“Không mua thì tránh ra một bên đi.”
Ông Lương thu lại nụ cười, lãnh đạm mà yêu cầu bọn họ đừng cản trở ông ta làm ăn, làm gì có người vô cớ yêu cầu người kinh doanh đóng cửa sớm, thật là xui xẻo.
“Có thời gian thì dọn dẹp đống rác rưởi trước hàng hiên đi.”
Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng cặp mắt đen đến khiếp người kia vẫn luôn nhìn ông ta, nhìn đến trong lòng ông Lương cảm thấy kì lạ, người này sao có thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong khu dân cư của bọn họ, cứ lải nhải khiến lòng người hốt hoảng!
“Cô là ai, từng đến tòa nhà của chúng tôi sao?”
Hằng ngày, ông Lương sẽ đem những tờ báo và tạp chí đã hết hạn dọn về, sau một khoảng thời gian tích lũy sẽ để người thu gom phế liệu thu gom đem đi tái chế. Thỉnh thoảng, sẽ có hộ gia đình phàn nàn rằng bọn họ bị những thứ trước cửa chặn lại, nhưng vậy thì có gì đâu?
Chẳng lẽ hai người này là thân thích của nhà ai vì ngượng ngùng nói thẳng nên mới kêu người tới thuyết phục ông ta?
“Tự cho là hành động thuận tiện, nhưng dẫn phát ra những hậu quả không thể chịu đựng nổi thì sẽ hối tiếc không kịp.”
Cô nhìn thật sâu người trước mắt, ánh mắt mang theo dò xét, ông Lương khó hiểu trước ánh mắt của cô, nghe được lời nói xui xẻo này liền cảm thấy tức giận.
“Cô bé này sao lại thế này! Ai bảo cô đến đây nói những lời khó nghe này, cô nói đi!”
“Đừng nghĩ mình là người khuyết tật ——”
Ông ta vừa định nói ra hai từ khó nghe còn lại, người đàn ông đẩy xe lăn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt không hề có cảm xúc khiến ông Lương hoảng sợ, lại nhìn vóc dáng anh cao hơn mình cả hai cái đầu, áo sơ mi, quần cùng giày da trên người vừa nhìn đã biết rất đáng giá, bị buộc nuốt ngược vào trong.
“Xen vào việc người khác!”
Ông lương cuối cùng cũng rặn ra bốn chữ này, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, lại không nhìn một nam một nữ này. Chỉ là ông ta xoay người sang chỗ khác, trong đầu còn tàn lưu lại hình ảnh của cô bé kia, hình như đôi mắt cô biến sắc, hơi đỏ thì phải?
Còn tuổi nhỏ đã đeo kính áp tròng màu sắc kỳ lạ.
Ông Lương suy nghĩ một lát, khi quay đầu lại, người đàn ông đã đẩy cô gái rời đi.
Trên lầu, cái bóng nào đó cuối cùng cũng dám thò đầu ra, run rẩy nói với cô bé đang nhìn chung quanh: “Người kia thật đáng sợ! Hình như…… Hình như đã nhìn thấy mình.”
Cô bé năm tuổi ngơ ngác hét lên: "Woa, cô ấy có thể nhìn thấy cậu! Nhưng sao cậu lại sợ cô ấy như vậy?"
“Mình…… Mình cũng không biết, cảm thấy cô ấy thật đáng sợ!”
Nữu Nữu vừa quay đầu, vậy mà lại nói chuyện với không khí, chỉ có những người có được năng lực đặc thù mới có thể thấy bóng đen đối diện cô bé hóa ra là một con quỷ nhỏ!
“Nếu sợ, thì chúng ta cách xa cô ấy một chút! Ngày mai chúng ta dọn đi ngay, chắc chắn sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa!”
Một lần nữa đưa Lâm Lạc Dao trở lại bên trong xe, Cố Sướng trực tiếp chở cô trở về bệnh viện, cho đến khi cô được sắp xếp ổn định, thế Lâm Lạc Dao điều chỉnh vị trí cùng góc độ của gối cho thoải mái, cũng không hỏi cô vừa mới vì sao lại xuống xe nói những lời này đó.
Đại khái có chút suy đoán, có khả năng nhất chính là hoả hoạn, một lượng lớn phế liệu giấy sẽ rất dễ bắt lửa, đồng thời chặn kín lối thoát hiểm tầng trên. Cũng có khả năng là có người đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo lại vì hàng hiên bị tắc nghẽn mà chậm trễ việc vận chuyển và điều trị của nhân viên y tế.
Cố Sướng nghĩ đến bề ngoài tòa nhà có một số dấu vết, như thể nó đã được tân trang lại sau một trận hỏa hoạn.
Liệu sau này bùng phát sẽ là một đám cháy bình thường sao?
Đồng thời, anh cũng chuẩn bị tốt buổi phát sóng trực tiếp thứ năm cho Lâm Lạc Dao, chuẩn bị bắt đầu.
Trong khu dân cư, lúc này có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa mở máy tính lên, vốn dĩ muốn xem chủ kênh nữ yêu thích của mình có phát sóng trực tiếp không, nhưng lại vô tình ấn vào một phòng phát sóng trực tiếp huyền học không thể giải thích được, loại phát sóng trực tiếp này lại có lượt xem là —— 90 triệu?