Đồng thời, Thiên Đạo này có ngốc một chút, đần một chút, cố chấp một chút lại vẫn kiên trì “ngáng chân” Lâm Lạc Dao trong phạm vi quy tắc vì vậy cũng khiến Lâm Lạc Dao tiến thêm một bước trong việc thăm dò “cá tính” của nó.
Thoát ly khỏi cơ thể, Lâm Lạc Dao thật sự “lâng lâng” y như mặt chữ. Cô nhanh chóng xuất hiện ở phía trên khu nằm viện, nhẹ nhàng liếc nhìn mọi người bên dưới, sau đó không ngừng phiêu đãng khắp nơi.
Bộ dáng này không hề có một chút uể oải gì, khủng hoảng hay phẫn nộ mà ngược lại có vẻ có chút.... nhàn nhã cùng thoải mái?
Một bên lén lút chú ý cô, Thiên Đạo cảm thấy ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.
Làm Thiên Đạo, dự cảm của nó tất nhiên rất chuẩn!
Nhưng hiện giờ người từ ngoài đến này đã không có thân thể, cũng càng phải bị càng nhiều quy tắc hạn chế hơn nhưng vì sao nó lại có trực giác không ổn như vậy!
Chẳng lẽ, cô bỏ thân thể này liền lập tức muốn tìm thân thể tiếp theo!?
Hạ quyết tâm nếu linh hồn ngoại lai này muốn một lần nữa chiếm thân thể người dân trước mặt nó, nó sẽ lập tức ra tay, Thiên Đạo lại thấy cô không nhanh không chậm tiếp tục du tẩu khắp nơi bằng trạng thái linh hồn.
Cũng là lúc này, nó chú ý đến linh hồn của người ngoài này ngưng thật không ít so với vừa rồi, quả nhiên là mạnh mẽ hơn nhiều so với tất cả cư dân của nó!
Ánh sáng công đức nồng hậu làm linh hồn cô tỏa sáng như ngọn lửa di động vàng kim, khiến Thiên Đạo muốn không chú ý cũng không được.
Thậm chí nó còn nhận ra hơi thở trên người đối phương để lộ ra sự quen thuộc lại xa lạ.
Lang thang phiêu đãng không có mục tiêu, tư thái giống như quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của mình, Lâm Lạc Dao bỗng nhiên dừng lại tại một đầu ngõ.
Trị an Thủ Đô hằng ngày luôn luôn rất tốt.
Chỉ là, ngoại trừ đường phố phồn hoa rộng mở, đương nhiên cũng có giấu ở hắc ám ít có người biết.
Trong ngõ nhỏ sâu thẳm mà hẻo lánh, một cô gái xuyên qua con hẻm trở về nơi ở của mình như thường lệ, dù con đường có chút hẻo lánh nhưng đèn đường trên đỉnh đầu cùng với cư dân cư trú cách đó không xa đều mang lại cho cô ấy cảm giác vô cùng an toàn.
Cô ấy đã đi qua con đường này không biết qua bao lần nên cũng thả lỏng cảnh giác không hề phát hiện có một bóng người khi thấy cô ấy vào ngõ nhỏ này cũng đi theo tiến vào.
Đi được vài bước, cô ấy cảm nhận ra có gì đó ở sau lưng mình, bèn không kiềm được mà quay đầu lại tra xét.
Quả thực nhìn đến có người đi phía sau cô ấy nhưng người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ là người qua đường bình thường, còn vừa đi vừa chơi điện thoại bộ dáng rất là bình thường.
Vì thế cô gái thoáng an tâm mà quay đầu lại, những cũng nhanh hơn bước chân muốn mau về đến nhà.
Cũng không biết vì sao đêm nay lòng cô ấy có hơi bất an, trái tim nhảy lên bùm bùm luôn có loại dự cảm không tốt lắm.
Đột nhiên! Phía sau truyền đến một hơi thở xa lạ của đàn ông, là người đàn ông mới nãy nhanh chân đuổi theo, che lại mũi miệng của cô gái kéo đến góc tường!
Trong nháy mắt bị người đần ông xa lạ tập kích, trái tim cô gái chìm xuống đáy cốc, sợ hãi vô cùng, trong lòng cô ấy muốn hỏng mất.
Đặc biệt là khi tay của đối phương sờ lên thân thể mình, cảm giác ghê tởm, sợ hãi, phẫn nộ làm thân thể theo quán tính mà phát run.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với a!”
Cô ấy nức nở muốn lớn tiếng kêu cứu, cũng dùng hết sức lực toàn thân ý đồ muốn phản kháng!
Nhưng sức lực của người đàn ông lớn hơn cô ấy quá nhiều, như một bức tường đem cô ấy đè ở chân tường, lại giống như một khối sắt thép giam cầm tay chân cô gái, bất luận cô ấy có điên cuồng đánh, đá, véo như thế nào đi nữa đều không thể thuận lợi thoát khỏi.
“Cầu xin anh hãy tha cho tôi!”
Miệng bị che lại, căn bản là không thể kêu cứu, Sử Lôi càng thêm tuyệt vọng, chỉ có thể không ngừng mà cầu xin đối phương ý đồ khiến người đàn ông thả lỏng cảnh giác.