Nếu là có một ngày, không có thân thể cùng thân phận con người vậy cô còn sẽ phẫn nộ, bi thương, đồng cảm, biết ơn vì những gì mọi người trải qua sao?
Khi đó, cô sẽ trông như thế nào?
Có trở nên vô cảm, coi vạn vật như cỏ rác?
Thiên Đạo cảm nhận được nội tâm người ngoài đến lẩm bẩm tự hỏi, không khỏi chấn động!
Chẳng lẽ nó muốn cô rời khỏi thân thể này, nhằm giảm bớt sự can thiệp của cô với phàm trần là sai sao?
Từ khi ra đời đến nay, chưa bao giờ có người chỉ ra sai lầm của nó, càng không có người đưa ra nghi vấn, nghi ngờ hành vi của nó.
Lúc này, Lâm Lạc Dao đột nhiên cảm nhận được sâu trong tâm hồn mình một loại cảm giác nguy cơ chưa từng có! Cảm giác này thậm chí còn mãnh liệt và đáng sợ hơn linh cảm mà cô có trước khi phi thăng thất bại!
Cô lại chỉ là ngửa đầu trầm mặc, cho đến khi cảm giác kia dần dần biến mất.
Vừa rồi Thiên Đạo có muốn trực tiếp tiêu diệt linh hồn này nhưng cuối cùng vẫn không có phá vỡ quy củ bản thân đặt ra, xác thật cô có chạm vào điểm mấu chốt của nó, nhưng cũng không đến mức phải tiêu diệt hoàn toàn linh hồn của cô.
Thiên Đạo vẫn không thể xem nhẹ công đức chói mắt trên người cô, cùng với sự thiên vị tương tự nào đó dành cho cô gái này.
Nhận thấy được ý thức kia hoàn toàn rời đi, Lâm Lạc Dao cũng không lộ ra cái gì mà thở phào nhẹ nhõm, cô đánh cuộc thắng.
Bay trở lại bệnh viện, dọc theo đường đi cô gặp không ít người, không ít chuyện.
Thẳng đến phòng bệnh, nhìn thấy người, quỷ, hệ thống vẫn luôn duy trì một tư thế đến bây giờ, lần đầu tiên trong lòng Lâm Lạc Dao dâng lên một chút chột dạ.
Thân thể trên giường bệnh đã lâu không có hô hấp, không nghe thấy giọng nói chạm đến trái tim người khác, không thấy được nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, hệ thống càng ngày càng lo lắng, thậm chí còn không sợ bị bại lộ trước mặt người khác mà mắng to thế giới này trong phòng bệnh, Tiểu Viên cũng siết chặt nắm tay, dần dần lộ ra thân hình, cô ấy mới học được bản lĩnh này đang muốn tạo bất ngờ cho cô nhưng bây giờ ——
Mặt Cố Sướng không có biểu tình ngồi trên sô pha, vẫn không nhúc nhích mà nhìn người trên giường, không lộ ra một chút cảm xúc.
Mãi đến khi người trên giường khẽ động ngón tay, anh mới đột nhiên đứng lên, đi đến bên giường.
Tiểu Viên và hệ thống đã không còn quan tâm có bị người này nhìn thấy hay không, nhanh chóng chen vào một vị trí tốt, đại lão, đại lão sắp trở lại! ?
Khi xuất hiện phản ứng sinh lý ngón tay, ngực phập phồng, lông mi run rẩy, người trên giường cuối cùng cũng mở mắt!
Tiểu Viên và hệ thống nhào vào lòng ngực cô khóc, vừa khóc vừa nói cô dọa bọn họ sợ chết khiếp, Thiên Đạo thật đúng là đồ ngốc.
Bầu trời vốn dĩ yên tĩnh ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên sấm sét, hệ thống và Tiểu Viên vội vàng im miệng, tiếp tục chui vào trong ngực ai đó làm nũng, lần này bọn họ chỉ dám lẩm bẩm trong lòng.
Là "người ngoài" duy nhất trong phòng bệnh, Cố Sướng đứng trước giường bệnh nhìn cô nhẹ nhàng vuốt thần kỳ hệ thống, cũng có diện mạo giống y hệt nguyên bản Lâm Lạc Dao... Lời lẽ lý trí không có tình người cắt ngang khung cảnh "cảm động" này.
“Có đáng không?”
Hệ thống nghe không hiểu người đàn ông tâm cơ muốn tranh đoạt vị trí trợ lý của nó đang đánh đố cái gì, Tiểu Viên đại khái có chút hiểu, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Chỉ có Lâm Lạc Dao nghe hiểu, nhìn về phía người đàn ông nghiêm túc biểu đạt sự khó hiểu, muốn có câu trả lời, cô nhướng mày, khẽ cười nói.
“Nếu không đáng giá, vậy không phải Lâm Lạc Dao.”
Cô không sợ chết, cho dù linh hồn tiêu tan cũng không đáng sợ bằng sự rách nát của sự kiên trì trong lòng.
Cho nên, cô là Lâm Lạc Dao.