Hiện giờ, cô không còn chút sức lực cùng tinh thần nào, nhẹ nhàng nói: “Anh chuẩn bị đưa tôi đi đâu?”
Cố Sướng im lặng trong chốc lát, Lâm Lạc Dao dứt khoát dùng tay chạm vào lưng anh, xác nhận ý định của anh cô chậm rãi nở nụ cười trên môi.
Người này cũng là một trong những người đặc biệt nhất mà cô từng gặp qua, mỗi ngày ở trước mặt cô cất giấu rất nhiều tâm tư, nửa phần cũng không hề bộc lộ ra ngoài, còn nghĩ ra phương thức có thể nói là kỳ lạ để “giữ được” cô.
Lâm Lạc Dao vỗ vai anh, ý bảo anh buông mình xuống.
Cố Sướng cảm giác được cơ thể mềm mại cùng suy yếu của cô, cô không thể ôm lại anh để điều chỉnh cơ thể cho thoải mái lại có thể giảm bớt lực giống như lần trước, thậm chí cô không còn sức lực tự mình từ lưng anh đi xuống.
Nghe theo quyết định của cô, Cố Sướng thật cẩn thận mà thả cô xuống lại trên giường bệnh.
Lâm Lạc Dao biết được nếu Thiên Đạo thật sự tưởng giết chết cô thì không cần chờ lâu như vậy, cũng không cần thiết phô trương thanh thế như thế, vậy ngược lại lại chứng minh được tình trạng của cô cũng không có nguy hiểm như tưởng tượng.
Cảm nhận được thân thể không ngừng truyền đến cảm giác bài xích, Lâm Lạc Dao ra hiệu mọi người im lặn, trước mặt quỷ và hệ thống, sau đó từ từ nhắm mắt lại đưa ra lựa chọn mà không ai dự kiến được.
Thiên Đạo cho rằng cô là người ngoài đến không tuân thủ quy tắc, “vòng vo” muốn thân thể cô ngày càng bài xích linh hồn cho đến khi linh hồn hoàn toàn thoát ly khỏi thân thể?
Vậy cô liền thành toàn ý nguyện của nó!
Nếu lúc trước, Cố Sướng có thể nhận ra sự thay đổi rất nhỏ một cách vô tri vô giác từ vẻ ngoài, giọng nói, cử chỉ thì đương nhiên hiện tại cũng có thể phát hiện được giờ phút này ngực của người trên giường bệnh đã ngừng hô hấp, tiếng hít thở vừa nãy cũng biến mất, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Có thể tâm linh tương thông với Lâm Lạc Dao, hệ thống và Tiểu Viên cũng thật nhanh phát hiện điểm này, thậm chí có thể thấy có thứ gì đó đang từ từ thoát ly khỏi thân thể.
Vào giờ phút này, người, quỷ và hệ thống ở hiện trường đều không thể kiềm được mà ngừng lại hô hấp, rồi lại đều tin tưởng vững chắc người trên giường nhất định có thể một lần nữa tỉnh lại!
Thiên Đạo không nghĩ đến chính mình chỉ là tăng rào cản thế giới đối với người từ ngoài đến khiến cô bị bài xích, nhưng mà linh hồn cô cư nhiên trực tiếp tách ra khỏi thân thể!
Dễ dàng như vậy sao?
Nó có một chút kinh ngạc, nhanh chóng phát giác đối phương không phải “bị” tách khỏi thân thể mà là chính mình từ bỏ!?
Lâm Lạc Dao đã chạm đến pháp tắc của thế giới này, làm nhân vật đứng đầu đi đến một bước phi thăng thì cũng không phải lần đầu cô giao tiếp với Thiên Đạo, cho dù “cá tính” cùng “quy tắc” của Thiên Đạo thế giới ban đầu của cô cùng nơi này hoàn toàn không giống nhau, nhưng cũng cung cấp được sự tự tin nhất định và biện pháp đột phá vòng vây cho cô.
Không cần xem Thiên Đạo là người, nó không có tình cảm phong phú như vậy, đồng thời cũng không có nhiều ràng buộc cùng dục vọng riêng tư gì.
Trên thực tế nó là ý chí tự nhiên sinh ra từ lãnh thổ, tinh cầu, thế giới này.
Không có người dạy dỗ, cũng không có cái gọi là kế thừa, trong một khoảng thời gian rất dài bọn họ là hỗn độn, mê mang chỉ biết vận hành dựa vào trực giác. Cần thật lâu thật lâu mới có thể trưởng thành, học tập, tập hợp ra được một hệ thống quy luật phù hợp với thế giới này, mà khoảng thời gian này nếu hình dung bằng thương hải tang điền* còn có vẻ quá mức ngắn ngủi.
**| Thương tang hải điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu. |
Bài xích người ngoài, bài xích dị thường cùng với sinh linh bình thường khác, thậm chí sự tồn tại nào đó có khả năng uy hiếp đến nó trong tương lai đều xuất phát từ bản năng.