Lợi Thiên Hoa oai phong một cõi mấy chục năm nay, đã bao giờ gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy đâu!
Hoa mắt choáng váng, hai mắt tối sầm lại. Một lần nữa tỉnh dậy lại mơ mơ màng màng phát hiện chính mình đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mà ngày xưa ông ta hay ngồi chiêu đãi khách quý, vài vị khách quen đang ngồi cạnh ông ta.
Không biết vì sao mà trong phòng không hề có những chàng trai cô gái trẻ tuổi tiếp khách chỉ có tiếng nhạc sôi động, không một ai nói chuyện khung cảnh có mười phần quái dị.
"Sao lại như vậy, sao có thể tẻ nhạt như vậy được, nhanh chóng kêu người lại đây!"
Ông ta vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa quở trách cấp dưới bên cạnh, ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng tìm người qua đây phục vụ khách uống rượu, ca hát, vui chơi.
Sao lại đau đầu như vậy, trái tim cũng khó chịu nữa, lúc nãy mình đang làm gì thế nhỉ? Lợi Thiên Hoa cố gắng hồi tưởng nhưng không thể nhớ ra được điều gì.
Lúc này ông ta cũng nhận ra một việc càng bất thường hơn. Đặng Liên ở một bên không hề có chút phản ứng nào trước mệnh lệnh của ông ta, khách cũng không lên tiếng khuyên nhủ hay chủ động đưa ra yêu cầu, ngược lại...... Tất cả mọi người đều đang nhìn ông ta?
"Lợi tổng, thương ngày những cái đó chúng tôi đều chơi chán rồi, nếu không hôm nay chơi cái gì mới mẻ chút?"
Một vị trong giới nhà giàu quen mắt đột nhiên tiến đến cạnh ông ta, nói bên tai Lợi Thiên Hoa.
Tuy rằng, ngày thường Lợi Thiên Hoa sẽ cùng những người này kề vai sát cánh, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, nhưng đối với loại khoảng cách kề tai nói nhỏ giữa cùng giới với nhau vượt qua khoảng cách bình thường này làm ông ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đặc biệt diện mạo, làn da, dáng người thậm chí hơi thở khi nói chuyện của những người này cũng làm người ta không thoải mái, tràn ngập cảm giác già nua.
Bản thân cũng hơn 50 tuổi, Lợi Thiên Hoa đỡ trán, ông ta không chút biến sắc mà kéo ra khoảng cách với đối phương, nghĩ thầm người này hôm nay có bệnh à.
"Lưu tổng nghĩ muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần có thể nói ra thì chỗ tôi không có khả năng không đáp ứng được!"
Ông ta cố nén cảm giác không thoải mái, khách sáo vài câu với đối phương, sau đó bảo Đặng Liên còn đứng ngây ngốc bên cạnh dìu mình vào phòng nghỉ cá nhân, sự quái dị cùng bất an trong lòng càng dày đặc hơn.
"Đặng Liên, đầu tôi có chút đau, cậu trước tiên giúp tôi lo liệu tốt mọi việc bên này ——”
Đột nhiên, có một bàn tay to và dính nhớp sờ sau lưng ông ta, Lợi Thiên Hoa cảm giác trái tim của bản thân không chỉ khó chịu mà cả dạ dày cũng bắt đầu co thắt, là kẻ ngu ngốc nào ghê tởm như vậy! Ông ta quay đầu lại nhìn những người quen trong phòng thế nhưng đều xông tới, trên mặt hiện lên vẻ thô bạo cùng dâm dục quen thuộc mà nhìn ông ta.... Cứ như nhìn những người trẻ tuổi không đáng tiền kia!
Lợi Thiên Hoa đã nhận thấy không ổn lại không có cách chạy ra khỏi "Ác mộng" kế tiếp.
Ông ta muốn bạo nộ, lại vô lực phản khảng, lần đầu tiên trong đời nhấm nháp được cảm giác tuyệt vọng, hít thở không nổi bị coi như đồ chơi giống như những chàng trai cô gái trẻ tuổi kia.
Ở chỗ này, người không phải người, là động vật, là vật phẩm. Bị tàn nhẫn lăng nhục bị các loại bạo hành, đa dạng các loại, chỉ để thỏa mãn cảm giác lạ, dục vọng thao túng của những kẻ đứng ở trên cao kia.
Dưới tay ông ta đã có vô số người bị áp bức, hiện giờ ông ta cũng trong khoảng thời gian ngắn mà nếm trải toàn bộ, từ sinh lý đến tâm lý bị kéo xuống địa ngục Vô Gián.
*| Địa ngục Vô gián là nơi mà thời gian và thân mạng đều không hề gián đoạn, các hình phạt liên miên, không có một chút dừng nghỉ dành cho những thần thức phạm tội cực nặng.|
Giống với ông ta đồng thời lâm vào ảo giác còn có các lãnh đạo khác của công ty giải trí Tập Phượng, bọn họ đã từng tạo ác nghiệt gì cũng đã đến lúc đổi chỗ để trải nghiệm hết những ác nghiệt đó.
Trong chớp mắt từ đao phủ thế nhưng cũng thành cừu con mặc người xâu xé, thời điểm dao nhỏ cắt trúng người mình, thời điểm sỉ nhục đánh tan tôn nghiêm mới có thể đạt đến "Đồng cảm như bản thân cũng bị" chân chính.