Nhưng Dữu Cao Phi nói ở trong viện điều dưỡng chờ, anh ta cũng chỉ có thể đè nén tính tình ngoan ngoãn cùng sư phụ chờ ở chỗ này, chờ sư phụ thấy Lâm Lạc Dao kia, để cho cô nhìn xem cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mọi người bất quá là nhìn cô tuổi trẻ có chút bản lĩnh mới đối đãi như thế, cũng không cần cho mặt mũi lại còn không biết xấu hổ nữa!
*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: trời thì cao nhưng bên ngoài bầu trời ta biết còn có bầu trời khác, người tài giỏi chắc chắn có người tài giỏi hơn.
Ban đêm, viện điều dưỡng sửa chữa thủy điện công nhân Trần Đại Minh mang theo hai cái công nhân nhỏ tới, nói là vừa mới có người điện thoại gọi cho anh ta nói vòi nước phòng vệ sinh lầu bốn xảy ra chút vấn đề, để cho anh ta đi lên kiểm tra sửa chữa một chút.
Bảo vệ và nhân viên lễ tân cũng quen biết Trần Đại Minh, bọn họ đánh giá vài lần nhân viên xa lạ phía sau anh ta kêu bọn họ đưa ra chứng minh thư để đăng ký một chút, cũng không hỏi nhiều.
Hai người kia lấy ra đã sớm chuẩn bị tốt chứng minh thư giả rất nhanh viết xuống chính mình "Tin tức", theo Trần Đại Minh lên lầu.
Xế chiều hôm nay cũng đã lấy cớ thăm bệnh nhân trà trộn vào viện điều dưỡng, tìm được phòng kho không có người vẫn luôn trốn ở đó không có đi ra vợ chồng Tiêu Tự Trân nhận được tin tức đồng bọn gửi tới, rất nhanh tìm góc chết của camera gặp mặt nhau.
“Lâm Lạc Dao chết tiệt này, hại chúng ta trốn trong ngăn tủ mấy tiếng, thân thể đều tê dại. Trung gian còn có người tiến vào, thiếu chút nữa hù chết chúng ta!”
Tiêu Tự Trân lắc lắc cánh tay của mình, chỉ cảm thấy bộ vị trên dưới toàn thân đều không phải của mình nữa, cứng ngắc đáng sợ. Hận ý đối với "đầu sỏ gây nên" kia cũng càng sâu.
"Viện điều dưỡng này nhiều camera như vậy, làm sao bây giờ?"
Mặc dù bọn họ có thể căn cứ chỉ thị của Trần Đại Minh tìm được góc chết này, nhưng không có cách nào đi tìm Lâm Lạc Dao. Camera lập tức có thể phát hiện có người ngoài ban đêm ở viện điều dưỡng đi tới đi lui, đang tìm thứ gì đó, không bao lâu nhân viên an ninh sẽ đi lên bắt người.
Kỳ thật không bao lâu sau khi nhận lời Trần Đại Minh liền cảm thấy hối hận, đám người này nếu quả thật muốn ký tên chụp ảnh chung, cần phải đêm hôm khuya khoắt bốn người đều trà trộn vào sao, rõ ràng là có chuyện mờ ám! Anh ta muốn đổi ý, nhưng bị bọn người Trịnh Đan nói đã ghi âm lại lời nói mấy người hợp mưu, cho dù anh ta không hỗ trợ cũng phải đi tố cáo anh ta.
“Các người cũng không được làm chuyện trái với pháp luật!”
Trần Đại Minh cố ý nhắc nhở bọn họ đừng làm chuyện quá đáng, cũng là vì lừa gạt chính mình. Trịnh Đan thuận theo lời anh ta, nói chính mình làm sao dám, mọi người thật sự chính là đi chụp ảnh chung! Thấy Trần Đại Minh vẫn có chút không muốn tiếp tục phối hợp, anh ta mới "thành thật" nói người phụ nữ trên lầu này là một người nổi tiếng trên mạng, chỉ cần có thể chụp được ảnh của cô là có thể bán với giá cao, sau đó lại đề cao tiền thưởng cho anh ta, lúc này mới làm cho Trần Đại Minh đáp ứng giúp đỡ bọn họ lăn lộn lên tầng cao nhất.
“Đợi lát nữa tôi đến phòng giám sát nghĩ biện pháp cho các người, các người tranh thủ thời gian!”
Không có ngăn cản được sự mê hoặc của tiền tài, nghĩ đã cùng trên một chiếc thuyền rồi, Trần Đại Minh cũng chỉ có thể kiên trì từng bước sai đi xuống.
Vệ sĩ xuất ngũ từ bộ phận nào đó phía chính phủ đóng quân ở hành lang ngoài phòng Lâm Lạc Dao như thường ngày. Bởi vì cả tầng lầu đều bị bao xuống, nơi này có vẻ đặc biệt yên tĩnh, vệ sĩ rất nhanh chú ý tới tiếng bước chân nhỏ không tầm thường, liền tỉnh táo đứng lên.
Không trực tiếp đi dò xét thanh âm kia từ nơi nào phát ra, vệ sĩ cũng đã làm tốt phòng ngự, công kích chuẩn bị, sẽ không dễ dàng rời đi nơi này nửa bước.
Lúc này, Cố Sướng ở phòng bên cạnh lại đột nhiên mở cửa, để cho anh ấy tiến vào một chút.
Vệ sĩ đang muốn nói với anh đêm nay tựa hồ có chút không thích hợp, mắt thấy ánh đèn hành lang bỗng nhiên tối xuống, cơ bắp toàn thân anh ấy cũng trong nháy mắt căng thẳng lên.
"Anh Chu, anh xác định chủ kênh kia chính là bình hoa, không có bản lĩnh gì đúng không?"