Nói xong, bảo cô ta lấy thư mời trong túi ra, là lá bài màu đen mà cô ta chưa từng nhìn thấy.
Không thể phân biệt được biệt thự là mới vẫn là cũ, trang trí cổ điển kiểu Tây tráng lệ, huy hoàng, hương vị hủ bại như phủ bụi thật lâu đều khiến “các khách mời” cảm thấy không thoải mái, cửa bị đóng chặt, di động không có tín hiệu, quản gia cực kỳ cường ngạnh mà yêu cầu bọn họ cần phải hoàn thành trò chơi đêm nay, mới có thể đi ra ngoài.
“Nếu không thì hậu quả các người không thể gánh vác được.”
Ông già âm trầm đứng ở cửa cảnh cáo bọn họ, rõ ràng toàn bộ cửa sổ đều đã đóng mà gió không biết từ đâu không ngừng thổi tới.
Trong lòng mỗi người đều nặng trĩu, bọn họ có một loại dự cảm: Nếu không hoàn thành trò chơi này, có lẽ thật sự sẽ phát sinh sự việc khủng bố.
“Có thể bắt đầu rồi sao?”
Lâm Họa Ý nhìn người kỳ kỳ quái quái cùng không khí xung quanh khiến người ta không thoải mái, nhấc tay đặt câu hỏi.
Cô ta chỉ nghĩ đến nhìn xem vì sao đột nhiên gần đây Lâm Thi Tình thay đổi, anh cả lại vì sao đột nhiên yêu Lâm Thi Tình yêu đến không thể kiềm chế, không hề hứng thú gì với trò chơi bỏ đi này.
Thượng Lương cũng nhìn về phía quản gia hành động quỷ dị này, không quên cảnh tượng ông già gầy trơ xương kéo cô gái kia như xách theo con chim nhỏ, sức mạnh như vậy vốn dĩ không nên xuất hiện trên người ông ta. Hơn nữa, trong ấn tượng của anh ta vùng này không có một căn biệt thự nào như vậy!
Biết một chút nội tình Lâm Thi Tình vẫn giữ im lặng như cũ, cô ta chỉ là muốn giữ được cuộc sống như hiện tại. Nếu trước giờ cô ta đều may mắn như vậy thì tại sao hiện tại không thể tiếp tục may mắn như thế chứ.
Trò chơi đêm nay chính là cơ hội!
Lúc này, cô ta nhìn qua người phụ nữ vẫn luôn không chịu tháo khẩu trang và mũ ra, bỗng nhiên cảm thấy đối phương có chút quen mắt, như đã gặp qua ở đâu rồi.
Lý Điệp Mộng trộm thao tác di động của chính mình, ý đồ liên hệ với bên ngoài. Thao tác nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ ý tưởng, sau đó lặng lẽ ấn quay video.
Lý Điệp Mộng có chút hoài nghi đây có thể là một gameshow chỉnh người linh tinh, nói không chừng có thể quay được âm thanh thú vị hay hình ảnh gì đó hữu dụng cũng không chừng!
Mỗi người một tâm tư, quản gia chỉ là lạnh lùng nói: “Còn có một vị khách chưa đến.”
Cố Sướng đẩy Lâm Lạc Dao đi lang thang không có mục tiêu trên đường đi dạo, xe lăn này đã được cải tạo lại, không chỉ hoàn mỹ dựa theo công nghệ mà ôm sát cơ thể, chất liệu cực kỳ nhẹ nhàng, động cơ do phòng thí nghiệm sản xuất có mã lực vô cùng tốt chưa từng có trên thị trường, còn có một loạt các công năng như điều khiển từ xe, sạc điện, chứa đồ,...
Dưới ghế dựa Cố Sướng còn để một ít vật phẩm dành cho chữa bệnh, sinh hoạt.
Đi dạo một hồi lâu, bọn họ rốt cuộc thấy một làn sương trắng từ nơi xa bay tới, một tòa biệt thự dần dần xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Trong âm khí như vậy, hẳn là Tiểu Viên sẽ cảm thấy rất thoải mái.”
Lâm Lạc Dao ngẩng đầu nhìn Tiểu Viên đang bay bên cạnh cô nói, đối phương hưng phấn hứng gật đầu, liền ra dấu cho trợ lý số 2 đi dạo chỗ này trong chốc lát, để Tiểu Viên vận chuyển công pháp hút nhiều một chút âm khí.
Đợi một hồi lâu mà vị khách cuối cùng chậm chạp chưa tới, trên mặt quản gia lộ vẻ không kiên nhẫn, cố tình lại không thể không đợi.
“Người ta không tới, chúng ta liền phải ở chỗ này đợi sao?”
Lại là Lâm Họa Ý cô gái nóng tính này mở miệng, thật sự không nghĩ tiếp tục chơi cái trò chơi không thể hiểu được này!
“Đừng ồn ào, đây không phải chuyện đùa!”
Vừa mới vẫn luôn làm bộ không quen biết Lâm Họa Ý, Lâm Thi Tình không nhịn xuống chủ động mở miệng cảnh cáo, nhìn biểu cảm nghiêm túc cùng ẩn ý trong mắt Lâm Thi Tình, cùng Lâm Thi Tình lớn lên cùng nhau khiến Lâm Họa Ý nhận ra được có lẽ nơi này thật sự có cái gì nguy hiểm, âm lượng dần dần nhỏ đi.
“Còn phải đợi bao lâu, vẫn là nói có thể tùy tiện đến trễ?”
Thượng Lương luôn trầm mặc cũng phá lệ hỏi một câu, nhìn chằm chằm quản gia. Vừa rồi, anh ta thấy được trong góc nào đó của biệt thự có màu đỏ sậm, như là vết máu lâu năm.
“Người đến trễ sẽ có kết cục gì hiển nhiên các người sẽ thấy được.”
Khóe miệng quản gia giơ lên, phối hợp với gương mặt già che kín nếp nhăn kia, trưng ra góc độ mất tự nhiên, càng thêm đáng sợ.