Cái dì này ngày mốt chuẩn bị làm phẫu thuật u xơ tử cung thấy Lưu Nhu Nhã như vậy liền an ủi một chút, để cho áp lực tâm lý của cô ấy không cần quá lớn, nhưng cũng không biết trong lòng Lưu Nhu Nhã có bao nhiêu khổ.
Lưu Nhu Nhã đúng là đã có một đứa con gái tên là Nhạc Nhạc, nhưng mẹ chồng còn có chồng vẫn muốn cô ấy sinh thêm một đứa con trai.
Lúc trước cô ấy chỉ cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu nếu như cái thai tiếp theo tương đối khó mang, hoặc là lại là con gái, thì cả khuôn mặt mẹ chồng liền kéo xuống, tâm trạng của chồng mình cũng rõ ràng không tốt, kêu cô ấy đừng nói những lời không xác định này, cũng đủ để nhìn ra thái độ của bọn họ. Cha chồng ngược lại không nói gì, chỉ là thái độ đối với Nhạc Nhạc và cô ấy vẫn không nóng không lạnh, trong lòng cũng tồn tại bất mãn.
Hiện tại, còn không phải giống như câu hỏi lúc trước caia thai thứ hai lại là con gái, mà là muốn cắt bỏ tử cung, không còn khả năng sinh con nữa!
Quả nhiên, Quách Diệp Lâm vừa đến bệnh viện câu đầu tiên nói với cô ấy chính là: "Em không ký bậy cái gì chứ!"
Anh ta ngồi xuống bên cạnh vợ mình nói cho cô ấy biết rất nhiều bác sĩ căn bản là vô trách nhiệm, làm xằng bậy! Chính mình đã hỏi người khác, giống như cô ấy bị u xơ tử cung căn bản không ai cắt bỏ tử cung, đó đều là tử cung của mấy bà già đã năm sáu mươi tuổi không cần nữa mới có thể cắt bỏ.
Nói đến chỗ tức giận, Quách Diệp Lâm buộc miệng thốt ra đều là người đã không tính là phụ nữ mới có thể cắt, cắt chỗ đó còn tính là phụ nữ gì nữa.
Tuy rằng trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của chồng, nghe nói như thế Lưu Nhu Nhã vẫn cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.
Không có tử cung, thì không tính là phụ nữ nữa sao?
Hơn nữa chồng còn tiến đến bên tai cô ấy, không ngừng nói người quen nào đó kỳ thật cũng bị bệnh này, rất nhiều năm vẫn không trị cũng không có chuyện gì. Thấy cô ấy không có phản ứng lại còn nói nếu cắt bỏ tử cung, thời kỳ mãn kinh sẽ sớm hơn, còn có thể ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống vợ chồng.
“Quách Diệp Lâm! Khối u xơ của em rất có thể sẽ chuyển biến xấu! Sẽ chết người!”
Cô ấy tuyệt vọng mà đối với chồng cường điệu, Quách Diệp Lâm nghe được cô ấy hướng chính mình la to, loại chuyện xui xẻo này còn muốn lớn tiếng như vậy nháo đến mọi người đều biết, những áp lực anh ta đè nén cũng nổi lên: "Ai kêu em bị! Lại không phải là do anh làm, em trút giận lên người anh làm gì?”
Nghe được Quách Diệp Lâm nói những lời tỏ vẻ chính mình vô tội, giống như nhiễm bệnh là bởi vì chính cô ấy làm sai chuyện gì mới có thể bị, Lưu Nhu Nhã rốt cuộc cũng nói ra ủy khuất cất giấu trong lòng mình.
"Vậy anh cho rằng em muốn mình bị như vậy sao! Thân thể trước đây của em vốn dĩ rất tốt, có thai với anh rồi phải phá thai hai lần mới dần dần trở nên kém đi, trong lúc đó vì lại mang thai vẫn luôn uống các loại thuốc tầm bậy tầm bạ. Anh có biết mỗi ngày em áp lực rất lớn không, vừa phải làm việc, vừa bận rộn chuyện trong nhà, còn phải chăm sóc Nhạc Nhạc, chăm sóc ba mẹ anh và anh, còn phải chuẩn bị mang thai, bây giờ em chính là bị như vậy thì có biện pháp gì!"
Giọng nói của cô ấy tràn đầy bi thương và thống khổ đối với cuộc sống và số phận, mấy năm nay cô ấy đã không thở nổi.
Nghe được vợ mình lại nói về nợ cũ, cơn tức trong lòng Quách Diệp Lâm càng lớn, cảm thấy đối phương chính là đang oán hận anh ta, trực tiếp nói một câu: "Chính em đồng ý phá thai, mẹ anh cho em uống thuốc đều là vì tốt cho em, hiện tại em lại toàn trách trên đầu chúng ta?"
Mắt thấy lại sắp lâm vào tranh cãi không giữ chừng mực, Lưu Nhu Nhã chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, nhắm mắt lại không nói chuyện với anh ta nữa.
“Alo, mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại cho con nữa, công việc của con rất bận mẹ có biết hay không!”
Nhìn bộ dạng oan ức này của vợ, giống như nhà bọn họ nợ cô ấy một trăm tám chục triệu vậy, trong lòng Quách Diệp Lâm càng thêm tức giận. Hết lần này tới lần khác không đợi anh ta nói hết lời, di động bên kia lại vang lên, vẫn là mẹ của anh ta!