Thượng Lương đang trong trạng thái bị áp lực cùng Lý Điệp Mộng cảm nhận được nguy hiểm nhưng còn chưa kịp phản ứng, cô gái tàn tật kia kêu ai vậy, lại phát hiện ra cô nhìn chằm chằm vào quản gia, rõ ràng là kêu quản gia?
Quản gia giống như không nghe thấy gì cả vẫn giữu nguyên tư thế như cũ, chỉ là vài giây sau quay lại lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lạc Dao: “Trò chơi đương nhiên không có kết thúc.”
Lâm Lạc Dao nhìn thấy ông ta còn muốn mạnh miệng, chậm rãi móc ra kia lá bài vận mệnh thần bí kia, chỉ là trong tay cô không chỉ bốn lá, mà là một xấp.
Thượng Lương cùng Lý Điệp Mộng phản xạ có điều kiện sờ vào túi của mình, phát hiện thẻ bài vừa rồi đã biến mất.
“Cô vừa mới trộm lá bài của chúng tôi!”
Lý Điệp Mộng lớn tiếng kêu lên!
Lâm Lạc Dao lại chỉ là cười khẽ, dùng cặp mắt còn muốn u ám hơn bóng đêm bên ngoài nó với bọn họ: “Từ lúc bắt đầu, lá bài cũng đã không ở trên người các người.”
Không chờ Lý Điệp Mộng vừa mới sử dụng một lá trên đường phản bác, thì chồng bài trên tay cô đã tự bốc cháy chỉ trong nháy mắt liền biến thành tro tàn.
“Cái gọi là lá bài may mắn chính là một đống giấy vụn, chỉ vất vả cho vị quản gia này ở sau lưng giữ gìn trật tự thao túng tất cả.”
Lâm Lạc Dao nói với hai người còn lại: “Lá bài sinh mệnh vốn dĩ được tạo thành phù hợp với mọi người, còn các lá bài may mắn được tạo ra dựa trên cơ sở dụ dỗ các người sử dụng chúng. Mỗi nhân vật trên lá bài sinh mệnh đều có đặc điểm hoặc phẩm chất của người nắm giữ chúng, đồng thời cũng ẩn giấu một bí mật tương tự với bí mật của các người.”
Cô ngồi trên xe lăn vạch trần mối quan hệ giữa mỗi khách mời với nhân vật của mình, trước mặt người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, những người chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cô nhưng trước sau không thể nhìn thấy cô.
“Sinh hoạt xa hoa lãng phí, hết sức hưởng lạc là cuộc sống trong mộng của vương hậu, nhưng sau khi có được cô ta lại sinh ra tham luyến khác, dục vọng vĩnh viễn không được thỏa mãn hết, phá hủy hết tất cả lá bài tốt trên tay.”
“Tôi tớ nhìn như hèn mọn lại có cuộc sống giàu có và danh giá hơn cả bình dân nhưng vĩnh viễn cảm thấy bản thân bị thiệt thòi. Đối với người có địa vị hơn mình thì khom lưng uốn gối, đối với những người nhỏ yếu thì tùy ý giẫm đạp một cách vặn vẹo, phát tiết sự bất mãn.”
“Người một lòng muốn đạt được sự kính yêu, được ánh mắt cùng hoa tươi của mọi người, bướng bỉnh đi theo hướng mà họ chắc chắn dù thế nào cũng không chịu quay đầu lại. Cuối cùng, họ lại dấn thân vào con đường sai trái, đi ngược lại ý định ban đầu của mình.”
“Cuộc sống của những bình dân vô tri luôn là mơ màng hồ đồ, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài sự việc, lỗ mãng mà phát tiết cảm xúc của chính mình, chạy theo đám đông thực hiện những việc xấu xa tưởng chừng cỏn con lại không bao giờ nghĩ đến hành động của mình sẽ gây ra hậu quả ra sao.”
Khi nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút nhìn về phía Thượng Lương.
“Đã từng mộng tưởng trở thành kỵ sĩ, hiện thực lại là một tên đao phủ* tay dính máu của đồng loại. Kẻ lấy đi sinh mệnh của người khác lại cảm thấy bản thân vẫn chính nghĩa như cũ, thật nực cười.”
** Đao phủ: người chuyên thực hiện việc chém đầu phạm nhân để thi hành án tử hình thời trước.
Trong ánh mắt Thượng Lương rốt cuộc cũng lộ ra sát ý, đây cũng là lần đầu tiên anh ta biết ánh mắt của một cô gái có thể khiến người ta run rẩy, như một vị thần chân chính nhìn thấu tất cả tội nghiệt mà ngươi phạm phải, sắp giáng xuống sự trừng phạt đáng sợ mà nhân loại khó có thể tưởng tượng được. Nhưng anh ta sao có thể ngồi yên chờ chết, những người mà anh ta giết đều đáng chết!
Anh ta nhanh chóng bắt lấy Lý Điệp Mộng, kề con dao găm vào cổ cô ta, nói với quản gia: “Mặc kệ ông là người hay quỷ! Chúng ta hợp tác đi!”
“Giết sạch ba người này!”
Người xem phát sóng trực tiếp: !!!
Cốt truyện này tới quá nhanh quá cấp bách, bọn họ theo không kịp!