“Chẳng lẽ căn nhà này không phải của cô ta?”
Thiên Nhuận Gia Viên là tiểu khu mấy năm nay mới xây dựng lên, căn nhà Hướng Dung ở lúc trước vẫn chưa có ai ở, cho đến khi cô ta tìm người trang trí, dọn vào, ngày thường đều tự cho mình là chủ nhà, mọi người cũng không nghĩ tới căn nhà này lại không phải của cô ta. Nhưng cho dù là cô ta thuê, cũng không thể không thương lượng mà lại ném đồ của người ta ra như vậy.
“Cái gì, một tháng tiền thuê nhà là 500 đồng tiền?”
Nghe được bà cụ nhà nọ nói ra tiền thuê nhà hàng tháng, vừa lúc các chủ nhà đi ngang qua đều sợ ngây người, tiền thuê nhà ở tiểu khu bọn họ đều là mấy chục ngàn đồng tiền, làm sao có thể sẽ là 500 đồng tiền, 5000 đều quá mức thái quá! Quả thực chính là tặng không!
Đây, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!?
Vừa mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy đồ đạc trong phòng mình cư nhiên đều bị người ném ra, Hướng Dung khiếp sợ không ít hơn những chủ nhà vây xem. Cô ta tức giận muốn ngăn cản những người đó, hô to muốn báo cảnh sát bắt hết bọn họ lại!
"Đây là nhà của tôi, các người từ nơi nào lấy được chìa khóa, giữa ban ngày ban mặt lại dám tới tiểu khu cướp bóc sao!"
Thanh âm tức giận của cô ta đều đang phát run, căn bản không rõ ràng lắm người một nhà này là nơi nào toát ra!
“Nhà này là người khác cho chúng tôi thuê, cô tới rồi cũng tốt, mau thu dọn đồ đạc, cũng không cần phiền toái chúng ta ném ra ngoài cho cô.”
Bà cụ kia chống nạnh, lại còn chỉ huy cô ta rất đúng lý hợp tình.
“Nhà này là của tôi! Làm sao có thể cho các người thuê được!" Hướng Dung hét lên liền gọi 110, quá thái quá!
Nhìn cô ta hơi ưỡn bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức giận làm cho trắng bệch, thân thể cũng đang run rẩy, người bên cạnh đều sợ cô ta xảy ra chuyện gì, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cô ta. Ngay khi cô ta nói với cảnh sát nhà mình có một đám người xông vào, chuyển đồ của mình, bà cụ kia bỗng nhiên nói: "Là Hồng Duệ Phong cho chúng tôi thuê, căn nhà này rốt cuộc là của cô hay của anh ta.”
Hướng Dung đang nói với cảnh sát tình huống hiện tại, nghe được cái tên này đột nhiên liền im miệng, trừng to hai mắt nhìn người nhà này, không có khả năng!
Duệ Phong làm sao có thể ——
Nghĩ tới khả năng nào đó, Hướng Dung hoàn toàn ngây dại, một luồng khí lạnh trực tiếp bốc lên từ lòng bàn chân.
Mắt thấy người đàn ông của gia đình kia còn muốn tiếp tục chuyển đồ đạc của cô ta ra ngoài, trực tiếp ném túi xách hàng hiệu, quần áo của cô ta xuống đất, cô ta giữ chặt bọn họ liền nói những thứ này của mình giá trị mấy trăm ngàn, có bất kỳ tổn thất nào cảnh sát nhất định sẽ bắt bọn họ, để cho bọn họ bồi thường theo giá!
Người nhà kia lại không sợ chút nào, còn cợt nhả nói với cô ta: "Tùy cô, muốn kiện thì kiện, muốn báo cảnh sát thì báo cảnh sát!"
Bà cụ kia thậm chí còn khóc lóc om sòm, nói cô ta không biết xấu hổ, đứng đắn thuê nhà lại không cho ở. Con dâu của bà cụ kia nhân cơ hội nói mình cũng mang thai, còn làm bộ đau bụng nói là bị dọa sợ, kêu Hướng Dung phải bồi thường tiền!
Hướng Dung nhìn cả nhà này rõ ràng đang chơi xấu, biết đây là gặp phải ván sắt!
Cô ta trực tiếp cúp điện thoại đang gọi cảnh sát, quay đầu liên lạc với một người khác: "Anh có ý gì! Có người tới nhà em nói là anh cho bọn họ thuê nhà.”
Vốn tưởng rằng người nọ sẽ nghĩ biện pháp cho cô ta, người đàn ông lại ấp úng nói để cho cô ta nhịn một chút, bằng không trong khoảng thời gian này ở khách sạn trước, nhưng cũng nhất quyết không đề cập tới tiền phòng khách sạn cùng chuyện bồi thường!
Hướng Dung sốt ruột, nói với anh ta: "Anh cứ đối xử với em và đứa bé trong bụng em như vậy sao!"
“Hồng Duệ Phong, anh còn có lương tâm hay không!”
Phía sau trực tiếp vang lên một tiếng rống giận: "Hướng Dung! Đứa bé trong bụng em rốt cuộc là của ai! Hồng Duệ Phong là ai!”
"Lương tâm của em đâu!"
Vẻ mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên Quách Diệp Lâm liền bóp cổ Hướng Dung, không thể tin được những lời mình nghe được.
Hướng Dung! Hướng Dung lại còn cấu kết với người đàn ông khác, thậm chí con cái, nhà cửa cũng không phải của mình!
Chẳng lẽ, đời này chính mình sẽ bị người phụ nữ này hủy sao!
Trên xe, Lưu Nhu Nhã nhận điện thoại, cẩn thận hỏi đối phương là ai, người phụ nữ lại nói cho cô ấy biết chính mình giúp cô ấy là tiện tay mà thôi, không cần để ý.
“Nếu cô thật sự muốn biết vì sao, vậy tôi chỉ có thể nói cho cô biết chồng tôi và chồng cô dùng chung một người phụ nữ, đứa bé kia đại khái không phải của chồng cô, mà là của chồng tôi.”
Lưu Nhu Nhã há to miệng, hoàn toàn không nghĩ tới sau lưng còn có nhiều chuyện xưa như vậy! Thì ra, ảnh chụp, bình luận trên mạng, còn có tất cả đều là đối phương làm!
“Tôi cũng ở bên ngoài có người, anh ta chơi thế nào tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng anh ta để cho người phụ nữ khác có con liền vi phạm ước định của hai nhà, nhà chúng tôi tự nhiên là không chịu. Tôi muốn mượn cơ hội này hung hăng làm cho anh ta ra một ngụm máu lớn, đoạt lấy thứ tôi muốn. Tất cả những thứ sau đó coi như tâm tình tôi tốt tặng cho cô.”