Phùng Oánh mang tâm trạng lo sợ bất an đi trên hành lang lầu hai, dự định đổi phòng lục soát mấy phòng khác, cô ta còn chưa lên đến lầu 3. Nhưng cô ta không có ý định đi tìm chứng cứ của nguời khác, chỉ nghĩ tìm được phòng đại biểu cho nhân vật của chính mình, nhanh chóng giấu đi tất cả các đồ vật có khả năng gây bất lợi cho bản thân.
Chờ cô ta tìm qua vài phòng mệt đến đổ mồ hôi đầy trán mới biết được vòng đầu tiên bản thân may mắn cỡ nào.
Không biết biệt thự này lớn bao nhiêu mà có nhiều phòng như vậy, nhiều đến nổi Phùng Oánh tìm không thấy thông tin để phán đoán những phòng đó đại biểu cho người nào.
Thấy đã lãng phí quá nhiều thời gian, cô ta nhân lúc bốn bề vắng lặng lấy ra một lá bài may mắn tên là mộng đẹp có tác dụng giúp cô ta thực hiện một việc mà hiện tại cô ta mong muốn nhất.
Sau đó, bỗng nhiên một quyển nhật ký của nguời hầu trong cung được viết xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện ngay trong tay Phùng Huỳnh. Trên đó ghi rõ nội dung mỗi ngày bị những nguời hầu khác đánh đập, trêu cợt, cướp lấy đồ ăn được ban thưởng,....
Phùng Oánh quá đỗi vui mừng, tìm được rồi!
Không sai, cô ta thân là tôi tớ, lại là tôi tớ có địa vị khá cao tại trong cung. Mỗi ngày cô ta như là con chó con mèo khoe mẽ lấy lòng bề trên, khi trở về lại trút giận lên những người hầu có địa vị thấp hèn hơn mình thậm chí là nhục mạ, đánh đập họ.
Cô ta đem trang nhật ký có chứa nội dung mấu chốt nhất xé thành mảnh nhỏ bỏ vào túi quần của mình, lại chạm đến lá bài may mắn còn lại trong túi đang định sử dụng nốt lá bài Nịnh bợ dư lại này. Nịnh bợ: Được đến sự bảo hộ của một người người có địa vị cao hơn ngươi.
"Tôi khuyên cô tốt nhất là đừng nên sử dụng thứ gọi là lá bài may mắn này."
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một cô gái, trực tiếp dọa cho Phùng Oánh sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa quay đầu lại mới phát hiện không biết từ khi nào mà cô gái trên xe lăn cùng nguời đàn ông luôn luôn đi theo cô ấy xuất hiện ở phía sau cửa.
Phùng Oánh đang muốn chửi thề nhưng nhìn đến người đàn ông cao lớn kia đành phải nuốt xuống lửa giận vào lòng.
Nếu không phải bởi vì cô gái này có nguời đàn ông kia bảo vệ thì chắc chắn mình đã bầu phiếu loại cô từ sớm rồi! Đừng nói đến chuyện để cô yên ổn đứng đây mà nhìn lén!
Tròng mắt Phùng Oánh xoay tròn chuyển động. Không chừng vòng tiếp theo hai nguời họ sẽ không còn được may mắn như vậy!
"Nếu chủ nhân của thẻ bài này có năng lực có thể khiến người khác được như ước nguyện thì cần gì che che giấu giấu mà tổ chức cái gọi là trò chơi ở chỗ này, chẳng lẽ người đó không có nguyện vọng hay là không muốn thực hiện nguyện vọng của bản thân sao?"
Bước ra ngoài vài bước, Phùng Oánh nghe thấy câu nói cuối cùng cô lưu lại cho cô ta trước khi lên lầu.
Bàn tay nắm lá bài mà vừa nãy cô ta chuẩn bị sử dụng lập tức trở nên nóng bỏng.
Phùng Oánh thiếu chút nữa đã quên mục đích của chính mình vì sao lại đến tham gia trò chơi này, bởi vì có nguời theo dõi cô ta, cô ta không thể không tới.
Đúng vậy, kẻ chủ mưu phía sau nếu thật sự có lá bài thần kỳ như vậy vì sao chính người đó lại không sử dụng?
Trong đầu như có vô số sợi chỉ rối quấn quanh bên nhau khiến Phùng Oánh không biết nên tin tưởng vào ai. Nhưng đi chưa được mấy bước, nghĩ đến vòng trước đã có hai người bị loại, cô ta quyết định vẫn sử dụng lá bài may nắn giải quyết nguy cơ trước mắt, kéo một người bảo vệ cho mình trước đã.
Lý Điệp Mộng cũng đang lén lúc sử dụng một lá bài may mắn: Chuyện ma quỷ. Mỗi lời mà cô ta nói ra đều sẽ khiến người khác không kiềm lòng được mà tin tưởng, cho dù là không có logic, không có sức thuyết phục cũng có thể được mọi người tin phục.
Phỏng chừng hai tiếng thực mau liền trôi qua cô ta cần thiết nhanh chóng lấy được sự tín nhiệm của mọi người!
Trùng hợp cô ta nghe thấy giọng nói của cô gái trên xe lăn đang nói chuyện với người đàn ông phía sau, nói cái gì mà bất quá là giấu giếm tai mắt của người khác, nếu thật sự nhập tâm vào trò chơi thì mới chân chính khó thoát khỏi kết cục cuối cùng.