Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 182

Unknown Chương 182

Mặt ngoài nhân viên phía chính phủ nhẹ nhàng ôn hòa nhưng lời nói lại mang ý cảnh cáo, Lâm Cao Sầm lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho đến hôm nay, Lâm Lạc Dao rời khỏi bệnh viện, bọn họ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhanh chóng tiến đến cản người lại!

Đáng tiếc, bọn họ chậm một bước, Cố Sướng đã đóng cửa xe. Toàn bộ cửa kính ô tô đều được trang bị kính một chiều, chỉ có người bên trong thấy được bên ngoài, Lâm Cao Sầm và Hà Mộng Hạ cả cái bóng của Lâm Lạc Dao cũng chưa thấy.

Trong giới doanh nhân Thủ Đô, xe của Cố Sướng vốn là có tiếng, nếu anh kiên trì nhất quyết không mở cửa thì bọn họ cũng không thể làm gì được!

“Lạc Dao, con đừng giận cha mẹ! Lúc trước là lỗi của cha mẹ, con hãy tha thứ cho chúng ta đi, về nhà đi con!”

Hà Mộng Hạ lau nước mắt, hối hận rất nhiều vì đã làm tổn thương chính con gái ruột của mình, ép cô đến bước đường phải lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Cao Sầm cũng vô cùng trắc trở, không ngừng suy nghĩ nếu con gái không xa cách bọn họ thì quang cảnh hiện tại của nhà họ Lâm sẽ như thế nào.

Cố Sướng quay đầu lại liếc nhìn biểu cảm của Lâm Lạc Dao, thấy thần sắc cô đạm nhiên thờ ơ với âm thanh ngoài cửa sổ, anh nói thẳng: “Lái xe đi sao?”

Lâm Lạc Dao tùy ý gật gật đầu, trong tâm trí thành thật nói với vừa tự xưng so Cố Sướng càng thêm hữu dụng hệ thống: 【 Hình như ngươi không thể lái xe? 】

Vật nhỏ, nuôi mấy cái mà không phải là nuôi?

Lâm Cao Sầm gõ cửa sổ xe, đang chờ Cố Sướng đi xuống, lại không ngờ người trong xe như không nghe được lời nói của ông ta mà đột nhiên nhấn ga lao đi! Xe bọn họ cứ như vậy tông vào xe của người nhà họ Lâm, dễ dàng đẩy xe bọn họ sang một bên, sau đó nghênh ngang mà phóng đi!

Cố Sướng! Cố Sướng! Thật là khinh người quá đáng!

Hệ thống: 【 Ký chủ, tôi có thể điều khiển ô tô tự động! Kỹ thuật tuyệt đối là đỉnh cao! 】

Cố Sướng cũng vừa lúc cũng mở miệng: “Tiểu Ninh, chào hỏi một cái.”

Hệ thống còn chưa kịp phản ứng, bên trong xe có một giọng nói đáng yêu từ hệ thống tự động trong xe vang lên:【 Xin chào chị gái nhỏ, em là Tiểu Ninh, là hệ thống thông minh do Cố Sướng nghiên cứu phát minh ra, thật hân hạnh được gặp chị. 】

【 Hiện tại đường về của chúng ta còn có 35 phút, em muốn đề cử cho chị một ca khúc dễ nghe được không? 】

Thì ra chính là hệ thống trí não thông minh của Cố Sướng!

Hệ thống:???

Tuy rằng cái này không thông minh như hệ thống, Lâm Lạc Dao cũng không chán ghét vật nhỏ mới mẻ đáng yêu này, biết nghe lời liền đồng ý.

Tiểu Ninh: 【 Hiện tại bắt đầu truyền phát, thật vui vẻ có thể đồng hành cùng chị trong hành trình tuyệt vời tiếp theo! Chúng ta hãy cùng nhau nghe nhạc thư giãn một chút đi ~】

Hệ thống: Woa, tiểu trà xanh này vậy mà còn sẽ phát ra cuộn sóng âm!!!

Nhạc nhẹ bao quanh ba chiều êm dịu dễ chịu vang lên, âm lượng vừa phải, Lâm Lạc Dao cũng từ từ nhắm mắt lại vận chuyển công pháp, cô có dự cảm rằng những ngày sắp tới sẽ càng ngày càng náo nhiệt.

Cũng không tệ lắm?

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một khu dân cư trước mắt, vẻ mặt chả cô hơi thay đổi: “Dừng xe”.

Cố Sướng không rõ nguyên do mà ngừng lại, nhìn thấy Lâm Lạc Dao ra hiệu ôm cô xuống xe, cô muốn đi đến khu dân cư đối diện đường cái.

Không hỏi nhiều, Cố Sướng đỗ xe xong lại lần nữa đem ôm cô xuống dưới, đẩy cô về hướng khu dân cư thoạt nhìn không hề có cái gì đặc biệt kia.

Dưới khu dân cư kiểu cũ này bình thường, có lịch sử không lâu, trùng hợp có một sạp báo chí ở dưới lầu, chủ sạp là ông Lương cũng là một hộ gia đình ở trên lầu. Mỗi ngày buổi sáng ông ta đều bày bán tạp chí, báo chí, bản đồ còn có các loại đồ uống, đồ dùng văn phòng, xúc xích nướng, trứng luộc trong nước trà trước khu dân cư, cuối ngày sẽ đóng cửa rồi quay trở về lầu trên.

Mỗi ngày, ông ta đều hoạt động trong phạm vi ba trăm mét, từ ngày này qua ngày nọ từ năm này sang năm nọ.

Nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang đẩy một cô bé xinh đẹp khuyết tật đến sạp báo, ông Lương nhiệt tình chào đón cô: "Hai người muốn mua gì?"

Nào ngờ hai người thoạt nhìn không phải người nghèo lại không mua cái gì, đặc biệt là cô bé kia không chỉ nói không mua, vậy mà còn lải nhải yêu cầu ông ta đóng cửa sớm.


Bình Luận (0)
Comment