“Oa, Đàm An, ngọn lửa này lại là nhà cậu phóng!
“Cái này Nữu Nữu cũng thật đáng sợ, còn nhỏ như vậy đã dám phóng hỏa rồi!”
Đàm Nữu Nữu nhìn bật lửa, vừa mới hòa hoãn nức nở lại bắt đầu một lần nữa, cô bé vừa khóc vừa nói, giải thích một cách hỗn loạn.
“Cháu không có, cháu, cháu chì muốn Tạ Hào dọn nhà đi, liền hẹn cậu ấy lén đi đốt giấy.”
Không đợi cô bé nói xong, những người trưởng thành này đều cùng nhau kêu to chỉ trích cô bé là một đứa trẻ xấu xa, bản tính thối nát, về sau nhất định là một tội phạm, làm Đàm Nữu Nữu còn muốn nói cuối cùng cô bé không có đốt cháy, sợ tới mức cái gì cũng không dám nói, thậm chí không dám nhìn những người mặt mũi ghê tởm kia, đem thân thể hoàn toàn chôn vào trong lòng của cha mình.
Đàm An nghe con gái nói cô bé muốn Tạ Hào chuyển nhà, lại cảm nhận được sự phẫn nộ của hàng xóm, nhìn tòa nhà đã trở nên tối đen, hai mắt tối sầm.
Không quá vài giây, anh ta liền tức giận đánh lên mông của Đàm Nữu Nữu!
Con gái tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!
Cũng không biết cái này lửa đốt cháy bao nhiêu nhà, bao nhiêu đồ vật, nhiều tiền như vậy muốn bọn họ bồi thường như thế nào!
Hung hăng đánh một cái lại một cái, Đàm Nữu Nữu khóc đến muốn ngất đi, lính cứu hỏa Mao Hạo Không vừa mới chỉ muốn hỏi một câu vội vàng đoạt lấy đứa bé.
“Tôi không nói là cô bé châm lửa! Lúc chúng tôi tới bật lửa rơi xuống đất, cửa đối diện cũng chưa có cháy.”
Anh ta nhìn đứa nhỏ khóc lóc thảm thiết như vậy cũng có chút đau lòng, hối hận chính mình không có nói rõ ràng. Kiên nhẫn vỗ lưng cô bé, Mao Hạo Không vội vàng nói.
“Tại sao cháu muốn người khác chuyển nhà, lúc ở bên ngoài có nhìn thấy người khả nghi nào đi qua không?”
Đàm Nữu Nữu bị oan uổng, cũng là vừa khổ sở vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mà hô to: "Bởi vì Tạ Hào cậu ta luôn bắt nạt cháu, đánh cháu, còn cưỡi cháu!"
Nghe đến đó, những người khác vẫn thảo luận về sự ác độc của Nữu Nữu như trước, mẹ của Tạ Hào, Tằng Mỹ đặc biệt tức giận nói thầm không nghĩ tới Nữu Nữu tuổi còn nhỏ mang thù như thế, chuyện trẻ con chơi đùa qua lại với nhau lại muốn đốt nhà bọn họ!
Một nhân viên công tác phía chính phủ nào đó ở bên cạnh từ trong lời nói của Nữu Nữu nghe ra không đúng, cô ta do dự một lát đi lên thay Nữu Nữu ngăn cản sự dòm ngó của hàng xóm, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai Nữu Nữu hỏi cô bé.
“Nữu Nữu, cháu có thể lặng lẽ nói cho dì biết là cậu bé kia thật sự cưỡi lên người cháu sao, là không cẩn thận hay là nhiều lần vậy?"
Sau khi được cái gật đầu, nhiều lần trả lời, sắc mặt của nhân viên công tác phía chính phủ tối sầm, nhìn Đàm An cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Con gái bị người bắt nạt cũng không đi tìm hiểu cụ thể một chút sao!”
Đàm An bị người xa lạ oán hận một trận liền có chút không hiểu, trẻ con cùng nhau chơi có chút mâu thuẫn không phải rất bình thường sao! Bọn họ cũng kiểm tra qua thân thể của con gái, không có thương tích đặc biệt nặng, chỉ là một ít vết xước, cũng tìm người nhà họ Tạ làm bọn họ chú ý một chút!
Đối phương nói xin lỗi, nói về sau nhất định sẽ chú ý, chính mình còn có thể thế nào, chỉ có thể để cho con gái ít cùng cậu bé kia chơi thôi!
Nhìn thấy người cha này còn chưa kịp phản ứng, người công tác kia thật sự là đầy bụng tức giận mà không phát ra được, phiền não muốn nói rõ, lại không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói, chỉ là ánh mắt trịnh trọng bảo anh ta trở về cẩn thận hỏi con gái một chút đi!
Nghe đến đó, Đàm An cũng không phải kẻ ngốc, vẻ mặt rốt cuộc không đúng. Ôm con gái đi tới bên cạnh, lau khô nước mắt trên mặt cô bé, bắt đầu tinh tế hỏi kỹ.
Ngay từ đầu Nữu Nữu còn không nói, cô bé cũng mơ hồ biết bị người ta coi là ngựa cưỡi là chuyện rất xui xẻo, mất mặt, hơn nữa Tạ Hào nói với cô bé nếu như nói ra tất cả mọi người sẽ khinh thường cô bé, gọi cô bé là Đàm Mã Mã, cô bé cũng chỉ nói với cha mẹ mình là mình bị bắt nạt, nói Tạ Hào đánh mình, kéo tóc mình, còn cào mình.