Nhưng Hồ Chí Vĩ còn chưa gọi điện thoại, đã nhận được tin nhắn của Cố tổng tiền nhiệm, trợ lý số 2 của đại lão Cố Sướng: [Đã giải quyết.]
Cái gì... cái gì đã được giải quyết?
Bỗng nhiên, tất cả mọi người nhìn thấy Tiền Tu Kiệt vẫn luôn ôm Lục Gia Thật thần thái biến đổi, rõ ràng vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi kia, vẫn là người kia, cho người ta cảm giác cũng đã hoàn toàn không giống trước, như là trong thân thể tiến vào một linh hồn cường đại càng thêm thành thục, ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía con quỷ nhỏ cháy đen vừa dọa người vừa xấu xí trong lòng mình cũng ở trong khoảnh khắc trở nên vô cùng từ ái và đau lòng.
Lục Gia Thật cũng giống như là cảm nhận được cái gì, hưng phấn mà mở cặp mắt đen trắng rõ ràng kia, sợ hãi kêu lên: "Cha?"
Sau đó, "Tiền Tu Kiệt" mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng, quý trọng sờ soạng bàn tay nhỏ bé của cậu bé như là đối đãi bảo vật quý giá nhất thế gian này, dùng trán chống lên trán Lục Gia Thật nói.
“Tiểu Thật, cha về rồi.”
Thân hình Lục Gia Thật vào giờ khắc này trở nên ngưng tụ lại nhanh chóng nhạt đi, trong ánh mắt nho nhỏ lần đầu tiên xuất hiện hạnh phúc cùng thỏa mãn, quả nhiên lúc này đây cha trở về cứu hỏa! Cũng cứu cậu bé!
Toàn bộ "người" đều trở nên hoạt bát, Lục Gia Thật kích động ôm "Tiền Tu Kiệt" khóc nói con đau quá, vẫn luôn gọi cha nhưng cha cũng không xuất hiện, đem toàn bộ tủi thân và thống khổ mình đã từng trải qua, không kể ra dùng phương thức làm nũng gào khóc nói ra.
Đám người Hồ Chí Vĩ, Vương Đồng, Nguyễn Nhĩ Mạn đều đã rơi nước mắt đầy mặt, nhìn một màn đoàn tụ "hạnh phúc" mà bi thương.
“Cha, con rất xin lỗi, con đã lừa bạn tốt Nữu Nữu của con, bởi vì con rất muốn gặp cha, thật sự rất muốn gặp cha.”
“Mặc dù ngọn lửa này làm con rất đau, nhưng chỉ cần nhìn thấy cha giống như đau đớn liền toàn bộ bay đi!"
Bóng dáng Lục Gia Thật càng lúc càng nhạt, nhưng nụ cười trên mặt cậu bé lại càng lúc càng lớn, chỉ là cậu bé còn nhớ mình đã làm chuyện xấu, rất xin lỗi Nữu Nữu, mới vừa rồi cũng không dám nói chuyện với cô bé.
Cậu bé cũng biết Nữu Nữu sợ mình.
Ánh mắt của "Tiền Tu Kiệt" vẫn luôn dịu dàng, anh ta ôm chặt con trai, cẩn thận, ôn nhu dạy dỗ cậu bé như trước: "Đã là con trai thì làm sai phải nhận sai, phải sửa lại. Như vậy mới là đứa trẻ ngoan, được không?"
Lục Gia Thật nghiêm túc gật đầu, vẫy tay với Nữu Nữu đã được nhân viên công tác của chính phủ bảo vệ, nói một tiếng thật xin lỗi.
Lúc này, thân ảnh của cậu bé đã gần như nhạt không nhìn thấy.
“Tiểu Thật, từ nay về sau cha và con vĩnh viễn ở bên nhau, được không?”
“Chúng ta cùng nhau đi.”
"Tiền Tu Kiệt" cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Gia Thật xuống, sau đó chỉ chỉ lưng mình, mời cậu bé làm lại trò chơi mà hai cha con bọn họ thích chơi nhất lúc trước, rốt cuộc nghe được những lời mình ở trong lửa khóc muốn nghe được, trong mười năm mơ mơ màng màng không lúc nào là không khát vọng được nghe, ánh mắt của Lục Gia Thật sáng ngời như những vì sao trên trời.
“Được rồi, cha, chúng ta cùng đi!"
“Đừng bao giờ tách ra nữa!"
Lục Gia Thật vui vẻ nhảy lên lưng "Tiền Tu Kiệt", một khắc kia cậu bé rốt cục khôi phục thành bộ dáng đáng yêu bình thường của Lục Gia Thật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to tròn, chính là một cậu bé hoạt bát rộng rãi vô cùng bình thường.
Tiền Tu Kiệt phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình không biết vì sao ngồi chồm hổm trên mặt đất, làm động tác giống như muốn cõng người nào đó.
Anh ta ngây ngốc đứng dậy, phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn anh ta, trong mắt còn chứa nước mắt.
Anh ta cũng đột nhiên sờ sờ lưng của mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy giống như có hai thân ảnh một lớn một nhỏ hạnh phúc đi xa.
Trên mặt nóng bừng, Tiền Tu Kiệt sờ sờ mặt mình, như thế nào chính mình cũng khóc, nhưng trong lòng một chút cũng không khổ sở, ngược lại giống như vì người nào đó mà vui vẻ.
Cùng lúc đó, trên thế giới này tu vi lợi hại nhất mọi người cũng đồng thời cảm thấy một tia chấn động, vừa rồi giống như là có người nào đó tác động lên lực lượng thời gian, mở ra trước đây chưa bao giờ ở chỗ này xuất hiện qua lực lượng chi môn!
Vô số ánh mắt lại lần nữa tập trung vào bệnh viện Thánh Khang.