Trực tiếp nghe điện thoại, nói thẳng với Ngưu Xuân Phương đừng gọi điện thoại cho mình nữa! Phiền muốn chết!
Ngưu Xuân Phương biết con trai bận rộn công việc, nắm chặt thời gian nói: "Mẹ cũng không phải cố ý ảnh hưởng đến công việc của con, thật sự là... thật sự là mẹ ở bên đây không yên lòng. Vừa rồi mẹ ở trên mạng tìm cái đại sư muốn tính toán thử cái thai này của Tiểu Dung là nam hay nữ, cái kia cũng không biết có phải là giả đại sư hay không nói lại là con gái!"
Nghe thấy bà ta lại đi tìm người nào xem bói, trong lòng Quách Diệp Lâm cũng không tin lắm, vội vàng đi ra ngoài vài bước, lo lắng bị vợ mình nghe thấy: "Mẹ đừng tin những người đó, con cúp máy trước.”
Quay đầu lại nhìn thấy người vợ nằm trên giường bệnh, khóe mắt đều là nước mắt, nghĩ đến chính mình còn có một người phụ nữ khác cùng với đứa bé trong bụng, rốt cuộc Quách Diệp Lâm cũng cảm thấy có vài phần chột dạ, ngữ khí cũng mềm đi một chút.
“Cũng không phải anh nhất định muốn có con trai. Là cảm thấy cắt tử cung thật sự không tốt cho em, nghe nói phụ nữ sẽ già rất nhanh. Hơn nữa, thân thể Nhạc Nhạc không tốt, nếu như không sinh cho con bé một em trai em gái chăm sóc, sau này chúng ta già rồi làm sao bây giờ, chúng ta lại quan sát một chút đi.”
Thấy vợ vẫn không lên tiếng, anh ta cũng lười dỗ: "Dù sao anh cũng nói rõ rồi, em đừng nghe mấy người bác sĩ kia lừa gạt, về nhà sớm một chút.”
Nói xong, lần này anh ta thật sự trở về công ty làm việc.
Trong phòng khách, Ngưu Xuân Phương nói thầm với chồng Quách Phi Chương của mình, lỡ như cái thai này của Tiểu Dung lại là con gái, bọn họ còn muốn hay không. Lưu Nhu Nhã còn ở bệnh viện còn chưa đi ra, cũng không biết tình huống thế nào.
Quách Phi Chương hút thuốc, vẻ mặt như không liên quan đến ông ta, biểu cảm giống như đừng làm phiền ông ta: "Tôi làm sao biết các người nghĩ như thế nào, dù sao việc này tôi không quản được, cũng lười quản. Các người quyết định đi.”
Ngưu Xuân Phương biết tính cách của ông ta, chỉ là trong lòng nghẹn đến phát hoảng, những chuyện này lại tạm thời không tiện nói với người khác, chỉ có thể lải nhải với ông ta.
“Không được, tôi vẫn phải đi bệnh viện nhìn xem.”
Lỡ như, bên này Hướng Dung lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao!
Ngưu Xuân Phương thầm nghĩ trứng gà không thể đặt ở trong một cái rổ, làm sao quản Lưu Nhu Nhã có sinh bệnh hay không, trên người ai không có bệnh chứ?
Làm gì có người phụ nữ nào mặc kệ gia đình mà không quản, còn có thể không chăm sóc chồng con, còn có thể không sinh con?
Lúc trước bởi vì ước gì con trai và Lưu Nhu Nhã ly hôn, Ngưu Xuân Phương căn bản lười đi bệnh viện thăm con dâu, cất ví tiền nhỏ của mình gọi điện thoại cho Lưu Nhu Nhã, nói muốn tới thăm cô ấy. Không bao lâu, liền ngồi tàu điện ngầm chạy tới bệnh viện.
“Con thật đúng là quá không hiểu chuyện!”
Trên đường đi, Ngưu Xuân Phương ngược lại nghĩ rất tốt. Đi bệnh viện trấn an Lưu Nhu Nhã trước, sau đó lại đi một bước nhìn một bước, tóm lại nhà mình không thể chịu thiệt!
Nhưng nhìn thấy Lưu Nhu Nhã ốm yếu nằm ở trên giường bệnh, giống như bị bệnh nặng gì đó, một bộ dạng không may mắn suy yếu, trong lòng Ngưu Xuân Phương liền không vui, làm sao còn nhớ rõ ban đầu mình nghĩ ra cái gì để trấn an con dâu, rất nhanh trở về con đường cũ của bà ta, nói chính mình mấy ngày nay ở nhà vất vả cỡ nào, nói trước kia mọi người đều khổ sở, nói Lưu Nhu Nhã yếu ớt còn thích giận dỗi.
“Dù sao mẹ cũng nói với con, cái kia cái gì tử cung là tuyệt đối không thể cắt!”
Thấy Lưu Nhu Nhã không rên một tiếng, Ngưu Xuân Phương tự nhiên muốn nhắc nhở cô ấy!
Bệnh nhân ở chung phòng nằm một bên nghe không nổi nữa liền lên tiếng: "Bà là mẹ chồng của cô ấy đi, người vừa tới chính là con trai bà? Các người cũng quá khi dễ người, chỉ nghĩ đến chính mình, có ai quan tâm cô ấy có khó chịu hay không, về sau thân thể của cô ấy có tốt hay không?"
Ngưu Xuân Phương vừa thấy có người bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, liền muốn cãi nhau với người đó.
Mấy năm nay, Lưu Nhu Nhã đã bị tạp âm của Ngưu Xuân Phương làm cho sắp bị bệnh thần kinh, chỉ có thể mở mắt khẩn cầu bọn họ không nên ầm ĩ, cho chính mình yên tĩnh một chút.