Nếu Thiệu Hoa Thanh có thể ghi nhớ hình vẽ cuối cùng của cô, sau này vẽ lại phù chú liên quan đến nước mưa, hải dương đều có thể thành công.
Trực giác của Thiệu Hoa Thanh nói cho anh ta biết vấn đề thứ hai này vô cùng mấu chốt, nếu hỏi đúng có lẽ sẽ làm cho cả đời này của anh ta đều thu được lợi nhuận, tâm tính không khỏi có chút vội vàng.
Anh ta không nghĩ tới Lâm Lạc Dao so với mình tưởng tượng còn lợi hại hơn rất nhiều, thậm chí có thể thoải mái hoàn thành bùa chú gia truyền nhà anh ta, nguyên bản chuẩn bị vấn đề như thế nào xử lý quỷ quái khi gặp phải cũng đột nhiên trở nên "Giá rẻ" lên.
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đen kịt của Lâm Lạc Dao, tâm tình xao động của anh ta lại từ từ bình tĩnh vài phần.
Thật lâu sau, anh ta mới cung cung kính kính mà làm một cái lễ nghi đối với giáo viên, thấp thỏm nói: "Có thể hỏi một chút, trong tương lai tôi nên tiếp tục nghiên cứu ở phương diện nào mới có thể có thành tựu?"
Vấn đề này hỏi thập phần không rõ ràng, bởi vì anh ta nửa đường xuất gia, không có giáo viên nghiêm túc, mặc dù thiên phú hơn người cũng khó tránh khỏi có rất nhiều chỗ thiếu sót, nếu là cô có thể nhìn ra được sở trường của mình hoặc là thiếu sót, tự mình chỉ điểm ——
“Anh quá tham lam.”
Lâm Lạc Dao nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của anh ta, dứt khoát nói một câu khiến lỗ tai Thiệu Hoa Thanh đều đỏ lên, đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cảm xúc như vậy.
“Vốn dĩ anh không phải là người tham lam như vậy, thành tựu trong mắt những người khác có liên quan gì tới anh? Anh chỉ cần hỏi chính mình chân chính muốn đi nghiên cứu cái gì, tự nhiên có thể cho ra đáp án.”
Nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi của Thiệu Hoa Thanh, một đoạn lời nói này khiến anh ta đột nhiên được giác ngộ, như từ trông mộng tỉnh lại.
Nguyên bản nhặt lên bút ký gia truyền cũng bởi vì đối với bùa chú cảm thấy hứng thú, đối với tổ tiên của mình cảm thấy hứng thú, lại không biết từ lúc nào luôn muốn cùng người khác phân cao thấp, cho rằng bọn họ có người dạy học tập từ nhỏ, cũng không có so với chính mình đột nhiên ngoài ý muốn phát hiện trong nhà bút ký này lợi hại hơn, càng muốn đem bọn họ triệt để so sánh...
Nhưng so sánh tiếp thì có thể thế nào?
Thiệu Hoa Thanh hoảng hốt, nhìn người trước mắt anh ta thậy sự có thể xưng là nhân vật thần tiên giỏi nhất hiện giờ, trịnh trọng nói một câu cám ơn rất nhanh lui ra ngoài. Đứng ở hành lang một hồi lâu, anh ta mới phục hồi tinh thần mua vé xe về quê! Chính mình chuyến này quả nhiên là có lời, quyết định gia nhập đội nhỏ phía chính phủ quả nhiên là đáng giá!
Gặp Thiệu Hoa Thanh xong, cô lại không để đại biểu giới huyền học chờ ở dưới lầu đi lên.
“Thứ bọn họ muốn tôi không có hứng thú, thứ tôi muốn bọn họ cũng không nhất định ủng hộ, đích xác không cần thiết phải gặp mặt.”
Nhận được những lời này, cố ý chạy tới cùng Lâm Lạc Dao "Hữu hảo hiệp thương", mời cô gia nhập hiệp hội giao lưu có uy tín nhất giới huyền học, mới nhậm chức hội viên đại biểu Dữu Cao Phi không khỏi thở dài, người ta ngay cả mặt cũng không muốn gặp, thì nói thế nào?
Nhưng mà, Lâm Lạc Dao đại khái đã biết điều kiện của bọn họ, lại vẫn trực tiếp cự tuyệt như vậy, chuyện này quả nhiên không dễ làm.
Nhưng mệnh lệnh của mấy vị đại lão chính là để cho ông ta phải cùng Lâm Lạc Dao tự mình gặp mặt một lần, thăm dò lai lịch cùng thái độ đối với giới huyền học của cô, cho dù bị cự tuyệt ông ta cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy.
Nghe nói Thiệu Hoa Thanh ở chỗ này đợi vài ngày, vậy ông ta cũng nhẫn nại xin gặp mặt thêm vài ngày, nhìn xem cần mấy lần mới có thể mời cô ra khỏi nhà tranh.
Tâm tình Dữu Cao Phi rất tốt, đệ tử Mạnh Quan lại cảm thấy bị nhục nhã rất lớn. Thiệu Hoa Thanh một người không có bè phái gì như vậy cũng có thể gặp Lâm Lạc Dao, sư phụ nhà mình có bản lĩnh, thân phận như vậy, không biết bao nhiêu quan to quý nhân muốn gặp ông ấy một lần đều phải xếp hàng thắp hương, Lâm Lạc Dao lại còn muốn tự phụ, quả thực là không đem toàn bộ giới huyền học bọn họ để vào mắt!
Khinh người quá đáng!