nó!
Đôi tai cô khẽ động, Lâm Lạc Dao bỗng nhiên lại dùng chân nhẹ nhàng dậm nhịp trên mặt đất.
Đối mặt với cảnh sát từng bước ép sát, lấy ra một loạt chứng cứ, Phan Phi Tường đã có chút chịu không nổi, nhưng anh ta nghĩ chỉ cần cố gắng chịu đựng chút nữa thôi nói không chừng công ty sẽ phái người đến cứu anh ta ra.
Nhưng người thẩm vấn cũng không phải ăn chay, nhanh chóng nắm được sơ hở trong câu trả lời của anh ta, xác định càng nhiều thông tin.
Phan Phi Tường đơn giản không dám nói tiếp nữa. Bỗng nhiên, anh ta nghe thấy tiết tấu theo quy luật truyền từ trên lầu đến như là có người gõ trên mặt đất.
Nhưng kiến trúc nơi này đều được xây dựng đặc thù, đặc biệt là những nơi như phòng thẩm vấn thì hiệu quả cách âm tuyết đối là tốt nhất, sao có thể truyền ra loại âm thanh kỳ lạ như vậy.
Tiếng gõ càng ngày càng rõ ràng, cũng càng lúc càng nhanh, làm trái tim Phan Phi Tường bất giác đập nhanh theo.
“Các người có nghe thấy âm thanh gì không?”
Phan Phi Tường đã giữ im lặng hồi lâu nhịn không được hỏi vị cảnh sát thoạt nhìn không có phản ứng gì trước mặt, nhịn không được sờ sờ trái tim của mình.
“Đừng nói sang chuyện khác! Có thể nói thì thành thật trả lời vấn đề vừa nãy!”
Người thẩm vấn còn tưởng rằng anh ta gây chuyện, dời sự chú ý lại thấy cả khuôn mặt anh ta dần dần nhíu lại, trong chốc lát đưa tay che lại lỗ tai, trong chốc lát lại che lại ngực, bộ dạng vô cùng lo âu.