Lâm Cao Sầm nghe thấy con trai nói lời “Thâm tình”, thiếu chút nữa liền chết ngất, Lâm Họa Ý cũng buồn nôn chịu không nổi mà trực tiếp trở về phòng, nhắm mắt làm ngơ!
Hà Mộng Hạ há mồm muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt mong đợi của con trai cùng “con gái” chính tay bà ta nuôi lớn, lại đem toàn bộ lời nói nuốt vào.
Bà ta không có cách nào tuyệt tình như chồng mình, lại cũng thật sự không thể chúc phúc bọn họ.
“Nếu mày dám làm như vậy thì cả hai đứa mày cút ra khỏi nhà đi!” Lâm Cao Sầm che ngực cảnh cáo con trai mình, lại nhìn con gái đã làm ông chán ghét mười phần.
“Ngày mai chúng ta sửa lại gia phả, cô cũng không được tự xưng là Lâm Thi Tình nữa, vốn dĩ tên này cũng không thuộc về cô.”
“Hôn nhân của Hòa Trạch tôi đã có sắp xếp, chuyện của hai người là không thể!”
Nghe lời tuyệt tình của Lâm Cao Sầm, Lâm Thi Tình càng thêm yên tĩnh. Nghe Lâm Hòa Trạch cùng cha mình cãi nhau, trong lòng cô ta vừa khổ sở vừa thống hận.
Lúc trước tình cờ nghe được Lâm Cao Sầm đang tìm kiếm cha mẹ ruột của cô ta, trả cô ta về gia đình, bây giờ lại nghe những lời của Lâm Cao Sầm ngược lại khiến cô ta giữ vững ý định giữ chặt lấy Lâm Hòa Trạch.
Chạng vạng, Lâm Thi Tình nói với Lâm Hòa Trạch cô ta muốn đi ra ngoài gặp mặt bạn học cũ, sau đó bắt xe đến vùng ngoại ô.
Xuống xe, cô ta nhìn lá bài màu đen trong tay mình, hít thật sâu, không hề do dự mà bước vào.
Mình không thể dễ dàng chấp nhận số phận như vậy!
Căng da đầu quay chụp tập tiếp theo dựa theo kế hoạch đã chuẩn bị trước, Lý Điệp Mộng bắt xe để về khách sạn nhưng đến khi xuống xe mới phát hiện tài xế đưa mình đến một chỗ hoàn toàn xa lạ!
Lý Điệp Mộng vừa định nói chuyện với tài xế, lại phát hiện biểu cảm của tài xế cứng đờ, mặt trắng xanh. Cô ta hoảng sợ bất chấp tất cả chạy ra khỏi xe, thấy trước mắt là một căn biệt thự sáng đèn.
Lâm Họa Ý cũng theo dõi Lâm Thi Tình đến trước căn biệt thự hẻo lánh này, nhìn xung quanh vài cái quyết định đi cửa sau vào trong xem, xem có thể trà trộn vào hay không.
Công nhân viên chức Thượng Lương mới vừa tan làm chuẩn bị về nhà cũng không biết từ khi nào mà sương mù nổi lên dày đặc bản thân đi mãi lại đến trước căn biệt thự hoàn toàn xa lạ.
Một cô gái mang mũ lưỡi trai, khẩu trang lén lén lút lút mà lái xe vào cổng biệt thự, do dự mãi muốn rời đi nhưng cuối cùng vẫn không dám đi, quyết định gõ cửa lớn biệt thự.
Di động không có tín hiệu, quanh thân là sương mù dày đặc cơ hồ khiến người ta không thấy đường đi, hoàn cảnh quỷ dị, một đám người tụ họp ở phòng khách lầu một của biệt thự, trước cửa có vị quản gia lớn tuổi kiểm tra đối chiếu thân phận từng khách mời.
“Không sai, xin mời vào.”
Kiểm tra đối chiếu xong lá bài màu đen của Lâm Thi Tình và cô gái mang khẩu trang, quản gia lại gật đầu với La Hòa vừa cảnh giác vừa lấy lá bài trong túi ra, quản gia mời bọn họ ngồi.
Rồi sau đó, quản gia phát hiện ra người đang theo dõi Lâm Thi Tình - Lâm Họa Ý, tưởng rằng chính mình không có cơ hội tìm thấy Lâm Thi Tình về sau lại tính, nào ngờ quản gia kia thế nhưng lại không cho Lâm Họa Ý rời đi bảo cô ta đưa ra thẻ bài gì đó.
Lâm Họa Ý vừa nói tôi không có, một tay cho vào trong túi, thật đúng là lấy ra tới một lá bài màu đen không biết bị người ta bỏ vào từ khi nào.
Lâm Họa Ý mơ mơ màng màng bị mời vào. Lâm Thi Tình đang cùng hai người xa lạ khác ngồi ở bàn dài bằng đá cẩm thạch trong phòng khách lầu một, sau nhìn thấy Lâm Họa Ý thì trở nên vô cùng khẩn trương.
Quả nhiên là có chỗ không đúng!
Phát hiện biểu tình của Lâm Thi Tình kỳ lạ, Lâm Họa Ý dứt khoát ngồi xuống, muốn nhìn Lâm Thi Tình muốn diễn cái gì xiếc.
Lý Điệp Mộng vốn dĩ đang tìm xe taxi cũng gặp được việc tương tự như vậy, đột nhiên xuất hiện một ông lão nói trên người cô ta có thư mời, muốn mời cô ta đến biệt thự tham gia trò chơi, Lý Điệp Mộng còn tưởng rằng bản thân gặp phải băng nhóm lừa gạt co chân định chaỵ nhưng bị ông lão có sức mạnh khác thường trực tiếp bắt lấy, túm vào biệt thự.
Cô ta run bần bật nhìn đến những người khác, lập tức kêu cứu, lại nghe quản gia nói.
“Chỉ cần trò chơi kết thúc, tự nhiên các người có thể đi ra ngoài.”